“Tửu Tửu quá đỉnh cấp! Đội trưởng anh không thấy đâu, tên chó cù nhây Lý Tát Khắc đó bình thường sống dơ muốn chết, Huyết Hoàng Hậu để hắn ta quang minh chính tại đánh một trận với Tửu Tửu, hắn vừa đánh đã muốn phế bỏ Tửu Tửu! Nhưng Tửu Tửu nhà chúng ta nói phế là phế được à? Tửu Tửu nhà chúng ta ăn lại cho bằng đủ!”
Dalimes chạy theo Lạc Du kể lại diễn biến trận đấu hôm đó, nói tới đỏ bừng mặt, như thể mình mới là người xông trận vậy.
Lạc Du nghi ngờ người anh em không đọc được bao nhiêu sách giống anh đây dùng sai từ rồi, mà thôi cũng lười sửa.
Lúc anh vừa ra tổng bộ của Falcon, Huyết Hoàng Hậu đã cho anh xem cảnh Quý Tửu nghiền nát tinh thần lực của Lý Tát Khắc.
Cũng không chính xác là tinh thần lực, cho nên không thể nói là “toàn vẹn” hay “vỡ tan”.
Nhưng khoảnh khắc Quý Tửu hoàn thành xâm nhập đồng thời phát động tấn công, trong đầu Lạc Du chỉ hiện lên một từ duy nhất, “nghiền nát”.
Nếu như so tinh thần lực như một tấm lưới được dệt bằng những sợi tơ.
Vậy tấm lưới của Lý Tát Khắc đã biến mất sạch sẽ, không còn sót chút tro bụi nào.
Không phải Lạc Du chưa từng thấy tình huống nào tương tự, chính anh đây có thể dễ dàng phá hủy hệ thống của một người người sở hữu tinh thần lực cấp B.
Thế nhưng, tinh thần lực của Lý Tát Khắc ở cấp S lại có thể bị Quý Tửu đánh thành dạng đó.
Ưng Nguyệt cười rộ lên: “Bây giờ cậu còn xem cậu ta là nhóc phế vật không?”
Lạc Du nghẹn họng: “Tôi xem cậu ấy là nhóc phế vật bao giờ? Bây giờ tên Lý Tát Khắc đó…”
“Điều đến chiến đội lục quân của thành phố An Tức.” Ưng Nguyệt nhíu nhíu mày, “Nhiều lần vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, Falcon này với cậu ta mà nói vẫn còn quá nhỏ.”
Mắt Lạc Du tối sầm lại.
Thật ra khi biết chuyện Huyết Hoàng Hậu để Lý Tát Khắc và Quý Tửu đánh mô phỏng anh đã cảm thấy không đúng.
Lý Tát Khắc hung hãn âm hiểm, ra tay tàn ác với chính đồng đội của mình; Quý Tửu thoạt trông yếu ớt, nhưng nếu tính về độ tàn nhẫn thì Lý Tát Khắc không phải là đối thủ.
Nếu hai người này đánh nhau, tất có một người trọng thương.
Huyết Hoàng Hậu đã muốn xử lý Lý Tát Khắc từ sớm, lại muốn dùng Quý Tửu làm công cụ thực hiện.
Cũng là muốn thăm dò tinh thần lực của Quý Tửu càng sớm càng tốt, dùng Lý Tát Khắc làm công cụ, một mũi tên trúng hai con chim.
Nếu tinh thần lực Schrödinger* của Quý Tửu đứt gãy, vậy thứ anh thấy bây giờ sẽ là Quý Tửu nằm trong khoang chữa bệnh.
(*)
“Làm sao, đau lòng à?” Ưng Nguyệt nheo mắt, thoạt trông có phần gian trá, “Chuyện Quý Tửu giết 2 người ở thành phố An Tức, cậu giấu tôi, thế thì tôi cũng chỉ còn cách tự mình kiểm tra.”
Lạc Du cau mày: “Chết rồi?”
Ưng Nguyệt gật đầu, đôi chân dài gác lên bàn: “Quý Tửu là một món bảo bối, không chừng thật sự là một thống chế Cassius tiếp theo.”
Thấy Ưng Nguyệt không đề cập đến chuyện đưa Quý Tửu đi nghiên cứu tinh thần lực, Lạc Du vừa thở phào nhẹ nhõm, cũng vừa nghi hoặc: “Bà không thắc mắc vì sao Quý Tửu lại có nguồn tinh thần lực như vậy?”
