An Thạch Thảo cơ hồ cảm thấy như có ai đang gọi mình, cô thấy mình đang ở trong một căn nhà gỗ, trang hoàng nội thất hệt như một thư phòng của nam nhân. Cô thấy một tủ sách lớn nằm sau một chiếc bàn gỗ. Mà trên bàn là hộp cắm bút lông, bên cạnh là nghiên mực đang mài. Cô nhíu mày lại, nhìn bốn xung quanh căn phòng, cô cố cựa mình ngồi dậy, ấy vậy mà như có ai đè, khiến chân tay cứng đờ, không cử động được.
Kẹt....
Cửa mở ra, An Thạch Thảo thấy một người đàn ông bước vào. Ang ta mặc y phục cổ đại, màu đen, mái tóc dài quá sức tưởng tượng của cô, dài ngang lưng, mượt, mà gọn gàng vô cùng. Từ trên người anh ta toát ra mùi thơm vô cùng quen. Cái mùi ấy có vị thanh thanh ngọt ngọt mà mát lạnh. Cô không thấy rõ mặt vì anh ta quay lưng lại với cô...
- Lii Berty! Cô muốn ngủ nướng đến bao giờ nữa?
Anh ta từ tốn quay người ra...
- Lii Berty! Dậy mau...
- Cô tỉnh rồi! Tiểu thư
- A...a...a!
An Thạch Thảo vùng dậy khỏi giấc mộng vừa rồi, hai bên thái dương mồ hôi chảy mòng mòng, cô thở đầy mệt nhọc. Cô vừa nằm mơ thấy cái gì vậy? Vách núi, chim kền kền, nam nhân áo trắng, vườn thạch thảo...
Tất cả đều quá ư là mơ hồ. Còn nữa, trước lúc ngủ, cô đâu có nghĩ tới Lục Phong Thần? Tại sao anh ta lại lù lù xuất hiện trong giấc mơ của cô. An Thạch Thảo ôm đầu lắc như điên.
" Phải rồi! Dẫu sao, chỉ cần cái bản mặt của anh ta xuất hiện trong giấc mơ của mình đã là ác mộng kinh khủng nhất rồi!"
- Gọi mãi cô mới chịu tỉnh!
Marine tay bưng cốc nước, đứng cạnh giường, càu nhàu. Cô đã gọi người trước mặt hơn nửa tiếng rồi, cuối cùng, cô ta mới chịu tỉnh dậy.
An Thạch Thảo ôm đầu nhìn xung quanh, buột miệng hỏi:
- Tôi ngủ được bao lâu rồi?
- Được hai ngày rồi!
Marine nhàn nhã đặt cốc nước trên tay xuống bàn, trả lời:
- Do cô ngồi cạnh cửa sổ quá lâu, đâm ra nhiễm lạnh, ngất bao giờ không biết!
An Thạch Thảo tái xanh mặt lại, vội vã xuống khỏi giường:
- Chết tiệt! Tôi còn rất nhiều việc phải làm!
Marine gọi với từ phòng ngủ ra:
- Nhớ đóng cửa lại nhé!
Lời cô nàng vừa dứt thì chỉ kịp thấy cánh cửa nhà mở toang và người thì biến mất hút. Thật hạn hán lời. Giống như thể:
" Bà nói bà nghe, chứ tôi không nghe!"
Marine chán nản lết từng bước một ra đóng cửa rồi vào phòng nhảy lên giường ngủ. Cô trở mình, hết quay phải rồi thì quay trái, cuối cùng cô nằm ngửa cổ ra thành giường, nhìn ra cửa sổ trước mắt.
Nếu năm ấy, cô không bốc đồng cuốn gói bỏ đi thì có lẽ bây giờ đã không phải lăn lội xã hội với nghề thầy cúng thế này đâu nhỉ. Mấy hôm trước, khi anh trai đến thăm, cô đã có ý định nói với anh là muốn trở về nhà, ấy vậy chỉ vì tên chích chòe kia nói bóng, nói gió, làm cho cô ngỏm luôn ý định quay đầu lại với cuộc sống có điều kiện kia. Marine ca thán:
- Ông trời ơi! Quay đầu là bờ Tại sao con quay đầu lại chỉ thấy biển cả bao la vậy?
