Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 15



istian, toàn thân bận đồ lụa nhạt màu, đuôi váy dài lê thê kéo rin rít sau lưng. Cô ả không nhìn gã. Cha phó bắt đầu cất giọng. Christian hít một hơi sâu, quay đàu nhìn gã đàn ông đang nói.

Gã lập tức mất phương hướng, không thể tìm thấy chỗ trong dòng âm tiết trôi vụt đi kia. Gã siết chặt bàn tay.

Vị mục sư ngưng lại, ngẩng đầu nhìn vượt qua Christian và cô Trotman về phía cử tọa ít ỏi. Ông ta đợi một khắc rồi quay lại đọc tiếp, liếc nhìn Christian trước rồi đến nhìn cô dâu. Christian đoán đây hẳn là phần về những trở ngại trong hôn phối và Ngày phán xử cuối cùng kinh hoàng, gã chẳng có gì phải mở miệng ở đây, nhưng phần của gã đang đến rất nhanh.

Không khí trước mặt gã trở nên trắng xóa vì làn hơi gã thở ra, gã cố gắng điều khiển nó, nuốt nước bọt, tập trung, cố bắt nắm tay mình mở ra rồi lại thấy nó siết lại thành nắm đấm.

Viên cha phó nhìn gã, Christian nghe thấy tên mình - nhưng quá nhanh, quá quá nhanh - những âm thanh trượt đi như tiếng ngoại quốc líu ríu và kết thúc với giọng ngân cao để hỏi. Không gian nhà thờ lắng lại chờ đợi.

Tôi đồng ý.

Christian biết chính xác mình phải nói gì.

Gã đã nói câu ấy cả trăm lần với Maddy. Gã tưởng tượng đầu nàng gật gù theo nhịp. Gã hít thở sâu hơn và nhanh hơn, cố phát âm.

Im lặng, không có gì. Vị cha phó tiếp tục nhìn gã. Cô Trotman đăm đăm nhìn thẳng phía trước.

Christian nới lỏng nắm tay. Gã biết những từ đó. Gã không thể nói ra. Nói. Nói! Nắm đấm của gã siết cứng lại vì nỗ lực. Gã cảm thấy chính mình dần mụ đi.

“Jervaulx.” Giọng bác gái gã vang vọng giữa những tường gạch, gỗ khắc và kính cửa sổ trống rỗng chết chóc. “Thề - làm hoặc về blythall!”

Chỗ điên đó. Lột trần xiềng xích thú vật không.

Không không không không.

Christian không nhìn bà, gã dán mắt vào vị mục sư. Tiếng vọng lời bà tắt dần.

Bà sẽ không làm thế, bà không thể nám gã tới chỗ đó một lần nữa, gã không tin bà, đây là hiểu lầm, gã đang cố gắng thế mà bà lại nghĩ rằng gã phản bội bà.

Tôi đồng ý, tôi đồng ý, tôi không thể không từ ngữ không về ôi Chúa.

Gã vật lộn. Im lặng... im lặng... im lặng không lời. Gã không thể tạo ra âm thanh câu chữ la hét gì cả, cũng phi thực như người-một-nửa trong gương, bất lực. Cô Trotman đưa lưỡi liếm vòng quanh môi, không cử động gì hơn thế.

“Hieu khơng, Jervaulx?” Trần nhà cao nhọn hoắt khếch đại sự dữ dội của bác gái gã. “Hieu khơng về blythall?”

Gã ngoảnh đầu lại. Bà đã đứng lên. Từ nơi gã đang đứng, gã có thể thấy bà đang run lên vì thịnh nộ.

“Blythall,” bà nói. Từ đó vang vọng, vang vọng mãi. Về diên điên-điên-điên-điên...

Cô Trotman là một nấm mồ, như bức tượng bán thân và đài kỷ niệm bằng đá, một xác chết biết đi. Vị cha phó nâng cuốn sách lên, gọi tên Christian một lần nữa, và lại đọc. Ông ta hỏi lại lần nữa, sansangyeuthuongcoaytrondoikhơng?

Christian cố trả lời. Gã không thể quay lại đó, nhưng gã cũng không thể thốt ra từ ngữ, gã cảm thấy muốn ói vì cố quá sức. Trong bước đường cùng câm lặng đó, gã ngó xung quanh, tìm Maddy. Nàng vẫn ngồi yên, thẳng thớm và bất động dưới vành mũ trùm đoan trang, không đáp lại khi gã nhìn nàng, van vỉ nàng giúp gã, nhắc gã những lời kia, mớm cho gã cái tiết tấu nặng nề ít nhạc tính mà gã có thể điều khiển được.

