Thạch Đến Vận Chuyển

Chương 13



Chừng vài ngày, Y Tước theo Khương Vệ tới Từ Ninh cung thỉnh an, hai người tay trong tay cùng nhau đi đến, làm cho tin đồn vương hậu thâm thụ ân sủng càng thêm xôn xao, mỗi một ánh mắt không khỏi len lén quan sát bọn họ, sau đó lập tức hồi báo cho chủ tử nhà mình.

"Nhìn Vương thượng cùng Vương hậu tình cảm tốt như vậy, bổn cung thật là cao hứng. " Nụ cười trên mặt Thái hậu cũng không có trong ánh mắt. "Vương hậu phải sớm ngày mang thai long chủng. "

"Vâng. " Y Tước cười có chút cứng ngắt.

"Nhi thần cũng hi vọng Vương hậu sớm mang cốt nhục của trẫm. " Ánh mắt tràn đầy yêu thương nuông chiều của Khương Vệ dừng lại trên người Y Tước, hai người sóng mắt trao đổi tất cả đều rơi vào tầm mắt Thái hậu. "Tin tưởng rất nhanh sẽ có tin hỉ. "

Cô xấu hổ ngượng ngùng, thấp giọng trách mắng. "Làm gì mà nhanh như vậy. "

"Không tin năng lực của trẫm?" Hắn cắn cắn lỗ tai nàng.

"Ngươi đáng ghét!"

Khương Vệ cười nhẹ mấy tiếng.

Nhìn hai người liếc mắt đưa tình ở trước mặt, sắc mặt Thái hậu trong nháy mắt có chút trở nên dữ tợn khó coi, nhưng chỉ thoáng qua, rất nhanh liền khôi phục bình thường. "Có điều, Vương thượng chính vụ bề bộn, cũng nên bảo trọng long thể nhiều hơn. "

"Đa tạ mẫu hậu nhắc nhở, nhi thần sẽ lưu tâm. " Khương Vệ trên mặt lộ ra thụ sủng nhược kinh, bởi vì câu này đối với hắn mà nói giống như từ trên trời vọng xuống, giống như là Thần giới ban thưởng, vô cùng quý giá.

Thái hậu mắt phượng không sợ hãi liếc về phía Y Tước, "Đúng rồi! Bổn cung ra lệnh cho Thái Y Viện điều chế thuốc bổ cho Vương hậu, giúp thân thể khoẻ mạnh, hỗ trợ mang thai, tương lai nếu có thể sinh hạ hoàng tử, thân thể hoàng tử cũng sẽ khỏe mạnh. " Nói xong, liền hướng cung nữ thiếp thân đứng bên cạnh phân phó nói: "Đến Thái Y Viện chuẩn bị dâng thuốc lên. "

"Dạ, Thái hậu. " Rất nhanh, cung nữ đi rồi quay lại bưng tới chén thuốc được chế biến đặc biệt, đặt ở trên bàn nhỏ trước mặt Y Tước.

Nhìn chằm chằm cái chén không nhìn ra thứ thuốc gì trong đó, trong lòng Y Tước phát ra hồi chuông cảnh báo mãnh liệt.

Cẩn thận Thái hậu!

Di ngôn Hồng Ngọc không ngừng ở trong đầu vang vọng, thanh âm càng lúc càng lớn, khiến lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh.

"Vương hậu, nhân lúc còn nóng mau uống đi!" Thái hậu thúc giục.

Khương Vệ không nghi ngờ gì, gương mặt tuấn tú mỉm cười sủng nịch nói: "Còn không mau tạ ơn mẫu hậu?"

"Tạ... Tạ mẫu hậu ban thưởng. " Cô cổ họng căng lên mà nói.

Làm sao bây giờ? Phải uống thật sao? Có thể có độc hay không?

Nhưng không thể nói không muốn, nói thế chẳng khác gì không nể mặt Thái hậu, để bà tại chỗ mất mặt. Y Tước tiến thoái lưỡng nan, trước mắt bao người, đành phải đưa tay bưng lên chén thuốc...

Thình lình, chén thuốc trượt xuống lòng bàn tay, toàn bộ nước thuốc đổ ra ngoài.

Cô giả bộ kinh hoảng kêu to, "Aiz ~ nô tỳ không phải cố ý ~~ thật là nóng ~~"

"Sao nàng không cẩn thận?" Thuốc mới vừa sắc, còn bốc hơi nóng, Khương Vệ sợ nàng bị phỏng, vội vàng kéo nàng ra khỏi chổ ngồi, mở miệng gọi cung nữ, "Mau tới đây dọn dẹp... "

Y Tước trong miệng không ngừng xin lỗi. "Thật xin lỗi, mẫu hậu, nô tỳ thật sự không cố ý... " Lơ đãng liếc về phía Thái hậu, bắt gặp biểu cảm âm hiểm quái ác trên mặt bà ta làm cho chết khiếp, dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cũng đủ để cho Y Tước cả đời khó quên.

"Không sao, thuốc vừa mới sắc, có bị làm sao không?" Thái hậu sắc mặt hoà hoãn hỏi thăm.