“Ha.” Ưng Nguyệt cười, “Tôi không rảnh rỗi thế, chắc chắn cậu ta có liên quan đến chuyện tranh đoạt quyền lực ở tinh cầu thủ đô.
Mà cái đó thì mắc mớ gì đến tôi? Tôi muốn cảm ơn người đưa cậu ta tới đây còn không hết nữa là, e rằng không lâu nữa thôi, cậu ta sẽ trở thành vũ khí át chủ bài của Falcon ta.”
Lúc này, vũ khí át chủ bài đang chờ ở cửa hạ cánh của trạm phi thuyền chi đội 3.
Từ khi đánh bại Lý Tát Khắc, hắn bắt đầu có đồng đội, dù là đang làm gì cũng sẽ có người gọi hắn: “Tửu Tửu, lại đây!”
Lạc Du phí hết công hết sức muốn hắn hòa nhập vào tập thể, hắn làm xong rồi.
Nhưng hắn thực sự không thích bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều có đồng đội vây quanh.
Họ hôi, còn ồn ào nữa, làm hắn đau đầu.
Hắn chỉ thích ở cùng Lạc Du.
Nhưng nếu đây là nguyện vọng của Lạc Du, vậy hắn cũng không phải không chịu đựng được các đồng đội ồn ào.
Hôm nay Lạc Du trở về, hắn từ chối lời mới đối kháng tinh thần lực của Giang Cửu, chờ ở cửa hạ cánh đã hơn một tiếng.
“Lạc Du!”
Lạc Du vừa nhảy xuống khỏi phi thuyền đã nghe thấy tiếng gọi rất quen thuộc.
Anh nhìn lại, thấy Quý Tửu mặc trên mình bộ đồng phục huấn luyện màu xám, đứng sừng sững như một gốc cây kiên cố.
Cây mà, một bước cũng không chịu di chuyển.
Lạc Du buồn cười, đóa hồng nhỏ cố ý tới đón anh, lại chỉ đứng đó lên tiếng chứ không chịu đi tới, tay cũng chẳng buồn vẫy.
Còn có người đón người khác thế nữa à?
“Tửu Tửu!” Dalimes lại là người nhiệt tình nhất, kêu Quý Tửu, “Tôi đón đội trưởng Lạc về ha!”
Ánh mắt Quý Tửu vẫn luôn dính trên người Lạc Du, không thèm liếc Dalimes lấy một cái.
Lạc Du đến gần, anh mới phát hiện hắn đang cười.
“Lạc Du.” Quý Tửu gọi một tiếng, bối rối dang tay ra.
“Làm gì đó?” Lạc Du làm bộ nhìn không hiểu, “Hai tay dang ra dài như vậy, là học theo vịt con hay là muốn ôm một cái đây?”
Quý Tửu không nói gì, cứ nhìn anh như thế.
Lạc Du đối diện với đóa hồng nhỏ đang nhìn mình không hé môi này, trước đây lạnh như băng, bây giờ lại làm nũng với anh đến nghiện, nhất định là ỷ được anh chiều mà.
“Vậy thì cho cậu một cái ôm của đội trưởng.” Lạc Du ôm lấy Quý Tửu, mạnh tay vỗ lên lưng hắn mấy cái.
Từ cái ôm này anh mới nhận ra được, Quý Tửu không còn mỏng manh như ngày trước nữa rồi.
Lúc xuống đến nơi anh đã chú ý đến vóc người của Quý Tửu, tuy trong một khoảng thời gian ngắn thì không thể rõ ràng, nhưng xác nhận đã cao lên so với lúc mới vào đội.
Anh muốn so chiều cao, nhưng lại không đẩy ra được.
Quý Tửu siết eo anh chặt quá, mũi còn dính sát vào cổ anh ngửi tới ngửi lui, hơi thở kia làm anh ngứa ngáy.
Anh lại nhớ đến chiếc khăn quàng cổ mua riêng để che cổ mình lại, lạc đi đâu mất rồi ta?
“Rồi rồi! Cún con đừng ngửi nữa!”
Tuy nói chi đội 3 đoàn kết tương thân tương ái là thế, nhưng cái ôm này cũng kéo dài hơi lâu quá rồi, hai tai Lạc Du đã nóng bừng lên, tốn sức nửa buổi trời mới thoát khỏi lồng ngực Quý Tửu.