- Xem lại cách ăn ở của mình đi nhé cô nương!
Một giọng nói mang ý châm chọc từ đâu vọng vào khiến Marine giật nảy mình, ngã khỏi giường, đầu cắm dưới đất, thiếu chút nữa là bị vẹo cổ. Cô lồm cồm bò dậy, cảnh giác nhìn xung quanh. Cửa sổ đằng sau bỗng mở toang, cô ngoái lại nhìn. Một người đàn ông da trắng mắt nâu, tóc xám, trên người mặc bộ vest trắng viền áo màu đen cắt may tinh tế,từ ngoài cửa sổ nhảy vào. Marine há hốc miệng ra, tưởng chừng như có thể nhết vừa một quả trứng ngỗng. Cô không tin vào mắt mình, cô chạy tới cửa sổ, nhìn xuống dưới, nhìn lên trên, rồi quay vào nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh:
- Không phải chứ! Đây là tầng 30 đấy Ngũ thiếu gia!
Phải đây là tầng 30 và cũng là tầng nằm ở giữa của khu chung cư thu nhập thấp 60 tầng này.
Người đàn ông ấy nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời:
- Nếu thấy ngưỡng mộ, cô có thể khen tôi!
- Ngưỡng cái đầu anh thì có!
Marine trợn trừng mắt lên nhìn hắn:
- Anh có não không vậy? Cầu thang máy không đi lại đi trèo cửa sổ. Anh cầm tinh con khỉ à?
Ngừng một lúc, Marine lại thò đầu ra của sổ, ngẩng mặt lên trời, hét thật to:
- Đừng lượn lờ trên đó nữa, mau bay về Ngũ gia đi. Ồn chết đi mất.
Tức thì, từ trên nóc của tòa nhà trung cư, một chiếc trực thăng quân dụng hiện ra, hướng về phía trước bay đi mất.
Marine nói xong thì đóng sầm cửa sổ lại, nườm người trước mặt:
- Anh cứ leo nhiều nữa vào. Tôi tin, sớm sớm muộn gì, khuôn mặt đẹp của anh không nát cũng tan!
Hắn nghe vậy cười ha hả, đáp:
- Lục Linh Miêu, cô coi thường Ngũ Khang tôi quá!
Marine xì một tiếng đi ra phòng khách:
- Ai chẳng biết anh leo trèo giỏi hơn cả khỉ! Khỉ đến gọi anh là cụ.
Ngũ Khang chỉnh chỉnh lại bộ vest trên người rồi ngồi phệt xuống ghế, cười nhăn nhở:
- Cô quá khen!
Marine đi tới tủ lạnh, hỏi Ngũ Khang:
- Uống gì đây? Tôi rót cho.
Ngũ Khang xua xua tay:
- Khỏi đi! Tôi sợ cô bỏ bùa vào lắm.
Marine câm nín. Lúc này, trong đầu cô chỉ có ý định muốn xông đến tát vào cái mồm kia cho khỏi chê người khác. Nhưng rồi cô cố kìm nén cơn giận. Cô chỉ sợ hành động nông nổi sẽ làm ngôi nhà này...à không, tòa chung cư này bị ai đó làm sập mất. Cô bưng cốc nước lọc đặt xuống bàn, nói:
- Ngọn gió nào đưa Ngũ thiếu gia đến với căn nhà tồi tàn này?
Ngũ Khang dùng bàn chân đang gác trên bàn, đẩy đẩy cốc nước ra xa trả lời:
- Tôi tới thăm em gái của Lục lão đại! Không được à?
Marine bỉu môi một cái đáp lại:
- Có gì thì nói đi, tôi còn lạ gì anh nữa!
Ngũ Khang bật cười ha hả:
- Chẳng thể giấu nổi cô chuyện gì!
Rồi hắn lấy trong người ra một tấm thiệp mời màu tím:
- Dương gia có hỉ sự, muốn mời tôi tham gia!
