Thác Tích

Chương 46: Vũ Trụ Rơi Xuống





Trong nháy mắt ấy, Lạc Du thậm chí không thể hiểu được Quý Hình Chử đang nói cái gì.
Thống chế Cassius là hoàng đế trùng tộc? Sao có thể? 300 năm trước trùng tộc bất ngờ xâm lược, nhân loại phải đối mặt với nguy hiểm kinh hoàng nhất kể từ khi bước vào thời kỳ tinh tế.

Chiến tranh liên miên suốt 200 năm, quân khu 10 biến thành một nghĩa trang khổng lồ.

Cho đến tận khi thống chế Cassius đứng lên lãnh đạo hạm đội Mật vụ Quân đội Trung Ương, đánh đuổi trùng tộc ra khỏi quân khu 10, Liên Minh mới mở ra một nền hòa bình ngắn ngủi song đầy tạm bợ và hiểm họa.
Cassius là vị anh hùng tối cao của Liên Minh.
Lạc Du hoài nghi nhìn về Quý Hình Chử, sắc mặt người đã sắp gần đất xa trời nọ lại trở nên ôn hòa, không còn sợ hãi, giống như rốt cuộc cũng trút được gánh nặng bí mật trong lòng.
Lạc Du nhìn Quý Tích Thành, hắn chỉ cau mày rất khẽ, như thể chẳng hề ngạc nhiên trước câu nói của Quý Hình Chử.
“Thượng tướng…”
“Hoàng đế trùng tộc giúp con người đánh bại trùng tộc?” Quý Tích Thành nhếch môi cười, “Tại sao?”
Quý Hình Chử chậm rãi đứng lên, giọng nói già nua như đang du hành qua đường hầm của không gian và thời gian được bao bọc bởi cát và gió: “Vì cuộc chiến này bắt đầu là do nó.

Nó không cách nào ngăn được đồng tộc tham lam của chính nó.”
Lạc Du nhẹ giọng hỏi: “Nó?”
Vì sao Ước Nhân lại đột nhiên xâm lược Liên Minh, đến nay nó vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải đáp.

Thời kỳ tinh tế, nhân loại đã hơn một lần đối mặt với cuộc xâm lăng của những sinh vật ngoài hành tinh có trí khôn, nhưng trong những trận chiến trước, ít nhiều gì cũng sẽ có dấu hiệu, chẳng hạn như dò tìm được tín hiệu của sinh vật nào đó, bắt được gián điệp cài vào Liên Minh, hoặc chính con người là kẻ đi đánh chiếm một chủng tộc khác đã ngấm ngầm thèm muốn từ lâu.
Chỉ riêng lần ấy, Ước Nhân đột ngột xuất hiện bên ngoài quân khu 10.

Chúng là những dạng sống khác hoàn toàn với con người cũng như những sinh vật có trí khôn khác mà con người đã từng ứng phó trong quá khứ, vấn đề này không chỉ là sự khác biệt giữa các sinh vật và dạng sống được cấu tạo carbon hay từ silic*, sự tồn tại của chúng phá vỡ hoàn toàn hiểu biết của con người về sự sống, chúng dường như đến từ một vũ trụ khác.
(*) Carbon/ Silic based:

Cho đến ngày nay, con người đã nghiên cứu vô số tù binh và gián điệp, song cũng không thể nắm bắt được bí ẩn về sự sống của chúng.

300 năm qua đi, đã có rất nhiều nhà khoa học xuất sắc phát điên và tử vong trong quá trình nghiên cứu.

Trong nhận thức của con người, chúng vốn là thứ sinh vật dơ bẩn xấu xa, có thể để nuốt chửng vật sống hoặc vật chất không có sự sống bằng những cách mà con người không thể hiểu được.
“Tên của chúng được phiên âm theo ngôn ngữ của chúng ta.” Quý Hình Chử tiếp tục, “Những gì các cậu nhìn thấy ở học viện quân đội Sương Ly là Cassius thật sự, là bạn học khi ấy.

