Thạch Phong Thành

Chương 27: Vì sự thế chính tà thỏa thuận - bởi diễn biến chính tà phân tranh



Với khoảng cách trên ba mươi trượng như hiện nay, bọn người Mã Bình chỉ có thể nhìn thấy diễn biến của sự việc chứ không thể nào nghe thấy được.

Tất cả cùng nhìn thấy ngoài hai nữ nhân Bắc Cương Lão Tổ và Bạch y nữ lang để lộ chân diện, còn tất cả bọn môn hạ Bắc Cương che kín chân diện đều tỏ vẻ kinh ngạc xen lẫn giận dữ khi nhìn thấy nhóm năm người do Đoàn Minh Tứ dẫn đầu đột nhiên xuất hiện.

Song phương sau một lúc ghìm nhau, Đoàn Minh Tứ và Ngươn Trí đại sư bỗng dưng đưa tay chỉ lung tung về phía hậu như muốn ám chỉ điều gì đó.

Điều này khiến cho Mã Bình và Vũ Văn Như Hóa phải lo lắng.

Tuy nhiên, do Vũ Văn Ngọc Hà cũng quay đầu nhìn về phía sau để xem hành vi của Đoàn Minh Tứ và Ngươn Trí đại sư có ý gì, Ngọc Hà sau đó buột miệng kêu lên:

- Ô ! Mọi người nhìn xem ! Đúng là một cuộc thịnh hội chưa từng có ở Trung Nguyên bao năm nay.

Viên Kỳ Hải bán tín bán nghi thử nhìn lại phía sau. Rồi đến lượt Viên Kỳ Hải phải sửng sốt kêu lên:

- Ôi chao ! Người ở đâu mà đông thế này. Thiếu Lâm phái, Võ Đang phái, có cả Cái Bang nữa.

Nghe Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà cùng kêu lên như vậy, Mã Bình và Vũ Văn Như Hóa không thể không nhìn lại.

Tuần tự, Mã Bình và Vũ Văn Như Hóa liệt kê các võ phái Trung Nguyên không hiểu do ai điều động đang lần lượt kéo đến Thạch Phong Thành này.

- Ngươn Tuệ đại sư, phương trượng chưởng môn phái Thiếu Lâm. Đại Hà đạo trưởng, chưởng môn Võ Đang phái.

- Băng Cát, Không Động. Lâm Thụy, Hoa Sơn. Minh nữ hiệp Côn Lôn phái. Dư Khúc Liên, phái Điểm Thương.

- Vu Hóa Thuần Bang chủ Cái Bang. Thạch Viễn Cung, Nga My phái. Chà ! Chà ! Đúng là thịnh hội trăm năm khó có.

Vũ Văn Như Hóa bỗng chép miệng:

- Chỉ đáng tiếc là chủ nhân...

Mã Bình bỗng kêu lên hoảng sợ:

- Lão Tam hãy nhìn kìa. Hai lão Tiền, Chu đang có ý định gì đây.

Quay người lại theo tiếng kêu của Mã Bình, Viên Kỳ Hải nhìn thấy Tiền Huỳnh và Chu Bất Nhược đang trụ bộ như muốn động thủ giao chiến với Bắc Cương Lão tổ.

Dù vừa rồi có những lời lẽ không mấy hòa nhã với Tiền- Chu, nhưng Mã Bình và Vũ Văn Như Hóa đâu có thể nhắm mắt làm ngơ hoặc khoanh tay đứng nhìn hai lão Tiền – Chu đơn thân độc lực chống chọi lại thù nhân là Bắc Cương Lão tổ.

Hai lão lần lượt căn dặn Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà:

- Ngươi đã từng gây thù kết oán cùng mụ lão bà, ngươi không nên lộ diện. Hãy giữ lấy tấm vải choàng mặt này của ta mà dùng. Chờ khi ta ra hiệu, ngươi muốn đến thì đến.

- Hà nhi ! Ngươi hãy ở lại đây với Viên Kỳ Hải. Không được khinh suất như trước nữa.

Mã Bình và Vũ Văn Như Hóa sau khi vội vã cởi bỏ tấm vải choàng người và trao lại cho Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà, cả hai liền nhanh tốc thi triển khinh thân pháp để lao ra.

Còn lại Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà cả hai người vừa phải tránh sự phát hiện của bọn Bắc Cương, vừa tránh những ánh mắt tò mò của quần hùng các võ phái Trung Nguyên đang lần lượt tràn đến như thác chảy.

Không bao lâu, lúc quần hùng đã lố nhố đứng đối diện với bọn Bắc Cương môn hạ, bộn Thiền Huỳnh và Chu Bất Nhược dù đã có sự tiếp tay của Mã Bình và Vũ Văn Như Hóa vẫn chưa động thủ giao chiêu với Bắc Cương Lão tổ.

Viên Kỳ Hải chỉ nhìn thấy bọn người Mã Bình đang đôi co tranh luận điều gì đó với Bắc Cương Lão tổ mà thôi.

Vì muốn nghe xem là đang xảy ra chuyện gì, Viên Kỳ Hải nghiêng người khẽ hỏi Ngọc Hà:

- Không lẽ chúng ta cứ ở đây mãi sao, Ngọc Hà muội?