Marine thờ ơ nhìn ra chỗ khác:
- Có liên quan gì tới tôi?
Ngũ Khang nghiêm túc nhìn cô:
- Không biết lần này, tên Dương Sở Lãnh muốn dở trò gì ra, nên tôi muốn cô đi cùng!
Marine cười đầy khả ái:
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
- Đừng hòng từ chối!
Ngũ Khang mặt lạnh nói tiếp:
- Lục đã giao cô cho tôi, có muốn chạy cũng không được!
Marine nhếch nhếch khóe miệng:
- Thật không ngờ anh trai lại phũ phàng như vậy!
Ngũ Khang nhích người lại, ngồi gần Marine, hắn nháy mắt, trở lại vẻ đào hoa vốn có:
- Được làm bạn gái của Ngũ Khang tôi đây, cô phải lấy làm hãnh diện chứ!
Marine bỉu môi:
- Thôi! Tôi không dám.
Ngũ Khang bật cười ha hả:
- Muốn có thiện cảm với cô mà khó quá nhỉ! Lục Linh Miêu.
An Thạch Thảo mệt mỏi đóng cửa xe lại, đi lên phòng, không kịp thay đồ, nhảy luôn lên giường nằm nghỉ. Suốt hai ngày cô vắng mặt, mà công ty ùn ùn việc lên, Trần Mạn và Tịnh Viễn thì dắt nhau sang Mĩ kí hợp đồng quảng cáo để quảng bá bộ sưu tập sắp tới. Trong công ty ngoài cô và thằng nhóc kia thì chẳng còn ai có thể điều hành nổi được nữa.
Đôi khi cô thầm nghĩ, tại sao lại mở công ty làm gì, nhưng chỉ được đôi phút cô lại tự trả lời:
- Để kiếm sống chứ còn gì!
An Thạch Thảo thở dài thườn thượt nhìn ra ngoài bầu trời đen sì bị mây dăng kín. Khi mặt trời lặn xuống núi, nhường chỗ cho đêm đen ngự trị thì những thứ sống trong bóng tối sẽ xuất hiện, tự do làm chủ thế giới của nó. Sống trong bóng tối khá lâu, chỉ quen cầm đao chém chém giết, bây giờ lại thích nghi với ánh sáng, quả thực là một điều rất khó.
An Thạch Thảo ngồi dậy, tóc tai lòa xòa trước mặt đáp:
- Chưa! Cậu tìm tôi có việc gì không?
Tịnh Thu Vi đặt khay trà lên giường, tiện tay lấy trong người ra tấm thiệp cưới màu tím, đưa cho An Thạch Thảo, nói:
- Tiểu Viễn bảo tôi đưa cậu cái này! Nó nói không đi được nên nhờ cậu đi giùm!
An Thạch Thảo đón lấy tấm thiệp tím, cô mở ra, mùi hương của phấn hoa xông thẳng vào mũi, cô ho nhẹ hai tiếng.
Bên trong từng nét chữ thư pháp uốn éo như phượng múa rồng bay. Loại thiệp này lần đầu mới thấy, là một người làm trong giới trang sức lâu năm An Thạch Thảo vô cùng nhạy cảm với vàng bạc đá quý nên khi sờ vào viền thiếp mời, cô đã nhận ra nó được mạ vàng một cách tinh tế.
- Quách Linh!
An Thạch Thảo, cô đã nhớ ra rồi, đó là một vị tiểu thư, con gái nhà danh gia vọng tộc, tháng trước có tới đặt làm một bộ trang sức cho cô dâu trong lễ đính hôn sắp tới.
Tịnh Thu Vi đứng cạnh, cơ hồ thấy tên này quen quen mà không nhớ nổi đã nghe thấy ở đâu. Nàng lặng lẽ rời khỏi phòng của An Thạch Thảo, đi xuống nhà bếp. Tịnh Thu Vi đi rồi, lông mày của An Thạch Thảo không thể giãn hơn được nữa, chú rể chẳng phải ai khác mà chính là Dương Sở Lãnh, kẻ tàn khốc máu lạnh luôn luôn đối đầu với Lục Phong Thần. Hai người họ. anh một kiểu, tôi một kiểu, không cần biết đối phương ra sao, chỉ cần một trong hai người họ tuyên chiến với nhau, hẳn là sẽ có một vụ đẫm máu trong hắc đạo xảy ra.
