Đó là một đêm trời quang mây tạnh. Trăng tròn lủng lẳng treo trên ngọn tre phía trước một gian phòng rộng, ngập tràn mùi trầm hương.
Nơi đây là Dương phủ, giàu có nhất ở ngôi làng dưới chân núi này. Trong khuê phòng, một nữ nhi váy tím, đang ngồi trước cửa vân vê vạt váy tím. Chợt bên ngoài có tiếng động, cô nương ấy cười khổ:
- Đến rồi! Thời khắc ấy đến rồi!
Cô mặc vội chiếc áo choàng rồi nhảy khỏi cửa sổ, leo lên mái nhà. Trên mái, có ba tên thích khách áo đen đứng phục sẵn.
- Ngươi là Dương Bạch Thảo!
Cô nương ấy không đáp trả chỉ cười lạnh:
- Cút! Mau cút khỏi đây!
- Mau giao Lục Tử và sách ma pháp ra đây! Cốc giáo chủ sẽ châm trước mà tha cho ngươi!
- Ta khinh!
Dương Bạch Thảo khẽ nhổ một bãi nước miếng, vẻ mặt lộ rõ sự khinh bỉ.
- Nếu ngươi còn cứng đầu, thì hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!
Đám thích khách ấy lên tiếng rồi rút thanh đao trên người ra, đồng loạt tấn công Dương Bạch Thảo. Dương Bạch Thảo đem cây sáo trong người ra, thổi một khúc nhạc, mọi cây cối xung quanh như chết yểu, cành liễu trước hiên phòng cô đang rung rinh trước gió chợt héo rũ rồi chết yểu. Đây chính là khúc ma thuật trong cuốn sách ma pháp kia. Chỉ cần kẻ nào nghe thấy đều trúng lời nguyền mà chết ngay tức khắc. Dương Bạch Thảo tấu xong khúc nhạc ấy thì ba tên thích khách bỗng bay hơi không thấy đâu. Trong đầu nàng hiện lên rõ sự băn khoăn và lo lắng nhất thời. Bỗng từ đằng sau nàng, ba cái bóng đen bay vụt lên đem mũi kiếm sắc nhọn kia cắm xuyên qua người nàng. Chỉ trong tích tắc, Dương Bạch Thảo bỗng thấy cơ thể cứng đờ, mọi thứ hiện lên trong đầu nàng chỉ là một chữ đau. Máu từ ngực và eo chảy ròng ròng đỏ thấm bộ y phục trên người nàng. Nàng mất thăng bằng, lăn lộn từ trên mái nhà rơi xuống đất. Con bạch Điểu thấy chủ nhân ngã, bèn bay tới đỡ nàng. Dương Bạch Thảo nằm ngửa người trên lưng bạch Điểu, hơi thở khó khăn, tay ôm chặt lấy vết thương đang rỉ máu. Nàng khẽ nói:
- Bạch Điểu, đi tới núi Dương Xuân!
Bạch Điểu hơi lưỡng lự nhưng cũng chịu cất cánh bay đi vì sự kiên quyết của nàng.
Đến núi Dương Xuân, chim thả chủ xuống một cái hang động nhỏ. Dương Bạch Thảo ôm vết thương lững thững đi vào trong hang. Nàng đi tới cạnh một nam nhân y phục đen đang bất tỉnh dưới đất, tay nam nhân ấy ôm chặt quyển sách ma pháp, Dương Bạch Thảo khẽ lay người chàng, nàng gọi:
- Lục Tử huynh tỉnh lại đi!
Nam nhân ấy hai mắt nhắm nghiền, đôi lông mày lưỡi mác hơi nhíu lại!
Dương Bạch Thảo biết Lục Tử đã trúng phải ma thuật của Cốc giáo chủ, chỉ không bao lâu nữa, nguyên khí của Lục Tử sẽ bị hút cạn, chàng sẽ chết.
Dương Bạch Thảo biết bản thân cũng chẳng sống được bao lâu, nàng gọi Bạch Điểu ở bên ngoài vào:
- Bạch điểu, sau khi Lục Tử tỉnh lại, mi nhất định phải đưa chàng ấy đi, hiểu không!
Bạch điểu như không câm tâm. Nó ngoảnh đầu quay đi, Dương Bạch Thảo thấy vậy vuốt ve nó, nàng nghẹn ngào nói:
- Bạch điểu, ta rất vui vì có một người bạn như mi.