“Tạm nghỉ đã,” bác gái gã cáu kỉnh rời khỏi ghế. Mẹ gã đứng dậy, vị cha phó hằng giọng đóng sách lại. Christian thấy Đười Ươi, lố bịch trong một chiếc áo đi thuê, đứng dậy sải bước trên lối đi giữa hai hàng ghế.

Christian cử động. Gã rời cô Trotman, đi tới chỗ tay hộ lý. Mẹ và bác gái gã ở sau Đười Ươi. Christian làm như đi về phía họ, sượt qua tay hộ lý, tên thầy thuốc, bình tĩnh bình tĩnh không cớ gì toám gã ngăn gã đến chỗ bà bác - gần đến chỗ rồng cái - mà thay vào đó gã rẽ ngoắt về phía ghế của Maddy.

Gã nắm lấy cánh tay nàng, khẽ đẩy nàng, giục giã nàng rời chỗ. Gã không cho Đười Ươi một cơ hội, gã tiến thẳng tới phòng áo lễ mà mình đã đứng lúc nãy trước lễ cưới, giữ chặt Maddy trong tay, dùng sức kéo nàng đến đó.

Những người khác theo sau. Giọng họ âm vang khắp nhà thờ, hơi cao nhưng không gấp gáp. Gã đẩy bé- Maddy qua cửa phòng áo lễ trước gã.

Rồi gã đóng sập cửa lại sau lưng.

Không có chìa khóa. Christian cài then. Maddy kêu lên khi gã kéo nhanh nàng đi cùng mình qua những hàng áo lễ treo la liệt. Cửa bên đã khóa, là ổ khóa chìm, nhưng chìa khóa treo trên một sợi ruy băng đỏ ngay bên khung cửa. Gã tóm lấy chìa khóa bằng đồng chạm khắc cầu kì, nhưng bàn tay phải của gã quá khó bảo, lỗ khóa cơ hồ rất khó nhìn, gã thả Maddy ra để dùng tay trái và rồi không thể đưa chìa khóa từ tay này sang tay kia.

Cửa sau lưng họ rung lên. Tiếng một người đàn ông gọi í ới. Maddy quay về phía đó. Then cài lại rung lên và rồi tiếng đập bắt đầu vang vọng. Christian đánh rơi chìa khóa trong lúc cố nhét nó vào ổ. Gã kêu lên thống khổ, nhặt nó lên, kéo áo khoác của nàng và ấn chìa khóa vào tay nàng. Sẽ chỉ có một phút, cũng có thể là hai, trước khi bọn kia đoán được gã sắp làm gì và vòng ra ngoài để tóm gã.

Gã siết bàn tay nàng, gí vào ổ khóa.

“Không,” nàng kêu lên. “Không thể!”

Gã dùng cả hai tay nắm cổ tay nàng, ấn vào cửa. Nàng khẽ nức nở vì bối rối. Nhưng Christian vẫn giữ tay nàng ở đó, chính gã nửa phần cũng muốn khóc, thậm chí không thể gọi tên nàng để cầu xin, van vỉ cho một động tác tầm thường kia, một hành động hết sức lặt vặt, tra chìa vào ổ khóa và cả cuộc đời gã treo lơ lửng ở đó - gã hẳn đã quỳ xuống để van cầu nàng, nhưng gã không có thời gian.

Gã giáng cả vai vào cửa. Cánh cửa gỗ rung chuyển. Gã lại lao mình tới, cố đập bung cái rào chắn dày nặng trịch kia, mặc kệ những hậu quả mà cánh tay và xương sườn mình phải gánh chịu, tất cả chỉ vì tự do. Maddy bật khóc, kéo gã lại nhưng gã dằn ra. Cánh cửa rung bần bật dưới những hồi tấn công của gã, tiếng hét ở bên kia, lối vào tắt dần và gã biết thời gian của mình giờ chỉ còn tính bằng giây.

Maddy đi tiếp tục gào lên với gã nhưng gã hầu như chẳng nghe thấy nàng vì những tiếng rầm rầm. Nàng tuyệt vọng túm lấy cánh tay gã. “Đợi!” Những lời điên cuồng của nàng cuối cùng cũng rõ nét trong trí não của gã. “Đợi... anh phải đợi!” Nàng đẩy gã ra, vật lộn tiến đến bên khóa cửa.

Christian tì lên cửa, nhìn bàn tay nàng. Nàng lập tức tra khóa và xoay chìa. Gã nắm lấy tay nắm cửa đẩy ra.

