Giữa chốn thành đô nườm nượp lữ khách qua lại, kẻ cầm lồng đèn, kẻ gõ kẻng bán màn thầu, ả đứng trước hoa lâu mồi chài khách. Nay là lễ nguyên tiêu cũng là hội hoa đăng. Là khoảng thời gian mà những kẻ hay mơ mộng như nàng đây ra sông cầu nguyện. Dương Bạch Thảo đôi đồng tử sáng rực lên nhìn ánh nến đang cháy trong bông sen vàng. Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, chống cằm hỏi:
- Vì sao nàng thích? Ta thấy nó chẳng có gì thú vị
- Ngươi thật là ngốc! Chỉ có những ngày này, ước nguyện của ta mới thành sự thật.
Nàng vừa nói vừa thả bông sen vàng xuống dòng nước đang chảy. Mắt quan sát bông hoa trôi dập dềnh. Tôi dùng tay gẩy bông hoa thay nàng cho nó trôi xa hơn. Tôi hỏi:
- Nàng đã ước gì?
Bạch Thảo, hình như nàng đang tủm tỉm cười. Nàng bắt chước động tác của tôi, cũng chống cằm chu môi lên đáp:
- Ta ước! Hội hoa đăng này luôn có ngươi cùng thả sen vàng!
Tôi bất ngờ bởi điều nàng nói, thẫn thờ một lúc mới phát hiện, bản thân đang rung rinh trước nữ nhi kia. Nàng động lòng với tôi rồi ư?
Trong lúc tôi còn chưa hết bâng khuâng, Bạch Thảo đã chống tay đứng dậy, đôi mắt phóng ra con sông lấp lánh:
- Lục Tử! Ngươi hay biến mất một cách vô cớ! Hãy nhớ rằng, cho dù ngươi đang làm việc gì, ta vẫn mong ngươi an toàn trở về! Bên ta.
Tôi đứng dậy từ khi nào ngay bản thân cũng chẳng rõ. Nữ nhi ấy lại một lần nữa khiến tâm thất của tôi co giãn nhanh hơn. Tay tôi từ từ đưa lên, từng ngón từng ngón một chạm vào gương mặt hồn nhiên ấy. Tôi vuốt ve má nàng, dịu dàng đến lạ thường. Tôi mỉm cười trả lời:
- Vì nàng! Cho dù là vết bầm, ta cũng không cho phép nó xuất hiện!
Bạch Thảo cười, giữa ánh sáng lung linh của đèn hoa đăng, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
- Ta tin chàng!
Bạch Thảo, ta đã từng hứa với nàng cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không để bản thân bị thương, không để nàng vướng bận mà an bình ở bên ta. Dẫu cho nàng có quên đi kí ức hay người trước mắt ta không phải là nàng, ta buộc mình phải sống. Ta sẽ không chết, nhất nhất là không. Vì đó là điều nàng muốn.
Giữa cát bụi mịt mù, Lục Phong Thần từ từ mở mắt ra, hơi thở dần điều hòa. Mọi thứ trước mắt anh trở lên mập mờ bởi cát. Anh thấy rõ một cô gái mặt mày sứt sát đang ôm đầu gối khóc tỉ tê. Tuy toàn thân đau đến tê liệt, anh vẫn cố vươn cánh tay chạm tới váy của cô.
- Cô...
Sao mà không có nổi một chút sức lực nào thế này. Lục Phong Thần bất lực nghiêng đầu nhìn lên trần động.
An Thạch Thảo bất giác giật mình bởi có ai đó gọi mình. Cô nhìn xuống chân, phát hiện có bàn tay đang túm lấy váy mình rồi đờ đẫn nhìn lên, trong chốc lát cả người cô nhào về phía anh:
- Lục Phong Thần! Anh còn sống.
- Cô...
Lục Phong Thần nói chưa được một câu thì ho sù sụ. An Thạch Thảo mừng rỡ đến suýt khóc, cô sụt sùi nói:
- Tôi còn tưởng anh chết rồ...i....
Thanh âm của cô dần bé đi bởi nhận ra mình lỡ lời. Cũng bởi cái nhìn cảnh cáo của Lục Phong Thần.
- Tôi chết cô mừng đến vậy?
- Tôi nào giám!
Vừa nói, An Thạch Thảo vừa đỡ anh ngồi dậy tựa vào tường. Cô nói:
- Anh thấy trong người sao rồi?
Lục Phong Thần nhìn đống vải tím quấn quanh người, rồi nhìn sang chỗ Thạch Thảo, bộ váy dạ tiệc của cô, nguyên một lớp vải ngoài bị xé nát, chỉ còn lớp vải trong mỏng manh tựa như có thể thấy miếng bra dán trên ngực. Anh không trả lời cô, chỉ hỏi lại:
- Lạnh không?
