An Thạch Thảo kéo vali ra khỏi khách sạn, nhìn tiết trời xung quanh đang dần trở lên lạnh lẽo. Thấy từng đàn bồ câu đang sà xuống ở quảng trường, cô không khỏi nhớ tới người chị tốt của cô. Mạc Phi Phi rất thích bồ câu. Lúc còn trong tổ chức Kill, mỹ nhân ấy đã nuôi cả một đàn, đến mức nhường cả thức ăn của mình cho chúng. Mà nói thức ăn thì nghe cao sang lắm, nhưng cũng chỉ là bát cơm trắng với rau muống chấn nước muối pha loãng. Cả quãng thời gian gian khổ ấy có chết, An Thạch Thảo cũng không thể quên được.
- Chờ em một thời gian! Em sẽ quay lại cứu chị. Em tin, Lục Phong Thần sẽ không làm hại đến chị. Vì anh ta còn đợi em tới nộp mạng!
An Thạch Thảo khẽ nhủ thầm rồi lên xe đóng sầm cửa lại, phóng vù, khỏi thủ đô Luân Đôn, phóng khỏi nước Anh.
Nơi nước Ý xa xôi, tại ngoại ô thủ đô Roma, giữa buổi chiều êm ả của mùa thu, từng làn gió lạnh thổi qua từng kẽ lá ngô đồng, khiến chúng rung rinh, tạo nên âm thanh rì rầm như tiếng nói chuyện, An Thạch Thảo bật cho xe chuyển sang chế độ mui trần, để cảm nhận hương bắp non của cánh đồng ngô.
Hệ thống: Còn 20km!
Cô vuốt ve tập hồ sơ trong tay chợt mỉm cười đầy ẩn ý. Cô khẽ liếc qua gương chiếu hậu, gió thổi bay tóc mai, để lộ ra con chữ la tinh đang nhập nhòe phát sáng.
Cái cảm giác trở lại quê hương thật khiến ta nôn nóng.
Đi hết cánh đồng ngô, đón tiếp chiếc xe của An Thạch Thảo là một cánh rừng lá phong, bạt ngàn những cây phong cao sừng sững. Một chiếc xe đen đi vào bỗng dưng như người tí hon đi vào một thế giới màu cam chói lòa. Tổ tiên của ta quả là biết chọn nơi để hưởng thụ.
An Thạch Thảo khẽ cảm thán. Đi sâu vào trong rừng phong khoảng 60m, đập vào mắt xanh của cô là một tòa dinh thự cổ, cao sừng sững, tuy nhìn có hơi cũ kĩ, thế nhưng không thể che đi sự cao sang quý phái vốn có của nó, cũng đồng thời nói lên thân phận gia chủ của nó không nhỏ. Có thể họ là quý tộc, hoặc là những thương gia giàu có. Và sự thật đã chứng minh điều đó.
An Thạch Thảo đóng cửa xe lại, mắt vẫn không thể nào rời khỏi vẻ đẹp đồ sộ của tòa dinh thự trước mắt. Cánh cổng sắt màu đồng cũ kĩ to lớn, bám đầy mạng nhện và bụi bặm bỗng dưng " Cạch" một tiếng rồi mở toang ra làm cô nhất thời giật thót tim. Người đã có phép thuật, chẳng nhẽ ngay cả nhà cũng bị yểm bùa sao. Trong lúc còn do dự có nên vào hay không thì từ đằng sau, một giọng nói trầm thấp đến đáng sợ vọng lại:
- Chào mừng cô trở về!
An Thạch Thảo nhất thời chôn chân tại chỗ, tim đập thình thịch, cô có thể cảm nhận được, người kia đang kề ngay sau gáy của mình. Cô cố trấn tĩnh lại, hỏi:
- Ngươi là ai?