Chạy xuống sân nhà thờ nhỏ tí. Gã giữ chặt Maddy, kéo nàng mạnh đến nỗi nàng ngã sấp vào gã trên bậc thang. Đến chân cầu thang, gã thấy một cánh cổng và chỉ cần một đạp là bung khóa.

Maddy đã thôi nói hay cố vùng thoát. Khi gã lao qua cổng, nàng theo sau gã, cúi gầm mặt, chỉ nhìn gã một cái ngắn ngủi. Christian sập cánh cổng lại rồi tiến tới khu mộ cũ kỹ.

Lật đật trượt ngã trên bãi cỏ dài, Maddy theo sau gã. Một tiếng la mơ hồ và kỳ dị vọng tới trong hơi lạnh rồi chẳng còn lại gì ngoài sương mù và mồ mả. Công tước là một bóng dáng tối sẫm giữa làn sương buốt giá, một bóng ma từ thế kỷ khác trong lễ phục đám cưới bằng nhung với đuôi tôm dài, chỉ phảng phất nét tràn thế khi gã ngoảnh lại để chắc rằng nàng vẫn ở đó.

Gã đi rất nhanh như thể biết rõ đường. Nàng vấp phải một bia mộ bị lấp phân nửa dưới đất trong lúc cố theo gã. Một bụi hồng dại quái quỷ đầy gai nhọn và những chiếc lá khô ánh bạc mắc lấy váy nàng. Nàng dừng chân để gỡ và rốt cuộc mắc nốt cả áo choang vào đó. Gã quay lại, tự mình giúp nàng giật ra, rõ ràng là khiến váy áo nàng rách toạc. Rồi gã nắm lấy cánh tay nàng, giữ nàng kề sát bên gã trong khi chạy vòng vẻo giữa những tấm bia mộ.

Váy nàng bay phần phật nặng nề; bàn chân nàng ướt đẫm sương lạnh khi một bức tường hiện ra mờ mờ trong sương. Gã quay người rảo bước dọc tường, đi lắt léo qua những hàng bia mộ cũ kỹ, cúi người luồn dưới một bệ tượng lớn nơi những thiên thần với đôi cánh nứt vỡ và sứt mẻ trân trối nhìn xuống đám bia mộ rêu phong.

Maddy có thể nghe thấy tiếng xe cộ vọng lại từ bên kia tường, tiếng người bán dạo và âm thanh thành phố, một sự tương phản lạ lùng với những cái bóng âm u và những phiến đá ướt trong nghĩa trang. Một phong tục tế lễ gớm guốc khác, làm bia mộ và dựng tượng: nàng ưa những khoảng đất bằng phẳng, sạch sẽ của phái Giáo hữu hơn nhiều, nơi dường như không còn linh hồn nào lẩn quất.

Jervaulx đưa nàng tới một góc tường. Gã đi thẳng vào đó, gạt mạnh đám cành ướt của một cái cây mọc quá um tùm, làm lộ ra một cái quan tài đá nơi khoảng trống tươi mới. Gã bước vào đó, gạt lá cây dưới chân mình và chìa tay ra cho Maddy.

Đây là trò ma mãnh của một cậu nhóc, nàng nhận ra vậy. Gã biết chỗ này, nhớ được bản đồ nào đó trong trò nghịch ngợm hồi bé qua màn sương và đám cỏ dại um tùm.Khi nàng trèo lên nóc bia mộ, gã đu người lên góc tường, đứng xoạc chân trên đó, chẳng buồn để ý đến những chi tiết thêu trên đuôi tôm hay cái mề đay nặng nề treo trên dải băng vắt chéo qua ngực. Gã chìa tay ra để đỡ nàng.

Maddy ngần ngừ, ngoảnh lại nhìn. Gã thốt lên một tiếng nôn nóng, cúi người sát hơn về phía nàng. Có tiếng cây cỏ xao động, đâu đó xa xa phía sau trong khu nghĩa địa. Tiếng Edward gọi nhưng gần hay xa thì nàng không thể đoán ra.

Bàn tay Công tước nắm lấy áo choàng của nàng, cánh tay nàng, một sự thúc ép làm nàng đau đớn khi gã kéo nàng lên. Sau một hồi trườn bò lóng ngóng chẳng ra thể thống nào, Nàng cũng lên được đến nóc tường. Nàng ngồi vắt vẻo trên đó, gạch cào mạnh lên bắp chân nàng, ngoắc vào tất nàng. Mũ nàng sụp xuống khiến nàng chỉ he hé nhìn thấy đường xuống con hẻm bên kia xa chừng nào. Nàng cố sửa lại mũ cho gọn gàng và vẫn giấu mắt cá chân dưới váy.