An Thạch Thảo bận rộn nhặt đá kê lưng cho Lục Phong Thần mà không bận tâm đến lời anh nói, trả lời bâng quơ:
- Cũng lạnh.
Trong lúc quay người lại với kẻ bị thương kia để tìm những cục đá lớn, bờ vai nhuốm đầy cát bụi và vết xước, vì lạnh mà tê đến chẳng còn cảm giác gì bỗng chốc được một luồng hơi ấm bao phủ, lan tỏa khắp người. Bàn tay cầm đá của cô hơi khựng lại.
Cô thấy bên mình phảng phất mùi hương tràm trộn lẫn với mùi thuốc lá đăng đắng tạo nên cảm giác dịu nhẹ trầm ấm, cô thấy đôi bàn tay lớn cùng vết máu loang lổ đang ôm lấy từ sau lưng mình. Có thứ gì đó đè lên đầu mình coi đó như một điểm tựa.
Tim cô như ngừng đập.
Khoảng thời gian này như ngừng trôi để chiêm ngưỡng mộng tình.
An Thạch Thảo cựa mình muốn quay đầu lại nhìn xem hơi ấm ấy liệu có phải ảo giác không thì có người nói khẽ bên tai:
- Ngồi yên! Trong đây lạnh lắm.
Đến thở mà chẳng giám thở. Đã thế tim còn đập mạnh, má còn đỏ ửng. Trong người lại có cảm giác lâng lâng sung sướng. Trời ạ! Chẳng lẽ mình đang ham muốn nhục dục?
Bậy bạ! Mình nào có cái ý nghĩ ấy. Nhưng mà tại sao nóng đến như vây?
An Thạch Thảo cứ tự nghĩ rồi lại tự phủ nhận. Nhưng phải công nhân rằng, mấy cái suy nghĩ của cô, chẳng có cái nào là tốt đẹp cả. Đơn giản là vì gái già suốt 3 năm cuộc đời, từ sau cái lần bị "tình yêu cao cả" nọ đá đến đau đớn, nhục nhã, cô chưa từng nghĩ tới cái mùi vị của được yêu và yêu nó ra sao. Lúc buồn luôn luôn là mở H ra xem. Mà xem vào, mặt mũi, cơ thể chẳng có chút cảm xúc gì mới đau cơ chứ. Có lúc, An Thạch Thảo còn nghĩ bản thân bị lưỡng tính rồi chăng.
- Người khác nói em có vấn đề về giới tính, tôi không quan tâm!
Lục Phong Thần ghé sát tai cô nói nhỏ. Như thể đang cười nhưng chứa đựng sự nghiêm túc vốn có. Mà An Thạch Thảo vốn ngu ngốc trong việc hiểu được ẩn ý nên cô lập tức bắn đại bác, đáp trả:
- Ngay cả lão đại đây cũng nghĩ tôi như vậy thì quả thực, tôi đề cao ngài quá rồi!
Xong thì cựa quậy muốn thoát khỏi bàn tay kia. Nào ngờ Lục Phong Thần lại càng ghì chặt hơn. Anh lạnh nhạt nói:
- Đừng nhõng nhẽo! Tôi chưa nói hết.
Tuy là đang bị kẹp như bánh mì kẹp patê, thế nhưng sự tức giận trong An Thạch Thảo vẫn chưa nguôi ngoai. Cô đáp lại, trong giọng nói có chút mỉa mai:
- Còn từ ngữ ngọc ngà quý phái nào mà lão đại chưa nói xong? Mời ngài nói nốt.
Lúc này đây, Lục Phong Thần vừa giận lại vừa tức cười. Cô gái này thực sự quá bướng bỉnh.
Lập tức, anh đưa tay xoay người kẻ "bướng bướng bỉnh" lại, buộc cô phải nhìn anh.
- Dùng hành động chắc em hiểu?
Dứt lời, anh áp sát khuôn mặt vào người đối diện, đôi môi chạm vào nhau, đặt một nụ hôn nồng nhiệt vào trong đó. An Thạch Thảo vừa mới tiêu hóa được lời người kia lập tức bị sự khiêu chiến của Lục Phong Thần làm cho tê liệt đầu óc.
Bà cô tổ ơi! Chuyện gì đang xảy ra với tôi vậy?