Người nọ không đáp trả, chỉ lẳng lặng đi về phía dinh thự, lúc này, An Thạch Thảo phát hiện đó là phụ nữ, người phụ nữ này ăn mặc dị thường, váy nâu, áo choàng đen, chiếc mũ vành rộng lớn che khuất đi gương mặt của cô ta. Tay cô ta cầm một chiếc giỏ đựng đầy thực phẩm tươi sống. Phát giác được có người đang quan sát mình, cô gái ấy dừng bước, khẽ lên tiếng:
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy! Cô mau vào nhà đi!
An Thạch Thảo im lìm không nói gì, chỉ biết khóa xe lại rồi lẽo đẽo theo cô gái đó đi vào trong nhà. Trước mắt An Thạch Thảo là một cánh cửa gỗ cao hơn 10m, với đường nét hoa văn được trạm trổ khá tinh tế và điêu luyện. Mùi gỗ trên cánh cửa ngàn năn này vẫn còn nguyên, vân gỗ lộ rõ cho thấy nguồn gốc của nó chắc chắn từ cây Bạch đàn ngàn năm tuổi. Cô gái kia lấy trong túi ra một chùm chìa khóa bằng đồng, trông có vẻ khá cổ, cắm vào lỗ khóa trên cửa.
Cạch!
Cánh của khẽ mở ra, cô gái kia tránh người sang một bên, mặt cúi gằm xuống, ôn tồn nói:
- Gia chủ, mời!
An Thạch Thảo gật nhẹ đầu rồi đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa kia ra, ánh sáng từ ngoài chiếu rọi vào trong đại sảnh, một mùi ẩm thấp xộc vào mũi khiến cô ho khan hai phát. Cô gái kia khẽ nói:
- Xin lỗi gia chủ, nhà không được sạch sẽ cho lắm. An Thạch Thảo xua xua tay:
- Không sao!
Rồi kéo vali bước vào. Có tiếng chân, điện đóm trong toàn đại sảnh bỗng chốc bừng sáng. Lúc này, sự xa hoa của ngôi biệt thự cổ Aliess được thể hiện rõ. Giữa sảnh là một tấm thảm hoa văn cổ màu đỏ trải rộng khắp đại sảnh, xung quanh là những chiếc ghế đá được trạm khắc tỉ mỉ cẩn thận từng đường nét hoa văn một, tuy nhiên lại không có bàn. Xung quanh đại sảnh là bức ảnh của từng người nối dõi gia tộc một được treo hết sức ngay ngắn. Ở vị trí cao nhất, cũng là tấm ảnh to nhất, chính là tranh vẽ ông tổ của Ailess. Gương mặt ông nhìn không dữ dằn, nghiêm túc, mà đó là gương mặt hiền từ phúc hậu. Ray ông cầm một quyển sách dày cộp, bìa màu đồng, nhìn có vẻ khá huyền bí. Đại sảnh này bày trí khá sơ sài bởi lẽ mọi đồ đạc đã được ông sơ An Lạc đem hết đi trong lúc chuyển chỗ ở. Thứ còn sót lại mà có giá trị nhất trong đại sảnh chính là chiếc đèn trùm bằng đá pha lê. Nó tỏa sáng làm cho đại sảnh này trở lên sang chảnh hơn.
Đang mải mê quan sát, thì cô gái kia đã đi lên cầu thang, đầu hơi ngoái lại:
- Gia chủ nghỉ ngơi sớm đi, tôi đã dọn phòng cho cô rồi!
An Thạch Thảo khẽ gật đầu rồi theo sau cô ta. Coi gái kia dẫn An Thạch Thảo hết một dwor hành lang, cuối cùng cũng dừng lại ở một cánh cửa hình vòng cung, trông có vẻ cũ kĩ.
- Đây là phòng của gia chủ, hãy nghỉ ngơi đi. Tôi đi chuẩn bị bữa tối!
An Thạch Thảo ậm ừ một lúc rồi đẩy cửa bước vào, trước khi cô gái kia rời đi, An Thạch Thảo vội quay người lại hỏi:
- Cô tên gì?
Cô gái ấy im lặng một lúc, rồi trả lời:
- Tịnh Thu Vi!