Hiểu được ẩn ý của chàng qua câu hỏi này, Ngọc Hà lắc đầu bảo:

- Gia phụ đã có nghiêm lệnh, muội đâu dám sai lời.

Viên Kỳ Hải nhăn mặt:

- Nhưng nhỡ Vũ Văn tiền bối cần đến sự tiếp tay của chúng ta thì sao? Chúng ta đứng xa thế này làm sao kịp chạy đến?

Ngẫm nghĩ một lúc, Ngọc Hà bảo:

- Nhưng đại ca phải hứa là không được đến quá gần đó.

Viên Kỳ Hải chưa kịp gật đầu thì ở phía trước có chuyển biến.

Bắc Cương Lão tổ bỗng lùi lại và giao một vật gì đó cho Cao Phi.

Đồng thời, Hà Vi Nghĩa đang đứng chung chỗ với Đoàn Minh Tứ và Ngươn Trí đại sư cũng đến chỗ Cao Phi.

Quần hùng vào lúc này, kể cả bọn Bắc Cương môn hạ, đều im phăng phắc.

Tất cả như báo hiệu cho Viên Kỳ Hải hiểu rằng:

Sắp có một chuyện thật hệ trọng xảy ra.

Quả nhiên là như vậy. Sau khi nhận được vật do Bắc Cương Lão tổ giao cho, Cao Phi không hiểu sao lại đồng hành cùng với Hà Vi Nghĩa. Và cả hai cùng hiên ngang đi về phía Thạch Phong Thành.

Viên Kỳ Hải vội kêu lên khe khẽ:

- Họ đã thương lượng việc hợp lực? Và họ đã thỏa thuận về việc cùng tìm hiểu những bí ẩn ở Thạch Phong Thành? Sao lại thế này?

Ngọc Hà cũng lào khào nói y như Viên Kỳ Hải :

- Sao lại như thế này?

Không thể nào tìm được câu giải đáp Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà cứ đứng cách xa quần hùng như thế này. Cả hai không hẹn mà đồng cùng một lúc xuất hiện và đi nhanh về phía mọi người.

Với hai tấm vải choàng che kín cả đầu, ngoại trừ đôi mắt, Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà chỉ nơm nớp lo ngại bị bọn Bắc Cương môn hạ nhìn ra mà thôi.

May thay, luồng cuồng phong quái dị bên kia Thạch Phong Thành lại xuất hiện, do sự xâm nhập của Hà Vi Nghĩa và Cao Phi, khiến tất cả mọi người đều phải chú mục nhìn cả về một phía, đã giúp cho Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà đến được với Mã Bình và Vũ Văn Như Hóa mà không bị ai phát hiện.

Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà, cả hai cùng khẽ khàng lên tiếng hỏi Mã Bình và Vũ Văn Như Hóa điều nghi vấn của cả hai.

Cả hai cùng bàng hoàng lẫn hoang mang khi nghe Mã Bình và Vũ Văn Như Hóa lần lượt đáp lời.

Mã Bình chỉ nói và nói rất khẽ:

- Hóa ra mụ lão bà kia chỉ là Lão tổ phu nhân mà thôi. Bắc Cương Lão tổ hiện đang bị giam giữ trong Thạch Phong Thành.

Còn Vũ Văn Như Hóa thì hậm hực giải thích, đương nhiên là cũng nói rất khẽ:

- Tả Hữu Nhị Can không tin tưởng tiểu tử ngươi. Do Hà Vi Nghĩa đã được họ và Võ Lâm Nhị Kiệt dốc túi truyền bá, tiểu tử họ Hà được chọn làm người đồng hành với Cao Phi. Hừ ! Không là đồng đạo thì không thể nào đi chung hướng được, hai lão Tiền – Chu đã lú lẫn cả rồi.

Vẫn không hiểu cho lắm, Viên Kỳ Hải lại hỏi:

- Nhưng tại sao mụ Lão tổ phu nhân lại chấp nhận cho Hà Vi Nghĩa cùng hiệp lực với Cao Phi?

Những mối thù trước đâu đã được hóa giải rồi sao?

Mã Bình đáp lời, dù cũng chỉ là lời nói khẽ nhưng sự phẫn hận của lão cũng được biểu thị một cách rõ ràng:

- Trong chuyện này có nhiều điều ngươi chưa biết nên ngươi không hiểu cũng phải. Tóm lại, bọn Bắc Cương thì vì Bắc Cương Lão tổ, bọn ta thì vì Tệ chủ nhân nên tạm thời gác bỏ mọi ân oán. Chờ khi Hà Vi Nghĩa và Cao Phi quay trở ra, mọi chuyện sẽ ngã ngũ. Hoặc là một trận chiến đẫm máu sẽ xảy ra hoặc...

Mã Bình còn đang nói thì Vũ Văn Như Hóa vụt chen vào:

- Bọn Bắc Cương chắc chắn sẽ vì Hắc Sát Lão Đồ Vương mà đòi báo thù, trận huyết chiến chắc chắn phải xảy ra thôi. Hai lão Tiền – Chu đã bị mụ Lão tổ phu nhân lợi dụng mà không biết. Thật tức chết đi được.