Cô lắc đầu một cái, nặn ra khuôn mặt tươi cười. "Không có, nhưng xiêm áo đều ướt hết... "

Thái hậu đưa ra một nụ cười thân thiện, "Vậy thì mau trở lại tẩm cung thay đồ đi! Bổn cung còn có chuyện khác muốn cùng Vương thượng thương lượng. "

"Dạ, nô tỳ cáo lui. " Y Tước không dám ở lại lâu, vội vàng ra khỏi Từ Ninh cung, sau đó mới dám mở miệng thở lớn. Thật sự rất dọa người, chẳng lẽ chén thuốc đó thật sự có độc? Nhưng Thái hậu không có lý do gì để làm như vậy! Ngộ nhỡ trong bụng cô đã có hài tử của Khương Vệ, đây chính là cháu ruột của bà ta, nếu độc chết cô, hài tử cũng chết theo, không phải sao? Chẳng lẽ là cô bị Hồng Ngọc ảnh hưởng quá nặng, suy nghĩ nhiều quá?

* * * * * *

"Mẫu hậu muốn cùng nhi thần thương lượng cái gì?" Đợi Y Tước đi khỏi, Khương Vệ ngồi thẳng người hỏi.

Thái hậu vuốt ve vòng tay hoàng ngọc trên cổ tay trái, khi ở tuổi cập kê bà đã đeo chiếc vòng này, người khác giúp bà đeo lên, đến nay chưa bao giờ từng rời khỏi người dù chỉ chốc lát. "Vương thượng cho rằng gạt bổn cung, bổn cung sẽ không biết sao?"

"Mẫu hậu muốn ám chỉ điều gì?"

Thái hậu bưng lên ly trà gốm có hoa văn đẹp mắt, miệng nhấp miếng trà thơm. "Mấy ngày gần đây văn võ bá quan không ngừng dâng tấu chương, khuyên can Vương thượng lập tức phế hậu, để tránh hiện tượng thiên văn dự đoán trở thành sự thật, chẳng lẽ không đúng sao?"

Khương Vệ hít sâu một cái, "Nhi thần tuyệt sẽ không phế Vương hậu. "

"Aiz! Bổn cung cũng không đồng ý, có điều Ti lịch thượng tấu mặt trăng mọc sừng mũi nhọn, hậu cung nắm quyền, thiên hạ đại loạn, nếu không phế hậu, sẽ đe doạ đến tánh mạng Vương thượng, đất nước sẽ thay đổi triều đại, hiện tượng thiên văn nếu đã xuất hiện dấu hiệu, nên xử lý cẩn thận. " Thái hậu nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, ý tứ trong lời nói sâu xa. "Vương thượng phải biết thân là nhất quốc chi quân, làm việc nên nắm bắt thời cơ, vì ổn định và hoà bình lâu dài của đất nước, hy sinh một Vương hậu đổi lấy lợi ích và hạnh phúc của bách tính trong cả nước rất có giá trị, đừng vì tư tình nhi nữ mà làm hỏng đại sự, sẽ dẫn đến hậu hoạ nghiêm trọng hơn. "

Hắn ngưng mắt nhìn, như đinh đóng cột lặp lại. "Vương hậu không phạm sai lầm, nhi thần tuyệt không đáp ứng phế hậu. "

"Vương thượng…"

"Mẫu hậu đừng nói nữa! Nhi thần tin tưởng Vương hậu tuyệt đối sẽ không gây nguy hại đến tánh mạng của trẫm. " Khương Vệ đột ngột đứng dậy, sắc mặt tức giận. "Thứ cho nhi thần cáo lui!"

Thái hậu giận tái mặt nhìn hắn phẫn nộ rời đi, dung nhan cao quý nhất thời vặn vẹo, đem ly trà trên bàn hất xuống đất, tất cả các cung nữ sợ đến mức nhất thời đều câm như hến quỳ xuống.

"Thái hậu bớt giận. " Lão cung nữ cho những người khác trước tiên lui ra cửa.

Môi bà ta mím chặt lộ rõ đường cong. "Hắn dám chống lại ý tứ bổn cung? Nếu không phải do bổn cung, hắn hôm nay cũng không thể lên làm hắc đế, là bổn cung ban cho hắn, hắn lại dám…"

Lão cung nữ dâng lên ly trà nóng khác, "Thái hậu nương nương đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể. "

"Ta thật khổ… Thật hận…" Thái hậu mắt lệ nhạt nhào nói thì thầm.

Mắt đỏ giúp chủ tử lau đi nước mắt, "Nô tỳ hiểu Thái hậu thật khổ. "

"Tại sao Thiên đế không công bằng? Tại sao?" Nước mắt không ngừng chảy cùng kêu gào cũng không cách nào thay đổi vận mạng đã được an bài.

* * * * * *

Y Tước đi qua đi lại bên trong tẩm cung, suy nghĩ đầu muốn nổ tung. Cô mắt có thể nhìn, tai có thể nghe, cảm giác được quyền lực của Thái hậu ở trong hoàng cung rất mạnh, nói không chừng còn có gián điệp giám sát nhất cử nhất động của mình, hiện tại Hồng Ngọc chết rồi, bên cạnh không có người có thể tin tưởng, nghi vấn trong lòng cũng không biết nên hỏi ai mới tốt.

"Aiz ~" Cô gãi đầu kêu to.

