Tuyết Nhi mở đèn, ánh đèn lờ mờ trong căn phòng nhỏ hẹp làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Tuyết Nhi có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình. Tuyết Nhi không nhớ rõ cô đã co rúc ở trong chăn như thế nào, trải qua vô số cả ngày lẫn đêm ra sao để có thể tiếp tục sống.
Trong căn phòng này, chỉ có một chén trà, một cái ghế, cũng tốt, mọi thứ đều lẻ loi một mình.
Không, mọi thứ của cô không phải chỉ có một mình, cô còn có cái bóng của cô, cái bóng in trên vách tường kia kìa. Tuyết Nhi ôm chính mình, quay về phía cái bóng kia, nhẹ giọng nói:
- Cái bóng à, mấy năm nay cũng chỉ có bạn đi theo mình, chỉ có bạn là không vứt bỏ mình, cái bóng này, bạn có biết không? Mình rất nhớ ba mẹ, mình cũng hy vọng có thể gặp được người của gia đình kia, mình muốn nói lời xin lỗi cùng với bọn họ. Dù sao cũng là ba mình vượt đèn đỏ đụng người ta … Thật ra thì mình rất hổ thẹn, nếu như có thể, mình nguyện ý bồi thường, chỉ cần bọn họ không hận ba mẹ mình thì tốt rồi.
Tuyết Nhi nhìn cái bóng của mình, cuối cùng vẫn là mỉm cười mà nói:
- Tuyết Nhi, thời gian khó khăn nhất cũng đã trôi qua, mọi thứ đều sẽ tốt đẹp cả thôi, đều sẽ tốt cả thôi.
Tắt đèn đi ngủ!
****
- Tuyết Nhi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết, chín giờ ngày mai ở tại nơi này sẽ tổ chức lễ đính hôn của chúng ta, thật là tốt, có thể cùng với em thật là tốt.
La Hải nắm tay của Tuyết Nhi, hưng phấn nói.
Yêu một cô gái, rốt cuộc thì cô ấy cũng trở thành người của mình. Sau khi đính hôn sẽ chọn một ngày thật tốt rồi tổ chức đám cưới, sau này hai người có thể chung sống hạnh phúc với nhau. Nghĩ tới đây, hắn liền hưng phấn không thôi.
Tuyết Nhi, hắn yêu Tuyết Nhi nhất, nhất định hắn sẽ bảo vệ Tuyết Nhi. Cuối cùng thì cô cũng phải thuộc về hắn.
- La Hải, cảm ơn anh, em cảm thấy rất hạnh phúc, rất mãn nguyện! Có anh thật là tốt, em rất là mong đợi ngày mai.
Tuyết Nhi vừa cười vừa nói, cuối cùng vẫn là cùng với anh ấy. Mặc dù người nhà anh ấy phản đối, mặc dù bạn bè không coi trọng nhưng mà hai người vẫn vượt qua tất cả khó khăn để ở cùng nhau, đây là một loại tâm tình vui sướng mà không một ngôn ngữ nào có thể biểu đạt.
- Đồ ngốc, cái gì mà có anh thật tốt chứ. Anh vốn là muốn đối với em thật tốt, em cùng với anh, anh sẽ bảo vệ em. Bởi vì em là cô gái tốt nhất trên thế giới này nên anh sẽ dùng tất cả hơi sức để bảo vệ em, biết không? Về chuyện ngày mai thì anh còn khẩn trương hơn em nữa, ha ha, Tuyết Nhi, em không biết đâu, mỗi ngày anh đều nằm mơ thấy em trở thành vợ của anh, rồi anh sẽ bảo vệ cho em, cuối cùng cũng đã thực hiện được, tuy là không phải đám cưới nhưng anh vẫn rất kích động, rất hồi hộp. Tuyết Nhi, chúng ta sẽ hạnh phúc, phải tin tưởng như vậy.
La Hải ôm Tuyết Nhi nói.
- Dĩ nhiên sẽ hạnh phúc, lúc cùng với anh thì em đã biết em sẽ rất hạnh phúc, bởi vì anh sẽ làm cho em hạnh phúc.
Tuyết Nhi vừa cười vừa nói, gặp được một người đàn ông tốt với mình, phấn đấu quên mình vì mình thì còn có gì không thỏa mãn chứ? Lúc này cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
- Chậc chậc chậc, dường như ngày mai hai người sẽ đính hôn phải không? Lại cứ quấn quýt lấy nhau như thế này làm tôi phải sởn gai ốc rớt đầy đất rồi đây, hai người tìm giúp tôi xem?
Vũ Tâm trêu ghẹo nói.
- Vũ Tâm, lần nào cậu cũng đều trêu ghẹo như tớ như vậy cả!
Tuyết Nhi có chút ngượng ngùng, nói.
- Ha ha, đã mấy tuổi rồi mà vẫn còn xấu hổ vậy? Bộ dạng Tuyết Nhi bây giờ đừng nói là La Hải, ngay cả tớ cũng thích cậu đấy.
Vũ Tâm cười ha hả nói.
Tuyết Nhi nhìn nụ cười của Vũ Tâm, bản thân cũng không nhịn được cười, đây chính là bạn tốt nhất của cô, chị em tốt cả đời,
- La Hải, ngày mai sẽ làm lễ đính hôn, qua một thời gian ngắn nữa thì sẽ kết hôn nên tối hôm nay nhất định phải cho tôi mượn Tuyết Nhi nha, nói gì thì tối nay Tuyết Nhi cũng phải đi cùng tôi, không thể từ chối.
Vũ Tâm kéo Tuyết Nhi về phía mình, nói.