Thạch Thảo Bất Tử - Tôn Chủ Và Tôi

Chương 35: Bạc thiếu chủ



Có những đứa trẻ từ khi sinh ra đã không thuộc về thế giới màu hồng. Có những đứa trẻ vừa lên 6 đã phải đốt sách vở,kéo lết bàn chân thiếu một ngón đi xin ăn.

Hắn là một trong số ấy. Chân hắn thiếu mất ngón út, bắp đùi có một cái lỗ khoét sâu hoắm, ruồi nhặng lúc nhúc bâu vào, mùi tanh hôi của nước mủ bốc lên nhức mũi.

Hắn đói, hắn khát đến mức hai con mắt mờ mịt đi, nhưng vẫn phải kéo xe mà trên xe, cũng là một đứa trẻ tàn tật, rách nát như hắn. Hắn muốn gục xuống, đôi mắt nhắm dần lại, toàn thân đổ rầm xuống đất. Mặt hắn dập rồi ư? Má hắn cắm đầy mảnh sành rồi ư? Bởi con đường mà hắn đi đang trải đầy những mảnh chai, sau vụ tai nạn đâm nhau kinh hoàng giữ xe chở nước giải khát và xe bồn.

Khoan đã, tại sao hắn không cảm thấu đau đau xót xót một chút nào? Mà hắn còn ngửi thấy mùi hăng hắc của si đánh giày. Hắn chống tay dậy, đập vào mắt là đôi giày da bóng nhẫy, đến mức có thể soi thấy khuôn mặt nhem nhuốc bẩn thỉu của mình. Hắn lại nhìn lên người trên đầu, mặt ông ta che hết ánh mặt trời gay gắt, ông ta tháo kính ra, đôi mắt lươn ti hí nhìn hắn đầy mưu mô.

- Mày muốn ăn không?

Hắn đói lắm, hắn khát lắm, hắn không thốt lên lời, chỉ biết gật đầu như con chó. Người đàn ông ấy ngồi xổm xuống, lấy trong áo ra một khẩu súng lục lạnh ngắt, đưa cho hắn và cười:

- Bắn chết nó đi! Tao cho ăn.

Đứa trẻ ấy có tội tình gì? Nó vô tội. Đáng lí nó phải đươc ngồi ở lớp mẫu giáo, chơi lắp ghép. Chỉ vì sự tham lam độc ác của bọn buôn trẻ em mà nó phải theo hắn đi xin ăn, bôn ba khắp chốn thủ đô phồn hoa đô hội này, hai tay nó lủng lẳng, xương gãy mất mấy đoạn, đã lâu không được chữa trị tới nơi tới chốn, chẳng biết có còn cử động được nữa không. Nó nhìn hắn, hai mắt tuyệt vọng, như cầu xin hắn. Con bé ấy đang cầu xin hắn.

Nhưng vì miếng ăn, hắn mặc kệ. Khẩu súng vô tri chĩa về phía nó, hắn bóp cò:

" Đoàng!

"Ting! Máy chủ báo có thư thoại gửi đến!"

Hắn nhìn lên màn hình trước mặt:

Người gửi: Hệ thống máy 332

" Mark D! Im COMEBACK! "

Hắn cười, điện trong phòng vụt tắt hết, để mình hắn chìm vào bóng đêm đen tĩnh mịch u ám.

" Trò mèo! Không ngờ sau ngần ấy năm thực lực chẳng hề lên chút gì."

Cô cười mỉm, ghé vào tai hắn nói khẽ:

" Học trò của thầy, thầy rõ hơn ai hết!"

Hắn cảm thấy cổ mình có chút lành lạnh, một vật lạnh ngắt sắc lạnh dí vào làn da màu đồng của hắn.

" Nói! Vụ thản sát tại biệt thự 19 là do thầy nhúng tay vào?"

Hắn chẳng hề nao núng, đôi chân vắt chéo thành hình chữ ngũ vẫn đung đưa đều đều:

" Đoán đi!"

" Tại sao? Họ có tội tình gì với thầy?"

Giọng cô hạ thấp, khàn khàn, dường như ánh mắt long lanh trong bóng tốt đã sa sầm xuống. Hắn thì ngược lại, vẫn cười, thong dong trả lời:

" Không có tội!"