Toàn bộ cung nữ bên ngoài vọt vào, "Vương hậu nương nương?"

Cô thở ra một hơi, "Ta không sao. " Tiếng kêu vừa rồi làm cô thấy dễ chịu rất nhiều.

Các cung nữ đều dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, Y Tước mặc kệ tất cả, để các nàng ý kiến tuỳ thích, bây giờ cô càng có thể lĩnh hội cảnh ngộ của "Vương hậu" lúc đó, bản thân bị bao vây tứ phía, thận trọng trong mọi hoàn cảnh, ý chí không vững sẽ nghĩ quẫn, có điều cô không phải là "Nàng", có khốn cảnh nào mà cô không gặp qua, cô sẽ không tùy tiện chấm dứt cuộc sống.

Tiếng bước chân từ bên ngoài đi vào, hướng cô cúi người hành lễ. "Khởi bẩm Vương hậu, Hầu Yển Hầu đại nhân cầu kiến. "

"Hầu Yển?" Cái tên xa lạ này khiến Y Tước tò mò. "Hắn là ai? Tìm ta làm gì?"

"Hầu đại nhân là huynh trưởng của nương nương. " Tựa hồ cho rằng cô hỏi thật kỳ quái.

Y Tước lúc này đột nhiên nhớ tới, Hồng Ngọc đúng là từng đề cập qua với cô "Vương hậu" còn có một huynh trưởng cùng cha khác mẹ, bởi vì muội muội của hắn là đương kim Vương Hậu, cho nên mới có được chức quận uý ở thành Hư Túc.

"Thì ra là hắn, cho hắn vào đi!" Đây là lần đầu tiên gặp mặt "thân nhân".

Ngay lúc này, Y Tước không khỏi hồi tưởng lại lúc ấy từng thuận miệng hỏi Hồng Ngọc một câu.

"Hắn là người như thế nào?"

"Ack, Hầu đại nhân hắn…"

"Nàng nói thật ra đi! Ta sẽ không tức giận. " Thoạt nhìn tựa hồ danh tiếng không tốt.

Hồng Ngọc ngập ngừng nửa ngày, "Nô tỳ nghe nói Hầu đại nhân hắn… Lén lút nhận hối lộ, công tư bất phân, ỷ có Vương hậu nương nương làm chỗ dựa, còn…"

Khi đó cô nghe có chút tức giận, người cặn bã như vậy còn để cho hắn làm quan, nên sớm đạp hắn xuống mười tám tầng địa ngục.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, hừ! Thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới, cô sẽ chờ Hầu Yển tự tìm đường chết vào cửa yết kiến, "Vương hậu" nhút nhát không dám làm, cô tự nguyện cống hiến chút sức lực.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Y Tước giương mắt nhìn, chỉ thấy một gã vóc người gầy cao bước qua ngưỡng cửa, mặc dù chỉ là quận úy nho nhỏ, nhưng thái độ cũng thật phách lối ngạo mạn, lỗ mũi hướng lên trời cao ngất, lần đầu tiên gặp hắn khiến cô rất muốn đạp hắn văng ra cửa.

Nhìn thấy người đang ngồi đúng là Vương hậu muội muội tưởng đã chết, Hầu Yển lập tức gương mặt thay đổi, quỳ xuống cố làm ra vẻ, nặn ra hai giọt nước mắt, một đường bò đến phía trước, vẻ mặt hân hoan. "Vi thần ở thành Hư Túc nghe tin tức nương nương chết đi sống lại, quả thực là không thể tin được… Không thể tưởng được là thật… Thật là ông trời rủ lòng thương xót…"

"Ngươi cao hứng như thế là vì ta còn sống. " Khóc giả dối như vậy, người mù cũng nhìn ra được.

Hầu Yển nước mắt nước mũi ngang dọc bày tỏ lòng thành. "Dĩ nhiên, Vương hậu nương nương còn sống là phúc khí của dân chúng Thánh Quốc… Cũng là phúc khí Hầu gia, tin tưởng Nhị nương sẽ thay nàng cao hứng… Tuy nhiên, vi thần nghe nói đại thần trong triều rối rít yêu cầu Vương thượng phế hậu, nương nương cứ việc yên tâm, vi thần nhất định sẽ đứng cùng phía với nương nương. "

Cô nhếch nhếch miệng, "Bổn cung trước hết nói với ngươi tiếng cám ơn. " Ngộ nhỡ mình bị phế hậu, hắn không có chỗ dựa vào, đương nhiên có thể khẩn trương.

"Nương nương nói như vậy quá khách khí. " Hắn giả mù sa mưa cười cười, không nhìn ra bộ dáng khóc lóc lúc nãy. "Ack, vi thần có thể cùng nương nương nói riêng mấy câu hay không?"

Y Tước ra hiệu bảo cung nữ bên cạnh lui ra ngoài, muốn xem hắn giở trò gì.

"Dù sao vi thần và nương nương là huynh muội, không thể để người khác khi dễ Hầu gia chúng ta, nương nương nói có đúng hay không? Hôm nay nương nương thâm thụ Vương thượng ân sủng, chính là cơ hội tốt nhất, có thể thừa cơ diệt trừ những đại thần muốn phế bỏ nương nương, tránh cho vướng chân vướng tay. "

Cô cảm thấy có chút hoang mang. "Bọn họ vì sao vẫn kiên trì muốn phế hậu?"

