Thạch Thảo Bất Tử - Tôn Chủ Và Tôi

Chương 13: Tự do



Nơi đây tiết trời ấm áp, nơi đây hoa hòe hoa cúc nở rộ, nơi đây hoa của nội đồng xanh rì, nơi đây chim bay bướm lượn, nơi đây có một cô gái tóc đen, mượt, dài chạm hông, mái tóc bay theo chiều gió, đầu đội một vòng hoa thạch thạo tím trắng, đan xen nhau. Trên người là bộ y phục cổ đại bằng lụa, váy tím, dày thêu hoa trông vô cùng nổi bật. Cô nương ấy ánh mắt trong sáng, nước da trắng hồng, môi đỏ đang mỉm cười đùa nghịch với đàn bướm cánh vàng.

Cô nương ấy nhận ra sự có mặt của anh, khẽ quay đầu lại nở nụ cười khả ái.

- Muội yêu tự do hơn là bị gò bó!

Lục Phong Thần ánh mắt lạnh lẽo, nhìn ra ngoài cửa, nơi bóng đêm đen kịt đang ngự trị khắp không gian.

- Để em tự do, liệu có phải điều đúng đắn?

........

Trời đã về đêm, mà vẫn không tan đi được hơi nóng của ban ngày. Hè này oi bức thật khiến người ta khó chịu. Cũng phải chịu thôi, ai bảo có máy lạnh mà không chịu bật.

Tét!!!

An Thạch Thảo đập chết con muỗi cái đang hút máu ở trên mặt, rồi búng ra xa. Cô đã núp ở ngoài hành lang này khá lâu, vậy mà mấy tên cận vệ kia vẫn không chịu rời đi, chúng vẫn đứng trơ trơ như hai pho tượng, không hề nhúc nhích. Cứ ngồi như vậy thì sớm muộn gì cũng bị bọn muỗi ăn sạch.

"Ây da! Không lẽ lại đánh nhau?"

An Thạch Thảo thầm than. Đúng! Chỉ có một cách đó.

- Chị, sao chị không dùng mĩ nhân kế?

Tiếng nói khẽ vọng từ đằng sau, khiến An Thạch Thảo giật nảy mình, vội bịp mồm Lục Phong Thất lại, suýt nữa thì bị lộ. Cô mắng khẽ thằng bé trước mặt:

- Em làm gì ở đây?

- Hihi! Em không ngủ được nên ra ngoài cho thoải mái! Còn chị, chị làm gì ở đây?

Lục Phong Thất chớp đôi mắt long lanh nhìn An Thạch Thảo. Nói gì với nó đây? Chẳng nhẽ bảo với nó rằng cô đang chuẩn bị đánh nhau rồi cướp ngục. Không được, nó còn quá bé để chứng kiến cảnh tượng đồng loại tàn sát nhau.

- Đi khỏi đây hãn!

An Thạch Thảo vừa nói, vừa bế xốc Lục Phong Thất lên vai, vụt chạy. Vào đến phòng của mình, An Thạch Thảo đặt Lục Phong Thất xuống khẽ nói:

- Phong Thất ngoan! Làm theo những gì chị bảo, lát về, chị chơi với em nhe!

- Vâng ạ!

Lục Phong Thất ngoan ngoãn gật đầu rồi ghé tai vào miệng An Thạch Thảo, nghe cô nói.

....

- Sao đêm nay yên bình quá nhỉ?

Thượng Quan Thành ngả lưng lên giường, thở đầy nhẹ nhàng. Từ bé đến lớn, đầu tiên là theo chân lão gia Lục Sở bôn ba khắp nơi, rồi kế tiếp theo chân Lục Phong Thần vào sinh ra tử, anh ta chưa lúc nào được yên bình như bây giờ. Cũng phải cảm ơn cô An Thạch Thảo đó, nhờ ơn cô mà anh được miễn sang Châu Phi một chuyến. Xem chừng, trời còn thương anh ta lắm.