Dĩ nhiên bà cô tổ sẽ không xuất hiện để phá vỡ cảnh mặn nồng này đâu. Khi chiếc lưỡi đưa vào trong khoang miệng của cô, giảo hoạt như đang tìm một thế giới ngập tràn hoa tươi, trong lòng anh bỗng dấy lên cảm giác quen thuộc mà...trăm năm nay anh chưa từng gặp lại, dù chỉ một chút. Lục Phong Thần hơi khựng lại, xong được vài giây, anh lại cuồng nhiệt mà hôn sâu hơn.
An Thạch Thảo hưởng được đủ vị từ nụ hôn kia, có ý vị mà mát mát. Thế nhưng, nụ hôn ấy khiến cô bất giác nhớ lại quá khứ chẳng mấy vui vẻ kia, của con người kia. Nụ hôn này rất khác, tuy nhiên nó đều khơi gợi lên mọi sự đau khổ, gợi lên cái cảnh mà người đó ôm hôn người phụ nữ khác, ngay trước mắt cô, không chỉ một lần mà nhiều lần.
- Đừng!
An Thạch Thảo dùng hết sức đẩy Lục Phong Thần ra, hét lên. Cái đẩy cự tuyệt khiến anh kinh ngạc, xong anh im lặng, ánh mắt tựa như màn đêm u tối.
- Lý do?
An Thạch Thảo buồn tủi nhìn ra hướng khác, đôi mắt long lanh từ bao giờ mà không hay biết:
- Tôi...tôi không thể!
Nhìn người con gái trước mặt nước mắt đọng khóe mi mà ánh mắt Phong Thần dịu đi rất nhiều. Đơn giản là vì, anh không muốn thấy vỏ bọc cố tỏ ra mạnh mẽ của cô. Cái anh muốn là cô hãy để tâm tư tình cảm, để sự yếu đuối và tổn thương của cô ra đây, để anh biết, để anh thấy và để anh diệt trừ nó thay cô. Anh muốn cô phải hồn nhiên, phải vô ưu như người con gái trăm năm mà anh thấy.
- Là em chưa thể quên hắn?
An Thạch Thảo hít một hơi sâu, nghe rõ tiếng sụt sùi:
- Tôi chưa sẵn sàng!
Lục Phong Thần đưa tay lên nắm lấy cằm cô, ánh mắt anh dịu như thể chưa bao giờ dịu hơn.
- Đừng để quá khứ làm tổn thương đến bản thân!
Một nụ hôn của gió thoáng lướt qua. Tim ai đó như ngừng đập.
- Quên nó đi! Có tôi ở đây rồi.
Có tôi ở đây, che chở, bảo vệ em khỏi tàn dư của quá khứ.
Có tôi ở đây, em không cần sợ bất kì kẻ nào làm hại em.
Có tôi ở đây, tôi sẽ không khiến em phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Phong Thần đặt lên vầng trán kia một cái hôn nhẹ, rồi từ từ trượt xuống sống mũi, xuống gò má có giọt nước mặn chát kia...cô khóc ư? Khóc vì ai? Vì anh hay vì quá khứ kia?
Nhưng cho dù có là gì đi nữa, chỉ cần người con gái ấy khóc anh đều thấy muôn phần đau lòng, vạn phần chua xót. Cái hôn ngừng trên má rất lâu sau đó chuyển đến môi. Nụ hôn trên môi đầu tiên là nhẹ nhàng, mơn trớn, tiếp theo là mạnh mẽ cuối cùng tiến sâu hơn và cuồng nhiệt gấp đôi ban đầu, như sự quyết tâm phải ép cô hoàn toàn thuộc về anh. Mà về phần Thạch Thảo, cô vì sự chân thành, cuồng nhiệt ấy mà ý nghĩ phản kháng hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn toàn tâm toàn sức mà trao tình ý cho người đối diện.
Tình yêu muốn đẹp, phải xuất phát từ sự tình nguyện của hai bên mà khi tình yêu toàn vẹn rồi thì sẽ là lúc, mộng xuân lên ngôi.
Trong chốc lát, phương tiện để thể hiện tình ý của hai người nọ đã không còn là nụ hôn thắm thiết nữa, mà đó cảnh xuân, là da thịt trần trụi chạm vào nhau. Từ trước đến nay, An Thạch Thảo luôn quan niệm, yêu không có nghĩa là phải giao hoan thể xác với nhau, cái chuyện chăn gối ấy là cấp bậc cao hơn của việc sau này kết hôn, nên, suy cho cùng, cô giữ mình như giữ ngọc. Ấy vậy mà hôm nay, cô bị phong tình của người trước mắt cuốn theo luôn rồi. Hẳn là đem tấm thân này trao cho anh cũng là đặt trọn tình cảm vào anh. Mà Lục Phong Thần, một lão đại như anh liệu có còn là trạch nam? Có thể có hoặc là không. Bởi anh hết sức dịu dàng với cô, không mạnh bạo, thô tục như những kẻ mà trong phim H cô bắt gặp. Mà dịu dàng là một chuyện, còn thành thạo lại là một chuyện khác.
