Thái Âm Tinh Quân Rải Đào Hoa

Chương 13



Sau khi rời khỏi thạch động kia hai người liền nhanh chóng xuống núi, Hoạt Lịch Sam ôm Lâm Thanh theo chân Lam Âm một đường bay nhảy đi thẳng về phía tây, hai người đi rất nhanh có thể gọi là lướt trên mặt đất đến khi trời hửng sáng mới dừng chân tại một ngôi miếu đổ nát. Hoạt Lịch Sam vẫn mang thương tích trên người, vết cào của Tuyết báo kia không biết sao lại không khép lại, mỗi lần cử động đều đụng vào miệng vết thương đau đến mức hắn hút một ngụm khí. Nhắm mắt chờ đau đớn đi qua, đến khi nhìn vào bảng tên đã mục rữa loáng thoáng khắc vài chữ " Dực Thánh Điện" mới nghi hoặc nhìn Lam Âm:

- Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?

Lam Âm nhẻo miệng cười, nụ cười này không mang theo thân thiết như ban đầu cũng không lạnh lùng xa cách, hắn ôm lấy Lâm Thanh từ Hoạt Lịch Sam, chậm dãi nói:

- Chuyện Cự Môn Tinh Quân không công nhận thưởng cũng không phải bí mật, nghe nói Yêu Đạo Nhân khi đó bộc phát ma tính phá vỡ lưới càn khôn, ma chướng thi độc ngập trời làm chết mấy trăm thiên binh, thương tổn không ít. Dực Thánh Chân Quân lặng lẽ ứng cứu mới chật vật giành chiến thắng.

Lam Âm dừng một chút nhìn vẻ mặt ngưng đọng hiếm thấy của Hoạt Lịch Sam, chớp mắt như càng khẳng định:

- Ngươi sẽ khômg đến mức cả miếu điện thờ phụng mình cũng không nhận ra chứ? Dực Thánh Chân Quân - Diệc Cao Tích.

- "..."

"Hoạt Lịch Sam" lạnh lùng liếc qua Lam Âm, đột nhiên một vòng kim quang sáng chói như hàng nghìn tơ mảnh bao bọc lấy hắn. Trong nháy mắt nam tử tuấn khí một thân tử y đứng trước mặt Lam Âm, Diệc Cao Tích không lằng nhằng:

- Nhận ra từ khi nào?

Lam Âm nhún vai:

- Lúc ngươi hôn ta.

- "..."

- Hoạt Lịch Sam không phải giai non, kỹ thuật sẽ không kém thế, hắn chỉ thích giả nai thôi. Đánh lưỡi cái loại này, hắn phải nói là....

- Câm miệng!

Gân xanh trên trán Diệc Cao Tích giật giật, bộ dáng của Lam Âm cũng thuộc loại thư sinh nho nhã nhưng khi mở miệng nói dâm ngôn uế ngữ gì cũng phun ra được làm người ta tức hộc máu!

- Đưa đứa nhóc đó cho ta.

Diệc Cao Tích vươn tay muốn bế Lâm Thanh, Lam Âm nhanh nhẹn nghiêng người tránh tay hắn, lùi ra sau một bước:

- Dực Thánh Chân Quân vốn là kẻ không thích ồn ào đùa cợt, nay lại kiên nhẫn giả dạng Hoạt Lịch Sam theo ta xuống phàm trần náo loạn, sẽ không phải chỉ vì đứa trẻ này chứ?

Khóe miệng Lam Âm vẫn treo nụ cười nhạt nhưng đã sớm thủ thế, nếu Diệc Cao Tích muốn dùng vũ lực hắn cũng không ngại phản kích. Bất quá, Diệc Cao Tích vẫn rất bình tĩnh:

- Năng lực của ngươi không đủ bảo hộ  nó, đưa cho ta.

- Không đưa!

Tính trẻ con nổi lên, bức tượng thần cũ nát trong miếu đột nhiên bị nhấc lên lơ lửng giữa không trung rồi phóng thẳng vào Diệc Cao Tích, Lam Âm thừa cơ nhảy khỏi cửa sổ bên hông chạy trốn. Bất luận là vì lý do gì cũng không thể giao đứa nhỏ này cho hắn, bây giờ có thể khẳng định Yêu Đạo Nhân hay Diệc Cao Tích rất coi trọng đứa nhỏ này, trước tiên phải tìm nơi an toàn lánh nạn.