"Thì ra nương nương chưa biết, những thứ này đều do Ti Thiên Giám giở trò quỷ, nói cái gì hiện tượng thiên văn xuất hiện dị biến, còn khẳng định Vương hậu nương nương tương lai sẽ tranh quyền đoạt vị, uy hiếp địa vị Vương thượng, cho nên trăm phương ngàn kế muốn phế nương nương, không hiểu được là đang âm mưu gì…"

Còn có chuyện như vậy? Cô căn bản không biết gì.

Hầu Yển không ngừng giựt dây, "Vương hậu nương nương đừng để cho những đại thần cáo già kia lừa bịp, phải thông minh một chút, nhanh chóng nắm đại quyền mới là quan trọng nhất. "

Nhìn hắn sắc mặt tham lam xấu xí, Y Tước mất hết khẩu vị, thật may là không có ăn nhiều, nếu không phun hết ra ngoài. "Ngươi hôm nay vào cung chính là nói với ta điều này?"

"Ack, dĩ nhiên còn có chính sự khác. " Cuối cùng nhận thấy được Vương hậu muội muội trước mắt nhìn hắn với những ánh mắt khác nhau, mang theo khinh miệt cùng châm chọc, không khỏi hắng giọng, "Tri phủ thành Hư Túc bị bệnh một thời gian rồi, cho nên muốn nhờ cậy Vương hậu nương nương ở bên tai Vương thượng nói vài lời hữu ích, tin tưởng Vương thượng sẽ cho vi thần tiếp nhận vị trí tri phủ. "

"Ngươi làm quận úy còn không thỏa mãn, còn muốn làm tri phủ?" Y Tước cười như không cười nhìn hắn, "Ngươi cho là mình có năng lực kia sao?"

Hắn cười đến ngông cuồng. "Đó là đương nhiên, dân chúng thành Hư Túc thấy vi thần, đều cung cung kính kính, không dám càn rỡ…"

Y Tước không chút khách khí châm chọc ngay. "Ta nghĩ bọn họ là giận mà không dám nói gì!"

Nhất thời cười cứng mặt, "Nương nương tại sao nói như thế chứ? Vi thần chính là thay bọn họ làm không ít chuyện…"

"Đúng a! Nhưng là ta lại nghe nói ngươi kiếm lợi từ khoản tiền triều đình phân phát xuống dưới, trắng trợn xây dựng nhà cửa, chiêu mộ mỹ thiếp, ngươi thường xuyên ra ngoài nói mình là quốc cữu, bắt mọi người tôn kính ngươi, thấy ngươi thì phải quỳ lạy dập đầu, có thể nói là giương oai giễu võ, ngay cả Vương thượng cũng không bằng. "

"Nương nương, người nào cả gan bịa đặt tin đồn? Vi thần cho dù có mượn mật trời, cũng không dám làm như vậy. " Hầu Yển xoa xoa hai tay thanh minh cho bản thân. "Vi thần từ trước đến giờ làm việc đều được mọi người khen tặng. "

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêm túc, "Có phải lời đồn hay không, tùy tiện tìm một người dân thành Hư Túc tới hỏi sẽ biết, theo bổn cung, ngươi không có tư cách làm quận úy, chứ đừng nói chi là làm quan tri phủ. "

Hầu Yển thu hồi thái độ cung kính dối trá. "Ngươi nói lời này là có ý gì?"

"Ý tứ của ta ngươi cũng rõ rồi. " Y Tước lành lạnh cười một tiếng, "Nếu như ngươi còn nghe không hiểu, ta không ngại lặp lại lần nữa, đó chính là, ngươi, không, có, tư, cách, nghe rõ chưa?"

Thình lình, Hầu Yển xanh mét cả mặt, "Ngươi dám không nghe lời ta?"

"Ta chính là không nghe, ngươi muốn như thế nào?" Cô cũng không sợ.

Hắn trở mặt tại trận, giương nanh múa vuốt đe dọa. "Đừng tưởng rằng ngươi hiện tại được sủng ái, có Vương thượng làm chỗ dựa vững chắc, ta không dám ra tay đối với ngươi, xem ra lâu rồi ngươi không bị đánh nên đã quên mất mùi vị. "

Đôi mắt đẹp tức giận mở lớn.

Không nghĩ tới "Vương hậu" năm xưa bi thảm như vậy, trong hoàng cung bị khi dễ còn chưa tính, ngay cả huynh trưởng cùng cha khác mẹ cũng không coi nàng là người, chỉ có thể mặc hắn ta cần ta lấy.

Một cổ phẫn nộ cực lớn lan toả toàn thân…

Trên đời này nếu có tên hỗn đãn ức hiếp người thiện lương như hắn! Đã như vậy, cô sẽ thay mặt "Vương hậu" chút hết oán khí.

Y Tước nổi giận trừng mắt, "Ngươi dám!"

"Ngươi xem ta có dám hay không!" Hầu Yển xông lên phía trước, đưa tay phải lên tát nàng một cái, để cho nàng hảo hảo nghe lời, lên làm tri phủ chẳng qua là bước đầu tiên mà thôi, thừa tướng mới là vị trí hắn muốn.