Vũ Văn Ngọc Hà nói lên sự phỏng đoán của nàng:

- Có phải phụ thân phiền muộn vì Tả Hữu nhị bá bá vẫn không tin về sự thoát trở ra của Bang chủ chủ nhân không?

Vũ Văn Như Hóa đáp:

- Đúng vậy ! Hai lão lú lẫn Tiền, Chu cứ một mực cho rằng chủ nhân đến giờ vẫn còn ở bên trong Thạch Phong Thành.

Mã Bình có phần ngờ vực bèn hỏi:

- Lão Tam tin việc chủ nhân đã thoát ra Thạch Phong Thành là thật sao?

- Hừ ! Ta không tin cũng không được. Bằng không, mười mấy năm qua bọn Bắc Cương đâu dễ chịu nằm yên mà không tìm cách tận diệt cho hết những ai đã từng là người của Vô Vi Thanh Ngưu Bang chúng ta.

Mã Bình nhìn vào Vũ Văn Như Hóa như đang nhìn một quái nhân:

- Lão Tam nói như vậy là ý gì?

Vũ Văn Như Hóa rít nhẹ từng tiếng:

- Theo ta, Thạch Phong Cổ Trận chắc chắn không giam giữ được chủ nhân. Chủ nhân đúng là đã thoát. Và...

Hít mạnh một hơi thanh khí, giọng nói của lão Vũ Văn bỗng trở nên trầm trọng:

- Chắc chắn chủ nhân đã bị bọn Bắc Cương sau đó tìm cách hãm hại.

Toàn thân chấn động, không riêng gì Mã Bình mà đến cả Viên Kỳ Hải sau khi một lúc ngẫm nghĩ cũng cảm nhận rằng lời phỏng đoán của lão Vũ Văn Như Hóa rất chí lý. Trừ phi bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang đã bị bọn Bắc Cương hãm hại thì bọn người Vô Vi Thanh Ngưu Bang là bọn Mã Bình mới còn yên ổn cho đến bây giờ.

Ngược lại, nếu bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang chưa chết, hoặc giả là còn đang bị giam hãm trong Thạch Phong Thành thì muốn gì thì muốn, bọn Bảo chủ phải báo thù cho Hắc Sát Lão Đồ Vương trước đã, sau mới tìm cách xông vào Thạch Phong Thành để giải thoát cho Bắc Cương Lão tổ.

Chứ không thể nào có được một sự thỏa thuận như đang diễn ra vào lúc này.

Vũ Văn Ngọc Hà lo ngại hỏi:

- Nói vậy, Hà Vi Nghĩa vì biết phương thức nhập cổ Trận Thạch Phong, còn bọn Bắc Cương thì có họa đồ lẫn Thạch Phong Thành Chi Thược, nên song phương mới nảy ra ý hợp lực?

Vũ Văn Như Hóa chỉ mới gật đầu và chưa kịp lên tiếng đáp lời thì ở phía trước lại có chuyển biến.

Luồng cuồng phong đang vần vũ ở bên trong Thạch Phong Thành đột nhiên xoay chuyển một cách quái dị.

U... U... U...

Và hàng loạt những tiếng rú rít do luồng quái phong tại nên bỗng bất ngờ vang lọt ra khỏi phạm vi của Thạch Phong Thành và vang đến tai mọi người.

Có tiếng sầm sì to nhỏ đầy sự ngạc nhiên do nhiều người cùng một lúc bật kêu lên:

- Ồ ! Trận thế đang bị nhiễu động kìa !

- Hai người vừa xâm nhập chắc hẳn phải là lành ít dữ nhiều.

- Không đúng ! Có lần nào âm thanh của quái phong vang ra đến tận bên ngoài? Họ đã nhập trận an toàn nên mới có hiện tượng này.

- Xem ra điều bí ẩn của Thạch Phong Thành không bao lâu nữa sẽ được phanh phui.

- Hừ ! Chưa chắc đã được như vậy!

- Sao lại chưa?

- Rồi mọi người xem, những chuyện kinh thiên động địa chắc chắn sẽ xảy ra cho dù Thạch Phong Thành còn hay không còn bí ẩn.

Mỗi người nói mỗi phách nhưng tựu trung chỉ vì trận quái phong lần này xuất hiện lại có kèm theo những tiếng rú rít kinh hồn. Là một điều trước đây chưa từng có.

Nếu bọn Bắc Cương và nhóm người thuộc phe Tiền, Chu có phần không quan tâm và đặt nhiều kì vọng vào hiện tượng lạ lùng này thì riêng bản thân Viên Kỳ Hải lại đang có những cảm nhận vô cùng khác lạ chưa từng có trước đây.

Chàng đang cảm thấy một sự nôn nao khó tả mỗi khi mục quang chạm vào ngôi Cổ Thành vừa có vẻ kỳ bí xa lạ vừa như thoát ra những tiếng mời gọi vô hình.

Những tiếng mời gọi vô hình đó không hiểu sao lại như đồng nhất với những âm thanh rút rít của quái phong.

Không tự chủ được, Viên Kỳ Hải cứ luôn cọ quậy đôi chân như muốn chạy lao đến ngôi Cổ Thành càng nhanh chừng nào càng thỏa mãn đến chừng ấy.

