Dải sáng chói lòa ấy biến mất, thế giới như chỉ còn sót lại khoảng không tối đen tịch mịch.
Lạc Du biết mình đã chết, nếu không cảm giác đau đớn do cơ thể bị nổ tung và xé tan thành từng mảnh ấy là gì?
Thứ biến mất không chỉ có đau đớn, mà còn có cảm giác đến từ tứ chi.
Dường như anh đang phiêu du ở một chân trời nào đó, nâng anh lên là thứ vật chất nhẹ hơn cả nước và không khí.
Cảm giác này rất giống “hồn lìa khỏi xác” mà anh đọc được trong sách.
Nhưng đó chỉ là tiểu thuyết giả tưởng, vì không có linh hồn thì con người sẽ chết.
Anh điều khiển chiến hạm lao vào tàu chỉ huy hạt nhân của Ước Nhân, tinh thần lực của anh như hòa làm một cùng chiến hạm, sức mạnh của vụ nổ có thể phá hủy cả một cứ điểm, thân xác bằng xương bằng thịt có thể sống sót là chuyện không thể.
Nhưng nếu như chết rồi, tại sao anh mờ mịt nhìn thấy được cảnh tượng trước mắt?
Đó là màn sương mù đen ngòm dày đặc, vững chãi như một bức tường cao ngất, không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc.
Từng lớp mây mờ xếp chồng lên nhau như một thác nước chảy chậm.
Dường như anh dần tiến về phía bức tường ấy, nhưng dù có phiêu đãng trôi nổi thế nào, bức tường ấy vẫn luôn ở trước mặt.
E rằng đó là sự chết chóc, kìm hãm, ngột ngạt của cả thế giới này.
Ý thức của Lạc Du trở nên mờ nhạt, khung cảnh nọ càng trở nên mơ hồ.
Anh đột nhiên hiểu ra, màn sương đen là cái chết, và anh sắp trở thành một phần của bức tường ấy, cũng như cả thảy mọi sinh mệnh đã biến mất trong hàng trăm triệu năm qua.
Cái lặng im như vĩnh cửu, cũng lại như một khoảnh khắc thoáng qua.
Lạc Du tỉnh lại, màn sương đen mờ ảo đã biến thành mảng màu chói lòa đến cực độ.
Anh ngạc nhiên nhìn chúng, hồi lâu sau mới ý thức được mình đang đứng trong buồng điều khiển của chiến hạm.
Anh cúi đầu, giơ hai tay lên, vẫn đang mặc đồng phục chiến đấu của Falcon, màu xám đen khiến anh liên tưởng đến bức tường anh vừa nhìn thấy.
Chuyện gì xảy ra? Anh vẫn chưa chết sao? Đây là nơi nào?
Đồng hồ nhấp nháy liên tục, không giống như đã hư hỏng gì sau vụ nổ.
Thế nhưng anh không thể truyền đi bất cứ mệnh lệnh nào, hệ thống báo lỗi và từ chối mọi quyền sử dụng.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Lạc Du đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Giang Cửu và Dalimes chật vật chạy đến trước mặt mình, hiển nhiên họ cũng rất nghi ngờ với mọi thứ này.
“Các cậu…”Cổ họng Lạc Du khô khốc, đụng vào tay hai người, “Không sao cả?”
Giang Cửu cật lực lắc đầu: “Em cứ tưởng là em chết rồi, còn nhìn thấy mình đang trôi lềnh bềnh ở chỗ nào đó.
Kết quả tỉnh ra lại phát hiện em vẫn ở đây, Dalimes ở đây, chiến hạm cũng vậy.
Còn có…”
Giang Cửu vừa nói vừa đưa mắt nhìn cửa sổ buồng điều khiển, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu và sợ hãi.
Màu sắc lộng lẫy bao phủ toàn bộ cửa sổ, chúng mang vẻ đẹp mà ngôn ngữ của con người không tài nào tả xiết, tuyệt mỹ lại to lớn.
Nhưng những thứ kỳ lạ thường khiến người ta e sợ.
“Rốt cuộc là chúng ta làm sao thế?” Mặt Dalimes ướt đẫm mồ hôi, “Đó là cái gì?”