Để cứu Liên Minh, cậu ta đã hy sinh.”
Quý Tích Thành nói: “Sau khi tốt nghiệp và ra chiến trường, Cassius bị trùng tộc dị hóa?”
Quý Hình Chử lắc đầu: “Không thể nói là dị hóa, chúng có cách thức nuốt chửng riêng biệt mà ngôn ngữ của chúng ta có cách hình dung chính xác.

Cũng như việc chúng đến vũ trụ của chúng ta, vốn đã là một sai lầm.”
Lạc Du lên tiếng: “Tôi không hiểu.”
Quý Hình Chử nhìn anh, trầm mặc như thể linh hồn đang lìa khỏi thể xác, một lúc lâu sau mới người khổ: “Thượng tá, cậu chính là căn nguyên của tất cả mọi chuyện.”
Lạc Du còn chưa kịp phản ứng, tầm nhìn đã bị chặn lại, Quý Tích Thành đứng trước mặt anh, một bóng lưng kiên cường đầy uy nghiêm.
Tinh thần lực ẩm ướt như loài bò cạp đen bóng, thủy triều như dâng lên dưới chân Quý Tích Thành, những tiếng động ấy khiến người ta tê dại, nhưng Lạc Du lại an tâm đến kỳ lạ.
Tửu Tửu của anh, bảo vệ anh bằng cách của riêng hắn, ngang ngược lạnh lùng khốc liệt, chưa từng đặt những thứ đạo lý sáo rỗng kia vào mắt.
Biểu cảm của Quý Hình Chử đau đớn tột độ, khàn giọng kêu rên.
Lạc Du đặt tay lên lưng Quý Tích Thành, vỗ nhẹ như đang vuốt lông, “Anh không sao, để ông ấy nói xong đã.”
Tinh thần lực không ai có khả năng chống lại vẫn chưa giảm bớt, Quý Tích Thành lạnh lùng nhìn Quý Hình Chử, hàng ngàn tia sáng như tràn vào vùng tinh thần lực của ông ta.
“A… A…” Quý Hình Chử không thể cử động, tròng mắt giật giật.
Lạc Du nắm chặt quân phục của Quý Tích Thành, muốn ngăn hắn lại.


Nhưng vô dụng, Quý Tích Thành đã cắt vào ý thức của Quý Hình Chử.
Người sở hữu tinh thần lực ở đẳng cấp cao có thể xâm nhập vào vùng tinh thần lực của người mang cấp bậc kém hơn, đây cũng là phương thức chiến đấu thông dụng nhất.

Thế nhưng khi ý thức bị cắt đứt, việc khôi phục lại ký ức sẽ cực kỳ khó khăn, dù là người sở hữu tinh thần lực cấp SSS+ cũng khó lòng làm được.

Đây được xem như loại cực hình tàn khốc đối với người bị xâm nhập lẫn người xâm nhập.
Quý Hình Chử rõ ràng đã tình nguyện nói ra, Quý Tích Thành còn muốn cắt ý thức của ông.

Lạc Du biết, là vì câu nói vừa rồi của Quý Hình Chử đã khiến Quý Tích Thành nghĩ anh sẽ bị tổn thương.
Trong không gian tĩnh lặng, tinh thần lực dâng trào, cảnh tượng hơn 100 năm trước xuất hiện trước mắt Quý Tích Thành.
Thanh niên Cassius nằm trên giường thí nghiệm, cơ thể và não nối với hàng tá dây nhợ máy móc, sóng ánh sáng vô hình lẫn hữu hình liên tục quét qua.

Các nhà khoa học hàng đầu và cơ quan đầu não của quân đội chăm chú nhìn các chỉ số, thanh niên Quý Hình Chử đứng bên cạnh.
Cassius đã nhờ Quý Hình Chử giúp đỡ, và ông đã đưa Cassius đến đây.