Cảm nhận được những xúc cảm kỳ lạ của Viên Kỳ Hải, Vũ Văn Ngọc Hà phải đưa tay giữ Viên Kỳ Hải lại và thì thầm hỏi:

- Đại ca làm sao vậy? Có gì không ổn sao?

Viên Kỳ Hải sực tỉnh. Và tuy đang tìm cách giải thích cho Ngọc Hà hiểu những cảm xúc bản thân nhưng Viên Kỳ Hải vẫn không ngớt đưa mắt nhìn vào ngôi Cổ Thành kỳ quái nọ...

- Muội yên tâm, ta không sao đâu ! Chỉ có điều những âm thanh từ trong Thạch Phong Thành vang ra không hiểu sao lại làm cho ta phải bồn chồn lo lắng. Muội có cảm giác như ta đang có chăng?

Ngọc Hà do đã được Viên Kỳ Hải kể cho nghe những tự sự thuộc về quá khứ nhưng có liên quan đến Thạch Phong Thành, nên nàng ta dễ dàng thấu hiểu tâm trạng của Viên Kỳ Hải. Ngọc Hà thủ thỉ trấn an:

- Hà Vi Nghĩa và Cao Phi chắc chắn sẽ quay lại, đại ca rồi sẽ biết những bí ẩn có liên quan đến Thạch Phong Thành và cũng có liên quan đến điều nghi ngờ của đại ca. Đại ca cố bình tâm, đừng tỏ ra nôn nóng như vậy.

Do đứng ở cạnh bên, Mã Bình vừa nghe Ngọc Hà khuyên nhủ Viên Kỳ Hải liền lấy làm kinh dị hỏi:

- Những bí ẩn gì của Thạch Phong Thành lại có liên quan đến điều nghi ngờ của ngươi? Ngươi vì nghi ngờ điều gì mà luôn tìm cách đi vào Thạch Phong Thành?

Nở một nụ cười gượng gạo, Viên Kỳ Hải thoáng do dự vì không biết là có nên kể cho Mã Bình nghe về lời trăn trối hết sức quái dị của phụ thân hay không? Một lời trăn trối gần như là vô nghĩa của một người không có chút liên quan gì đến giới võ lâm nhưng lại là một sự hệ trọng đối với mọi nhân vật thuộc giới võ lâm.

Hiểu thấu tâm trạng của Viên Kỳ Hải khiến cho chàng khó thể nói được nên lời, Vũ Văn Ngọc Hà bèn tìm cách giải thích cho Viên Kỳ Hải.

Nàng ta bảo:

- Điều nghi ngờ của đại ca rất là mơ hồ, nhị bá bá dù có nghe vị tất đã tin. Là thế này...

Vũ Văn Ngọc Hà chưa kịp nói tiếp thì hàng loạt những âm thanh của rất nhiều người cùng vang lên, làm cho Vũ Văn Ngọc Hà phải nín bặt.

- Ra rồi ! Họ đi trở ra kia kìa.

- Chà ! Hay thật ! Lâu lắm mới thấy người đi vào rồi lại đi trở ra an toàn như thế này.

- Sao lại là an toàn? Mọi người không thấy cả hai cùng nhuốm đầy huyết tích đó sao?

- Nhuốm thì nhuốm, nhưng họ vẫn được toàn mạng và đi trở ra. Vậy là khá lắm rồi.

- Ôi chao ! Ngã rồi ! Một trong hai đã té ngã rồi kìa.

- Khá lắm! Người không ngã đã quay lại để vực người bị ngã lên. Nghĩa khí của người này xứng đáng là quân tử đại trượng phu. Bội phục ! Bội phục !

Ngỡ ngàng đến sửng sốt, Viên Kỳ Hải nhìn thấy đúng là Hà Vi Nghĩa đang dìu Cao Phi quay trở lại thật.

Và Cao Phi, sau khi thoát được Thạch Phong Thành do tấm vải che kín chân diện đã bị rơi mất, có rất nhiều người nhìn được Cao Phi liền hoảng loạn kêu lên:

- Xem kìa ! Tên môn hạ Bắc Cương kia sao có diện mạo giống Cao Phi, nhị đồ đệ của Tiêu minh chủ quá vậy?

- Là Cao Phi chứ còn ai nữa mà bảo giống với không giống? Có điều lạ, không hiểu tại sao hắn bỗng dưng trở thành Bắc Cương môn hạ như thế này?

- Ôi chao ! Nếu Cao Phi là Bắc Cương môn hạ, không lẽ đại huynh của hắn Cao Thạch và cả Tiêu minh chủ Uy Hiển Phục Ma nữa, cũng là...

- Này ! Ngươi không được nói càn. Tiêu minh chủ là Minh chủ của võ lâm Trung Nguyên thì làm gì lại có liên quan đến Bắc Cương môn hạ?

Giữa những lời bàn tán xôn xao của đa số quần hùng đương diện, Viên Kỳ Hải phải cố lắm mới nghe được mẫu đối thoại ngắn ngủn của Cao Phi và Hà Vi Nghĩa, khi cả hai đang đáp lại một vài câu hỏi của những nhân vật đang quan tâm đến Thạch Phong Thành.

