Thách Thức Con Tim

Chương 36: Bước đi



Hạ Vy chạy tới phòng bảo vệ lấy chổi. Xui quá!!!! Phải trực nhật đúng hôm nhiều tiết nhất trong tuần. Bụng đói cồn cào. Phải làm thật nhanh để về ăn cơm mới được. Lẽ ra hôm nay Thiên sẽ ở lại giúp, nhưng cậu ấy lại vướng hẹn với thầy Hiệu trưởng để hướng nghiệp. Cũng thông cảm thôi, cậu ấy là niềm tự hào của The Nobility mà. Kì thi Đại học quan trọng sắp tới sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cậu ấy và danh tiếng của The Nobility. Các giáo viên trong trường đều đặt rất nhiều niềm tin vào cậu ấy. Nếu kết quả thi lần này ko được tốt, chắc mọi người sẽ thất vọng lắm. Đôi khi Vy cảm tháy giữa cô và Thiên đang bị ngăn cách bởi một biên giới nào đây, một thứ gì đó rất mơ hồ nhưng lại rất rõ ràng. Cô hiểu được khoảng cách của hai người vãn còn đang rất xa, rất xa nhưng cô sẽ cô gắng, cố gắng rút ngắn khoảng cách ấy bởi vì tình cảm giữa hai con người có thể làm thay đổi mọi thứ. Cô nghĩ vậy.

Bước chân cô bé dừng lại. Có tiếng nói chuyện. Muộn rồi sao trong trường vẫn còn người nhỉ. Cô bé tiến gần tới nơi phát ra âm thanh. Ai vậy??? Tò mò quá!!!!! Dù biết nghe lén người khác nói chuyện là xấu nhưng cô chỉ nghe một chút, một chút cho bớt tò mò thôi mà. Chắc ko sao đâu.

- Có chuyện gì?????_ Tiếng nói của một cô gái. Vy nheo mắt nhìn. Khoảng cách hơi xa, trời cúng đã tối, cô chỉ nhìn được bằng chút ánh sáng hiếm hoi, le lói của bóng đèn nê-ông lặp cạnh vách tường mà hai người lạ mắt đang đứng. Giọng nói khá thanh, mái tóc ngắn buộc sang hai bên, vóc người nhỏ nhắn. Thiên Mẫn????? Có phải là Châu Thiên Mẫn ko???? Chắc là Thiên Mẫn rồi. Cả trường The Nobility này chỉ có cô ấy buộc tóc hai bên thôi....

- Tôi muốn thay đổi kịch bản một chút_ Giọng nói khàn khàn ngai ngái của một nam sinh. Ai vậy??? Mái tóc vàng óng lóe sáng dưới bóng đèn. Vóc người cao lớn. Chẳng lẽ là..... Henry???? Trường The Nobility có rất nhiều người ngoại quốc đến học. Nhưng học phát am thường ko chuẩn lắm. Chỉ có một vài học sinh phát âm khá chuẩn nhưng lại có chất giọng ko được tốt lắm. Henry là một trong số đó. Giọng cậu ta lúc nào hầu như cũng hơi ngai ngái, nghe rất ngộ. Nhưng Hen và Thiên ẫn đang làm gì ở đây??? Họ đã quen biết nhau từ trước hay sao??? Thiên Mẫn chỉ mới nhập học sáng nay. Chắc họ đã kịp làm quen với nhau từ tước. Nhưng Hen đang nhắc tới kịch bản. Kịch bản nào???? Họ nói tối nghĩa quá. Vy ko hiểu........

- Là sao?????_ Thiên Mẫn nói lớn. Cả sân trường vang tiếng của cô ấy. Vy hồi hộp. Sự tò mò kéo cô ở lại.

- Tôi bị lộ rồi......._ Hen nói, có chút gì đó chán nản. Vy ko hiểu cái gì hết. Người ngoài cuộc mà. Ko hiểu cũng là điều đương nhiên

- Cái gì???? Anh đã bị lộ là......_ Mẫn ngạc nhiên nói lớn hơn nữa. Nhưng cô gái chưa kịp nói hêt câu đã bị Hen lấy tay giữ miệng lại. Hen là gì???? Biết bao câu hỏi liên tiếp đặt ra trong đầu Vy. Họ đang nói về một chuyện gì đó. Có vẻ khá nghiêm trọng. Càng nghe họ nói, Vy lại càng cảm thấy rối rắm, khó hiểu. Biết vậy ban đầu đừng nghe thì bây giờ chẳng phải suy nghĩ nhiều..... Tò mò nối tiếp tò mò. Và thế là Vy vẫn tiếp tục ở lại lắng nghe câu chuyện để bớt suy nghĩ nhiều hay ít nhất là cũng giải thích được phần nào nhưng câu hỏi mà trong đầu cô bé đang suy nghĩ......