Nhưng cho đến tận khi Cassius cho cậu xem những biến đổi đáng kinh ngạc, cậu vẫn không thể tin rằng người bạn cũng lớp này đã bị hoàng đế trùng tộc nuốt chửng.
“Không phải nuốt chửng theo ngôn ngữ của nhân loại các người.” Vẻ mặt Cassius rất khác so với ngày xưa, mang vẻ thương xót mà Quý Hình Chử chưa từng thấy.
Đợt kiểm tra tổng quát được tiến hành một ngày một đêm, các nhà khoa học rốt cuộc cũng tin Cassius không còn là Cassius nữa, nhưng nguồn tinh thần lực tuyệt mỹ này của nó hoàn toàn khác biệt với hắc in dơ bẩn của trùng tộc.
“Bởi vì ta là hoàng đế.” Cassius nói, “Ta là kẻ thống trị chúng.”
Quân đội giám sát chặt chẽ Cassius, không ai dám tin chuyện nó đến đây để giúp đỡ con người.
Chỉ có Quý Hình Chử lợi dụng quyền hạn của gia tộc, lén lút gặp Cassius rất nhiều lần.
“Hình Chử, cậu nhất định phải tin tưởng ta, nếu không Liên Minh của cậu sẽ bị hủy diệt.” Cassius vắt chéo chân, nghiêm túc mà lo lắng nói.

Trên thực tế, Quý Hình Chử đã đến đây trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Tiến tuyến một lần nữa thất bại, chiến tuyến đã dồn ép đến quân khu 9, Liên Minh không thể lùi sâu hơn được nữa.
Bên trên không tin Cassius, từng đợt chiến sĩ bị đưa lên vũ trụ một đi không trở về.

Cậu không muốn quê hương bị xâm lăng, muốn nghe rốt cuộc Cassius có biện pháp gì.
“Cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích! Nếu cậu thật sự là hoàng đế trùng tộc, tại sao lại giúp đỡ chúng tôi?”
Cassius im lặng một hồi lâu, đôi mắt dần ảm đạm đi: “Ta đã từng là hoàng đế trùng tộc, nhưng sau khi rơi vào vũ trụ của nhân loại, ta phản đối việc xâm chiến Liên Minh của các người, bị giam cầm.

Chúng đã giả mạo ta, muốn giết ta, nhưng chúng không làm được…”
“Khoan đã!” Quý Hình Chử sợ hãi, “Cái gì gọi là rơi vào vũ trụ của nhân loại?”
“Cậu vẫn chưa rõ ràng? Ngay cả định luật vật lý và quy luật sự sống của hai bên còn khác nhau, làm sao có thể tồn tại ở cùng một vũ trụ?” Cassius nói, “Vũ trụ của ta rất nhỏ, theo cách nói của nhân loại các người, thì chỉ có quần thể của ta, chính ta và đồng loại của ta là vũ trụ.”
Quý Hình Chử mơ hồ: “Đám các ngươi là vũ trụ?”
“200 năm trước, cuộc sống yên bình của ta và đồng loại bị phá vỡ, chiến hạm của vũ trụ các cậu xông vào thế giới của ta.” Cassius dừng lại một lúc, “Không gian bị xé toạc, ta có thể nhìn thấy vũ trụ của các cậu.”
“Không thể nào!” Quý Hình Chử nắm lịch sử rất rõ, 200 năm trước không hề xảy ra hiện tượng không gian bị xé toạc, lúc đó Liên Minh vẫn đang ở trong nền hòa bình lâu dài, rất hiếm khi có các hạm đội thực hiện nhiệm vụ tuần tra, sao có thể vô cớ xông vào thế giới khác?
Cassius nhún vai: “Nhưng sự thật là thế, một chiếc chiến hạm có 3 nhân loại, họ mặc quân phục của Bạch Phong, thương tích đầy mình, qua lại trong cơ thể đồng loại ta.

Ta tò mò quan sát, nhưng không may, họ lại nhanh chóng biến mất.”
Quý Hình Chử tìm hiểu nguồn dữ liệu rộng lớn, không hề có chuyện này!
“Cậu biết không, chỉ cần các định luật vật lý khác nhau, thì sự sống cũng sẽ khác, mọi thứ đều khác biệt.