Rồi nàng tiến lại gần Lục Tử, nặng nề đỡ chàng lên lưng Bạch điểu, rồi ra lệnh cho chim bay lên đỉnh Dương Xuân.
Đêm nay là đêm đất trời giao hòa, khí âm dương đều vượng, trăng đêm nay rất lành, nơi đỉnh núi Dương Xuân đây rất thích hợp cho việc làm phép. Dương Bạch Thảo run run cắn ngón tay, cho đến khi bật máu, nàng lấy máu mình khẽ vẽ lên trán chàng dòng chữ la tinh. Đôi mắt nàng khẽ rung, một màu xanh ngọc bích sáng lên, nàng khóc, vừa khóc vừa đọc lời chú. Ánh trăng dát vàng khẽ chiếu lên người Lục Tử. Hai mắt chàng khẽ rung rồi mở ra. Chàng thấy Dương Bạch Thảo đang nhìn chàng, đôi mắt nàng sưng lên vì khóc. Chàng thấy nàng đang ngồi bên bờ vực thẳm.
- Bạch Thảo! Muội muốn làm cái gì vậy?
Chàng cơ hồ cảm thấy có chuyện chẳng lành, chàng gắt lên đầy lo âu:
- Lục Tử, kiếp này muội may mắn khi gặp được huynh. Lục Tử, huynh hỏi muội, có muốn cùng huynh đi phiêu bạt khắp nơi hay không, câu trả lời của muội là " không". Muội xin lỗi, muội không thể cùng huynh đi tiếp được nữa. Lục Tử, kiếp này chúng ta có duyên nhưng vô phận.
Dương Bạch Thảo nước mắt đọng khóe mi, khẽ lấy cây sáo gỗ ra đưa lên mồm.
- Bạch Thảo nàng đừng làm bậy!
Lục Tử gắt lên:
- Ta thà chết chứ không để muội đối mạng sống cho ta.
Rồi chàng vùng dậy khỏi ma trận, lao tới muốn cướp lấy cây sáo của Dương Bạch Thảo. Dương Bạch Thảo vội điểm hai phát vào huyệt của Lục Tử. Chàng đứng yên bất động trong ma pháp nhìn Dương Bạch Thảo mà vô cùng bất lực:
- Đừng làm vậy được không? Ta xin nàng đấy!
Dương Bạch Thảo đưa cây sáo lên môi, tấu khúc nhạc ma thuật. Âm thanh vang lên đầy ai oán và rùng rợn. Xung quanh nàng, một màn khói đen bỗng bao vây như những bàn tay từ dưới địa ngục ngoi lên. Lục Tử, chàng thấy Dương Bạch Thảo đang khóc, giọt lệ của nàng lăn dài trên má, nàng khóc rất nhiều.
- Nếu có kiếp sau, muội xin hứa sẽ làm tân nương đẹp nhất cùng huynh sống chọn kiếp phu thê!
Trong tức khắc nàng chỉ kịp nói câu cuối cùng:
- Dương Bạch Thảo yêu chàng, ngàn kiếp sau vẫn mãi mãi như vậy!
Làn khói đen vây chặt quanh Dương Bạch Thảo, nàng mỉm cười, khóe môi máu đỏ rỉ ra. Trong tích tắc trước mắt Lục Tử, màn khói đen ấy đã cuốn Dương Bạch Thảo, nữ nhân của chàng đi. Nàng biến mất trong không trung, ngay trước mắt chàng. Cây sáo nàng thổi rơi xuống đất rồi gẫy làm đôi.
Khi nàng không còn thì cây sáo này cũng không còn lành lặn nữa.
- Không thể nào!
Lục Tử hét lên đầy đau đớn. Chàng lao tới cầm cây sáo.
- Sao nàng ngốc vậy! Dương Bạch Thảo, nàng bỏ ta đi mãi mãi sao!
Gió ngừng thổi, trăng ngừng chiếu sáng. Buổi đêm ảm đạm như khóc thương cho nữ nhân bạc mệnh ấy.
Rốt cuộc trăm năm sau ta có thể bên nhau được không.