Lạc Du trầm mặc trong chốc lát: “Là vũ trụ.”
Anh chưa từng thấy một vũ trụ như vậy.
Kể từ khi trở thành một thành viên của Falcon, anh đã thực hiện nhiệm vụ tuần tra vô không biết bao nhiêu lần.
Vũ trụ mà anh nhìn thấy là một màn đêm vô tận, một ngôi sao dù sáng đến đâu cũng chỉ là một chấm sáng phía xa xa, màu sắc rực rỡ chỉ có thể nhìn thấy sau khi xử lý quang học.
Nhưng giờ họ lại được chứng kiến bằng mắt thường.
Như thể…
Đầu Lạc Du chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Chúng ta đang ở một tầng cao hơn của vũ trụ.”
Giang Cửu kinh ngạc: “Sao có thể?”
“Nếu không phải, vậy phải giải thích những cảnh tượng chúng ta đã thấy thế nào?” Lạc Du bình tĩnh lại, “Chúng ta chứng kiến bằng mắt thường giống hệt với một bức ảnh ba chiều đã được xử lý phức tạp.
Không, nó rõ ràng và chấn động hơn cả thế.
Điều này chỉ có thể xảy ra khi chúng ta ở chiều không gian cao hơn.”
Dalimes nằm úp lên cửa sổ quan sát, vai khẽ run lên, mọi thứ bên ngoài vừa khiến người ta khiếp hãi, lại vừa như có ma lực hấp dẫn không thể chối từ.
“Còn nữa.” Lạc Du xoay cánh tay phải, thử nắm chặt lại, sức mạnh không giảm, “Nếu lúc vụ nổ xảy ra chiều không gian không thay đổi, thì chúng ta đã không tồn tại.”
Giang Cửu đi tới đi lui, bối rối nói: “Vụ nổ làm chúng ta bay khỏi không gian và thời gian hiện tại? Thế… chúng ta có thể trở lại không? Nếu trở về chúng ta sẽ gặp chúng ta hiện tại sao?”
Dalimes nói: “Chúng ta của hiện tại đã bị nổ thành không khí rồi!”
Giang Cửu gãi đầu: “Đúng nhỉ.”, một lát sau lại nói, “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cứ bay như thế?”
Cả ba im lặng, Lạc Du có suy nghĩ mới cũng không cách nào trả lời được vấn đề này.
Lúc chiến hạm lao vào hạm đội của Ước Nhân, anh đã cảm thấy từ trường xung quanh rất lạ.
Nhưng khi đó anh không thể quan tâm nhiều thứ đến vậy, hơn nữa có thể quá nhiều tinh hạm của Ước Nhân với nguồn năng lượng dự trữ khổng lồ đã ảnh hưởng đến từ trường.
Bây giờ nghĩ lại, từ trường kỳ lại kia có phải do nguồn năng lượng của trùng tộc hay không, không có đáp án.
Nhưng bọn họ sống sót thần kỳ thế này rất có thể là do tác động tổng hợp của từ trường và vụ nổ.
Vậy những người khác đâu? Trùng tộc đâu? Cũng bị kéo đến nơi này như họ sao?
Lạc Du nhìn về nơi tỏa ra nguồn sáng rực rỡ ấy, vào lúc không nên bình tĩnh này, anh lại cảm thấy lòng mình dẫn tĩnh lặng lại.
Khối màu sắc biến đổi kỳ ảo ấy như tất thảy mọi ôn dịu, hùng vĩ, say mê, bao dung.
Nhân loại tồn tại trong vũ trụ đâu chỉ nhỏ bé.
Trong truyền thuyết, hoàng đế của Ước Nhân mang hình dáng của tinh vân cánh bướm lộng lẫy, nó có lẽ là vũ trụ của Ước Nhân.
Con người đã chiến đấu với nhóm sinh vật kỳ lạ này trong hàng trăm năm, dù mất đi quân khu 10 cũng không lùi về sau một bước.
Đây là một cuộc chiến tàn khốc nhưng cũng rất đỗi lãng mạn.