Thấy hắn thế nhưng ra tay thật, Y Tước đương nhiên không phải là kẻ dễ bắt nạt, từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, thấy đúng thời cơ, một quyền hướng tới mặt hắn đấm thẳng, ngay tại chỗ hắn lảo đảo lui về phía sau, máu mũi chảy ròng.

"A… Ngươi…" Không ngờ tới Y Tước sẽ phản kháng, không lưu ý bị đánh cho thối lui, chỉ có thể che lỗ mũi bị thương kêu to, "Ngươi đánh gãy mũi ta... Ngươi! Nữ tiện nhân này lại dám đánh ta… Ngươi… Ta chảy máu…"

Cô vô cùng hung hãn tiến tới gần hắn. "Một quyền này ta là thay thế dân chúng thành Hư Túc đánh! Loại người tham quan ô lại như ngươi cũng muốn làm quan tri phủ, đợi kiếp sau đầu thai rồi hãy nói! Còn nữa, ngươi tốt nhất trước làm rõ ràng một chuyện, ta đã không phải là Vương hậu để cho ngươi ăn hiếp, cũng không còn là người bị uy hiếp vài quyến rũ đến khóc lóc om sòm. "

Hầu Yển khinh bỉ gắt một cái, "Nữ tiện nhân!"

"Lớn mật!"

Một tiếng gầm lên giận dữ như sấm vang chớp giật dọa Hầu Yển sợ đến mặt xám như tro tàn, gan mật đều vỡ.

Hắn bị hù dọa đến mềm nhũn hai chân, hiểu được không thể cứu vãn. "Vương, vương, vương, Vương thượng…"

Chẳng biết ở ngoài cửa nghe được bao lâu, Khương Vệ rốt cuộc không kiềm chế được ra tiếng. "Ngươi dám nhục mạ Vương hậu trẫm? Không muốn sống sao?"

Y Tước sắc mặt kinh ngạc, "Ngươi tới đã bao lâu?"

"Trẫm tất cả đều nghe được. "

Cô liếc hắn một cái, "Vậy ngươi cũng nhìn thấy ta đánh người rồi hả?"

"Toàn bộ đều thấy hết. " Khương Vệ thật sự rất kinh ngạc.

"Ta vì quá tức giận, không nhịn được mới ra tay. " Cô thật sự không muốn cho nam nhân mình yêu mến này nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của mình, dù sao cũng có chút băn khoăn về hình ảnh lúc nãy. "Bình thường ta không thô bạo như vậy. "

Khương Vệ mỉm cười. "Sau khi đánh xong cảm giác thế nào?"

"Tâm tình thoải mái rất nhiều. " Phải nói quả thực là sướng muốn chết.

Hắn vì trở ngại thân phận, vẻ mặt chỉ có thể hâm mộ. "Trẫm cũng muốn thử một chút. "

"Vậy còn chờ gì nữa, động thủ dạy dỗ tên cặn bả này nhanh lên một chút, giúp ta đạp hai chân hắn, thưởng thêm mấy cái tát. " Y Tước dốc sức cổ vũ.

Hầu Yển kinh hãi cực kỳ. "Vương, Vương thượng tha mạng… Vi thần biết sai rồi…"

"Câm mồm!" Khương Vệ hét lớn một tiếng, "Đừng tưởng rằng trẫm không biết ngươi ở thành Hư Túc làm hùm làm hổ, ức hiếp dân chúng, hành vi của ngươi đã được Can Hiền bẩm tấu cho trẫm rồi, Hầu Yển, ngươi thật là tội đáng chết vạn lần. "

Cuối cùng không thể kiêu căng hống hách, Hầu Yển chỉ có thể quay đầu cầu cứu Y Tước. "Xin Vương Hậu nương nương nể tình huynh muội chúng ta, xin Vương thượng tha vi thần một mạng…"

Y Tước giễu cợt hừ một tiếng, "Lúc những bách tính ở đó cầu khẩn ngươi, ngươi có thay bọn họ suy nghĩ không? Ngươi có bỏ qua cho bọn họ không? Mặc kệ ngươi và ta có quan hệ gì, tội của ngươi ai cũng không cứu được. "

"Nương nương…" Hắn than thở khóc lóc nói.

Khương Vệ sâu sắc nhìn nàng một cái, "Nếu trẫm lấy lại chức quan của hắn, định tội hắn, Vương hậu cũng không để ý?" Hắn muốn biết suy nghĩ của nàng.

"Chuyện này cũng muốn hỏi ta sao?" Y Tước là tự mình biết lấy. "Vương thượng thân là nhất quốc chi quân, dĩ nhiên do người quyết định, huống chi người như hắn căn bản không xứng làm quan phụ mẫu. "

Hắn thấy nàng không vì tình riêng mà làm trái luật, mỉm cười sủng nịch. "Vương hậu nói rất đúng. "

" Vương thượng… Vương thượng…" Hầu Yển ôm lấy chân hắn kêu la.

Một cước đá Hầu Yển văng ra. "Người đâu!"

Hai gã thị vệ tiến vào nghe chỉ.