Jervaulx vươn người tới cởi dây buộc dưới cằm nàng. Gã búng chiếc mũ xuống nền nghĩa địa bên dưới, dây mũ móc vào một cành cây gãy, treo lơ lửng trên cao.

Gã cười. Trong một khoảnh khắc liều lĩnh khủng khiếp, nàng cầm chắc rằng gã chuẩn bị hôn nàng, Archimedea Timms mộc mạc lập dị, ngay đây trên nóc bức tường này, trong khi Larkin và Edward đang đuổi sát sau lưng, váy nàng thì tốc đến tận thắt lưng, thu vào tầm mắt là người người đi lại nơi cuối con hẻm chật chội.

Gã không làm thế. Gã kéo nốt chân còn lại sang bờ tường bên kia và nhảy xuống vệ đường. Maddy cắn môi khi gã chìa tay cho nàng.

Nàng không biết phải làm gì. Mọi thứ diễn ra quá nhanh không kịp suy nghĩ và giờ đây trông nàng giống hệt đứa con gái ngỗ nghịch của một kẻ bán than, có một vị công tước đang chìa tay để đỡ nàng xuống con hẻm sặc mùi bô và nước đọng.

“Đi đi!” nàng thầm thì. “Đi đi! Tôi sẽ không để họ tìm thấy anh.”

Gã kéo váy nàng, rướn người lên giật tay nàng khiến nàng mất thăng bằng. Nàng chống cự rồi ngã lộn nhào, tiếng thét biến thành tiếng nức nở vì gạch cào xước lòng bàn tay và đùi nàng. Gã đỡ được nàng, cằm gã đập mạnh vào thái dương nàng do lực rơi. Maddy loạng choạng và họ cùng ngã sóng soài, Jervaulx đập lưng vào tường nhà, khẽ kêu lên đau đớn, vai gã thành lớp đệm giữa trán nàng và bức tường thù địch.

Nàng quỳ thẳng người lên, tay bám vào áo gã. Lúc này gã mới hôn nàng, khi hai người ngồi trong con hẻm ẩm ướt: một cái áp môi ngắn, mạnh đến nhói đau, tay gã tì sau ót nàng để ép nàng sát vào gã.

Maddy vùng ra. Nàng đứng dậy. Váy nàng lướt thướt, mũ nàng đã mất, tóc nàng tuột phân nửa và bàn tay nàng chảy máu... và gã đang mỉm cười với nàng, điều đó khiến nàng gần như muốn khóc.

Gã đứng dậy, phủi một bên áo, mặc cho đám lá ướt vẫn dính vào nửa bên kia. Bằng một tay, gã cố gắng tháo ngôi sao bạc trên băng đeo rồi đành phải từ bỏ với một tiếng càu nhàu bực bội. Trông gã bệ rạc như đám quý ông lảo đảo về nhà vào lúc bình minh, miệng hát hò trong khi những con người tử tế đang quét bậc thềm và khuân rác ra ngoài.

“Giờ sao?” Nàng không thể giữ cho giọng mình khỏi run rẩy. “Đi đâu?”

Gã đưa tay lên tóc nàng, vụng về vuốt lại phần bị tuột. Maddy khẽ gắt gỏng và túm lấy bím tóc tuột, tìm chiếc ghim long ra, cuộn lại nó gọn gàng nhất có thể. Trong khi nàng làm việc này, gã phủi váy cho nàng, đi quanh nàng nhặt lá dính trên áo choàng của nàng nữa. Những vết ướt và rách thì chịu rồi - cái váy xám đẹp nhất của nàng - và nàng sẽ bị khiển trách, có thể bị trừng phạt, có thể bị khai trừ khỏi phái Giáo hữu và bị tống vào tù vì tội bắt cóc Công tước Jervaulx.

Maddy không biết phải làm gì với gã. Nàng không thể đưa gã trở lại, không thể để những người kia lại ném gã vào Blythedale, không đang tâm nhìn gã bị ép phải thành thân để bảo vệ tước vị. Rõ ràng việc gã cưới Trotman không phải là ý Chúa, gã đã tập kỹ rồi, vậy mà khi thời điểm đến, Jervaulx vẫn không thể nói - Maddy không hình dung được một Sự thật nào rõ ràng hơn thế. Nhưng việc nàng còn phải theo gã đến hạn độ nào vào lúc này đây thì ngoài năng lực phán đoán ý Chúa của nàng.