Đang lúc sắp chìm vào giấc ngủ thì bên ngoài, có tiếng gõ cửa dồn dập:

- Thượng Quan tiên sinh, không ổn rồi!

"Đấy! Có bao giờ được yên đâu!"

Thượng Quan Thành mệt nhọc ngồi dậy đi ra mở cửa. Tên thuộc ha đứng ngoài, mặt mũi xám ngoét lại, run run chỉ về phía phòng điều khiển:

- Tôi nghĩ, ngài nên qua đó xem trước!

Thượng Quan Thành nhanh chân tiến vào phòng điều khiển, nơi quy tụ của hàng chục cái màn hình lớn nhỏ, cả khu dinh thự của Lục gia như thu nhỏ lại, không sót từng ngóc ngách nào.

- Tiên sinh!

Thấy Thượng Quan Thành vào, toàn bộ đám thuộc hạ đứng dậy, báo luôn tình hình.

- Có ai đó đang cố ý làm nhiễu hệ thống máy quay của ta.

Lời tên đó vừa dứt, thì toàn bộ màn hình trong phòng điều khiển bỗng dưng nhiễu nặng, kêu rè rè. Đương lúc Thượng Quan Thành nhíu mày thì điện trong toàn căn phòng cũng tắt nốt. Khi anh ta tiến đến gần màn hình thì nó lại nét trở lại, bỗng...

- Lêu lêu lêu!

Òa một cái, một con ma nữ tóc dài, lưỡi dài mắt đen ngòm hiện ra trước màn hình, thè cái lưỡi ấy ra như thể muốn liếm vào mặt Thượng Quan Thành. Khóe mắt Thượng Quan Thành giật giật vài cái, tóc sau ót dựng đứng lên, lập tức đưa tay đấm tung màn hình trước mặt, rồi vụt dậy cách xa cái màn hình ấy ra.

Thật khiếp đảm. Nhìn cái lưỡi dài của nó thôi mà anb như muốn nôn ọe. Cho đến khi điện có trở lại, Thượng Quan Thành lấy hết cam đảm lại gần cái màn hình ấy. Đám thủ hạ nãy giờ như sắp tè ra quần chợt ngăn lại:

- Tiên sinh đừng lại gần!

Thượng Quan Thành hừ lạnh một cái:

- Ta lại đi sợ cái đó như mấy người à?

Anh ta không hề sợ nhé. Thượng Quan Thành nhấc màn hình máy tính lên,thấy màn hình đen sì thì tự cao bảo với đám thuộc hạ:

- Các ngươi đừng vì mấy cái thứ này mà để bị dọa cho như vậy! Mất mặt lắm!

Rồi nhìn vào màn hình thủng lỗ.

Màn hình sáng lên, con ma nữ thè cái lưỡi dài ra...

- Ble..ble...ble!

●﹏●

Nó mỉm cười với Thượng Quan Thành. Mặt anh ta xám ngắt, ngay lập tức quăng cả cái máy tính ra khỏi cửa sổ. Máy tính rơi xuống chuồng chó ở hoa viên, chó nhảy lên sủa loạn xạ, ấy vậy mà tiếng "ble ble" ấy vẫn còn.

- Tiên sinh! Chúng tôi đã sửa được hệ thống giám sát!

Đám thuộc hạ sau khi sửa xong hệ thống máy tính thì cung kính bảo với Thượng Quan Thành đang ngồi ở chiếc ghế tựa, cách xa mấy chiếc máy tính, nhắm mắt nghỉ dưỡng, nhưng thực tế là che đi cái chuyện mất mặt vừa rồi.

- Xem lại cho ta, kẻ nào vừa rồi làm ra cái trò khỉ ấy!

Đám thuộc hạ tuân lệnh, khi tìm được địa chỉ IP bọn họ báo:

- Địa chỉ này xuất phát từ khu ở của Lão đại, cụ thể là phòng hồi sức!

- Cái gì!

Thượng Quan Thành, vội bật dậy kinh ngạc hết cỡ.

- Bật camera giám sát ở phòng đó ngay!

