“Tửu Tửu, Quý Tửu! Quý Tích Thành, thả anh ra! Để anh ở đó cùng em!” Lạc Du giãy giụa, dây xích tạo ra tiếng kim loại ma sát vào nhau.
Cửa phòng ngủ đóng lại, anh nghe thấy tiếng bước chân Quý Tích Thành xa dần.
“Quý Tích Thành —— ” Lạc Du nện một đấm lên tường, xương ngón tay trắng bệch đỏ lên.
Giọng của quản gia AI vang lên từ bức tường, không vui đùa cợt nhả như trước đây: “Lạc Du, anh đừng gấp, cứ bình tĩnh đợi ở đây đã.
Chờ Tửu Tửu tiêu diệt hết đám người xấu sẽ quay về đón anh ra ngoài mà.”
Lạc Du đến bên cửa sổ, sợi xích rất dài, đủ để anh hoạt động trong không gian giam giữ chuẩn bị sẵn cho anh này.
Ngoài cửa sổ Sắt Ti Lam vẫn chưa nở, Quý Tích Thành lướt qua thảm cây non xanh mượt, bước lên phi thuyền rời khỏi đảo nổi L04.
Lồng ngực Lạc Du như ứ đầy cơn mưa rào mùa hạ, chúng mang theo mùi đất nồng và gió ẩm tanh hôi, vũng bùn nước trên đất đầy rác rến, nhiều đến mức nạo vét bao nhiêu cũng không biến mất, càng lúc càng dồn tắc lại, chảy ngược vào đường ống khiến người ta phát điên.
Anh không biết Quý Tích Thành đã nhìn thấy gì trong trí nhớ của Quý Hình Chử.
Nhưng anh có thể chắc chắn nó có liên quan tới anh, bởi vì trước khi Quý Tích Thành xâm nhập vào vùng tinh thần lực của Quý Hình Chử, ông ta đã nói —— Thượng tá, cậu chính là căn nguyên của tất cả mọi chuyện.
Căn nguyên của chuyện gì? Cassius bị dị hóa? Hay là cuộc xâm lược của Ước Nhân? Làm sao có thể, trùng tộc đánh chiếm đã là chuyện 300 năm trước, Cassius tốt nghiệp rồi gia nhập quân đội cũng đã 100 năm, dù ở mốc thời gian nào anh cũng chưa được sinh ra, thậm chí anh sinh ra cũng là vì cuộc chiến tranh này.
Quý Hình Chử hôn mê sau khi ký ức bị thao túng, đã một tuần trôi qua nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Mà Quý Tích Thành tất nhiên cũng chịu hậu quả, sau khi thu hồi tinh thần lực mắt hắn như trống rỗng, mất đi tiêu cự, nửa tiếng sau mới lấy lại tỉnh táo.
Cũng từ lúc đó, ánh mắt của Quý Tích Thành bắt đầu thay đổi.
Anh hỏi Quý Tích Thành đã nhìn thấy gì, hắn vẫn chăm chú nhìn anh, gương mặt lạnh lẽo như tuyết phủ trên nền trời.
Anh giật mình, vội vàng ôm Quý Tích Thành vào lòng, dịu giọng động viên.
Hắn vùi mặt vào bụng anh, vai khẽ run rẩy, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Chúng ta về nhà đi.”
Trở lại đảo nổi, Quý Tích Thành nhốt anh vào căn phòng này, làm từ hoàng hôn đến hừng đông.
Đến khi anh tỉnh lại, dây xích lại được đeo lên.
Quý Hình Chử được cấp dưới thân cận của Túc Nhung trông coi, những người không liên quan không được phép đến gần.
Quý Tích Thành luôn không ở đảo nổi được bao lâu, không cho phép anh trồng Sắt Ti Lam ngoài biệt thự nữa.
Mỗi lần trở về, hắn đều không nói gì, chỉ làm anh.
Anh có cảm giác rất mãnh liệt, có chuyện gì đó sắp xảy đến.
Quý Tích Thành bước nhanh qua hành lang của Cơ quan Mật vụ Trung Ương, Issa đã đợi hắn trong màn chiếu ba chiều, ngoài ra còn có thư ký Arthur Cruyff của Aries.
“Thượng tướng Quý, đã lâu không gặp.” Arthur chào hỏi trang trọng, trên mặt vẫn luôn là một nụ cười nhã nhặn.
Quý Tích Thành đưa mắt nhìn người nọ: “Aries.”
Arthur lộ ra vẻ ngạc nhiên tiêu chuẩn: “Đã bại lộ rồi sao?” Nói rồi chuyển mắt về Issa đứng bên cạnh, “Perkin, có lẽ anh cũng đã biết thân phận của tôi từ sớm.”
“À…” Issa nói, “Chúng tôi vẫn chưa để lộ.”
Arthur cười nói, “Các anh thông minh hơn so với tôi tưởng tượng đấy.”
“Thông tin hạm đội Bạch Tuyết đang nắm giữ cho thấy quân đội và chính quyền của quân khu 4 đã bị trùng tộc xâm chiếm được hai phần ba, xấp xỉ với tình trạng tê liệt.
Gián điệp lần này Ước Nhân đưa đến không tầm thường, đến hiện tại vẫn chưa thể xác định có bao nhiêu người dân bị dị hóa.” Issa nói, “Bao gồm hành tinh Gabriel, 70% hành tinh tài nguyên đã tuyên bố độc lập, sẽ không tiếp tục giao dịch với Liên Minh, cũng may mắn rằng anh Aries đã đồng ý hợp tác với Quân đội Trung Ương.”
Arthur chớp mắt nhìn Quý Tích Thành: “Tôi sẽ vĩnh viễn theo sau anh.”
“Còn một việc khác.” Sắc mặt của Issa càng trở nên nghiêm trọng, “Quý Giang Vi xuất hiện.”
Quý Tích Thành nheo mắt: “Khi nào?”
“Tối hôm qua, tại trạm canh tạm thời của hạm đội Bạch Tuyết.
Chúng tôi không thể phát hiện tinh thần lực của hắn.” Trong đầu Issa hiện lên cảnh tượng quái quỷ nọ ——
Trong bóng đêm, Quý Giang Vi lướt đi như bóng ma, lẻn vào khu vực canh gác không một tiếng động.
Lúc thấy rõ người trong bóng tôi, Issa thậm chí còn nghĩ mình gặp ảo giác.
“Issa, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Giọng nói của Quý Giang Vi không khác gì lúc trước, nhưng lại như có vô số Quý Giang Vi đang nói chuyện, âm thanh dày đặc chồng chéo lên nhau.
Issa lập tức giải phóng tinh thần lực, trước đây Quý Giang Vi không chịu được đòn tấn công của anh ta, nào ngờ lần này lại linh hoạt tránh đi, nở một nụ cười đầy ghê rợn trong cơn gió rít khiến người ta ể ẩm dựng tóc gáy, như có người đang cạ móng tay thật dài lên bảng đen.
Quý Giang Vi cũng xem như là một người có ngoại hình, mấy tháng trước khi gặp mặt trong trại giam, gươn mặt Quý Giang Vi méo mó thù hận, lúc này gã lại trở nên tàn ác vô cớ, linh hồn như thể bị nuốt chửng, bên ngoài chỉ là cái xác bỏ đi.
“Issa, mày thế thì không được rồi.
Người tao hận không phải mày, mà là Quý Tích Thành và Quý Cầm Dã.” Giọng Quý Giang Vi mơ hồ, chìm vào trong trận gió dữ dội, “Nếu như mày không tiếp tục đối nghịch với tao, vậy tao có thể tha cho mày một cái mạng.
Thế nhưng mày vẫn không có vẻ biết cân nhắc.”
Issa thôi thúc tinh thần lực của mình, như cơn sóng dữ cuộn về giọng nói ấy, tạo ra một tiếng nổ vang trong không gian.
Tinh thần lực của Quý Giang Vi biến mất không còn tăm hơi, giọng nói là như từ trên trời rơi xuống.
“Tận thế của chúng mày đã đến, Quý Tích Thành, Quý Cầm Dã, mày, và toàn thể nhân loại, ha ha ha ha!”
“Quý Giang Vi đã bị dị hóa.” Issa nói, “Ước Nhân đã học được bài học 100 năm trước, biết tấn công từ bên ngoài quá khó, vì vậy đã xây sào huyệt trong lòng quân khu 4, với ý đồ làm tan rã Bạch Phong từ bên trong.
Tôi đã điều động bộ phận tuần tra của quân khu 3 và quân khu 5 đến quân khu 4.
Quân ở các quân khu khác không dám có động tĩnh gì, trùng tộc chắc chắn sẽ lợi dụng lúc chúng ta bất ổn mà đưa quân đến quân khu 9.”
Dừng lại một lúc, Issa tiếp tục: “Hiện tại tôi lo lắng nhất chính là quân khu 4 vẫn bị xâu xé liên tục.
Chúng đã có biện pháp tiến vào quân khu 4, vậy chắc chắn cũng sẽ có thể sinh sôi ở những nơi khác.”
Điều Issa lo lắng đã trở thành sự thật, mà không phải ở quân khu nào khác, chính là ở tinh cầu thủ đô.
Sau khi Giang Cửu và Dalimes gia nhập Cơ quan Mật vụ Trung ương vẫn tiến hành các đợt kiểm tra tổng quát định kỳ.
Trước đây đều cho kết quả bình thường, các học giả không cho rằng sự sống sót của họ có liên quan đến trùng tộc.
Song ở lần kiểm tra này, toàn bộ trung tâm đột ngột phát tín hiệu đỏ, hệ thống khẩn cấp được khởi động, hai người ngay lập tức bị tách ra, giam giữ vào vào hai khoang chứa chật hẹp được chế tạo từ kim loại vũ trụ.
Nhận được kết quả khẩn gấp gửi về trụ sợ chính của Cơ quan Mật vụ, Túc Nhung vội vàng chạy đến.
“Bị dị hóa rồi!” Giọng của học giả run lên, gương mặt đầy sợ hãi và áy náy, “Là phán đoán của chúng ta sai lầm, bị dị hóa lâu như vậy đến giờ mới kiểm tra ra!”
Túc Nhung động viên học giả, lật tài liệu ra xem thật cẩn thận.
Trong 100 năm hòa bình tạm bợ giả tạo, không ngừng có nhân loại bị trùng tộc nuốt chửng và dị hóa, Liên Minh đã có một phần dữ liệu ghi chép cẩn thận về tiến trình dị hóa.
Chiếu theo biểu hiện của Giang Cửu, hai năm trước cậu ta đã không còn là con người, nhưng cho đến tận hôm nay mới phát hiện ra bất thường.
Dalimes không có gì phát sinh, nhưng tham chiếu theo tình huống của Giang Cửu, rất có thể cũng đã bị dị hóa, chỉ là máy móc chưa kiểm tra ra.
“Đây không phải dạng dị hóa bình thường.” Học giả run rẩy lên tiếng, “Có dấu hiệu đột biến thứ cấp trong 209 thông số!”
Túc Nhung: “Điều này có nghĩa là gì?”
Học giả nuốt nước bọt, đồng tử run lên vì sợ hãi: “5 năm trước, họ biến mất hết sức kỳ lạ, 5 năm sau lại xuất hiện, họ không đơn giản bị nuốt chửng mà đã bị trùng tộc trực tiếp cải tạo!”
Sắc mặt Túc Nhung vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh, mi tâm lại càng cau chặt.
Hiện tại tướng quân đang chuẩn bị cho chiến tranh, một phần lực lượng của Cơ quan Mật vụ đã được điều động đến quân khu 4.
Nếu trong lúc mấu chốt này tin ba người trở về bị trùng tộc cải tạo nổ ra, vậy hậu quả sẽ vô cùng khôn lường.
Ban đầu tướng quân là người dẹp sạch lời ra tiếng vào của mọi người, đưa ba người trở về tinh cầu thủ đô thăng quân hàm và huân chương, bây giờ lại phát hiện ra đây không phải là anh hùng Bạch Phong, người anh hùng thật sự đã chết.
Vậy ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho chuyện này?
Chỉ có thể là tướng quân.
Túc Nhung hít một hơi lạnh, mệt mỏi ấn mi tâm, quyết định trước tiên phải dìm chuyện này xuống.
Học giả lại không quan tâm nhiều chuyện như vậy: “Chuyện lớn thế này, nhất định phải báo cáo lên Hội đồng Quân sự Tối cao!”
“Giao chuyện này cho Cơ quan Mật vụ.” Túc Nhung động viên học giả, “Việc này nếu thông báo cho dân chúng chắc chắn sẽ gây nên khủng hoảng, vẫn cần phải bàn bạc kỹ càng.”
“Vậy Giang Cửu và Dalimes…”
“Tôi sẽ đưa người đi.”
Túc Nhung biết không để dìm xuống quá lâu, lập tức đưa hai người đến trụ sợ chính của Cơ quan Mật vụ.
Dalimes bất tỉnh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra; Giang Cửu lại nhìn Túc Nhung bằng ánh mắt lạnh lẽo và tham lam, trong không gian là tiếng nghiến răng không dứt.
Nghe Túc Nhung báo cáo xong, màn sương đen trong mắt Quý Tích Thành đột ngột cuộn lên dữ dội, rồi bình tĩnh lại trong phút chốc.
Tinh thần lực mạnh mẽ trào lên khỏi mặt đất, Túc Nhung đứng bên vùng vẫy chống cự.
Trên hòn đảo nổi L04 cách đó rất xa, Lạc Du chợt cảm giác được điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Chuyện gì xảy ra? Tại sao Quý Tích Thành giải phóng tinh thần lực?
Quý Tích Thành đã xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Giang Cửu lần thứ hai.
Trung tâm y tế đã đưa ra kết luận, Giang Cửu bị trùng tộc cải tạo trong 5 năm biến mất, Lạc Du và Dalimes chắn chắn cũng tương tự.
Yết hầu khẽ động, hắn đóng màn hình lại.
Báo cáo có sai sót, kết luận càng không chính xác.
Ai cũng có thể bị cải tạo, nhưng Lạc Du thì không.
“Tướng quân.” Túc Nhung vô cùng lo lắng, “Nhiều lắm chỉ có thể dìm xuống trong 3 ngày, không ít người ở trung tâm y tế biết được chuyện này.
Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”
Quý Tích Thành nói: “Điều tra hành trình của Giang Cửu, một nhóm gián điệp Ước Nhân cao cấp đang hoạt động ở tinh cầu thủ đô.”
Túc Nhung kinh ngạc: “Cậu ta bị cải tạo ở tinh cầu thủ đô?”
“Không chính xác là cải tạo.
Đó là một vòng dị hóa mới.”
Túc Nhung chấn động, trước khi rời đi mới không nhịn được nói mấy câu: “Tướng quân, Thượng tá Lạc Du có cần làm một đợt kiểm tra tổng quát không?”
Ánh mắt của Quý Tích Thành đột nhiên trở nên tối tăm lạnh lẽo: “Anh ấy là con người.”
“… Phải.”
Ba ngày sau, như đã nói từ trước, bão tố rốt cuộc cũng ập xuống.
Tin tức Giang Cửu bị cải tạo bắt đầu lan truyền ở khu dưới với tốc độ chóng mặt, nỗi khủng hoảng và phẫn nộ càn quét toàn bộ ngóc ngách của tinh cầu thủ đô như dịch bệnh.
“Nghe nói gì chưa? Người trở về không phải anh hùng, mà là đám trùng tộc! Giang Cửu bị dị hóa, trời đất ơi, chúng ta đã chào đón thứ quái quỷ gì trở về đây?”
“Quân khu 4 cũng xảy ra chuyện rồi, nghe đâu toàn bộ quân đội đã bị dị hóa, trùng tộc đã quay trở lại!”
“Không chỉ là dị hóa! Tôi nghe nói 3 người đó đều bị cải tạo, mất tích năm năm là đang bị giải phẫu! Bây giờ là 3 tên quái vật!”
“Hội đồng Tối cao nhất định phải chịu trách nhiệm, chính hội đồng đã ra quyết định đưa họ về tinh cầu thủ đô!”
“Không không, tôi nghe nói ban đầu hội đồng phản đối, thế nhưng sau đó…”
“Thế là thế nào?”
“Tướng quân là người khăng khăng muốn đưa họ về!”
Lời đồn đại lan đi khắp bốn phía, âm mưu bao trùm lấy tinh cầu thủ đô như đám mây dày đặc.
Hội đồng Quân sự Tối cao ai nấy đều kiêng kỵ Quý Tích Thành, giờ phút này cũng không thể tiếp tục ngồi yên, triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Hình ảnh của Giang Cửu xuất hiện trên màn chiếu ba chiều của phòng hội nghị, cậu ta ngồi trên giường thí nghiệm, nhe hàm răng trắng hớn, rồi cười khẩy thành tiếng.
“Tướng quân, thứ chúng ta tiếp đón không phải là loài người!” Một vị Thiếu tướng của gia tộc Kim Minh đánh bạo lên tiếng, “Chúng ta nhất định giải thích rõ ràng sự tình cho dân chúng!”