Cậu không thể áp đặt quy tắc của vụ trũ các cậu lên vũ trụ của ta.” Cassius nói, “Trong vũ trụ của ta, thời gian có thể chồng chất lên nhau, thậm chí có thể quay về quá khứ.

Cậu không tra được chuyện phát sinh 200 năm trước, có lẽ nó sẽ xảy ra vào 200 năm sau.”
Cassius lắc đầu: “Nó đã xảy ra ở thế giới của ta.

Sự hiếu kỳ của ta về thế giới này khiến vũ trụ nhỏ bé của ta lọt vào trong vũ trụ của các người.


Ta không thể trói buộc con dân của ta, thế giới mới đã gây nên lòng tham trong chúng, chúng muốn chinh phục mọi loài sinh vật khác, mà nhân loại các người chính là quần thể sống gần nhất.”
Quý Hình Chử cố gắng tiêu hóa thông tin: “Ông… ông không thể đưa chúng về?”
“Không thể, sức mạnh của ta đã chịu ảnh hưởng của vật chất trong thế giới mới, chỉ có thể chiến đấu như các người.” Cassius mở hai tay ra, “Hơn nữa ta là hoàng đế đã bị đoạt quyền, ta không chấp nhận xâm lược Bạch Phong và trở thành tù nhân.

Mãi đến gần đây, ta mới bỏ trốn khỏi ngục giam, hòa vào cộng đồng bằng cơ thể này.”
Quý Hình Chử im lặng một lúc lâu: “Tôi có thể làm gì?”
“Chỉ ta mới có thể ngăn cản con dân của ta ra khỏi Bạch Phong.” Cassius trở về vẻ thương xót như trước, “Ta muốn có chức vị quan trọng trong quân đội để bù đắp bi kịch mà lòng hiếu kỳ của ta gây ra.”
Quý Hình Chử nói: “Ông biết cái gì gọi là nằm mơ giữa ban ngày không?”
Cassius gật đầu: “Nhưng chỉ có biện pháp này các người mới thoát khỏi số phận bị hủy diệt.

Hình Chử, cậu có khả năng giúp ta.”
“Tôi cũng chỉ giống như ông, là học viên vừa tốt nghiệp từ Sương Ly! Tôi thậm chí còn chưa từng đặt chân đến chiến trường thật sự!”
“Nhưng cậu là người của Quý gia, Hình Chử, hy vọng nằm ở cậu.”
Trogn khoảnh khác ấy, Quý Hình Chử thoáng chốc thấy được người bạn học trầm lặng ít nói Cassius mang tư chất quá mức bình thường này, lại mang lòng thiện lương trong sáng thuần túy.

Ông chưa từng gặp ai trung thành hơn Cassius, một linh hồn rất đỗi chân thành ấy có khả năng ràng buộc vị hoàng đế của kẻ xâm lược này ư?
“Tôi điên mất.” Quý Hình Chử ôm đầu mình, “Tôi lại đi tin một tên Ước Nhân! Không một ai khác sẽ tin điều đó!”
Cassius im lặng nhìn ông, không nói ra những lời tàn nhẫn chực chờ bên môi mình.
Quý Hình Chử đã biết mình phải làm gì.
Một tháng sau, các lãnh đạo cấp cao, các nhà khoa học xuất sắc nhất lần lượt tử vong, bao gồm những người thân cận với Quý Hình Chử.

Cậu không thuyết phục được họ, vì nhân loại, không chỉ có thể làm họ không thể nói nữa.
Cassius ra khỏi nơi giam giữ, khoác trên mình bộ quân phục, bước vào hành trình 100 năm được người đời ca ngợi truyền tụng kia.
Hình ảnh đến đây dần phai mờ, Quý Hình Chử dưới sự kích thích khủng khiếp của tinh thần lực trong Quý Tích Thành, mất đi ý thức.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.