Công tước chỉ đơn giản nắm lấy tay nàng, tự mình giành hết quyền quyết định. Với ý chí độc đoán, gã kéo nàng đi theo, rời con hẻm ra ngoài phố.

Không còn mũ trùm, Maddy kéo mũ áo choàng trùm lên đầu trần và vẫn cảm thấy mình với Jervaulx rõ ràng đang khiến người khác săm soi trên lề đường. Vốn chưa bao giờ mạo muội đặt chân tới khu Mayfair trung tâm, nàng không nhận ra con phố này. Những tòa nhà trải dọc hai bên đường, hun hút trong sương mù, không sang trọng như dinh thự Jevaulx hay nhà mới của gã ở quãng trường Belgrave nhưng vẫn hơn hẳn những gì Maddy hằng quen thuộc. Mùi bánh táo nướng bồng bềnh trong sương, người bán chỉ là một giọng chào hàng hư ảo, tiếng rao đầy nhạc tính của một người phụ nữ. Âm thanh của người ấy lạc giữa tiếng vó ngựa lọc cọc tạo nên bởi hai chiếc xe ngựa đang xuôi con phố, trong buồng xe và cả trên nóc chở đầy những người hầu mặc chế phục.

__ Xe ngựa đi qua. Một chiếc xe khác lại hiện ra từ màn sương, con ngựa què khốn khổ kéo chiếc xe chở khách lộc cộc chạy trên đám sỏi lát đường về phía họ. Tiếng la ó bắt đầu dội lại từ một góc khuất trong sương nào đó thẳng hướng nhà thờ. Jervaulx ngoảnh đầu, ngón tay gã thít chặt cánh tay nàng.

Gã bước thẳng xuống phần đường trước mũi xe. Con ngựa cất đầu lên. “Họọọọ!” người đánh xe kêu lên, giật mạnh dây cương như thể con vật tội nghiệp chưa tự mình dừng lại vậy. “Phải cẩn thẩn cho quý nương của mình chứ, thưa ngài!” Người đánh xe ngoảnh nhìn bầu hỗn loạn trong màn sương phía sau rồi lại nhìn Maddy và Jervaulx. “Tôi có thể chở quý ông và quý nương đây không ạ?” ông ta hỏi, không hy vọng lắm. “Nhanh như chớp và rất thoải mái nữa.”

Nom ông ta thật sự kinh ngạc khi Jervaulx tới bên cửa xe nhưng vẫn lập tức trèo xuống, giúp Maddy rồi đến Công tước ngồi vào, tuôn ra hàng tràng ngợi ca trong lúc tiếng gào thét và tiếng chân chạy rầm rập mỗi lúc một lớn trên con phố mù sương.

Người đánh xe liếc về phía đó rồi lại liếc Jervaulx. “Đến đâu đây thưa quý ông?”

Công tước nắm tay Maddy chặt đến nổi nàng thở hổn hển. Nàng cố lấy hơi mà nói, “Chelsea. Ồ không!!” Không phải nơi ấy, mọi người đều biết nhà nàng ở đó. Có một tiếng la vang lên trên phố, nàng chẳng có thời gian mà nghĩ. “Ôi...nhanh lên!” Nàng túm lấy cái nơi xa xôi đầu tiên hiện lên trong đầu. “Đồi Ludgate!”

“John Spring sẽ đưa hai người tới đó trong chớp mắt, rồi các vị sẽ thấy!” Ông ta đóng sầm cửa, và trong khoảnh khắc, nàng nghe thấy tiếng voi vụt vào con ngựa khốn khổ. Họ lao nhanh khỏi đoàn đuổi bắt, tiếng la ó lập tức chìm lấp giữa tiếng cọt kẹt và ken két của chiếc xe ngựa cũ nát.

Maddy thả đầu lên lưng ghế. “Chúng ta không nên thế! Không nên thế!” Bỗng nàng đưa tay lên bịt miệng.

“Ôi, anh có tiền không?”

Jervaulx không trả lời, chỉ túm chặt quai thăng bằng, mày cau lại, mắt gã ánh lên vẻ hoang mang căng thẳng như thể gã không nhận ra nàng, như thể hành động của chính gã đã vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân.

“Tiền!” nàng kêu lên, khó mà nén nổi nỗi bồn chồn của mình.

Gã do dự liếc nhìn nàng.

Maddy khẽ rên lên. “Tôi chẳng có lấy nổi một xu trong giày!”