Mụ Lão tổ phu nhân hỏi Cao Phi :

- Ngươi đã khám phá được điều gì?

- Lão tổ... Lão tổ... ! Là... Là...Hắc Sát...

Mụ Lão tổ phu nhân nôn nóng hẳn lên:

- Là Lão tổ nào? Trượng phu của lão thân phải không?

- Phải... ! Là... chính là...

Mụ Lão tổ phu nhân càng lúc càng bẫn gắt:

- Đủ rồi ! Ngươi còn khám phá được những gì nữa?

- Đệ tử... Đệ tử chưa kịp... Đã bị... bị trúng phải Hắc Sát...

- Lão không biết ngươi là người do lão thân sai vào sao?

- Đệ tử không có... Không có dịp để... để...

- Hừ ! Thạch Phong Thành Chi Thược đâu? Ngươi có còn giữ không?

- Không còn, đã bị... đã bị Lão tổ...

Trong khi đó Đoàn Minh Tứ và hai lão Tiền, Chu lại vây quanh Hà Vi Nghĩa :

- Đồ nhi có nhìn thấy...

Hà Vi Nghĩa do có nội lực cao thâm hơn Cao Phi nên vẫn còn phần nào tỉnh táo và nhận biết những gì đã xảy ra ở bên trong Thạch Phong Thành. Hà Vi Nghĩa nhanh nhẹn đáp lời:

- Ở bên trong chỉ có một vị lão nhân mà thôi. Và không phải là lão bang chủ.

- Thạch Phong Thành Chi Thược dùng để làm gì?

Hà Vi Nghĩa thở ra:

- Có lẽ để khai mở một thạch thất nào đó.

- Sao lại là có lẽ? Bọn ngươi tại sao không hỏi cho rõ hoặc thử mở thạch thất đó ra?

Hà Vi Nghĩa lắc đầu:

- Vị lão nhân đó đâu có cho bọn đồ nhi hành động theo ý riêng. Ngay khi gặp bọn đồ nhi, lão nhân chỉ hỏi có hai cữ:

“Tín vật?” - Tín vật? Là tín vật gì?

- Đồ nhi không biết.

- Sau đó thì sao?

- Lão nhân chỉ phất tay một cái bọn đồ nhi liền lăn lông lốc ra ngoài.

- Chỉ có một cái phất tay thôi sao? Là công phu gì?

- Là Hắc Sát Phi Trảo !

- Hắc Sát Phi Trảo? Không lẽ là Bắc Cương Lão tổ?

- Lão nhân còn bảo...

- Bảo gì?

- Từ nay về sau kẻ nào không có tín vật mà tùy tiện đi vào Cổ Thành thì...

- Thì thế nào?

- Giết bỏ, không tha !

Nếu như Viên Kỳ Hải nghe được thì mụ Lão tổ phu nhân và bọn Mã Bình cũng nghe được.

Và nếu Cao Phi do sức lực kiệt quệ nên đáp lại không rành rẽ thì Hà Vi Nghĩa giải thích tương đối đủ.

Do đó, tất cả đều hiểu được rằng:

bên trong Thạch Phong Thành đúng là có người nhưng chỉ có một chứ không có hai. Người này vì muốn lưu ngụ tại Cổ Thành chứ không phải bị giam giữ. Và bất kỳ ai nếu muốn đi vào Thạch Phong Thành để tìm hiểu một bí ẩn thì phải có tín vật.

Tín vật đó là gì, không ai hiểu và bọn Mã Bình cũng không hề quan tâm tìm hiểu xem tín vật đó là gì? Điều mà bọn họ muốn biết đã được Hà Vi Nghĩa lẫn Cao Phi giải thích quá đủ.

Mã Bình chợt cao giọng kêu lên:

- Chủ nhân không có ở trong Thạch Phong Thành. Tả Hữ Nhị Can ! Hai ngươi còn nghi ngờ gì nữa không?

Vũ Văn Như Hóa liền tiếp lời:

- Chủ nhân đã thoát ra nhưng lại thất tung. Chính là do bọn ác ma Bắc Cương hãm hại.

Tiền Huỳnh là Hữu Âm Can của Vô Vi Thanh Ngưu Bang, ngay tức khắc hiểu được những suy nghĩ của Vũ Văn Như Hóa. Và do tin vào nhận định của lão Vũ Văn, Tiền Huỳnh bỗng lớn tiếng hô hoán:

- Không sai ! Bọn Bắc Cương do muốn nhổ cái gia trước mắt nên đã hãm hại tệ Bang chủ. Để thực hiện dã tâm xưng bá võ lâm, bọn Bắc Cương đã cho người tiềm nhập vào võ lâm Trung Nguyên.

Chu Bất Nhược, Tả Dương Can tiếp lời:

- Và kẻ đó đã được quần hùng tín nhiệm, công cử làm Minh chủ võ lâm. Chính là ác tặc Uy Hiển Phục Ma, Tiêu Đạt Nhân. Mọi người hãy nhìn đây, nhị đồ đệ của Tiêu Đạt Nhân đang ở trước mặt mọi người đây. Hắn chính là Bắc Cương môn hạ.