Quý Tửu thỏa mãn mở to mắt nhìn Lạc Du, mím môi khẽ cười.
Ai cũng không đỡ nổi nụ cười của mỹ nhân, Lạc Du than trời trong lòng một tiếng, đưa tay giữ mặt Quý Tửu lại: “Biết cậu đẹp rồi, đừng có gỡ hết che chắn ra nữa xem nào!”
Ký túc xá của Falcon là mỗi người một phòng, điều kiện sinh hoạt rất tốt.
Lạc Du giải quyết xong công chuyện chi đội, tối vừa về đã thấy phòng sạch sẽ như vừa đập đi xây mới.
“Quái lạ.” Lạc Du tìm con robot dọn nhà ra, đã hư thành một cục phế liệu từ lâu lắm rồi.
Lạc Du lầm bầm: “Ai dọn dẹp phòng cho mình thế nhỉ?”
Ngày hôm sau khi kết thúc huấn luyện, Lạc Du vừa lau mồ hôi vừa hỏi: “Hôm qua ai đến làm robot dọn dẹp cho anh đấy?”
Cả đám gào gáy lên, ai cũng nói là mình làm.
Dalimes gào hăng tợn: “Giúp đội trưởng dọn dẹp là đúng lắm!”
Quý Tửu ở phía sau, lúc nghe thấy Lạc Du hỏi tâm trạng hắn rất vui vẻ, đang định trả lời là mình, chưa kịp mở miệng đã bị nguyên một đám hớt tay trên.
Cái này mà cũng cướp được? Người dọn dẹp rõ ràng là mình mà, sao mặt họ có thể dày đến độ tranh công như thế?
Tàng Xuân đứng trước Quý Tửu đột nhiên nhận ra một luồng không khí lạnh tràn xuống, quay lại nhìn gương mặt không vui tí nào của Quý Tửu: “Quý Tửu Tửu, ông sao thế? Trông sợ chết đi được!”
Quý Tửu bình thường không thích chen vào giữa đám đông, bọn Giang Cửu muốn đi cùng hắn cũng sẽ né tránh.
Thế mà giờ hắn kiên trì muốn lách lên phía trước, mắt chăm chăm nhìn thẳng vào Lạc Du ở giữa đoàn người.
Đương nhiên, hắn cũng không quá tốn công chen lấn, tinh thần lực lạnh lẽo ẩm ướt như con dao người khác không kịp tránh, giúp hắn giải tán cả đám đông vây quanh.
Các đội viên vừa trêu nhau vừa xoa cánh tay nổi đầy da gà: “Quý Tửu Tửu lại dùng tinh thần lực dọa người ta sợ kìa!”
Quý Tửu đi đến trước mặt Lạc Du, kéo Dalimes đang quần tới quần lui như con tinh tinh sang một bên, lạnh lùng bật ra hai chữ: “Là tôi.”
Lạc Du: “Hả?”
Quý Tửu khẽ cau mày, biểu cảm trên mặt sống động hơn vừa rồi: “Tôi là người làm robot dọn dẹp.”
Các anh em hóa đá, Lạc Du đỡ cằm mình.
Quý Tửu nghĩ Lạc Du nghe chưa hiểu, còn bổ sung: “Tôi là người dọn sạch phòng anh, không có ai khác hết.”
Mọi người cười ồ lên, lẫn thêm mấy câu “Nay Quý Tửu tích cực thế là thế nào”, “Ơ kìa bạn, Quý Tửu đang tỏ vẻ đáng yêu moe moe đấy à?”.
Lạc Du cũng cười ra nước mắt, anh ôm lấy vai Quý Tửu đi ra khỏi đám đông: “Là cậu thật à? Ai cũng nói là mình hết, anh cậu biết tin ai đây?”
Lạc Du cố ý đùa Quý Tửu mà thôi.
Mấy người này xưa nay không những chả thèm động vào giúp anh dọn dẹp mà còn bày bừa ra, cả cái ổ chó của anh cũng chỉ đến khi Quý Tửu đến mới sạch sẽ lên, không phải Quý Tửu thì còn ai vào đây nữa?