“Giày,” gã thốt lên, một trong những phản xạ nhắc lại của gã. Gã kêu lên một tiếng bực bội, quắc mắt quay khỏi nàng. Xe ngựa rẽ ở một khúc ngoặt, đảy họ ngã dúi vào nhau giữa tiếng rầm rầm của bánh xe. Gã chống chân lên ghế đối diện và dùng vai đỡ nàng.

Đột nhiên, gã cười phá lên. “Bé-Maddy.” Gã cúi người giật móc khóa trên chiếc giày cưới của mình. “Tiền.”

Đến đồi Luggate, bên ngoài những hiệu vải vóc tơ lụa, giữa tiếng rít của bánh xe bọc sắt, Maddy phải cố phân trần với người đánh xe khi ông ta ngó vào cửa xe. “Chúng tôi phải bán thứ này,” nàng vừa nói vừa chìa móc khóa qua người Jervaulx, “và rồi chúng tôi có thể trả tiền cho ông. Tôi rất xin lỗi đã làm phiền ông.”

Người đánh xe cầm khóa giày tỏa sáng lấp lánh, lật đi lật lại trên găng tay không ngón. Một đàn bồ câu đang đậu trên lề đường giật mình bay lên bởi hồi chuông gióng giả ngân lên từ nhà thờ Thánh Paul, vỗ cánh bay vào màn sương xám dày. “Các người bỏ trốn phải không, quý nương?”

Maddy liếm môi, kinh ngạc vì khả năng linh cảm của ông ta. “Tôi không phải là quý nương! Ông không được gọi tôi như vậy.”

“Tôi nghe thấy họ đuổi theo hai người, ở phái Tây. Cô nói chuyện đặc biệt đấy. Cô thuộc nhóm người đó... họ gọi là gì nhỉ?”

“Phái Giáo hữu,” Maddy uể oải trả lời. “Một tín đồ phái Giáo hữu.”

Ông ta ngước nhìn Jervaulx. “Ngài định cưới cô ấy thật chứ, thưa quý ông? John Spring không chịu chở không đâu.”

Công tước không đáp lời. Sự hoang mang của gã đã biến mất, chỉ còn vẻ im lặng ngạo mạn, sưng sỉa. Gã ném về phía người đánh xe một cái nhìn hờ hững khinh rẻ.

“Ông nhầm rồi,” Maddy nói. “Chúng tôi không cưới nhau.”

“Phải cưới chứ,” người đánh xe càu nhàu. “Chính cô phải khiến ông ấy làm điều đó chứ, thưa quý nương.”

“Đây không...” Nàng dừng lại. Giải thích cũng chẳng ích gì. “Ông có biết tiệm nào gần đây mà tôi bán thứ này được không?”

“Ba quả cầu treo trên cửa đằng xa kia, đó là dấu hiệu của một tiệm cầm đồ. Cô ở lại đây, quý nương, nếu cô không phiền, vì tôi biết quý ông đây sẽ đem tiền về trả cho tôi.”

“Không. Tôi phải đi. Công...” Nàng suýt gọi Jervaulx bằng tước hiệu của gã, may mà kịp nghĩ lại. “Anh ta sẽ đợi.” Nàng túm váy chuẩn bị xuống xe.

Jervaulx lấy chiếc khóa giày từ tay người đánh xe. Trước khi Maddy kịp ngăn lại, gã đã trèo khỏi xe. Nàng vội lao theo nhưng người đánh xe đã nắm lấy cánh tay nàng khi nàng vừa xuống đến hè phố.

“Một trong hai người phải ở lại, thưa quý nương,” ông ta nói.

“Không! Anh ta không nên đi một mình. Anh ta không thể...”

Công tước đã lẫn vào đám đông, mặc kệ cả người đánh xe lẫn sự phản đối của Maddy, gã tránh một con lừa lặc lè đi qua với hai giỏ than lủng lẳng trên lưng. Gã rẽ về hướng đối diện với hiệu cầm đồ, lên đồi về phía nhà thờ.

“Ông phải để tôi đi!” Maddy đứng kiễng chân, tuyệt vọng lo sợ mất dấu của gã. “Tôi phải đi với anh ta!” Mặc dù gã nổi bật, cao vượt lên tuy để đầu trần, mái tóc đen bóng và dải băng chéo xanh trên áo dễ nhận ra giữa đám khách bộ hành, nhưng gã có thể biến mất bất cứ lúc nào giữa phố xá đông đúc.

“Này, cô nghĩ ông ta sẽ bỏ cô dễ vậy sao, quý nương?” Trong khi nàng lo lắng nghển cổ kiễng chân; người lái xe chỉ theo Jervaulx. “Nhìn xem. Đúng vào nhà số 32, quý ông yêu mến của tôi,” John Spring nói vẻ thỏa mãn. “Đó là hiệu Rundell và Bridge.”

