Thái Châu Ký - Mễ Hoa

Chương 27



"Gông cùm cần phải phá bỏ, ta có lẽ không có cơ hội đó, nhưng ta hy vọng Lệnh Nghi có."

Thế tục đè nén nàng, hứng chịu gạch đá bụi bặm rơi xuống hết thảy, nàng vẫn lẻ loi một mình, chưa từng thật sự đứng lên.

Nhưng Hàn Lệnh Nghi có thể đứng lên.

Bên cạnh nàng có Hàn Sơn Nguyệt, có Hồ A Bảo, còn có Gia Nương.

Sau khi Lệnh Nghi chào đời, Gia Nương vốn định tự sát.

Ta nói với Hàn Sơn Nguyệt: "Hi hi, tiểu Lệnh Nghi cần b.ú sữa, ta không có, nàng có sao?"

Hàn Sơn Nguyệt: "?"

Sau đó dưới sự thỉnh cầu của ta, Gia Nương trở thành nhũ mẫu của tiểu Lệnh Nghi, chuyên môn phụ trách chăm sóc con cho chúng ta.

Như Hàn Sơn Nguyệt đã nói, nàng hy vọng Hàn Lệnh Nghi có cơ hội phá vỡ gông cùm, cho nên nàng đang dốc hết sức lực để ổn định cục diện Cao Sơn đạo.

Kinh thành sóng gió quỷ quyệt, hoàng đế vẫn luôn có ý định xây dựng lại Mị Xuyên, đây là một tín hiệu rất nguy hiểm.

Hai châu tiết độ sứ Cao Sơn đạo, cùng với quan lại địa phương nhỏ chung quy vẫn là quan viên của triều đình, phải nghe theo mệnh lệnh của triều đình.

Mặc dù từ trước đến nay, bọn họ và Hàn gia vẫn luôn có quan hệ cá nhân rất tốt.

Hàn Sơn Nguyệt mỉm cười, nàng nói với ta: "Quan hệ cá nhân là gì chứ? Chẳng qua chỉ là tình cảm có được nhờ ngọc trai mà thôi, trại ngọc trai tuy là của Hàn gia, nhưng mỗi năm vẫn chia cho bọn họ không ít chỗ tốt."



Nếu không chỉ dựa vào đất phong của tổ tiên, làm sao Hàn gia có thể thế lực lớn mạnh ở Cao Sơn đạo được.

Thời buổi này, cục diện ổn định thì mọi người chính là bằng hữu.

Thực tế bất lợi, bọn họ sẽ trở mặt lấy mạng ngươi ngay.

Hàn Sơn Nguyệt hiểu rõ nhân tính, nàng vẫn luôn hoài nghi, tên gian tế tên Vân Châu kia dùng chim nhạn đưa tin tức từ trại ngọc trai Hàn gia ra ngoài, chỉ có thể là người của kinh thành hoặc là người do hai châu tiết độ sứ phái tới.

Vì bọn họ đã có hứng thú với trại ngọc trai của Hàn gia như vậy, Hàn Sơn Nguyệt cũng không giấu giếm nữa, nàng lấy danh nghĩa thiết tiệc, mời tiết độ sứ Quảng Châu Ngô Thế Xương và tiết độ Ung Châu  sứ Thường Giang đến phủ.

Từ đầu mùa xuân đến nay sức khỏe của Thường Giang vẫn luôn không tốt, người đến dự tiệc là hai người con trai của ông ta - Thường Hạc Ninh và Thường Hạc Tiêu.

Trên bữa tiệc, Hàn Sơn Nguyệt cùng bàn bạc một với bọn họ, ngoài những quy định mà ông nội đã đặt ra trước đây, nàng bằng lòng lấy năm phần lợi ích, mời bọn họ cùng nhau trông coi tất cả trại ngọc trai ở Cao Sơn đạo, phái binh đóng quân ở đó.

Lời này không chỉ khiến bọn họ kinh ngạc, ngay cả ta cũng bị dọa sợ.

Hàn gia có hơn một trăm trại ngọc trai lớn nhỏ, để bọn họ phái binh đóng quân, chẳng khác nào giao trại ngọc trai vào tay bọn họ, sau này muốn lấy lại, e là rất khó.

Ngô Thế Xương như con cáo già, hỏi: "Hàn Sơn quân vì sao lại làm như vậy?"

Hàn Sơn Nguyệt khẽ mỉm cười, thở dài nói: "Thế bá chắc hẳn đã biết, hoàng thượng có ý định xây dựng lại Mị Xuyên ở Cao Sơn đạo, thường nói thánh ý khó đoán, cháu chỉ sợ gia tộc gặp nạn, lần này đến đây chẳng qua chỉ là muốn cầu cứu thế bá thôi ạ."

Thần sắc nàng đĩnh đạc, giọng nói chân thành.



Ngô Thế Xương cười lớn một tiếng, ông ta đương nhiên hiểu rõ đạo lý trong đó, một khi hoàng thượng thật sự xây dựng lại Mị Xuyên, tất cả trại ngọc trai ở Cao Sơn đạo đều phải giao ra.

Lúc này tình thế của Hàn gia sẽ trở nên rất tế nhị, vì có " Châu Hoạn Trạng", hoàng thượng có thể sẽ tìm cơ hội để ra tay với Hàn gia trước, sau đó đường hoàng lấy lại trại ngọc trai.

Nếu như có hai châu tiết độ sứ phái binh đóng quân, tình huống sẽ khác, trại ngọc trai sẽ không còn chỉ là của Hàn gia nữa, khi tai họa ập đến, Hàn gia cũng có thể toàn thây rút lui.

Ngô Thế Xương gật đầu tán thưởng: "Ông nội con không bằng con vạn lần, người biết thời thế mới xứng là người tài giỏi, hiền chất quả là người thông minh, Hàn gia sớm nên làm như vậy rồi."

"Thế bá chê cười rồi, cháu chỉ muốn bảo toàn bản thân thôi ạ." Hàn Sơn Nguyệt chắp tay thi lễ với ông ta, thái độ cung kính.

Trời đã tối, Ngô Thế Xương uống được một bữa rượu ngon, say khướt rồi ở lại Hàn gia qua đêm.

Hai anh em Thường Hạc Ninh và Thường Hạc Tiêu nói muốn đem chuyện này bẩm báo với cha, nên không ở lại lâu.

Lúc Thường Hạc Tiêu sắp rời đi còn quay đầu nhìn Hàn Sơn Nguyệt thật sâu, ánh mắt đầy lưu luyến.

Tối đó ta liền tức giận, cắn một cái vào vai Hàn Sơn Nguyệt, không chịu buông ra.

Nàng khẽ rên một tiếng, đưa tay ra sờ mặt ta, cười nói: "Nàng thuộc loài chó à? Giấm này cũng ăn sao?"

Ta buông miệng ra, bất mãn nhìn nàng: "Nàng đang nói dối, hắn ta rõ ràng là có ý đồ với nàng."

"Thì đã sao, A Bảo, ta chỉ muốn ở bên nàng thôi."

Nàng thật biết cách nắm bắt điểm yếu của ta, nâng cằm ta lên, hai cánh môi như có như không chạm vào ta, giọng nói khàn khàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.