---------------
"Em ra đời trong chính cái nhìn ghẻ lạnh của mẹ mình. Em ra đời nhưng sống trong mình bằng sữa của người khác, lớn lên dưới bàn tay che chở của một cô hầu gái và bây giờ em đã là con của cô ấy.
- Thạch Thảo! Con hầu vô dụng này, mau lên đây! Tiểu thư hỏi tội mày!
Đằng sau giọng nói lanh lảnh vọng ra từ tầng hai tòa dinh thự vọng xuống, một cô bé xấp xỉ 10 tuổi lững thững cầm chiếc dẻ lau cùng xô nước đi lên. Vừa đặt chân đến tầng hai, thì một cái đẩy mạnh từ bên cạnh khiến cô bé ngã dúi vào tường, xô nước trào ra một nửa đổ vào y phục, ướt nhèm. Cô bé ngước đôi mắt lên nhìn kẻ đã đẩy mình bằng con mắt hờ hững:
- Tiểu thư có gì sai bảo?
- Nhìn xem! - Cô tiểu thư đỏng đảnh nọ chìa con búp bê ra chỉ vào chân của nó gắt - Mày lấy trộm đôi dày pha lê của nó phải không?
- Không! - Cô bé hầu gái nọ chỉ lắc đầu một cái rồi đứng lên xách xô nước toan ra chỗ khác...
- Phựt!!!- Cô tiểu thư đỏng đảnh túm lấy mái tóc cột gọn của cô bé kéo dựt lại. Cô bé hầu vì đau quá mà theo phản ứng vung cả xô nước vào người cô chủ.
- Rào!!! - Đằng sau tiếng nước đổ chừng 3 giây là tiếng khóc inh ỏi đanh đá của một đứa bé không biết lễ phép, luôn coi thường người khác.
- A...a...a...
Mặc cho cô ả khóc, cô bé hầu tay cầm chiếc xô rỗng chân chân đứng nhìn kẻ bằng la lối, khóc lóc như mưa. Nghe tiếng khóc, bà vú hớt hải chạy lên lớn tiếng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?.... Ôi trời ơi tiểu thư của tôi! Cô làm sao vậy? Kẻ nào, là kẻ nào đã làm.
- Vú Liễu, là con bé kia! Là nó đã đổ nước, Vú mau đánh nó cho ta.
- Á à! Con danh xấc xược này. Sao mày giám làm vậy với tiểu thư hả!
Chát!!
Sau tiếng nói chua ngoa, bà vú giáng một cái tát rất đau vào khuôn mặt bé nhỏ của cô bé hầu. - Mày không biết trời cao đất dày, mày không coi ai ra gì. Hôm nay, tao phải dạy cho mày một bài học!
Nói dứt lời, bà ta định dáng một cái tát thứ hai xuống khuôn mặt bé nhỏ ấy thì từ tầng 3, một người phụ nữ bước xuống thoạt nhìn dáng dấp yểu điệu, khí chất cao quý đã biết ngay là Tịnh phu nhân là mẹ của cô tiểu thư đỏng đảnh kia rồi.
Thấy phu nhân đi xuống, tức thì bà vú khúm núm kể lại mọi chuyện cho phu nhân nghe, còn xuyên tạc đủ đường, nhìn điệu của bà ta không khác gì chó phục dưới chân chủ, nhìn bà ta xấu xa không kém gì Dung Ma Ma.
Còn cô tiểu thư, thấy mẹ thì chạy tới khóc còn to hơn lúc nãy, ăn vạ rằng:
- Mẹ! Con bé rẻ rách kia nó đổ nước lên người con. Mẹ mau đuổi nó ra khỏi nhà ta đi!
Vị phu nhân khẽ cau mày nhưng không nhìn cô bé hầu mà chỉ nhìn vào đứa con gái của mình:
- Vi Vi, yên nào! Theo mẹ, mẹ sẽ dẫn con đi chơi!
Rồi Tịnh phu nhân bế đứa con gái của bà lên cưng chiều ẵm đi. Lúc đi qua Vú Liễu, bà hừ lạnh:
- Gọi người khác dọn đống này đi! Khi ta về, đảm bảo rằng đống bừa bộn này không còn.
Rồi bà đi qua cô bé hầu không liếc nhìn, hờ hững đến vô cảm. Cô bé hầu đứng nơi góc tường, giọt nước mắt mặn chát chàn qua khóe mắt.