"Đem Hầu Yển áp vào thiên lao chờ xét xử. "

Hầu Yển bị dọa sợ thiếu chút nữa tè ra quần, bị thị vệ trái phải nhấc lên, một đường kéo ra ngoài. " Vương thượng khai ân… Vương thượng khai ân… Nương nương… Vương hậu nương nương…"

"Hừ! Thứ người như thế sớm nên bị thiên đao vạn quả rồi. " Y Tước không chút nào đồng tình quở trách.

Khương Vệ ánh mắt hoàn toàn mới mẻ, chăm chú nhìn nàng một hồi lâu.

Y Tước sờ sờ mặt của mình, "Ngươi đang xem cái gì?"

"Nếu Vương hậu trước đây cá tính và dáng vẻ giống lúc này, trẫm sẽ không cố ý lạnh nhạt nàng, bài xích nàng, làm hại nàng thiếu chút nữa chết oan. " Hắn vừa nói vừa vuốt ve gò má mềm mại của nàng.

Cô buột miệng cười, "Cũng không nhất định như thế, nói không chừng ngươi đã sớm tức giận đến mức muốn đem ta chém đầu. "

"Lòng trẫm không có hẹp hòi như vậy. " Khương Vệ hừ nhẹ.

"Nói đi thì nói lại, nếu như ta không chết qua một lần, cũng không thể biến thành như bây giờ. " Y Tước thật không biết có nên cảm tạ chiếc xe hơi đụng chết nàng lúc đó hay không. "Ngươi thích ta bây giờ sao?"

Khương Vệ ôm eo nhỏ của nàng, vẻ mặt trêu ghẹo. "Bây giờ nàng khiến trẫm vừa yêu vừa hận, chưa từng có nữ nhân nào dám khiêu khích phản kháng trẫm, còn dám mắng trẫm, nhưng nếu nàng không thấy điều đó, quay trở về dáng vẻ sợ hãi rụt rè trước đây, trẫm ngược lại sẽ rất thất vọng. "

"Nếu ta nói thật ra ta không phải là..., không phải là Vương hậu, ngươi cũng sẽ yêu ta sao?" Cô thật sự rất sợ hạnh phúc mà cô có sẽ như hơi nước dần dần biến mất.

Hắn nghe không rõ. "Nàng chính là Vương hậu, điểm này trẫm đã sớm chứng thực. "

"Có lẽ Vương hậu chỉ còn lại cái xác mà thôi, bên trong là linh hồn của người khác…" Có lúc Y Tước cũng rất mâu thuẫn, hi vọng Khương Vệ yêu là vốn là mình.

"Đừng nói bậy!" Khương Vệ không muốn nghe chuyện hoang đường này. "Bất kể nàng là ai, nàng chính là Vương hậu của trẫm, là nữ nhân trẫm yêu mến, như vậy là đủ rồi, chỉ cần nàng đáp ứng suốt đời ở bên cạnh trẫm, những thứ khác trẫm nhất loạt bỏ qua. "

Y Tước hốc mắt hơi đỏ, cảm động không nói ra lời.

"Trẫm mặc kệ dị tượng gì, cũng tuyệt không phế hậu, trẫm muốn cùng nàng nắm tay nhau mà chết, răng long đầu bạc. " Hắn nói.

Cô ôm chặt lấy hắn, "Ta đáp ứng ngươi, không bỏ ngươi đi. " Y Tước rốt cuộc hiểu được ý tứ của Can Hiền, cũng may mắn lúc ấy mình nghe hắn lưu lại.

"Chỉ cần nàng giúp trẫm mang thai hoàng tử nhanh lên một chút, những đại thần kia cũng không dám nhắc lại chuyện này nữa. "

Từ xưa đến nay, nữ nhân đều phải dựa vào việc nối dõi tông đường để duy trì địa vị của mình, Y Tước rầu rĩ thầm nghĩ, nhưng vì cùng hắn ở chung một chỗ, nàng nguyện ý chịu được loại hiệp ước bất bình đẳng này.

"Ngày hôm qua ta không cẩn thận làm đổ chén thuốc mẫu hậu ban cho, bà ấy có giận ta không?"

Khương Vệ vén áo bào ngồi xuống, kéo nàng vào trong ngực ôm, "Sẽ không, mẫu hậu không đến mức vì chuyện nhỏ này ghi hận trong lòng, thật ra thì bà cũng muốn ôm tôn tử sớm một chút, chỉ cần trong cung tần phi nào truyền ra tin vui, mẫu hậu sẽ bảo thái y mỗi ngày đưa thuốc bổ, thuốc dưỡng thai qua, còn phân phó cung nữ, thái giám cẩn thận hầu hạ, chỉ tiếc… Không biết trẫm phạm vào lỗi gì, Thiên đế chậm chạp không chịu ban hoàng tử cho trẫm. "

Tim cô bỗng chốc ngưng đập nửa nhịp. "Ngươi nói mẫu hậu lúc trước luôn phân phó thái y đưa thuốc cho những tần phi mang thai sao?"

"Mẫu hậu cũng vì quan tâm. " Hắn nói.

Y Tước đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, trong đầu xuất hiện ý nghĩ không tốt.

"Khương Vệ, những tần phi mang thai kia phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, tại sao lại sảy thai?" Cái nghi vấn này luôn quanh quẩn trong đầu cô không chịu đi.

Nghe vậy, trên mặt hắn xẹt qua một tia bi thương, con ngươi đen hấp háy có chút nước mắt, thật lâu không có mở miệng, Y Tước đã sớm biết hắn rất thích hài tử, sợ lại chạm đến nỗi đau của hắn, không dám hỏi lại.

Cô cười gượng, "Ngươi không muốn nói cũng được. "

"Thật ra thì trẫm cho tới bây giờ cũng không hiểu…" Tưởng hắn không muốn nhớ lại, qua một hồi lâu, Khương Vệ mới lên tiếng lần nữa. "Đầu tiên Hương tần truyền ra tin vui, thân thể luôn luôn khoẻ mạnh, có điều bị nhiễm một trận phong hàn nhỏ, nhưng bệnh tình nghiêm trọng đến mức không dậy nổi, không thể cứu được mẫu tử hai người"

Mơ hồ thấu hiểu được tâm tình Khương Vệ khá tệ, Y Tước dựa vào hắn gần hơn, cùng hắn mười ngón tay quấn quít.

"Tiếp theo là Dung quý phi, lúc ấy đã hơn năm tháng, trẫm còn nhớ rõ lần đầu tiên cảm nhận được thai động vui mừng đến mức nào, cảm giác sắp làm phụ thân khiến tâm trạng của trẫm vui vẻ không thôi…" Nói tới chỗ này, cổ họng bị nghẹn lại, bật ra một âm thanh giống như khóc vừa giống như cười. "Ai mà ngờ nàng ta chỉ tản bộ ở ngự hoa viên, đột nhiên đầu hoa mắt choáng một trận, cứ như vậy ngã xuống, động thai khí, trẫm chờ đợi thật lâu hài tử cứ như vậy mà đi… Bị đả kích nặng nề này, Dung quý phi trở nên điên loạn, ngay cả trẫm cũng nhận không ra. "

Đây coi như là ngoài ý muốn sao? Cô không dám xác định.

Khương Vệ gắng sức lau nước mắt trên gương mặt tuấn tú, bàn tay còn khẽ run. "Người cuối cùng chính là Lan quý phi gần đây chết ở trong ao sen, có vết xe đổ, trẫm càng thêm cẩn thận, phái nhiều nô tài cẩn thận hầu hạ, thật vất vả chịu đựng được đến ngày hài tử muốn sinh ra… Trẫm canh giữ ở bên ngoài tẩm cung chờ đợi tiếng khóc hài tử vang lên… Nhưng… Nhưng là trẫm đợi hoài cũng không thấy…" Hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình, nước mắt quân vương chảy xuống cực kỳ bi ai, toàn thân kịch liệt run rẩy. "Là một hài nhi đã chết... Khi bọn chúng ôm hoàng tử trẫm đi ra… Hài tử đã sớm chết trong bụng… Trẫm thật vất vả có thể tự tay ôm cốt nhục của mình… Tuy nhiên lại là một nhũ nhi không có hơi thở… Chỉ lớn có chút xíu, thân thể nho nhỏ lạnh như băng…"

"Thật xin lỗi, ta không nên hỏi. " Y Tước đã khóc từ lúc nào.

Hắn ôm đầu khóc nức nở nghẹn ngào. "Tại sao? Trẫm mong chờ bọn chúng biết bao nhiêu... Tại sao tránh không khỏi? Tại sao?"

Y Tước đem hắn ôm vào trong ngực, khóc không thành tiếng. "Khương Vệ…" Cô biết hắn rất yêu thương con cái, suy nghĩ nhiều đến con cái, cảm giác mất đi người thân thảm thiết đến dường nào người ngoài không cách nào hiểu.

"Trẫm là vua một nước… Lại không cứu được con mình… Trẫm còn được xem là vua một nước sao?" Hắn như là tìm được nơi có thể trút hết nổi lòng, mặc sức thổ lộ.

Cô lau lau cái mũi, bày ra khuôn mặt tươi cười, "Ngươi không nên đau buồn, ta tin tưởng Chỉ tần lần này nhất định sẽ giúp ngươi sinh hạ hoàng tử bình an. " Cô không dám đoán bừa, cũng không dám hỏi nhiều hơn, chứng cứ lúc trước không thể tìm được, không muốn đã thương vết thương lòng của Khương Vệ nữa. "Ngươi về sau muốn có bao nhiêu hài tử, ta đều giúp ngươi sinh, ngươi đừng khóc nữa…"

Không nghĩ tới nước mắt của một đại nam nhân cũng có lực sát thương lớn như vậy, làm cho người ta không khỏi đau lòng, làm cho người ta muốn giúp hắn, từ trước đến nay làm việc gì cô đều nghĩ cho mình, người khác chết sống không quan hệ tới cô, nhưng giờ đây Y Tước không thể không để ý hắn.

Nhưng cô nên tìm ai?

Có!

* * * * * *

Hôm sau, Can Hiền được gọi đến Giao Thái điện, đi tới trước mặt Y Tước quỳ lạy làm lễ ra mắt.