Cho đến bây giờ, cả hai gia tộc Lục - Dương vẫn còn tranh giành đấu đá nhau, nghe đồn trước hai bên không hề gay gắt với nhau như hiện tại, cũng chỉ vì một chữ "Sắc" mà mâu thuẫn càng lúc càng lên tới đỉnh điểm, giống như một quả mìn trong thế chiến thứ hai, bị chôn vùi gần một thế kỉ trôi qua, chỉ cần tác động nhẹ tới, bất cứ khi nào cũng sẽ phát nổ.
An Thạch Thảo gấp tấm thiệp lại, sự bất an hiện rõ tên đôi mắt sắc. Cô lo lắng, bữa tiệc đính hôn này, liệu có phải là một cái bẫy, bẫy những con thú đáng thương, đã định sẵn là số phận chúng phải chết. Chưa kể tới bữa tiệc này, Lục Phong Thần kiểu gì anh ta cũng sẽ xuất hiện. Nếu thấy cô, chắc chắn sẽ tóm cổ, lôi cô về Lục gia, biến cô thành ô sin cao cấp cho mà xem. Nước này cô muốn phản kháng là điều không thể nữa rồi.
An Thạch Thảo nằm lăn ra giường than vãn:
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!
Gió ngoài trời lại càng thổi to hơn, cây cối nghiêng ngả như sắp đổ, lá trên cây rụng xuống như sung. Trận gió này mang theo sấm chớp cùng mưa nặng hạt xuyên qua không khí và cắm xuống đất. Mới hồi sáng trời còn xanh vắt như mặt nước, nắng chang chang, nhiệt độ lên tới 31 độ. Ấy vậy, chỉ vừa tối thôi, giông đã bắt đầu nổi lên như điên như cuồng. Thế mới nói, "Trở mặt như trở trời!"
Tịnh Thu Vi đang cặm cụi gọt hoa quả dưới bếp, thấy ngoài trời bắt đầu đổ mưa lớn, nàng sự nhận ra, chăn phơi trên ban công chưa thu xuống bèn vội buông dao xuống, chạy vù lên. Gió thổi, chăn bay phất phơ, phải khó khăn lắm, nàng mới thu được vào giỏ. Vừa đi được hai bước thì bên tai nàng có tiếng thì thầm:
- Chu Tiên!
Tịnh Thu Vi thót tim lại, nàng cau mày nói:
- Sở Thù! Anh tìm tôi làm gì?
Người đàn ông đứng sau nàng lặng lẽ cười nhạt:
- Tôi đến để báo với em một chuyện!
Tịnh Thu Vi thở dài, ngăn lời người đàn ông kia sắp thốt ra:
- Tôi và nhà họ Dương không dính dáng gì đến nhau, vì vậy mong anh đừng tìm tôi nữa!
Dứt lời, nàng nắm chặt giỏ đựng chăn đi vào nhà. Nhưng người đàn ông nọ nào có chịu để yên. Anh ta nói:
- Sở Lãnh sắp đính hôn với Quách Linh, lẽ nào em không quan tâm?
Giỏ đựng chăn trên tay của Tịnh Thu Vi tuột xuống, lăn vài vòng dưới đất, nàng không tin vào tai mình nữa, thần thờ quay ra nhìn người đàn ông sau lưng:
- Tôi không tin!
Dương Sở Thù, hắn không đành lòng nhìn người phụ nữ trước mặt phải đau khổ như vậy:
- Giờ này tuần sau, hai người họ sẽ đính hôn!
Tịnh Thu Vi chết cứng tại chỗ, đôi mắt nàng thẫn thờ như vô hồn. Bên tai nàng ngoài tiếng sấm đánh ầm ầm và tiếng gió gào rít lên thì chẳng còn gì nữa. Hết rồi, hết thật rồi, kết thúc rồi ư?