" Mẹ! Con bao giờ mới được mẹ nhìn nhận đây?"
************
Đó là một buổi chiều hè mát mẻ, khi cô được Tịnh gia đưa đi dã ngoại trên núi. Cô chỉ đi với tư cách là một người hầu, dựa vào đâu mà cô được vui lây cùng họ chứ.
Không khí ở đây mới trong lành làm sao. Chim đua nhau hót râm ran, ve tấu khúc mùa hạ đầy rộn rã. Trên nền trời xanh thẳm, mây trắng trôi nổi bồng bềnh theo cánh chim bay. Ở một góc rừng, có gia đình nọ đang hạnh phúc vui vẻ bên nhau. Ở bên cạnh một con thác chảy xiết, một cô bé mang trên mình bộ đồ giúp việc cũ kĩ cô đơn ngồi ném từng viên đá xuống dòng nước. Từng viên một mang theo tâm trạng đa chiều, đau buồn, tủi hổ, cô đơn đều có. Tại sao cô không thể mạnh mẽ như cái tên của cô. Người ta nói, hoa thạch thảo vách đã còn sống mạnh mẽ được. Tại sao cô không thể được như vậy.
Đang ngồi thẩn thơ nghĩ ngợi, chợt một âm thanh lanh lảnh đằng sau vọng lại. " Trời! Con tiểu quỷ ấy đến rồi!"
Tịnh Thu Vi mặt mày gian xảo chạy tới tới hùng hổ vô cùng, gắt lên:
- Này Thạch Thảo! Mày đang làm gì ở đấy vậy? Mẹ tao gọi mày ra giọn đồ kìa.
Cô bé hầu đang định đôi co với Tịnh Thu Vi chợt nghe hai chữ mẹ thì vui mừng đứng bật dậy, toan chạy tới thì Tịnh Thu Vi nhanh tay tún lấy váy cô kéo lại:
- Mày khoan đi đã!
Cô bé hầu mím môi lại cau có hỏi:
- Cô chủ có việc gì sai bảo!
Tịnh Thu Vi khoanh tay huých mặt ra lệnh:
- Hái hoa cho tao!
Cô bé chẳng để bụng, vừa chạy đi được vài bước thì Tịnh Thu Vi lớn tiếng nói:
- Mày không hái hoa cho tao, tao sẽ kêu mẹ không cho mày đi theo trong chuyến picnic lần sau nữa!
Cô bé hầu gái nghe vậy mặt chợt tái mét, vội quay người lại:
- Đừng! Tôi làm! Cô muốn tôi làm gì. Tôi làm!
" Chỉ xin cô đừng khiến mẹ thêm ghét tôi. Chỉ xin cô đừng khiến tôi xa mẹ!"
- Hái cho tao. Tao muốn mày hái cho tao bông hoa màu tím kia!
Vừa nói, Tịnh Thu Vi vừa chỉ xuống khóm hoa màu tím mọc ở khe suối, cách chỗ cô bé đứng gần hai mét.
- Hoa thạch thảo??- Cô bé hầu tỏ ra khó xử- cách xa như vậy, làm sao tôi với được!
Trước phản ứng của cô, Tịnh
Thu Vi mặt mày ngang bướng đáp lại:
- Không thì tao đi nói với mẹ tao vậy!- Rồi xoay người, đi được dăm bước thì cô bé chợt giữ Tịnh Thu Vi lại, ấp úng nói:
- Tôi....tôi hái!
- Mau đi hái đi! Nhà tao sắp về rồi!- Tịnh Thu Vi huých mắt xuống đám cây dưới đó.
Cô bé hầu lúng túng nằm sấp người xuống nền đất, cố vươn tay túm túm lấy ngọn thạch thảo. Chỉ vài cm nữa thôi, sắp được rồi! Cô bé tự nhủ.
"Còn 5cm. Cố lên!"
- Còn 4cm. Cố lên!"
- 3cm. Sắp được rồi!"
-Chạm được rồi!
Ngay khi cô bé nắm được ngọn thạch thảo thì reo lên vui mừng. Tịnh Thu Vi nghe vậy vội vã chạy lại xem. Chẳng may vấp phải hòn đá lao vào người cô bé hầu khiến toàn thân cô bé rơi khỏi vách đá. May sao túm được khóm thạch thảo, toàn thân lủng lẳng giữa vực sâu trăm mét.