Hiện tại, Lạc Du cảm thấy sứ mệnh của mình đã hoàn thành.
Anh có được mạng sống của mình vì nhu cầu của Liên Minh, và đã dâng mạng sống của mình vì Liên Minh.
Anh không chết, nhưng ở không gian nguyên thủy, anh đã không còn tồn tại nữa.
Chiến hạm tiếp tục trôi đi, các thiết bị điện tử nháy sáng không theo quy tắc, các kim chỉ quay hỗn loạn.
Chiến hạm của những chiến binh như đã biến thành một chiếc phi thuyền vĩnh hằng.
“Giờ em chẳng vui nổi nữa.” Qua một lúc lâu sau —— Nếu như vẫn còn khái niệm thời gian, Dalimes nói: “Lúc lao về phía tàu chỉ huy em đã tưởng mình chết chắc rồi, lúc phát hiện mình chưa chết, em đã thấy mình quá may mắn, nhưng giờ em lại thấy chẳng bằng mình chết trong đó luôn cho rồi.
Bây giờ chúng ta là quái vật đúng không? Vũ trụ tầng cao là cái chết dẫm gì? Quy tắc vật lý cũng không giống của chúng ta? Sau khi thức ăn nước uống hết rồi chúng ta sẽ chết đói sao?”
Lạc Du hỏi: “Các cậu đói không?”
Giang Cửu lắc đầu: “Cái này cũng là do ảnh hưởng của vũ trụ tầng cao?”
Không ai biết câu trả lời.
Một lúc sau, tốc độ của các đám mây màu sắc ngày càng nhanh lên, dần dần hình thành một vòng xoáy rỗng, bên trong ánh sáng là chia chớp nhạt.
Một đám vật chất không rõ hình thù sượt qua cửa sổ, bề ngoài trông như đám rêu mọc lên, như loại vi rút khổng lồ tàn ác đến mức khiến người ta nổi da gà.
Chiến hạm bắt đầu ngả nghiêng rung lên, tiếng chuông cảnh báo lớn hơn bao giờ hết.
Mọi thứ xung quanh vòng xoáy trở nên vặn xoắn méo mó, máy móc phát ra âm thanh rít đặc, thân chiến hạm quay cuồng.
Lạc Du nắm chắc thanh chắn, Giang Cửu bên cạnh bị cuốn ra khỏi buồng điều khiển, tuy vẫn còn trong chiến hạm, nhưng Lạc Du không nghe thấy giọng người đồng đội của mình nữa.
Tựa như trở về thời khắc đối diện với màn sương đen dày đặc, mọi âm thanh đều biến mất.
Ngay sau đó, hình ảnh dần biết mất, màu sắc trở nên biến dạng, trộn lẫn lại rồi trở về một màu đen.
Các giác quan trở về, Lạc Du phát hiện mình đang nằm trên sàn kim loại của chiến hạm, ngoài cửa sổ là không gian quen thuộc, chiến hạm đang ở trạng thái tự điều khiển, hệ thống vận hành ổn định.
Không có màn sương đen, không có đám mây đủ màu sắc, không có mùi máu lơ lửng trong không khí.
Ở góc bên phải buồng điều khiển, Dalimes cũng tỉnh lại, giật mình nhìn anh: “Chúng, chúng ta…”
Lạc Du chống tay đứng dậy: “Giang Cửu đâu?”
“Ở đây!” Giang Cửu khập khiễng bước tới, tựa vào cánh cửa, thở hổn hển, “Khá lắm, suýt nữa em ngã chết rồi!”
Xác định hai người không vấn đề gì, Lạc Du trở về khu vực điều khiển, kích hoạt bản đồ sao.
Màn hình lóe sáng vài lần, tọa độ hiện lên.
Thấy rõ thông tin trên màn hình, Giang Cửu nuốt nước bọt, giọng run run: “Sao Khuyển Hạo? Chúng ta trở về rồi?”
Hành tinh Khuyển Hạo, nhà giam lớn nhất của quân khu 10, nằm ở phía rìa Đông Nam của Liên Minh trong lần Ước Nhân xâm lược trước, vô cùng lạnh lẽo và tối tăm, đã biến thành một hành tinh chết.
Nhưng bên cạnh hành tinh chết này, họ đã sống sót trở về!
Lạc Du bắt tay vào việc liên lạc với cứ điểm An Tức, nhưng hệ thống truyền tin đã hư hại, không thể liên lạc với bất kỳ ai.
“Không thể quay về phía Đông được nữa.” Giang Cửu nói, “Nếu đi tới chúng ta sẽ tiến vào khu vực của trùng tộc.”
Lạc Du đổi hướng, kiểm tra nguồn năng lượng dự trữ còn lại.
Một vấn đề quan trọng xuất hiện: Khả năng chuyển tiếp của chiến hạm đã hỏng, họ có thể đến gần trạm chuyển tiếp nhưng không thể chuyển tiếp về cứ điểm An Tức, mà họ càng không thể quay về bằng tốc độ này.
Giờ đây, họ đã thật sự trở thành phi thuyền cô độc trong vũ trụ.
Dalimes nói: “Chúng ta phải chết đói thật rồi.”
“Nguồn năng lượng còn đủ để chúng ta đến Lẫm Đông với tốc độ tối đa.” Lạc Du vừa tính toán vừa nói, “Sau khi đến đó, để giảm tiêu hao chúng ta có thể thay phiên ngủ, đến khi gặp được hạm đội tuần tra.”
Lẫm Đông không phải địa điểm được tuần tra thường xuyên, nhưng lần trước họ bị tập kích ở Lẫm Đông, quân khu 9 sẽ sắp xếp đội viên đến tuần tra định kỳ.
Đến Lẫm Đông là biện pháp duy nhất khả thi.
“Em hiểu rõ ý anh.” Giang Cửu nghiêm túc, “Nhưng anh quên mất một chuyện.”
Lạc Du sửng sốt, chợt hiểu ra.
Ước Nhân phát động một cuộc tấn công toàn diện, quân khu 9 có còn tồn tại không? Liên Minh Bạch Phong có còn tồn tại không? Theo tình hình chiến sự trước mắt, có thể tuần tra đã bị bãi bỏ.
“Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Sự lạc quan của Dalimes phát huy tác dụng vào đúng lúc này, “Chúng ta đến đó chờ đợi thôi! Hơn nữa mọi người có phát hiện không, ở đây hoàn toàn không có cảm giác tồn tại của Ước Nhân.”
Lạc Du gật đầu, tinh thần lực của anh đã quét một vòng, không có trùng tộc, thậm chí cũng không có dấu tích của chiến tranh.
Nơi này rất gần khu vực của Ước Nhân, hơn nữa chiến tranh vừa diễn ra, không thể thế này.
Giang Cửu tiến hành kết nối với máy móc: “Không quan trọng, cứ đi trước đã.”
Chiến hạm hư hao hơn nửa đã tiếp cận Lẫm Đông sau 4 tháng.
Dinh dưỡng trên chiến hạm không còn bao nhiêu, Lạc Du dự định để các đội viên vào kho ngủ đông, chợt nhận được cảnh báo.
Bốn chiếc chiến hạm xuất hiện phía trước, áp sát vị trí của họ.
Đó là chiến hạm của con người, Lạc Du không tin được, họ vừa đến đã gặp hạm đội tuần tra.
Càng khó tin hơn nữa là, sau khi chiến hạm sáp nhập xong, cuối cùng họ biết được thời gian hiện tại.
Đã 5 năm trôi qua kể từ lúc họ chấp nhận hy sinh.
Cứ điểm An Tức.
Từng đoạn hình ảnh một hiển thị trên màn hình, ánh sáng chiếu lên gương mặt ba người Lạc Du.
Đó là thứ tượng trưng cho những khủng hoảng, khốc liệt, cuộc phản công và nền hòa bình đã mất từ lâu.
Từ năm 2741 đến năm 2743 của kỷ niên Bạch Phong, Liên Minh và Ước Nhân đã diễn ra cuộc chiến khốc liệt kéo dài 3 năm, quân khu 9 suýt nữa đã lặp lại sai lầm của quân khu 10.