Đến lúc này, khi quần hùng các võ phái đang ùn ùn kéo đến vì nghe hai lão Tiền- Chu thi nhau cáo giác Tiêu minh chủ, bọn môn hạ Bắc Cương dưới sự điều động của mụ Lão tổ phu nhân đang co cụm lại thành một lực lượng khả dĩ hùng hậu.

Hồ Nam Nhất Trung Chưởng Đoàn Minh Tứ bỗng gầm lớn:

- Chúng ta đã lầm khi trao trọng trách Minh chủ võ lâm cho một tên Bắc Cương môn hạ. Hai năm trước, lúc mỗ phát hiện được chân tướng của tên họ Tiêu, y đã đẩy mỗ xuống vực. Trong việc này, Ngươn Trí đại sư cũng là một nạn nhân.

Đến lượt Ngươn Trí đại sư lên tiếng thừa nhận:

- A di đà Phật! Tiêu Đạt Nhân chính là Bắc Cương môn hạ. Chư vị anh hùng xin đề phòng dã tâm của bọn Bắc Cương.

Mọi việc đến đây đã rõ. Quần hùng các võ phái vì muốn dẹp bỏ mối đại họa của võ lâm Trung Nguyên. Mã Bình, Vũ Văn Như Hóa, Tiền Huỳnh và Chu Bất Nhược thì vì mối thù của bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang. Đoàn Minh Tứ và Ngươn Trí đại sư thì vì mối hận bị Tiêu Đạt Nhân đẩy xuống vực sâu, còn Hà Vi Nghĩa thì vì mối thù không đội trời chung do Tiêu Đạt Nhân hạ sát gia phụ Hà Vi Giang. Tất cả đều xông lên và nhìn bọn Bắc Cương bằng những ánh mắt giận dữ và chất chứa hận thù.

Ngược lại với tất cả, Viên Kỳ Hải vẫn bị ngôi Cổ Thành thu hút mãnh liệt. Và Viên Kỳ Hảid đang dịch chuyển dần về phía Cổ Thành như người đang trong cơn mộng du, không còn tự chủ được nữa.

Luôn bám sát theo sau Viên Kỳ Hải là Vũ Văn Ngọc Hà.

Và vì hình dáng của cả hai, do càng lúc càng tách rời khỏi đám đông, được Bạch y nữ lang nhìn thấy, nàng ta không thể không nhận ra và bắt đầu có những cử chỉ khác lạ.

Nhận ra những cử chỉ này, mụ Lão tổ phu nhân liền lén đưa mắt nhìn về phía Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà.

Tuy chưa phát hiện ra Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà, vì cả hai vẫn dùng hai tấm vải choàng để che phủ chân diện, nhưng do động thái của cả hai, đang di chuyển dần về phía Thạch Phong Thành đã làm cho mụ Lão tổ phu nhân phải lưu tâm dò xét.

Đúng lúc đó, Đoàn Minh Tứ bỗng đưa tay chỉ vào một nhân vật đang che kín chân diện và đang đứng đầu hàng người Bắc Cương môn hạ. Đoàn Minh Tứ quát lên thịnh nộ:

- Tiêu Đạt Nhân ! Ngươi tưởng ngươi che kín chân diện như thế này là Đoàn Minh Tứ ta không nhìn ra ngươi sao?

Nhân vật nọ thoáng rúng động châu thân và vội vàng lên tiếng để hỏi lại:

- Họ Đoàn kia ! Ngươi nói hàm hồ gì vậy?

Giọng nói của nhân vật nọ cứ khàn khàn như kẻ cố tình giả giọng để che giấu âm thanh thật.

Đang bị ngôi Cổ Thành thu hút đến quên cả thực tại, Viên Kỳ Hải chợt rùng mình khi âm thanh khàn khàn kia lọt vào tai.

Viên Kỳ Hải vụt quay đầu về phía có tiếng phát thoại.

Nhận ra âm thanh khàn khàn đó là do một nhân vật có vóc dáng khá quen mắt, Viên Kỳ Hải động nộ gào lên:L - Mông Diện Nhân! Mã tiền bối, Vũ Văn tiền bối! Hắn chính là Mông Diện Nhân, kẻ đã lập mưu ám hại Quỷ Y Tử và Hoa Mãn Thiên nhị vị tiền bối.

Vút !

Viên Kỳ Hải gào xong liền động thân lao đến.

Soạt !

Chàng quên rằng chàng đang còn dùng tấm vải choàng để che dấu hình tích. Do vậy khi động thân lao đi, tấm vải choàng liền rơi ra và làm cho chàng phải lộ diện.

Mã Bình và Vũ Văn Như Hóa khi hay biết nhân vật nọ chính là Mông Diện Nhân, cả hai cùng lao đến và lần lượt quát lên:

- Chính hắn đã nói chủ nhân đã an toàn rời khỏi Thạch Phong Thành!

- Chắc chắn là hắn đã hãm hại chủ nhân.

Như hiệu lệnh phát động, Tiền – Chu cũng lao đến.

Mông Diện Nhân vội vã phẩy tay ra lệnh:

- Tiến lên ! Giết hết bọn chúng cho bản nhân.

Vù...

Ào... Ào...