Đầu tiên, anh hôn môi, tiếp đến là đôi tay không an phận, lần mò xuống ngực, bị y phục cản, nụ hôn lập tức dừng lại, 3 giây sau tiếp tục, đồng thời váy đã bị lột đến tận eo, đôi bàn tay linh hoạt nắn chỉnh "búp sen", sau cùng lại vờn vờn nhũ hoa đang ửng hồng. Điều này khiến An Thạch Thảo cảm thấy ngứa ngáy và khó chịu. Cô đẩy anh ra, ánh mắt có chút dỗi hờn:
An Thạch Thảo quay đầu nhìn đi chỗ khác. Lập tức bị anh kéo lại, hôn đến nghẹt thở. Hôn xong lại bắt trước bàn tay kia, mơn trớn cái cổ trắng muốt, rồi lại xuống cảnh xuân trần trụi đang phô ra trước mắt. An Thạch Thảo nhìn người đàn ông trước mặt tuy chìm vào trong dục vọng nhưng vẫn là tình yêu chiếm hữu nhiều hơn mà lòng dấy lên một cảm xúc khó tả. Ăn sạch sẽ bên trên rồi, Lục Phong Thần lại chuyển xuống bên dưới. Anh đặt cô ngồi ngay ngắn dậy, tựa vào thành động, một tay đặt lên vai, một tay đỡ sau lưng để cô khỏi bị thương bởi đá nhọn, dần dần áp sát eo cô. Biết là trong khoảnh khắc này không nên phá vỡ nhưng Thạch Thảo lại vội đẩy anh ra:
- Không được...
Nhận thấy ánh mắt chan chứa sự mất mát, cô ấp úng giải thích:
- Chỉ là...em chưa sẵn sàng!
Lục Phong Thần lại bật cười, anh vuốt ve gương mặt cô,
- Được! Tôi không làm, nếu chưa muốn.
Vừa nói anh vừa đưa tay khéo chiếc váy rách tươm lên người, giúp cô kéo khóa lại, xong lấy chiếc áo vest vốn bị anh vất sang một bên choàng lên vai cô rồi ôm cô vào lòng, môi đặt lên trán cô, anh khẽ nói:
- Nhưng bao giờ sẵn sàng, hãy bảo tôi!
An Thạch Thảo cô đã đánh giá cao anh là con người biết kiềm chế quá rồi. Tuy là trong giờ phút thiêng liêng ấy, cô đang rất hưng phấn, và chỉ lỡ miệng nói dừng, vậy mà anh dừng lại thật. Đúng là tác phong của đại boss.
An Thạch Thảo nằm trong vòng tay của Phong Thần, ngoan như một con cún được cưng sủng, chiều chuộng, bất chợt cô nhìn lại bàn tay sứt sát vết thương kia, không kìm được nhìn lên anh:
- Đau không?
Lục Phong Thần bất ngờ bởi câu hỏi của cô, xong anh cũng chỉ cười:
- Đêm này tôi có em! Đau thì có là gì!
Rồi dùng đôi bàn tay chằng chịt vết thương kia vỗ về tấm thân yêu kiều:
- Ngoan! Ngủ đi, mọi chuyện để mai tính tiếp!
" Lão đại à! Chúng ta đang trong nguy hiểm đấy, vậy mà còn để mai rồi tính!"
Anh Thạch Thảo nghĩ mông lung một lát, ngáp một hơi dài, dụi đầu vào lồng ngực vững chãi kia lim dim rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Lục Phong Thần nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn msf lười nhác của cô thì không kìm được đưa tay xoa đầu đầy cưng sủng.
Phải rồi! Có em ở bên đau đớn với tôi có là gì.
Nồng ấm, hạnh phúc là một chuyện, còn hiện tại họ đang trong tình cảnh nguy hiểm mà có lẽ là khó bảo toàn tính mạng. Bởi...
Một cái bóng chạy vụt qua đống đổ nát, biến mất sau hành lang tối tăm bên cạnh. Lục Phong Thần, ánh mắt sắc lạnh liếc qua nơi ấy, rồi tiếp tục vỗ về Thạch Thảo.
Giám làm người ta yêu thức giấc! Xem ngươi còn toàn mạng chui về cái hố nhà họ Dương nữa không!