- Cứu tôi với!!! Cứu!!!
Tịnh Thu Vi thấy cô bé hầu chơi vơi thì vội chạy đi gọi mẹ. Cô bé hầu lúc này đã không khống chế được nỗi sợ hãi, Nước mắt dàn dụa, ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh.
"A...a mẹ tới rồi!" Cô bé reo thầm. Tịnh phu nhân khuôn mặt lạnh nhạt đưa tay về phía cô bé:
" Chỉ cần mẹ nắm lấy tay con, con sẽ vui vẻ ôm lấy mẹ, bỏ qua những gì mẹ đã làm với con. Khi hai bàn tay sắp chạm vào nhau, dễ của khóm thạch thảo chợt đứt dần và tuột khỏi vách núi. Tịnh phu nhân vội vàng kịp nắm lấy khóm hoa ấy và cố hết sức kéo lên, sự lo lắng tràn ngập trên khuôn mặt yêu kiều ấy cùng mồ hôi lấm tấm chảy. Cô bé sắp được cứu rồi. Cô sẽ ôm mẹ cô, sẽ gọi một tiếng mẹ. Sẽ hét to rằng " Mẹ là mẹ của con!". Ấy vậy, mây đen chợt ùn ùn kéo đến che lấp ánh mặt trời ấm áp.
Nhúm thạch thảo mà cô bé đang túm tạch một tiếng xẻ làm đôi. Cô bé thấy mình như chim gãy cánh rơi chầm chậm xuống vực sâu. Cô bé thấy, người phụ nữ đang gào thét điên cuồng trên kia, đang gào khóc trên kia, chợt, nước mắt cô rơi lã chã. Cô ngoái đầu nhìn về vực sâu, nhìn về phía người mà cô gọi là mẹ, nói:" Mẹ! Con là Thạch Thảo, là con gái của mẹ. Tên con mang một câu chuyện tình éo le. Con xin lỗi. Con mãi yêu mẹ!" Thân cô bé rơi tõm xuống dòng nước chảy xiết, tay cầm bông thạch thảo đã dập nát. Cô chìm xuống dòng nước xối xả cuốn cô đi cùng ngọn thạch thảo đã dập nát. Cuốn cô đến một nơi mà bố cô đang chờ.
Cô từng mơ ước có một người bố. Nhưng người trước mặt cô khi đang hấp hối đã kể với cô về một truyện tình bất hạnh và một sự thật bất ngờ. Cô chạy đi, chạy nhanh về phía dinh thự nguy nga lộng lẫy, nơi có người mà cô gọi bằng mẹ. Nơi có người mà cô gọi bằng cha đang ở đó. Cô đã từng ao ước có một gia đình hạnh phúc như bao đứa trẻ khác, thế nhưng...
- Không! Cháu không phải con ta, ta chỉ có hai đứa con là Tịnh Thu Vi và Tịnh Viễn! Cháu còn ăn nói hàm hồ, ta sẽ tống cháu đi!- Tinh phu nhân lạnh lùng quay đi trả lời.
- Không phải vậy!! Phu nhân là mẹ con. Chính người đã đặt cho con cái tên Thạch Thảo....con...
- Câm! Ta cấm cháu nói bậy.
- Phu nhân..à không! Mẹ à nghe con nói đi.
- Người đâu! Mau lôi con bé này ra ngoài, vả vào mồm nó 100 cái cho ta!
Tịnh phu nhân lạnh lùng ra lệnh. Tức thì hai người giúp việc đi vào, lôi cô bé ra ngoài. Cô bé nhìn mẹ của mình bằng đôi mắt tuyệt vọng đan xen nỗi đau khó tả.
" Tại sao vậy mẹ? Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con. Tại sao phải làm vậy? Con là con của mẹ mà!
Chu Thùy ngồi đó, ngồi bên bờ vực thẳm, ngồi như người mất hồn, mưa tuôn xối xả ướt đẫm người mà vẫn không nói, không cười, mặc cho đám cận vệ lục tung cả con suối cũng không tìm được cô bé ấy, người con gái mà bà đã ruồng bỏ. Bi kịch năm ấy, lại tái diễn lại một lần nữa, lại là hoa thạch thảo.