- Tiên sinh!- Đám thuộc hạ toát mồ hôi nói- Ngài vừa đáp máy tính ấy qua cửa sổ rồi!

Thượng Quan Thành lúc này đây chỉ muốn chui đầu vào thùng rác. Anh buột miệng chửi thề:

- Con mẹ nó!

Rồi tăng tốc hướng về tòa biệt thự trước mặt. Phòng của An Thạch Thảo. Đến nơi, cửa phòng đóng,Thượng Quan Thành gõ cửa:

- An tiểu thư, cô có trong đó không?

-....

Không có tiếng trả lời

- An tiểu thư!

-....

Gọi lần hai lần ba vẫn không có tiếng trả lời. Thượng Quan Thành bất quá, dơ chân đạp cửa xông vào. Thấy trên giường, An Thạch Thảo đang nằm quay lưng về phía anh. Anh thở phào nhẹ nhõm. Tiến lại gần, muốn nhắc An Thạch Thảo phải cẩn thận.

- An tiểu thư! Cô...

- Hihi! Hello...Thượng Quan caca!

- A.....a......a!

Bịch!...bụp bụp....

An Thạch Thảo hai nách kẹp chặt cổ của hai tên áo đen, đúng lúc nghe được tiếng hét của Thượng Quan Thành thì mỉm cười gật đầu hài lòng với Lục Phong Thất.

" Thằng bé Phong Thất! Cũng được việc ghê!"

Sau khi xử gọn hai tên áo đen xong, An Thạch Thảo nhanh chân chạy vào gian mật thất phía trước. Nhưng có mở thế nào nó cũng không ra. Thật sự, trong đây chứa cái quái gì mà mở mãi nó không ra? Lẽ nào, Mạc Phi Phi bị nhốt trong này.

Càng nghĩ, An Thạch Thảo càng đẩy mạnh cửa hơn, cho đến khi một âm thanh từ sau truyền lại, khiến cô gai hết cả sống lưng:

- An Thạch Thảo! Cô giỏi lắm!

" Chết mẹ tôi rồi! Lục Phong Thần!"

An Thạch Thảo khẽ quay người lại, đầuu hơi rụt, cười hề hề:

- Xin chào! Lục...lão đại!

Trình Phiên cùng Thượng Quan Thành đứng bên ngoài chợt thấy cánh cửa thông vào mật thất bị đạp tung, Lục Phong Thần ánh mắt đằng đằng sát khí, một tay xách cổ An Thạch Thảo ra ngoài, tay còn lại đút túi quần. Biết chắc cô gái này kiểu gì cũng tận mạng, bèn đưa tay trước ngực cầu chúa cho cô ấy được vẹn xác mang về.

Sau khi Lục Phong Thần rời đi, Trình Phiên huých huých cùi trỏ vào tay của kẻ bên cạnh, nháy mắt cười:

- Nghe đâu Lục gia ta có con ma lưỡi dài làm nũng loạn hệ thống máy tính!

Thượng Quan Thành nghe vậy mặt mũi đen ngòm lại nhìn Trình Phiên:

- Có tin tôi nói với lão đại rằng, tháng trước, có kẻ vì sợ gái mà làm ngài ấy lỡ mất mỏ đá quý không?

Trình Phiên gương mặt thất kinh, cười giảng hòa:

- Anh em vào sinh ra tử với nhau, vuốt mặt phải để mũi chứ!

- Cậu cũng biết câu này cơ đấy!

An Thạch Thảo bị Lục Phong Thần lôi xềnh xệch đi suốt một đoạn đường dài, đến cửa phòng, anh chẳng buồn đưa tay mở, đạp cửa đi vào. Cô mặt mày xám ngắt nuốt không trôi nước bọt nhìn người đàn ông trước mặt. Đến bên giường, anh mới chịu buông cô ra. An Thạch Thảo thoát khỏi kiếp bị xách cổ, thì mới ho khù khụ.