Hai điểm nút quan trọng đã giúp quân khu 9 thậm chí toàn bộ Liên Minh may mắn sống sót và giành chiến thắng trong cuộc chiến vĩ đại này.
Đến đây, Hồng Phỉ đã rơm rớm nước mắt, Huyết Hoàng Hậu đứng trong bóng tối rũ mắt —— Họ đều đã tưởng niệm cho những người đồng đội đã hy sinh, biến nỗi đau thành sức mạnh bảo vệ quê hương.
Và giờ đây, đồng đội của họ trở lại.
Chiến hạm mang số hiệu Falcon 3 – 902 xuất hiện trên màn hình, Lạc Du khẽ siết nắm tay, đó chính là chiếc chiến hạm và anh, Giang Cửu và Dalimes đã điều khiển.
Thì ra phán đoán ấy của anh thật sự đã trở thành thời gian lấy hơi cực kỳ quan trọng của Liên Minh! Tàu chỉ huy hạt nhân của trùng tộc bị phá hủy, mất đi “đầu não”, hạm đội của Ước Nhân trở nên hỗn loạn, quân khu 8 và quân khu 7 đến vào ngay lúc này, tình hình chiến trận từ nghiêng về một phía dần biến thành trạng thái giằng co.
Điểm nút thứ hai xuất hiện vào nửa năm sau, Quân đội Trung ương vốn đang hãm sâu vào tình hình rối ren của tinh cầu thủ đô đột nhiên cử một hạm đội tinh nhuệ đến.
Hạm đội này có chỉ huy là người Quý gia, tên Quý Tích Thành, rất trẻ, hồ sơ cá nhân trống rỗng.
Ban đầu đội tuần tra và quần chúng nhân dân cho rằng Quân đội Trung ương không muốn góp toàn lực.
Song từ khi Quý Tích Thành đến quân khu 9, tình thế dần đảo ngược, hạm đội của người nọ gần như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, khiến trùng tộc quay đầu tháo chạy.
Mà Quý Tích Thành cũng vì những thành tựu lỗi lạc xuất sắc của mình, trở thành vị Thượng tướng trẻ nhất lịch sử của Liên Minh.
“Thành tựu của cậu ta không thua gì thống chế Cassius.
Năm ấy thống chế chỉ đối phó với trùng tộc, Quý Tích Thành còn ổn định cả thế cuộc của tinh cầu thủ đô.” Hồng Phỉ nói, “Tình hình của tinh cầu thủ đô 5 năm trước thế nào, mọi người còn nhớ chứ?”
Lạc Du gật đầu, tầm mắt trở về trên màn hình, nhìn thấy một thanh niên trầm mặc với ánh mắt lạnh lùng.
“Cuộc chiến giữa ba gia tộc đã bị Quý Tích Thành dẹp yên, vị thống chế Quý gia kia cũng được cứu.” Hồng Phỉ nói tiếp, “Quân đội muốn trao tặng quân hàm thống chế cho Quý Tích Thành, đề cử hắn trở thành chủ tịch Hội đồng Quân sự Tối cao, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà hắn chỉ nhận cấp bậc Thượng tướng, cũng không làm lãnh đạo.”
“Quý Tích Thành…” Lạc Du khẽ lẩm nhẩm cái tên này, nghĩ tới một người cũng họ Quý khác.
Kể xong chuyện 5 năm vừa rồi với các đồng đội vừa trở về, Hồng Phỉ tắt màn chiếu, ôm Lạc Du một lần nữa.
Giữ đường về, Lạc Du đã nghĩ đến Quý Tửu —— Sau khi quay lại, anh phải liên tục kiểm tra sức khỏe, bị quân đội hỏi thăm kha khá lần, được bảo vệ và giám sát chặt chẽ, vẫn luôn không tìm thấy Quý Tửu.
Chiến tranh đã cướp đi sinh mạng của rất nhiều người, anh có dự cảm không lành.
“Đúng rồi.” Lạc Du cố gắng trấn tĩnh, nhưng khi câu hỏi bật ra, giọng anh khẽ run rẩy, “Quý Tửu đâu, em muốn nhìn thấy cậu ấy.”