"Can đại nhân xin đứng lên. " Cô thật không thoải mái với đại lễ này, có đại thần lớn tuổi hơn cô, đáng tuổi làm ông của cô, thấy cô cũng phải quỳ, không biết có bị giảm thọ hay không.

Hắn chắp tay vái chào, "Đa tạ nương nương. "

từ lúc Can Hiền vào cửa Y Tước đã cho các cung nữ lui ra, chỉ sợ có người miệng không kín, đem chuyện nghe được nói ra ngoài, như vậy sẽ đả thảo kinh xà.

"Không biết Vương hậu nương nương triệu kiến vi thần có gì phân phó?" Can Hiền thấp giọng hỏi.

Cô trầm ngâm chốc lát, vẫn quyết định làm như vậy. "Ta có việc muốn thỉnh Can đại nhân giúp một tay. " Y Tước đã dò hỏi qua, được biết Can Hiền là một vị quan tốt chính trực vô tư, làm việc từ trước đến giờ luôn công minh, cũng là bằng hữu của Khương Vệ chơi đùa từ nhỏ đến lớn, tìm hắn sẽ không có sai sót.

"Nương nương mời. " Tuy mang trong bụng một đống thắc mắc, nhưng hắn vẫn yên lặng lắng nghe.

"Chuyện này quan hệ trọng đại, hi vọng Can đại nhân bí mật tiến hành, tránh cho quá nhiều người biết. " Y Tước đè thấp giọng nói: "Nếu không hậu quả không thể lường được. "

Can Hiền ngẩn người, "Vâng. "

"Ừm, nghe nói thời gian trước có mấy vị tần phi trong hậu cung mang thai, Thái hậu đã ban thuởng thuốc bổ cho các nàng, ta muốn thỉnh Can đại nhân đi Thái Y Viện một chuyến tra những thành phần thuốc kia. " Cô nói.

Trong nhất thời hắn líu lưỡi mắt mở to, "Chẳng lẽ nương nương nghi ngờ... "

"Nếu ta nghi ngờ, Can đại nhân có nguyện ý giúp ta việc này hay không?"

"Nương nương... "

Y Tước hai mắt mở lớn kìm nén xúc động. "Nếu khanh không muốn cũng không sao, ta sẽ tìm cách khác. "

"Vương hậu nương nương, Thái hậu tuyệt đối không thể làm ra những chuyện tày đình như vậy, những chuyện kia đều là ngoài ý muốn. " Can Hiền điều chỉnh sắc mặt, "Mặc dù giữa Thái hậu và Vương thượng có tồn tại chút vấn đề, nhưng Thái hậu tuyệt đối không thể làm ra chuyện nguy hại đến cốt nhục của Vương thượng, nhất định là nương nương hiểu lầm. "

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên nghiêm túc. "Ta cũng hy vọng chỉ là hiểu lầm, nhưng có quá nhiều điểm trùng hợp... Mỗi lần có tần phi mang thai, Thái hậu mỗi ngày sẽ ban thuởng thuốc, tiếp theo hài tử không thể giữ được"

Can Hiền mở miệng muốn nói, "Điều đó cũng không có nghĩa là... "

"Nghe nói Chỉ tần cũng đang uống những chén thuốc kia, ta lo lắng lịch sử sẽ tái diễn, đến lúc đó người thương tâm nhất là ai, khanh so với ta lại càng rõ hơn, chẳng lẽ khanh muốn nhìn thấy chuyện đó lặp lại lần nữa sao?" Những lời Y Tước nói quả nhiên khiến hắn yên lặng. "Ta biết nghi ngờ Thái hậu thật không phải, nhưng Vương thượng khao khát có hoàng tử đến như vậy, ta thật sự hy vọng không có phát sinh bất kỳ chuyện xấu gì. "

Hắn suy tư hồi lâu. "Thần hiểu rồi. "

"Vậy khanh nguyện ý giúp ta đúng không?" Y Tước khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên.

"Dạ, thần sẽ âm thầm đến Thái Y Viện điều tra. " Hắn nói.

Y Tước khuôn mặt tươi cười sáng rỡ, "Cám ơn khanh, Can đại nhân. "

"Thần không dám nhận. "

Cô liên tục dặn dò, "Có điều ngàn vạn lần không được làm cho người khác phát hiện ngươi đến đó điều tra cái gì, tránh cho đối phương tiêu huỷ chứng cớ, đến lúc đó đầu mối gì cũng mất. "

"Dạ, Vương hậu nương nương. "

Lúc này Can Hiền đã có vài phần kính trọng đối với vị nương nương này, quá khứ vương hậu là nữ tử không có chủ kiến, luôn khúm núm trước yêu cầu của người khác, có tâm sự gì cũng nuốt vào bụng, nhưng, nàng giờ phút này, chẳng những lớn mật nói thẳng, lời nói cử chỉ so với quá khứ hoàn toàn khác nhau, thậm chí phân tích mọi việc thật thấu đáo, đây mới là điều kinh ngạc nhất.

Rốt cuộc nguyên nhân gì tạo nên biến chuyển lớn như vậy? Mặc kệ là vì cái gì, hy vọng sự thay đổi này sẽ đem lại tốt đẹp cho bách tính Thánh Quốc, đặc biệt là Vương thượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.