Quý Tửu nghiêm túc nhìn Lạc Du, dù đang sốt ruột, người ngoài cũng không nhìn ra tâm trạng hắn có thay đổi, chỉ là ánh sáng sâu trong mắt hắn đang lay động: “Thực sự là tôi.
Anh không tin tôi.”
Chết chết chết, chọc người ta dựng lông hết cả lên rồi này.
Lạc Du vội vàng vuốt lông: “Đùa cậu thôi, cảm ơn robot Tửu Tửu nha.”
Khóe môi Quý Tửu vừa cong cong lên đã kéo xuống, nhưng ý cười vẫn y nguyên trong mắt, không giấu được.
“Muốn cười còn kìm lại?” Lạc Du nói rồi nhìn về phía sau, lập tức nghe Giang Cửu nói —— Đội trưởng sắp bắt Tửu Tửu đi kìa!
Với chuyện Quý Tửu hòa nhập vào tập thể thế này, tất nhiên Lạc Du rất vui mừng.
Chỉ có mỗi một điều lấn cấn là, anh làm bao nhiêu chuyện lại không được bao nhiêu tác dụng, cuối cùng cũng phải tự dựa vào đóa hồng nhỏ.
“Ai —— ” Lạc Du thở dài.
Quý Tửu lập tức nhìn sang đầy lo lắng.
Lạc Du nhìn hắn trong chốc lát, lòng nảy ra ý nghĩ muốn “trêu người”, vỗ vỗ ngực mình như đau thấu tâm can: “Khó chịu ở đây này.”
Quý Tửu sợ hãi: “Chúng ta đến trung tâm y tế!”
“Không phải khó chịu về mặt sinh lý.” Lạc Du hít vào hai hơi, “Chuyến này anh về, thế mà phát hiện Tửu Tửu không còn là Tửu Tửu của một mình anh nữa.”
Quý Tửu: “?”
“Tuy rằng người làm đội trưởng anh đây rất vui mừng.
Nhưng cậu biết không, con người ai cũng sẽ có đôi chút ích kỉ như thế.” Lạc Du nói rồi dính ngón trỏ và ngón cái vào nhau, nhích lại thật gần, “Cậu xem bây giờ cậu được nhiều người chào đón như thế, đã thành Tửu Tửu của mọi người rồi.”
Nói xong, Lạc Du còn bày đặt đưa tay lau mắt mình.
Với những người khác, khi anh nghe anh nói thế sẽ lập tức đến vỗ vai anh nói, đội trưởng Lạc, anh cũng thế mà.
Nhưng Quý Tửu không phải những người khác.
Quý Tửu cau mày chặt hơn, u ám nơi đáy mắt dần tụ lại, không ai thấy được sâu thẳm bên trong ấy chất chứa điều gì.
“Không phải của mọi người.” Quý Tửu nắm lấy cánh tay đang làm bộ lau nước mắt của Lạc Du, nắm rất chặt, chặt đến mức gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
Lạc Du bị kéo vào trong cảm xúc của Quý Tửu, thứ tinh thần lực tàn ác dơ bẩn như bỗng hóa dịu dàng, bao bọc khiến anh chìm đắm, cả đau đớn trên tay mình cũng quên đi.
“Hả?”
“Chỉ của anh.” Quý Tửu nói, “Một mình anh.”
Tình cảm của Lạc Du vô cùng dồi dào và đấy sức sống, rất dễ xúc động, nhưng khi bị câu nói của Quý Tửu bao lấy, phản ứng của anh lại chậm mất nửa nhịp.
Một lúc lâu sau mới khẽ khàng a một tiếng, vành tai hơi nóng lên, lồng ngực đập thình thịch.
Đây không phải những lời ca tụng và bày tỏ anh nghe mãi thành quen.
Quý Tửu như đã trải qua biết bao cay đắng để hái tặng anh một khóm hoa hãy còn lấm lem bùn đất.
Đôi môi Lạc Du khẽ mấp máy, lại chẳng thể nói nên lời.
“Tôi sẽ cố gắng tập luyện.” Đúng lúc này Quý Tửu chợt thay đổi đề tài, như thể vừa rồi chỉ là một đoạn trần thuật rất đỗi bình thường.
Lạc Du không kịp bẻ lái: “Hả?”
“Khi mạnh hơn rồi, anh sẽ đưa tôi lên chiến hạm.” Quý Tửu bình tĩnh nói, “Tôi không muốn bị anh bỏ lại cứ điểm nữa.”