- Nhỏ miệng thôi, cô muốn cả trường này nghe thấy à????_ Hen gắt, cậu có vẻ bực bội. Trên lớp cậu chư bao giờ như vậy. Luôn khiêm tốn, hiền lành và hào đông. Chắc có lẽ chuyện rất nghiêm trọng. Hoặc là đây mới chính là con người thật của cậu. Nhưng cậu phải giả vờ để làm gì??? Rò ràng là chẳng có động cơ nào để làm vậy. Chắc Vy lại suy nghĩ quá nhiều rồi.

- Nhưng bây giờ trong tường đâu có ai. Anh suy nghĩ quá nhiều rồi đó._ Thiên Mẫn hát tay Hen ra..... Cau có..... Cô bé có lẽ ko hài lòng với hành động vừa rồi của Henry. Vy nghĩ vậy. Cô bé cảm thấy có một chút gì đó tội lỗi. Mẫn nghĩ trong trường ko có ai ngoai hai người. Nhưng cô ấy ko biết rằng.... còn một kẻ tò mở lại trường, người ấy là Vy..... Cảm thấy tội lỗi..........

- Cứ cho là vậy đi. Nhưng cũng ko thể chắc được điêu gì._ Henry ngó nghiêng xung quang rồi nói tiếp - Cẩn thận một chút vẫn hơn.

- Vậy kịch bản tiếp theo sẽ như thế nào?????_ Thiên Mẫn mân mê những sợi tóc mai. Cô tỏ ra rất dửng dưng....

- Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục chia cách hai người họ. Nhưng lần này thì cô ko còn là người họ nữa...... Mà chính thức lên sàn diễn_ Henry nói. Vy có một dự cảm chẳng lành. "Hai người họ"???? Họ đang muốn chia cách ai?????

- Nhưng tôi nghĩ khả năng thành công sẽ ko cao. Tên Dương Hải Đăng đó quá đa nghi, khó tiếp cận.... Điều mà chúng ta bây giờ có thể làm được là cho họ hiểu nhầm về tình cảm của nhau thôi...... _ Thiên Mẫn nói có vẻ khá chuyên nghiệp. Nhưng Hạ Vy ko quan tâm điều đó. Điều cô quan tâm là.... Thiên Mẫn, cô ấy vừa mới nhắc tới Khánh Du.....??? Ý của họ là sao??? "Họ" mà Thiên Mẫn đang nhắc tới là ai??? Chẳng lẽ là Châu Giang????? Vy nín thở hồi hộp. Cô dựa sát vào tường để lắng nghe tiếp câu chuyện.

- Yên tâm đi..... Tôi sẽ lo phần Châu Giang.... Còn cô hãy tiếp cận Hải Đăng...... Nhẹ nhàng thôi, đừng quá vồ vập. Nếu ko cậu ta sẽ phát hiện đấy.... Hãy tỏ ra thân thiện với tên đó và tôi sẽ giúp Châu Giang nhìn thấy. Cứ thế và ngược lại.... Chúng ta sẽ tạo một khoảng cách cho hai người họ. Chỉ đơn giản như vậy thôi alf đủ. Và tôi sẽ đến bên người ấy.... _ Quá rõ ràng rồi, chẳng phải nói thêm gì nữa. Hai người ấy đang nhắm tới Kháng Du và Châu Giang.

Cô phải làm gì tiếp theo đây. Lên tiếng hay là im lặng???? Cô rất muốn nói, nhưng sẽ nói gì đây và ai sẽ tin cô. Hai người ấy đang được coi là mẫu người lí tưởng của biết bao nhiêu học sinh trong trường..... Nếu nói co Khánh Du biết, có ổn ko đây???? Với cá tính của cậu ta thì mọi chuyện sẽ rối tung lên mất thôi.... Còn Châu Giang, cô ấy có thể sẽ ko tin và có thể sẽ tin nhưng sẽ bị ám ảnh nhiều..... Khánh Thiên thì càng ko.... Cậu ấy sắp phải thi rôi, cô ko nên tạo thêm nhiều gánh nặng và áp lực cho Thiên. Được rồi, vậy cô sẽ giúp Khánh Du và Châu Giang, giúp một cách âm thầm....... Cuộc sống đã tôi luyện Vy thành một con người cứng rắn và mạnh mẽ hơn. Cô đã học được cách bảo vệ, bảo vệ nhưng người xung quanh cô và bảo vệ nhưng người cô yêu thương..... Châu Giang đã từng dạy cô thế nào là yêu thương và cô sẽ bảo vệ cô ấy, sẽ giúp cô ấy tìm thấy con đường hạnh phúc thật sự. Trước đây cô cứ lặng im như một cái bóng...... Và chính sự im lặng ấy khiến Lam rời xa cô... Giá như lúc ấy cô chạy theo và giải thích thì Lam sẽ ko bước đi. Cô ko muốn mất thêm một người bạn nữa. Cô phải làm gì đó thôi. Sự hiền lành ko giúp gì được cho cô giữa dòng đời xô đẩy và ích kỷ này. Cô ko thể đứng yên để người khác xô đẩy mãi được. Đã đến lúc cô phải đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.