Không gian xung quanh như đóng băng lại, đến thở cũng không giám thở. An Thạch Thảo thầm cầu cho trời sập xuống đi, không thì Lục gia bị đánh bom nổ tung cũng được. Chứ cứ để như thế này thì khó sống lắm.

- Nhìn vào mặt tôi!

Lục Phong Thần chầm chậm nói. An Thạch Thảo ngạc nhiên nhìn anh. Cô còn tưởng tên này sẽ nổi trận lôi đình lên chứ.

- Cô sợ tôi?- Lục Phong Thần lại hỏi, khoảng cách giữa anh và gái trước mặt bị rút ngắn.

" Trời ơi, lão đại à, anh hỏi thừa quá!" An Thạch Thảo thầm nghĩ, rồi trả lời:

- Lão đại! Tôi thấy hình như ngài hỏi hơi thừa.

Lục Phong Thần hình như không để tâm đến lời nói của An Thạch Thảo, đưa mặt anh gần lại với mặt cô. Dường như cảm nhận được điều đó, cổ của An Thạch Thảo hơi rụt về sau.

- Tôi cấm cô rụt cổ về!

Dứt lời, Lục Phong Thần đưa tay giữ chạt lấy xương quai hàm của cô. Khuôn mặt của anh dần áp sát mặt cô, dường như cả hai đều có thể cảm nhận thấy hơi thở của nhau. Chợt một khuôn mặt khác hiện ra trước mắt An Thạch Thảo...

- Thạch Thảo, anh hỏi nhé

- Anh cứ nói...

- Anh yêu em!

.....

Một đôi nam nữ đang quyến luyến miệng lưỡi với nhau....

- Anh trả lời tôi đi! Anh yêu tôi hay yêu cô ta!

- Anh.....

- Anh không cần phải trả lời tôi đâu! Đi mà trả lời người chị em tốt của tôi đấy!

....

- Tôi không thể yêu nổi kẻ đã phản bội tôi!

.....

- Không! Đừng lại đây!

An Thạch Thảo thét lên đấy lục Phong Thần ra, cô run rẩy ôm lấy cơ thể mình. Lục Phong Thần hơi bất ngờ với hành động đó của cô. Môi anh khẽ run lên. Anh tiến lại gần cô, đưa tay muốn chạm vào tóc cô, cô sợ hãi nghiêng đầu né tránh tay anh. Anh nói:

- Em sợ tôi?

An Thạch Thảo vẫn run cầm cập, ánh mắt thất thần đến vô hồn. Lục Phong Thần nhận ra sự khác biệt trong đáy mắt cô. Bên mắt phải của An Thạch Thảo xanh như viên ngọc bích. Con mắt ấy rung rinh một lúc thì nơi khóe mi, một nước trong suốt rơi ra.

- Hay em vẫn chưa thoát khỏi cái bóng của quá khứ?

Lục Phong Thần hỏi, trong tâm anh chợt có một giọng nói vang lên:

"Tiểu Thần, ta xin lỗi, có lẽ câu thần chú không thể xóa bỏ đi quá khứ của tiểu Thảo. Ta bất lực!"

- Nếu thần chú không thể khiến em hết đau khổ-

Lục Phong Thần vừa nói, vừa đưa tay quệt nước mắt cho cô gái trước mặt.

- Vậy để tôi!

- Không!

An Thạch Thảo mệt nhọc né tránh.

- Thả tôi ra! Tôi muốn tự do!

Lục Phong Thần cứng đờ người lại, nhìn cô. Ý niệm trăm năm trước chợt ùa về.

Vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy, cô gái của trăm năm trước, đẹp như tiên nữ, đầu cài hoa thạch thảo, mỉm cười nói:

- Muội yêu tự do hơn là bị gò bó!

- Cô đi đi! Tôi sẽ cho cô được tự do!

Lục Phong Thần trầm thấp nói rồi lạnh nhạt quay người ra khỏi phòng.

Rất lâu, rất lâu sau đó, An Thạch Thảo vẫn còn nhớ người đàn ông ấy đã rơi nước mắt. Và sau này, cô đã khóc rất nhiều, vì người đàn ông ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.