Dù nhân số ít hơn chỉ có xấp xỉ ba mươi người, nhưng ngay khi có lệnh, bọn Bắc Cương môn hạ liền xông cả lên.

Và ngay tức khắc, qua công phu tuyệt học của bọn Bắc Cương đang thi triển, quần hùng lủ lượt hô hoán:

- Là Phi Hoa Chưởng?

- Mê Tung kiếm pháp? Tuyệt kỹ thành danh của Tiêu minh chủ đây mà.

- Xích Long Dương Chưởng nữa kìa !

- Ồ ! Hắc Sát Phi Trảo!

- Lão họ Tiêu chính là người của Bắc Cương rồi.

Với ý đồ xưng bá đã lâu và với những công phu tuyệt học này, bọn Bắc Cương môn hạ tuy không đông nhân số bằng nhưng vẫn ngang nhiên xông xáo giữa quần hùng mà không hề khiếp sợ.

Để dễ dàng so sánh thực lực của hai phe, chỉ cần nhìn vào công phu bản lãnh của mỗi một nhân vật bị Viên Kỳ Hải gọi là Mông Diện Nhân cũng đủ hiểu. Dù đang bị Mã Bình, Vũ Văn Như Hóa và Viên Kỳ Hải vây công, Mông Diện Nhân vẫn ung dung đối phó.

Nếu như bọn người Viên Kỳ Hải không nhờ vào Tứ Tượng Hồng Hoang bộ pháp thì không ít lần đã bị tuyệt học tà môn của Mông Diện Nhân quật phản.

Vẫn chưa phải là hết, những luồng tà khí tỏa ra từ Xích Dương Chưởng của Mông Diện Nhân cũng không ít lần làm cho Mã Bình, Vũ Văn Như Hóa và Viên Kỳ Hải phải khốn đốn.

Công phu của Mông Diện Nhân nếu cao minh chỉ có một lần thì công phu của mụ Lão tổ phu nhân phải cao minh gấp đôi.

Một mình mụ lão bà khi phải giao chiêu với Tiền, Chu hai người, còn có Đoàn Minh Tứ và Hà Vi Nghĩa trợ chiến nhưng mụ lão bà vẫn tỏ ra dư lực.

Thanh trúc trượng khi thì điểm vào khi thì phạt, khi đảo Đông, khi lượn Tây, lúc trên lúc dưới, lúc xa lúc gần, trượng pháp của mụ lão bà làm cho phe Tiền, Chu phải kinh ngạc.

- Đúng là Mê Tung kiếm pháp của lão Tiêu đây rồi.

Ngoài ra, ngọn Hắc Sát Phi Trảo của mụ lão bà đôi khi còn vượt ra ngoài phạm vi để tiếp tay trợ lực cho Bạch y nữ lang đang bị Ngươn Trí đại sư và chưởng môn Võ Đang phái là Đại Hà đạo trưởng vây khốn.

Với quần hùng các võ phái Trung Nguyên, những nhân vật là nhất môn chi chủ hoặc hảo thủ một phương trời thì phải hai người mới có thể đấu ngang tay hoặc hơn bọn Bắc Cương môn hạ một người đôi chút.

Kỳ dư số còn lại phải năm bảy người hiệp lực mới có khả năng ngăn đỡ một tên Bắc Cương môn hạ.

Nhận ra sự chênh lệch này, có thể dẫn đến hậu quả khó lường, Ngươn Tuệ đại sư chưởng môn phương trượng của phái Thiếu Lâm bỗng tận lực hét lên:

- Mọi người nghe đây ! Chúng ta càng hỗn chiến càng dễ dẫn đến thất bại thảm hại.

Đệ tử của phái nào hãy quay lại và tìm đồng môn của mỗi phái. Các phái hãy họp lại và lập trận mau.

Quần hùng nghe theo sự điều động của Ngươn Tuệ đại sư. Và chẳng bao lâu đến lượt bọn Bắc Cương môn hạ phải bị các loại trận pháp trấn môn của các phái uy hiếp ngược lại.

Nếu điều này làm cho mụ Lão tổ phu nhân phải phẫn nộ một phần thì điều kế tiếp vừa xảy đến đã làm cho mụ phải phẫn nộ gấp bội.

Đó là lúc Viên Kỳ Hải bàng hoàng kêu lên:

- Là Tiêu minh chủ ! Mông Diện Nhân chính là lão họ Tiêu.

Trong một tình huống ngoài dự liệu của Mông Diện Nhân phải bị lộ diện khi bị Viên Kỳ Hải dùng chính pho chưởng “Mượn hoa hiến phật” mà lão đã truyền thụ để đoạt mất tấm vải trùm đầu của lão.

Ngay khi Mông Diện Nhân phải hiện thân là Uy Hiển Phục Ma Tiêu Đạt Nhân. Đoàn Minh Tứ và Ngươn Trí đại sư liền tự ý rời bỏ trận giao đấu đang dang dở để lao qua tử chiến với lão Tiêu.

Mất đi một người, Đại Hà đạo trưởng phải khó khăn lắm mới bình thủ được với Bạch y nữ lang.