" Không có tội tại sao phải giết?...Hả!"

Cô gầm rít lên, con mắt long sòng sòng mà dường như chỉ có bóng tối mới nhìn thấy. Hắn thấy cổ đau đau, nhói nhói, có thứ gì đó ấm nóng chảy dọc xuống vùng xương quai xanh gợi cảm.

Cô ta đã đem lưỡi dao cắm sâu vào lớp da dày khiến máu đỏ từ từ rỉ ra. Hắn nghiêm giọng lại:

" Đùa với ngươi như vậy là đủ rồi!"

Lập tức bắt lấy bàn tay cầm dao kia bẻ ngược. Cùng lúc ấy, điện trong phòng bừng sáng. Hắn nhìn kẻ cầm dao kia, đôi mày nhướn lên một cái, sau đó giãn ra. Hắn lại cười, một nụ cười nhạt nhẽo:

" Búp bê tình dục à?"

Rồi nhìn ô cửa kính sát với tầng thượng đang mở rộng, để gió lùa vào:

" Trình độ kém đến mức lấy búp bê tình dục làm thế thân sao? Thú vị thật!"

- Đùa với thầy cho vui thôi!

Chợt có giọng nói vọng lại từ sau. Hắn xoay ghế lại, nhìn nữ nhân trước mặt:

- Dám sờ vào người tôi? Coi như cô giỏi!

An Thạch Thảo đến trước mặt hắn, tỏ ra lãnh đạm, nhưng trong lòng lại cầu cho mình bình an vô sự. Cô không dám chắc mình qua nổi được đêm nay.

- Vụ án thiêu chết 13 người nhà họ Tịnh là do thầy làm?

Bạc Lăng Vân nhìn, đôi mắt hắn nhướn lên một cái rồi ngồi xuống ghế.

- Biết rồi sao còn hỏi!

Hai tay cô khẽ siết chặt:

- Tôi không tin!

Bạc Lăng Vân bật cười thành tiếng, nhướn người tới gần An Thạch Thảo.

- Cô không tin là bởi cô nghĩ mình tôi không thể một tay giết nổi 13 mạng người?

- Đó không phải tác phong làm việc của thầy!

Cô nhếch mép cười nhạt:

- Thầy còn dấu tôi điều gì nữa?

Bạc Lăng Vân đặt ngón cái lên cánh môi đang khép lại, nhìn cô đầy ẩn ý:

- Suỵt! Biết tính tôi rồi đấy. Đã hứa với ai thì nhất định sẽ giữ kín.

- Ý thầy...

An Thạch Thảo nhướn mày đầy kinh ngạc:

- Ngoài tôi ra còn có ai tìm thầy vì chuyện này sao?

- Bí mật!

Hắn đứng dậy đi tới tủ rượu lấy ra một chai vang đỏ chưa bóc tem:

- Tôi không có thời gian nói chuyện nhảm với cô! Cửa ở đằng kia, không tiễn.

An Thạch Thảo nín nhịn, thầm nghĩ, trước mắt cứ ra về, rồi từ từ tìm cách cậy miệng hắn ra cũng chưa muộn. Đáng tiếc, khi cô vừa ra khỏi cửa, lập tức một top người áo đen từ đâu ập đến chĩa mũi súng về phía cô:

- Đứng im! Đưa hai ray ra sau....cô đã bị bắt....

Họ nói bằng tiếng trung:

- Vì tội giết người không thành!

An Thạch Thảo không biết nói gì hơn, nhìn vào trong phòng, thấy Bạc Lăng Vân đang thảnh thơi nhấm rượu. Vết dao cắt trên cổ hắn đang bắt đầu đông cứng lại. Căm phẫn với hắn, rồi bất lực để cảnh sát đặc vụ dẫn đi.

Khi bóng của đoàn người ấy khuất, kẻ vừa rồi tìm Bạc Lăng Vân xuất hiện sau cánh cửa:

- Cậu chơi hơi quá tay rồi!

Bạc Lăng Vân mỉm cười hất ly rượu vào gốc tre cảnh:

- Chẳng lẽ Lục Phong Thần không chuộc được cô ta ra? Tôi cũng muốn xem ô dù chống lưng cho hắn to cỡ nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.