Christian dừng ngay bên trong của ra vào hiệu trang sức. Tên phụ tá dẫn gã qua ngưỡng cửa dường như cũng nhận ra gã, y cúi rạp đến tận thắt lưng với một tràng chào mời êm ái. Tất cả thật quen thuộc, Christian đã đến đây khá thường xuyên, gã nhớ chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo cùng bộ khuyên tai rất hợp, cho ai nhỉ?

Một người lập tức đi ra sau quầy hàng. Christian biết người đàn ông đó, chỉ là không thể nhớ ra tên hắn, không cần thiết. Từ ngữ chỉ vô dụng. Thường thì gã sẽ được đưa tới một phòng riêng để quan sát những chiếc khay lót nhung và ngọc mắt mèo vào lúc rỗi rãi, điều mà gã khá ưa, nhưng giờ thì không có thời gian. Gã không thể nấn ná lại đây, nơi người ta biết gã khá rõ.

Gã đặt đôi khóa giày của mình lên quầy. Có một thoáng ngập ngừng. Tên phụ tá biến ra đằng sau. Chủ quầy, béo tốt và nhã nhặn, hai má hoàn toàn giấu kín sau cổ áo dựng lên, không biểu lộ chút ngạc nhiên. Y đi vòng qua quầy, mò tìm trong túi, rút ra một chiếc kính lúp bé tí. Christian nhìn y săm soi những viên kim cương tỏa sáng rực rỡ, rất nhanh vẻ chuyên nghiệp. Chủ quầy đặt chiếc khóa giầy xuống.

“Ba tram duoc khơng a, thua duc ơng?”

Trả ba trăm là quá rộng rãi, cả cặp đó không thể đáng giá hơn một nửa thế. Christian cau mày, e rằng mình hiểu sai. Gã đè nén sự cảnh giác xuống, bóp nghẹn nó trong vẻ ngoài băng giá.

“Ba hai nhăm,” người đàn ông nói. Ông ta mỉm cười. “Ducong da luon tu te voi chung toi. Hay de chung toi co co hoi dap lai ngai.”

Tên phụ tá đi vòng qua góc quầy, đẩy một khay nhẫn vào lại ngăn kéo. Những đường cong bằng vàng nằm thành từng hàng, từng hàng ngăn nắp. Lối trưng bày gọn ghẽ đó thu hút ánh nhìn của Christian, khiến gã xao lãng.

Chủ quầy líu ríu hỏi gì đó. Christian nhận ra mình vừa bị phân tâm. Gã lấp liếm bằng một cái gật đầu độc đoán, đồng ý với giá kia.

Những chiếc nhẫn biến mất vào ngăn kéo có rãnh. Nhẫn cưới. Viên phụ tá lấy chìa khóa đeo trên cổ mở một ngăn kéo khác.

Chủ quầy hơi ngả người về phía Christian. “Ngaphie ducong,” ông ta hỏi bằng một giọng rất nhỏ, “tien mat chu a?”

Christian không hiểu. Gã cảm thấy mụ đi, phải đối diện với vẻ mong chờ đầy tự tin của kẻ kia. Sau một khoảng lặng dài đến kinh dị, gã bám lấy vẻ xa cách băng giá của mình, từ chối dựa tới gần hơn hay tỏ vẻ nghe thấy câu hỏi kia, cố nghĩ cho thấu. Hàng hóa kiểm tra xong, mặc cả xong, rồi... sao?

Họ sẽ trả gã.

Ngân phiếu hay bằng tiền mặt. Phải rồi.

Tim gã đập thình thịch. Gã không thể nghĩ ra cách trả lời. Gã tóm lấy cạnh bàn - rồi đặt bàn tay đeo găng trắng của mình lên. Gã xòe tay, lòng bàn tay hướng lên trên.

“Xong.” Đối phương gật đầu. “Một phút thôi ạ.” Ông ta nhặt lấy đôi móc khóa rồi lanh lẹ đi vào phòng trong.

Christian nhìn tên trợ tá tất bật làm việc. Chiếc khay mới được đưa đến quầy hàng cho người đàn ông và một cô gái trẻ mặc chiếc váy xám giản dị. Và trong khi Christian đứng đó nghiến chặt răng, tim đập thình thịch, lén nhìn một đôi nhà quê nào đó đang trịnh trọng líu ríu về món đồ rẻ tiền muốn mua, gã bỗng ngộ ra. Một sự thức tỉnh, một câu trả lời đã dò đường trong bộ não tê liệt và bất trị của gã lâu hơn cả thời gian gã quen biết chính mình.

Maddy. Chính bé-Maddy là người gã nên cưới.

Sự rõ ràng của điều ấy, cái đẹp ấy, bung nở trong gã với vòng hào quang hoàn hảo. Bé-Maddy sẽ không bao giờ để chúng đưa gã về lại đó, bé-Maddy có thể hiểu gã, nàng không sỉ nhục gã; cha nàng là một nhà toán học tài năng, nàng tận tụy và trung thành - hãy nhìn cái cách nàng đi cùng gã dù thậm chí có phần bị ép buộc, chút chút thôi. Nàng đã đi hầu như bởi chính quyết định của mình, và Chúa ơi, gã thậm chí còn thấy nàng chiến đấu, rất dũng mãnh, với rồng cái. Và nàng đã nói rằng nàng yêu gã. Gã nghĩ rằng nàng đã nói vậy. Gã hầu như chắc chắn.

Bé-Maddy xứng đáng là nữ công tước. Quả là một sai lầm lớn của tự nhiên khi nặn nàng thành một cái mũ trùm như chiếc muỗng xúc đường cổ lổ.

Chủ quầy quay lại cùng một cuốn sổ bọc da mỏng. Ông ta đặt nó lên quầy, vẻ thận trọng, không có dấu hiệu nào của tiền giấy nhưng Christian biết đó là gì. Gã cảm thấy cấp bách, bồn chồn phải thoát đi, gã nỗ lực kiềm chế cơn bốc đồng xúi gã giằng lấy cuốn sổ mà lao ra ngoài. Thay vào đó, gã đến bên khay nhẫn, hơi cúi đầu thay lời xin lỗi cô gái trẻ, lấy một chiếc nhẫn khỏi đệm nhung mang lại chỗ người bán hàng.

Chủ quầy nở nụ cười tươi rói sẵn có. Ông ta chực lấy lại cuốn sổ tiền. Christian đập tay lên đó.

“Gui hoa don, tất nhiên rồi ạ.” Người bán hàng không chớp mắt. “Đe toi bo nhan vao hop, thua diec ơng.” Ông ta lấy chiếc nhẫn, để cuốn sổ lại đó.

Christian thả chiếc ví da vào túi mình. Gã ghét cảm giác này - một tên trộm tiền của chính mình. Gã cảm thấy khả năng tự chủ của mình đang rạn nứt. Một con thú lén lút, trốn chạy, một tên điên ở Tòa Đại pháp, không có quyền bán cả khóa giày của mình, không có quyền mua cho vợ tương lai một chiếc nhẫn cưới.

Người bán hàng quay lại với chiếc hộp. Christian nhận lấy. Họ rước gã ra như thể gã vẫn là Công tước Jervaulx thật sự. Vẫn là một người đàn ông chứ không phải một con dã thú.

Quay ra đến phó, gã thấy chóng mặt, uể oải, toàn thân có cảm giác như kẻ phiền nhiễu bị mắc kẹt trong u mê. Gã bước mấy bước dọc vỉa hè rồi dừng lại dựa vào tường. Đám đông vượt qua gã, hỗn độn và ồn ào - những tiếng líu ríu xa lạ, những âm thanh vô nghĩa khủng khiếp mà đáng lẽ phải có nghĩa.

Sự bình tĩnh băng giá lúc nãy bỏ rơi gã, phản ứng chậm chạp khiến tim gã đập thình thịch khiếp đảm - có thể gã không làm đúng, có thể gã đã quên điều gì đó, gã không biết, tất cả đều gớm ghiếc và lạ lùng, chuyện gì đã xảy ra thế này, bằng cách nào mà gã đánh mất chính mình, biến mình trở nên quái dị, ném mình vào tay kẻ khác để mặc chúng bắt giữ, xiềng xích thế này.

Gã nghe thấy tiếng Maddy gọi mình. Gã nghe thấy tên mình xuyên qua mớ âm thanh lộn xộn - Jervaulx - bé-Maddy thân thuộc chất phác không kiểu cách, bàn tay nàng trên cánh tay gã, đôi mắt nàng - đôi mắt màu rượu vang - ngước nhìn gã, đầy sợ hãi và nghi vấn.

Gã hít vào một hơi nặng nhọc, kiềm chế cơn kinh hãi. Gã cố nặn một nụ cười. Không nhìn xuống, gã lần mò tìm cuốn sổ tiền trong túi đặt vào tay nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.