Ngược lại, mụ Lão tổ phu nhân ngay khi vòng vây của đối phương đã thiếu vắng đi Đoàn Minh Tứ, mụ liền rảnh tay để xạ một ngọn Hắc Sát Phi Trảo về phía Viên Kỳ Hải.

Mụ the thé quát lên:

- Khi trước lão thân đã nói những gì, tiểu tử ngươi quên rồi sao? Nạp mạng !

Viu... Viu...

Viên Kỳ Hải vì phải nhảy lùi nhượng Tiêu Đạt Nhân cho Đoàn Minh Tứ và Ngươn Trí đại sư, chưa kịp ổn bình cước bộ lại gặp phải ngọn Hắc Sát Phi Trảo cực kỳ lợi hại của mụ lão bà. Chàng kinh hải đến mức phải luống cuống.

May thay, do luôn lưu tâm đến chàng, Vũ Văn Ngọc Hà kịp thời lao đến và xô Viên Kỳ Hải tránh sang một bên.

- Đại ca, mau tránh !

Soạt ! Viu...

Chạm mặt Viên Kỳ Hải đã là một điều tức giận, giờ lại thêm sự hiện diện của Vũ Văn Ngọc Hà nữa, mụ lão bà càng thêm giận dữ khi nghĩ đến câu chuyện đêm nào, tại Lâm Sơn Tự.

Mụ bỗng thoát ra, bỏ lại Tiền – Chu nhị lão và Hà Vi Nghĩa để tung hết độc chiêu này đến độc chiêu khác vào Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà.

- Bọn cẩu oa nhi thật đáng ghét. Lão thân không thể không giết bọn ngươi ! Đỡ ! Đỡ ! Đỡ !

Víu...

Vù... Vù...

Vụt ! Vụt !

Nào là Hắc Sát Phi Trảo, nào là Xích Dương Chưởng, rồi là trượng pháp Mê Tung, mụ lão bà dồn dập tấn công vào Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà.

Không ngờ mụ lão bà vẫn khắc ghi câu chuyện tại Lâm Sơn Tự, đã bị Viên Kỳ Hải dùng trận thế kỳ môn để lẫn tránh mụ. Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà phải vừa hiệp lực vừa tận dụng bình sinh mới qua được năm chiêu công liên tiếp của mụ lão bà.

Nói “qua được” có nghĩa là cả hai tuy vẫn còn toàn mạng nhưng thực sự cả hai cứ phải lùi dài mỗi khi hiệp chưởng chống lại tuyệt học của mụ lão bà.

Víu... Víu...

Ầm !

Vù... Ầm !

Ào... Ào...

Ầm !

Mỗi một lần chấn kình vang lên thì Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà phải lùi chí ít là một trượng.

Còn khi phải đối phó với trượng pháp Mê Tung của mụ lão bà, cả hai đều phải lùi ngoài hai trượng mới có thể chi trì được sinh mạng.

Càng lùi càng giận, và càng giận thì càng kinh hãi, Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà không thể nào ngờ mụ lão bà tuổi đã ngoài trăm lại có được thần lực và sự dẻo dai đến vậy.

Và cả hai còn một điểm nữa vẫn không ngờ đến. Đó là cả hai đang bị mụ lão bà bức lùi và vô tình là lùi về phía có ngôi Cổ Thành sừng sững nọ.

Tuy đang phải giao chiến với Tiêu Đạt Nhân nhưng Vũ Văn Như Hóa vẫn luôn lưu tâm đến ái nữ là Vũ Văn Ngọc Hà.

Nhìn thấy tình thế nguy ngập đang xảy đến và chắc chắn phải xảy đến cho ái nữ, Vũ Văn Như Hóa thất thanh kêu lên:

- Hà nhi ! Đừng lùi nữa ! Ở phía sau là...

Tiếng thét vang dội của mụ lão bà bỗng xuất hiện làm che mất đi câu gào đề tỉnh của lão Vũ Văn Như Hóa.

- Đỡ trảo này !

Víu.. Víu...

Bùng !

Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà tuy cũng hiệp lực nhưng công phu của Hắc Sát Phi Trảo quá lợi hại của mụ lão bà một lần nữa đã bức dội cả hai phải lùi về phía sau.

Mụ lại vung trảo:

- Chết !

Viu...

Bùng !

Viên Kỳ Hải và Vũ Văn Ngọc Hà lần này cũng phải lùi và là lùi vào đúng ngôi Cổ Thành.

Ngay tức khắc luồng quái phong xuất hiện.

Do đứng quá gần nên mụ lão bà không thể không kinh hãi khi thấy ngọn quái phong xuất hiện có kèm theo những âm thanh kinh người.

Mụ vội lùi lại, lùi lại thật xa.

Sự xuất hiện của ngọn quái phong ngay lập tức làm cho mọi người đương chiến phải quan tâm.

Tất cả cùng dừng tay lại để đưa mắt nhìn về phía ngôi Cổ Thành.

Cổ Thành liền biến thành Thạch Phong Thành khi luồng quái phong lần lần che kín lấp Cỗ Thành.

Luồng quái phong vẫn không ngớt vần vũ và làm cho không ít người phải bấn loạn tâm can.

Những người này cứ nhìn sững vào ngôi Cổ Thành như những kẻ đang đưa tiễn người thân đi biệt xứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.