Họa Sơn quanh năm mây mù dày đặc bao bọc, không cần nghĩ cũng biết đây là nơi trốn tốt nhất.

- Tiểu kê kê! Mau cứu mạng!

Lam Âm vung tay xé rách kết giới mới lập vọt thẳng vào bên trong, Vương Thanh Thân bị tiếng hô của hắn làm giật mình. Lam Âm sao gào thảm thiết như vậy? Còn đứa nhỏ hắn bế trên tay là của ai???

Chưa hiểu mô tê gì Lam Âm đã ném mạnh đứa nhóc về phía y làm y cuống cả lên, miễn cưỡng nhảy lên tiếp được đứa nhỏ hai đinh sắt kìm giữ bàn chân lóe đỏ lên như bị hun nóng, da thịt bao xung quanh cũng bắt đầu bị bỏng loét ghê người. Vương Thanh Quân nhíu mi nhẫn nhịn cơn đau rát đem đứa nhỏ đặt xuống tảng đá bằng phẳng, Lâm Thanh mở to mắt nhìn nam nhân quần áo rách rưới đang từng chút bị ngọn lửa vô hình nào đó đốt cháy, hình như rất thống khổ.

- Ca ca...bị đau...

Bàn tay nho nhỏ nắm lấy tay Vương Thanh Quân, lòng bàn tay đầy các vết cắt lớn nhỏ có mới có cũ còn vài chỗ da đang lành lại, cỏ vẻ bị bỏng nặng, Vương Thanh Quân hơi sững lại cảm nhận các ngón tay ngắn tũn vuốt ve nhẹ các vết thương sợ y bị đau, bứt dứt trong lòng cũng giảm đi không ít.

Bên ân cần ấm áp, bên kia đac bắt đầu đánh nhau loạn xạ. Trước khi kết giới trước động liền lại Diệc  Cao Tích đã đuổi sát đuôi Lam Âm, y lạnh lùng phá vỡ vụn kết giới, linh lực hội tụ thành một trường kiếm chuôi vàng sáng rực, mãnh long uốn lượn quanh lưỡi kiếm sắc bén chém xuống làm nền đất nứt toác. Tuy nói Họa Sơn có thể phong ấn linh lực của thần ma nhưng không đủ sức áp chế sức mạnh của tiên khí, thanh kiếm của Diệc Cao Tích tên Dực Thánh, tiên kiếm rèn đúc cắm sâu trong Vạn Kiếm Lũy dưới Côn Lôn, hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, vô cùng cường đại. Lam Âm chỉ có một nhánh trúc mỏng manh không rõ nguồn gốc, miễn cưỡng né tránh từng luồng kiếm khí sắc lẹm, quần áo nhanh chóng bị cắt ra tơi tả, tiên huyết nhỏ xuống mặt hồ dung nham làm nó từ từ chuyển màu thành một bể máu.

- Lam Âm!

Vương Thanh Quân nhìn cục diện đã nghiêng về một phía, sốt ruột vô cùng, chỉ sợ Diệc Cao Tích nổi điên chém thêm mấy phát là hắn xong đời, Vương Thanh Quân ôm Lâm Thanh trên tay, hướng về phía Diệc Cao Tích:

- Dực Thánh Chân Quân! Tuy rằng tên Lam Âm kia là kẻ rất khốn nạn nhưng dù gì ngươi và hắn cũng đã có hài tử lớn như vậy, ngươi sẽ không để con của mình thành có mẹ không cha chứ?!

Lam Âm: - "....."

Diệc Cao Tích: - "....."

Lâm Thanh: - "....."

Ta nói sai gì sao? Không khí sao tự nhiên quỷ dị dữ vậy?

Tiểu phụng nhi, ngươi ngại cục diện chưa đủ rối đúng không?

Quả nhiên đám các ngươi đều đáng chết!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.