Quý Tích Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn người nọ, mặt người nọ khẽ run lên, nhưng vẫn không rút lui.
“Tình trạng của Giang Cửu đang được Cơ quan Mật vụ chúng tôi tiến hành điều tra.” Túc Nhung đứng lên, “Có dấu hiệu cho thấy, sau khi đến tinh cầu thủ đô người này mới bị dị hóa, trung tâm y tế đã đưa ra kết luận thiếu chính xác.”
Một học giả nói: “Tướng quân, Thượng tá, không phát hiện điểm bất thường của Giang Cửu kịp thời là lỗi của chúng tôi.
Nhưng các người không thể vì vậy mà nghi ngờ các số liệu khoa học, Giang Cửu đã không còn là con người từ 2 năm về trước, tại sao có thể bị dị hóa sau khi đến tinh cầu thủ đô?”
Quý Tích Thành lên tiếng: “Nếu số liệu khoa học của các người đáng tin như vậy, tại sao lại xuất hiện thay đổi?”
Học giả cứng miệng, không trả lời được.
Một vị Trung tướng khác đứng dậy: “Thế nhưng dân chúng ở khu dưới đã bắt đầu đứng ngồi không yên, dù sao chúng ta cũng buộc phải cho họ một lời giải thích thỏa đáng.”
Quý Tích Thành nói: “Ông muốn giải thích thế nào?”
Vị Trung tướng đổ mồ hôi lạnh: “Hiện giờ lại khống chế ba người Giang Cửu lại, theo dõi và siết chặt mọi lúc, không chừa một ai.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người như nín thở, không khí ngột ngạt đến cực điểm trong hội nghị khiến nhịp tim ai nấy càng lúc càng kịch liệt.
Quý Tích Thành cười lạnh: “Ông muốn tôi giao Lạc Du ra?”
Trong phút chốc, Trung tướng chật vật quỳ rạp xuống đất trước nguồn sức mạnh cuồng bạo.
“Cơ quan Mật vụ sẽ nhanh chóng tìm ra bí ẩn trên cơ thể Giang Cửu.
Về phần Lạc Du.” Quý Tích Thành quét mắt nhìn không sót một người, “Nếu có người thực sự có ý đồ với anh ấy, vậy có thể thử xem mình có sống sót đặt chân vào đảo nổi L04 hay không.”
Yêu cầu của hội đồng bị bác bỏ, nhưng những gợn sóng ngầm dần dần tích tụ thành một cơn sóng thần khủng khiếp.
Quân khu 4 hoàn toàn rối loạn, Quý Giang Vi, người mất tích trong một thời gian dài đã dùng hành tinh Gabriel làm căn cứ, lãnh đạo một đội quân độc lập trở về trước mắt mọi người, lúc này đang ném một quả bom khổng lồ xuống lòng tinh cầu thủ đô ——
“Các người biết người đang ngồi trên đỉnh quyền lực của Bạch Phong là thứ gì không? Các người có biết 5 năm qua các người đã tôn thờ phủ phục thứ gì không?”
Buổi diễn thuyết của gã được phát ở toàn bộ chín quân khu của Bạch Phong, giọng nói của gã vang vọng khắp các tầng mây.
“Quý Tích Thành không phải con người! Mẹ của Quý Tích Thành chính là trưởng nữ Quý Đình Thoa của Quý gia, cha là Mạc Tự Cách, các người chưa từng nghe đến đúng không? Bởi vì 26 năm trước, hai người họ đã bị xóa sổ!”
“Mạc Tự Cách bị trùng tộc dị hóa, Quý Tích Thành là hậu duệ của trùng tộc! Là quả trứng kinh hoàng nhất trùng tộc ấp tại tinh cầu thủ đô!”
“Để che đậy sự xấu xa của mình, Quý gia giam cầm hai mẹ con đó vào đảo nổi.
Tám năm trước, Quý Tích Thành bị tôi trục xuất đến quân khu 9, nó không vốn không nên trở về, nó không phải là đấng cứu thế, nó đến để hủy diệt Bạch Phong!”
“Các người đã thấy, nó đưa ba người Lạc Du, à không, ba tên gián điệp trùng tộc về quân khu 1! Con ngựa thành Trojan* của thời kỳ địa cầu xa xưa đã được phục dựng!”
(*)
“Nhân loại đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi tự nguyện hiến dâng mạng sống của mình để giành lấy hy vọng sống cho nhân loại!”