An Thạch Thảo chợt sững người lại. Cái tên này, cơ hồ cô đã nghe đâu đó.
Căn phòng mà Tịnh Thu Vi đưa An Thạch Thảo tới khá rộng và cổ kính. Rèm lụa tím treo trên chiếc cửa sổ to đùng dài sát đất, giường trắng cổ kính, được màn gió quây quanh thành hình tròn, bên cạnh là chiếc ngủ đứng, có dây dật, Trên đầu giường treo bức họa một người con gái váy tím. Bất giác, An Thạch Thảo tiến lại gần bức họa ấy, đưa tay lên lau lau bụi trên đó. Một người con gái thời trung cổ. Người mặc y phục cổ đại, màu tím, tóc dài ngang eo, đầu đội vòng hoa thạch thảo tím trắng đan xen, tay cầm cây sáo gỗ, gương mặt xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, môi mỏng cánh hoa đào, mày liễu, mắt sáng, có điều, đồng tử cô gái ấy màu xanh ngọc bích, gương mặt này trông vô cùng quen thuộc. An Thạch Thảo nhìn vào đôi mắt ấy, bỗng đầu cô như có tia điện xẹt qua, vô cùng đau đớn.
-- Lục Tử, kiếp này muội may mắn khi gặp được huynh. Lục Tử, huynh hỏi muội, có muốn cùng huynh đi phiêu bạt khắp nơi hay không, câu trả lời của muội là " không". Muội xin lỗi, muội không thể cùng huynh đi tiếp được nữa. Lục Tử, kiếp này chúng ta có duyên nhưng vô phận.
- Nếu có kiếp sau, muội xin hứa sẽ làm tân nương đẹp nhất cùng huynh sống chọn kiếp phu thê!
- A.. !
An Thạch Thảo khẽ kêu lên một tiếng rồi ngã vật ra giường ngất lịm. Xung quanh cô như có một làn khói đen mờ ảo bao phủ.
---------------
- Thạch Thảo! Con hầu vô dụng này, mau lên đây! Tiểu thư hỏi tội mày!
......
- Mày không hái hoa cho tao, tao sẽ kêu mẹ không cho mày đi theo trong chuyến picnic lần sau nữa!
Một con bé tiểu thư nhà giàu, tuy xinh đẹp mà đáng ghét.
- Tịnh Thu Vi! Cô mau cút ra khỏi nhà tôi! Tôi không có đứa con như cô!
......
- Mẹ! Con xin lỗi! Lần sau con không giám như thế nữa!
- Cô giết người rồi! Cô có biết không, cô đã hại chết con gái tôi rồi! Cút! Mau cút đi!
Đứa trẻ xấc xược ấy bị mẹ mình đưa sang tận nước Ý xa xôi ấy, túm tóc lôi khỏi xe, quẳng vào căn biệt thự cổ trong rừng phong. Bà nói:
- Cho đến khi con gái ta quay trở lại, hãy hầu hạ nó cho thật tốt, khi đó ta sẽ cân nhắc cho ngươi về nhà!
---------------
Bùm!!!!!
Một tiếng nổ long trời nở đất, cả dinh thự rộng lớn nọ nổ tung. Cô bé ấy tìm mọi cách trốn lên máy bay, chụi vào thùng hàng chứa thú nuôi để chốn về gặp mẹ. Khi cô bé ấy đứng trước nhà mình thì từ phòng của mẹ, bỗng nổ bùm một tiếng, cả nhà cô bé cũng nổ bùm một tiếng! Tiếng thét thảm thiết từ dinh thự vọng ra, một cánh tay cháy đen rơi trước mặt cô bé, cánh tay ấy đeo chiếc vòng lốc đã cháy đen, chiếc vòng ấy do chính cô bé tặng mẹ mình. Cô bé kinh hoàng nhìn cánh tay ấy rồi thét lên đầy thảm thiết:
- Mẹ!!!!!!
An Thạch Thảo bừng tỉnh sau ác mộng vừa rồi, cô ôm lấy trái tim đang bị bóp ngẽn lại: