Trong một tửu lâu khá sang trọng tại một vùng giáp giới với Giang Nam!
Thời gian là lúc chính ngọ của một ngày cận tiết Đông thiên!
Thời gian này, tiết trời thế này, chẳng trách tửu lâu bây giờ đông nghịt khách!
Và khách nhân đã đông thì đương nhiên bàn ghế phải thiếu và sự phục vụ của các tửu bảo dù tận tụy bao nhiêu vẫn có phần nào sơ sót!
Cộng thêm vào đó là tiếng người nói chuyện huyên náo khiến cho vài vị khách nhân có muốn lên tiếng gọi tửu bảo lấy thêm món này món nọ cũng không sao gọi được.
Và hễ không gọi được tửu bảo, gặp khách nhân khó tính thì việc xảy ra tiếng chửi mắng là việc tất nhiên phải có.
Nhưng dù sao, chỉ đến mức độ chửi mắng là quá lắm rồi, là đủ để cho tửu bảo nào vô phúc nghe lọt vào tai cũng phải muối mặt làm vui, giả lả mà vâng dạ! Miễn sao khách nhân ăn no, uống say, thanh toán tiền sòng phẳng là được rồi!
Ngoại lệ!
Đương nhiên ở trên đời không sao tránh được những trường hợp ngoại lệ. Có những khách nhân hoặc muốn tác oai, tác quái, hoặc do có chút men nồng đang hừng hực trong người, khiến cho khách nhân đã khó tính khó nết lại càng có dịp sinh thêm lắm chuyện.
Tại tửu lâu này, vào tiết này, giờ này, quả là có một bàn gồm bốn người đã ở trong tình trạng ngoại lệ vừa mới nói.
Không! Không phải bốn người ngồi chung bàn này là chung một nhóm.
Bọn họ gồm hai nhóm riêng biệt rõ ràng! Từ cách phục sức, đến cách ăn cách nói, đủ để biểu hiện bốn người này thuộc hai phe phái khác biệt nhau.
Và không phải mọi phe hai người để cho cân xứng! Vì có nhiều người lầm tưởng như thế! Mà là một phe gồm ba người và phe bên kia độc nhất chỉ có một người.
Thế... sao bọn họ lại ngồi chung một bàn như vậy khi đã không cùng một phe?
Như đã nói, đấy là do tiết trời đông tháng giá, do đã đến giờ dùng bữa, do đây là một tửu lâu nên mọi người đổ xô nhau kéo đến đây để tìm cái gì đó bỏ vào bụng cho no, cho ấm! Và vì đông nên hễ có bàn nào trống thì họ ngồi xen vào ngay, tùy theo ở tại bàn đó đã có bao nhiêu thực khách rồi, và còn chứa thêm được bao nhiêu người nữa!
Vậy có người sẽ hỏi, tại sao vị khách chỉ có mỗi một mình này lại chen vào làm chi cái bàn đã có ba người thực khách ăn to nói lớn, võ phục xênh xang, vũ khí sáng ngời này làm gì?
Có nói ra mới biết là không phải người thực khách này đến sau! Trái lại, chính bọn ba người kia mới là những kẻ đến sau.
Thoạt đầu, cũng có nhiều người vào trước, do thiếu bàn ăn, đã có ý định đến ngồi chung bàn với vị thực khách này. Nhưng qua lần nhận xét đầu tiên, tất cả mọi người đều nghĩ rằng: vị thực khách trẻ tuổi, đẹp người, dung nghi tuấn tú này ắt là đang chờ bạn tình đến dùng bữa trưa. Vì dáng người đó, phong tư đó, tướng mạo đó, chả lẽ vị thực khách lại không có số đào hoa hay sao? Và thêm một điều nữa, làm cho mọi người gần như tin vào nhận định của họ và họ không muốn quấy rầy một thực khách có dáng vẻ bên ngoài đẹp đẽ đến thế. Đó là, chốc chốc, vị thực khách này lại đưa mắt nhìn ra cửa, như đang chờ đón ai đó.
Điều này khiến họ không làm sao tránh được đã nghĩ như thế, vì do thực khách đông, sự phục vụ của tửu bảo có phần nào sơ suất, nên rốt cuộc dù thực khách này ngồi bàn đã lâu, nhưng trên bàn, ngay trước mặt vẫn chưa có tên tửu bảo nào bày dọn món ăn ra cả. Điều này càng khiến cho mọi người dễ hiểu lầm hơn nữa, khi cho rằng thực khách này đợi người nào đó đến nữa rồi mới gọi thức ăn. Bọn họ quả là người cực kỳ tinh tế và cũng rất tế nhị.
Duy chỉ có bọn ba người đã nói là không có chút nhận xét tinh tế nào và cũng không có một chút nào tế nhị cả!
Bọn ba người này ào ào vào, ào ào lao đến chiếc bàn chỉ mới có một người ngồi... ào ào chia ra ngồi xuống... ào ào la lối gọi thức ăn.
Hành vi này, thái độ này và những lời nói này đã khiến cho các vị thực khách đến trước đó, đã nhìn được chỗ trống còn đó, và đã tế nhị nhường lại đó phải nhăn mặt. Họ cùng chung một ý nghĩ :
“Sao người kia trông dáng vẻ bên ngoài nhu mì như thế lại kết bạn với những người như thế được nhỉ?”
Nhưng đây là việc riêng tư của người khác!
Mọi người có quyền kết bạn theo ý thích của mỗi người. Tất cả mọi người đều quên đi nhanh chóng việc khác lạ này.
Nhưng sau đó không lâu. Tất cả mọi người đều bị những tiếng vỗ bàn, kèm theo tiếng quát nạt phát xuất từ bàn này làm cho họ phải lưu tâm trở lại.
Và đến lúc này, bọn họ đều vỡ lẽ ra là vị khách kia không cùng chung phe nhóm với ba người thô lỗ nọ.
Không thô lỗ sao được, khi ba người thực khách võ biền này chẳng những đã vỗ bàn, đã quát tháo lại còn sân si đòi đập tất cả những ai đang ngồi trong tửu lâu này dám nhìn vào họ bằng ánh mắt kỳ lạ.
Kỳ lạ ở đây, theo ý ba người vũ dũng, nhưng cục súc này là nhìn xoi mói, nhìn hàm ý trách móc, hoặc là sợ hãi lại len lén liếc nhìn họ.
Không muốn bỗng dưng gánh việc rắc rối và người, nên mọi người không ai bảo ai đều quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn đến bọn họ nữa, kẻo bị vạ vào thân.
Đã lo ngại và đề phòng đến thế rồi, mà bọn ba người thô lỗ nào có buông tha cho đâu.
Bọn họ thấy mọi người đã khiếp oai họ, nên họ càng làm tới hơn nữa!
Một tên trong bọn hét toáng lên :
- Thế này là thế nào? Các ngươi khinh dễ bọn lão gia hay sao? Các ngươi cho bọn lão gia là không đáng nhìn, không đáng để vào mắt sao, hử?
Quá lắm! Nhìn thì bọn họ cấm đoán! Không nhìn thì lại bị gán cho tiếng khinh khi. Vậy mọi người biết phải làm thế nào đây?
Bọn họ, các thực khách khác không biết phải làm gì, nhưng vị thực khách lỡ ngồi đồng bàn với bọn chúng thì biết.
Vị này nói :
- Huynh đài nói thế không nghĩ là huynh đài quá độc đoán sao?
Phản ứng tức thì xảy ra ngay. Tên nọ bị vị thực khách này lên tiếng chỉ trích bèn vỗ bàn đánh sầm một tiếng, đoạn quát lên oang oang :
- Tiểu tử thúi! Việc gì đến ngươi mà ngươi xen vào? Trông cái kiểu ăn uống nhỏ nhẹ của ngươi, liệu ngươi được bao nhiêu cân lượng mà dám nói lão gia đây độc đoán? Muốn chết à?
Nói xong, hắn nhìn trừng trừng vị thực khách nọ bằng cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống vị thực khách nọ vậy.
Toàn thể thực khách đang có mặt trong tửu lầu đều lo sợ giùm cho vị thực khách có dung nghi tuấn tú nọ.
Nhưng vị thực khách đó chừng như không biết sợ là gì, nên đã lên tiếng đáp trả :
- Huynh đài độc đoán thì tại hạ nói huynh đài độc đoán! Cần gì phải có đủ cân đủ lượng mới nói được. Vả lại, huynh đài mở miệng ra là mắng người, vậy thử hỏi huynh đài được bao nhiêu cân lượng mà to gan thế?
Nếu không vì tình hình thực tế có quá nhiều chênh lệch, bên một, bên ba, thì có lẽ toàn bộ số thực khách ở đây đã vỗ tay hoan nghên lối nói ăn miếng, trả miếng của vị thực khách nọ rồi?
Còn bây giờ tình hình ngược lại thì có, bọn họ còn tăng thêm phần lo sợ cho vị thực khách ấy nữa thì đúng hơn.
Nhưng tất cả đều bất ngờ, khi thấy tên võ biền nọ vỗ tay đôm đốp, cười lên hô hố, đoạn nói như khen vậy. Hắn nói :
- Khá! Khá! Nói thế mới là nói! Đáng lắm, đáng được ta kết làm bạn lắm! Hố hố hố...
Những tưởng thế là mọi chuyện đã ổn thỏa, sóng đã yên và gió đã lặng. Nào ngờ...
Vị thực khách nọ lại nói như rót thêm dầu vào lửa :
- Không dám! Tại hạ nào xứng đáng được kết bạn với những hạng người ăn to, nói lớn... lối như chư vị đây! Xin miễn cho vậy.
Dầu đổ vào lửa, lửa phừng phừng cháy như thế nào, thì lời nói của vị thực lạnh ấy cũng có tác dụng đối với bọn ba người thô lỗ ấy như thế!
Xoảng... Sột... sột..
Choang... choang...
Ngay sau câu nói, ba tên nọ liền hất mạnh tay, lật đổ cả bàn chứa đầy thức ăn qua một bên, kéo chiếc ghế xích ra xa... và đá lung tung những chiếc ghế này va vào vách gỗ tửu lâu, khiến cho vài tấm hoành phi bằng ngọc thủy phí giả rơi xuống đất vỡ nát ra trăm mảnh.
Đoạn, cũng tên nọ lên tiếng quát lớn :
- Đúng là tiểu tử thúi đã muốn chết rồi! Lão gia cho ngươi chết...
Dù người nào vô tư đến mấy đi chăng nữa, thì cũng biết rằng, chỉ cần một tên trong bọn này thôi cũng đủ bóp chết vị thực khách kia rồi. Thế mà, có lẽ vì quá giận dữ, nên âm thanh tiếng chết của tên nọ chưa dứt, cả ba đều đã xông vào vị thực khách từ ba hướng.
Nhìn những nắm quyền của ba tên này, cũng đủ làm cho bất kỳ vị thực khách nào hiện diện ở đây cũng phải chết khiếp đi vì sợ. Nói chi đến vị thực khách có dáng vẻ bên ngoài yếu đuối kia.
Nhưng không hiểu bằng phương cách nào, vị thực khách đó đã đẩy bắn ba khối thịt to đùng kia phải ngã ra sóng xoài, nằm dài trên nền gạch của tửu lâu.
Cả ba tên lồm cồm bò dậy. Giận quá mất khôn, ba tên lại một lần nữa xông vào vị thực khách tuy nhỏ bé thấp người nhưng lại dũng mãnh kia.
Không cần phải có tài thánh mới đoán được kết quả. Một lần nữa toàn bộ số thực khách lại được chứng kiến cảnh châu chấu đá xe. Đúng là châu chấu không ngã mà thực là xe phải nghiêng. Ba tên to xác như ba con gấu dữ, vừa lao vào vừa lớn tiếng gầm rú như đã phát cuồng. Và khi tiếng gầm rú chưa dứt đã lập tức đổi giọng, biến thành những tiếng kêu đau đớn vang lên chói trời.
Và cũng như lần mới rồi, không hiểu vị thực khách kia đã làm bằng cách nào, họa chăng nếu có ai đó tinh mắt lắm chỉ thấy vị thực khách nọ phẩy nhẹ tay áo một cái, và liền ngay đó, ba tên nọ đã phải lùi người ra xa... loạng choạng... ngã nghiêng thân người... khóe miệng rỉ máu... và sau một lúc cố kìm giữ thân người, bọn chúng ba tên lảo đảo bước đi chếch choáng như người say rượu, đi lần lần ra khỏi tửu lâu!
Toàn bộ số thực khách trong tửu lâu khi nhìn thấy ba tên nọ đã đi khuất thật xa, bọn họ mới nhẹ nhõm thở phào một cái. Và đồng một lúc, tất cả mọi người đều quay đầu lại, nhìn vị thực khách nọ đang chằm chặp nhìn ra cửa, như đang có việc gì đó diễn ra ngay tại cửa tửu lâu khiến cho vị thực khách phải lưu tâm.
Ngay lập tức bọn họ đều phải quay đầu trở ra một lần nhiêu, xem đã xảy ra việc gì... Và những cái miệng đang hé ra định hoan hô đã phải kịp thời ngậm lại ngay. Vì ngay tại cửa tửu lâu, đang sừng sững đứng nhìn lom lom vào mé trong tửu lâu, như đang tìm kiếm ai đó là một bọn gồm bảy tên. Bộ dạng hùng hổ của nhóm người vừa đến, tưởng không khác bọn ba tên đã bị ăn đòn vừa rồi chút nào, nên đã khiến mọi người phải nghĩ ngay :
“Đây ắt là đồng bọn của ba tên nọ, định kéo đến đây trả thù thì phải!”
Nếu đã nghĩ như thế, tất nhiên mọi người làm sao dám hoan hô kẻ vừa gây hấn với bọn đang lừng lừng khí thế vừa xuất hiện được?
Dư biết bọn mới đến đang kiếm tìm ai, vị thực khách nọ phần thì không muốn gây náo động tại đây, nên vị thực khách ấy bèn đứng ngay dậy, ném lại trên mặt đất một nén bạc ròng sáng ngời, đoạn từ tốn đi ra.
Đến ngay trước mặt bọn này, vị thực khách ấy hất hàm một cái và nói tỉnh như không :
- Các ngươi đến báo thù à? Mau đấy! Có gan bước ra ngoài kia với ta?
Nói xong, bất chấp bọn này có đồng ý hay là không? Bất kể bọn chúng vẫn còn đang áng ngữ cửa tửu lâu, vị thực khách ấy không chút khiếp sợ, đã uy dũng bước thẳng tới.
Không hiểu vì khiếp uy của người này, hay vì một lực lượng bí ẩn nào đó đã khiến bọn kia phải vẹt ra hai bên, nhường lối đi cho vị khách ấy đi ra.
Và rồi cả bọn cũng quay lưng, bước theo vị thực khách đó. Vượt khỏi tửu quán được chừng mười trượng, thân hình của vị thực khách đã phiêu phiêu hốt hốt, chân bước đi nhẹ tênh nhưng lại như gió thoảng, là đà đi về phía trước.
Khi đến một quãng vắng, vị thực khách định bộ lại từ từ quay ngược người ra phía sau, nhìn bọn người bảy tên nọ đang hộc tốc chạy áp tới!
Vị thực khách ấy nói với giọng nói đầy vẻ khinh khi :
- Các ngươi lại dám theo ta đến đây à? Hóa ra đòn cảnh cáo các ngươi tại tửu lâu không đề tỉnh được các ngươi sao?
Bảy tên nọ lấm lét nhìn nhau, và rồi có một tên trong bọn đã buông lời thóa mạ :
- Tiểu tử thối tha kia! Ngươi nói cảnh cáo là cảnh cáo làm sao? Ngươi tưởng bằng vào đòn pháp thuật xô vẹt bọn ta ra là đã làm bọn ta sợ hay sao? Có giỏi thì bằng chân tài thực học đánh thắng bọn ta bảy người xem nào?
Thì ra lúc nãy, tại cửa tửu lâu, vị thực khách này đã dùng nội lực bản thân để vạch đường, xô vẹt bảy tên nghinh ngang đứng áng ngay cửa tạo thành lối đi. Thế mà bọn này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không lấy nó mà suy gẫm xem võ công của chúng có bằng người hay là không?
Đồng thời qua câu đối đáp của tên này, đã nói lên ý định của tất cả bọn chúng là dùng thủ đoạn ỷ chúng hiệp cô. Khi tên nọ lên tiếng thách thức :
“Có giỏi hãy bằng chân tài thực học đánh thắng bọn chúng bảy tên xem!”.
Bằng vào hành vi của ba tên lúc nãy trong tửu lâu, và bằng vào thói quen của bọn này cứ lấn lướt đối phương, mỗi khi thấy đối phương ít hơn chúng, vị thực khách đã bắt đầu thật sự căm giận, nên lạnh giọng nói :
- Nói đi! Các ngươi là người thuộc bang phái nào mà xem chừng bọn ngươi đã quen thói hà hiệp kẻ thế cô?
Những tưởng đối phương đã ngán sợ, cả tốp bảy tên đồng nhao nhao kêu lên :
- Bọn ta.
- Tiểu tử ngươi đã từng nghe biết uy danh của Nhất Thiên bang bọn ta chưa hử? Bây giờ, dù ngươi có quỳ mọp xuống xin tha chết thì cũng đã quá muộn rồi! Ha ha...
Khoái trá vì vừa nói được một câu đầy vẻ trịch thương, tên nọ cười lên sang sảng, khiến cho đồng bọn của hắn cũng vùng cười lên theo.
Đảo mắt nhìn lần lượt từng tên một, vị thực khách ý chừng như đã có chủ định. Tên nọ vẫn đang theo dõi ánh mắt của đối phương, thấy thế hắn còn nói thêm nữa, xem đối phương như là cỏ rác.
- Muốn chạy ư, tiểu tử? Không được đâu, tiểu tử! Ngươi chết là cái chắc rồi!
Khóe mắt đang nheo nheo lại để nhìn chúng cho rõ của vị thực khách bỗng mở bừng ra, phát xạ hai luồng tinh quang chói ngời. Vị thực khách ấy quát lên khe khẽ :
- Nhất Thiên bang ư? Kẻ chết phải là bọn ngươi!
Thường thường thì khi người nào nói lên một câu như thế ắt phải động thủ trước, huống chi vị thực khách này càng phải tiên hạ thủ vi cường. Vì thực khách chỉ có một mà đối phương thì những bảy tên.
Nhưng tình hình ở đây thì trái lại! Bọn bảy tên đó, thật ra không cần nghe đối phương đang nói gì cả, dù là van xin cầu khẩn, hoặc nói câu khích bác như vị thực khách đó đã nói, mà đang khi vị thực khách nói, bọn chúng đã nhảy xổ vào, chẳng khác nào bầy dã thú đang tranh nhau miệng mồi ngon!
Và khi vị thực khách đó nói đã tròn câu, thì gần như một lượt, tất cả là mười bốn tay cả quyền lẫn chưởng đều đã lao đến gần rồi.
Không còn gì để dè dặt nữa và không việc gì phải kiêng nể một khi đối phương chính là người của Nhất Thiên bang! Vị thực khách ấy gầm khẽ lên một tiếng...
- Đi!
Đồng với tiếng gầm vị thực khách ấy đã vung nhẹ hữu chưởng, trong lúc thân người xoay tròn trên chân tả làm trụ, tung ra một luồng cương kình nhanh không thể tưởng vào tất cả là bảy tấm thân nhục thể...
Chưởng đánh sau lại đến trước, khiến cho bảy tên đó quyền, chưởng chưa kịp chạm đến người đối phương đã bị chưởng kình của đối phương đẩy văng bắn ra ngoài, mỗi tên một hướng...
Hự... hự... Phịch... Phịch... Phịch...
Tiếng kêu uất nghẹn ngay trong cổ chưa tắt, thì thân xác to nặng đã chạm đất phát lên những tiếng giống như tiếng cây thịt bị đốn ngã, và không tên nào chậm chân hơn tên nào, tất cả bảy tên gần như đồng loạt có mặt ngay tại... Quỷ môn quan!
Vị thực khách đó, sau khi một chưởng giết đủ bảy tên, còn đang nhìn lại thảm cảnh do chính mình gây ra, liền biến đổi sắc mặt, vì trong tai vị thực khách ấy đã nghe được một câu của ai đó rót vào tai như tiếng muỗi kêu :
“Tiểu tử khá lắm! Nhưng... giết làm gì bọn đó cho bẩn tay? Sao không đến Võ Đang một chuyến xem nào? Dám không...”
Nhảy bật người lên không, cùng lúc với động tác xoay tròn người, đến lúc hạ thân xuống đất, vị thực khách ấy lẩm bẩm :
- Là nhân vật nào có thân pháp kinh thần khiếp quỷ như vậy? Lại còn dám thách thức ta à? Hừm! Đi thì đi! Xem Võ Đang có phải là rừng đao núi biển không cho biết?
Hóa ra vị thực khách đó chính là Văn Đức Chính. Văn Đức Chính sao lại đến đây? Chỉ là Văn Đức Chính đi lang thang không chủ đích thôi! Nguyên gần đây, Văn Đức Chính cũng đã định trên bước đường phiêu bạt cũng phải đến Võ Đang sơn một chuyến, nhưng bây giờ lại có ai đó thách thức, khiến cho Văn Đức Chính dễ dàng khẳng định chủ đích thêm nữa, quyết tâm thêm nữa.
* * * * *
Đêm đó đã là đêm mười bốn, đáng lý ra vầng nguyệt phải khoe mình tỏ sắc, đem lại phần nào ấm áp cho người độc hành giữa chốn hoang sơn.
Thế mà những tầng mây dày đặc u ám đã che khuất cho cảnh trời đêm vào ngày đông tháng giá này lại càng thêm thê lương hơn.
Nhưng mặc cho cảnh sắc thê lương ảm đạm, độc hành nhân như đang có việc vội nên vẫn lầm lũi và lặng lẽ lao đi vào giữa đêm đen mịt mù.
Khi độc hành nhân đã đến sát chân núi, trước mặt là con đường sơn đạo rộng rãi dẫn tít lên cao, độc hành nhân vừa lẩm nhẩm thành tiếng, vừa tung mình lướt đi theo sơn đạo.
- Quả là Võ Đang phái đã gặp chuyện chẳng lành rồi.
Dù cho bầu trời lúc này tối đen như mực, nhưng khi độc hành nhân vượt đến chân một chiếc cầu treo xinh xắn, bắc ngang giữa hai bên vách núi không cao lắm. Và ngay phía dưới mặt cầu là những làn sương vụ mù mờ bốc lên, hợp với hàng chữ được khắc sâu vào vách núi ngang phía đầu chiếc cầu treo: “Giải kiếm trì”.
Thì độc hành nhân biết ngay chỗ có làn sương vụ bốc lên là một chiếc ao nhỏ chứa đầy nước. Bình thường, Giải kiếm trì là nơi đón khách thập phương đến vãn cảnh, hoặc là nơi dừng chân của khách giang hồ, chờ đợi được lịnh của chưởng môn cho vào Tam Thanh điện.
Và trước khi khách giang hồ được phép đặt chân lên chiếc cầu treo theo lịnh mời khách của chưởng môn phái Võ Đang thì khách giang hồ phải gởi lại toàn bộ những khí giới mà khách mang theo người cho môn nhân Võ Đang phái gìn giữ cho đến lúc khách ra về. Vì thế nơi đây mới có tên là Giải kiếm trì.
Và vào lúc này, đang đêm, tại đây, Giải kiếm trì, độc hành nhân không sao thấy được bóng dáng bất kỳ một đạo nhân nào thuộc phái Võ Đang đứng ở đây để làm phận sự gìn giữ khí giới cho khách giang hồ tìm đến Võ Đang phái.
Độc hành nhân không phải muốn tìm những đạo nhân này để gởi lại binh khí theo đúng qui định chiêu phái Võ Đang, vì độc hành nhân này hoàn toàn trong người không có một tấc sắc nào cả.
Sự vắng mặt của các đạo nhân tại Giải kiếm trì và những tiếng la hét theo gió vẳng đưa vào tai độc hành nhân ngay tại chân núi lúc nãy đủ để khẳng định lại một lần nữa lời nhận định của độc hành nhân.
Do đó, không một chút chậm trễ, độc hành nhân đã lao đi nhanh như tên bắn, vượt qua Giải kiếm trì.
Vừa vượt qua chiếc cầu treo dài không đến một trượng, độc hành nhân đã phải dừng chân, đứng lại để xem xét hai thi thể của hai đạo nhân đang nằm chết cứng, sát ngay chân vách núi.
Vết tử thương duy nhất dẫn đến cái chết của hai đạo nhân này là... chiếc mũi vỡ nát. Và cạnh hai thi thể này là trước sau có bốn khúc kiếm gãy. Hai thanh kiếm bị va vào vật nào đó quá cứng rắn đã gãy đôi thành bốn đoạn ngắn.
“Cái chết thật bá đạo. Nhân vật nào có vũ khí cứng và mạnh như thế này?”
Tự hỏi mà không sao tự giải thích được, độc hành nhân lại tiếp tục lặng lẽ lao đi, sau khi đã hiểu được nguyên nhân dẫn đến sự vắng mặt của các đạo nhân đáng lý phải hiện diện tại Giải kiếm trì.
Càng lên cao, tiếng la hét và tiếng binh khí va chạm vào nhau càng vang xuống rõ hơn và càng giục giã độc hành nhân nhanh bước hơn nữa.
“Thái Thanh động”.
Hàng chữ được khắc sâu và to ngay trên cổng tam môn to lớn, báo hiệu cho độc hành nhân biết là đã đến trú sở thật sự của phái Võ Đang, nơi toàn thể môn nhân đệ tử của Võ Đang phái thanh tu và luyện võ.
Cánh cổng gỗ dày và nặng, dẫn vào Thái thanh động giờ đây đã mở rộng hoác, và độc hành nhân được tiếp đón bằng hàng loạt những thi thể của các đạo nhân.
Vút!
Độc hành nhân bằng thân pháp thượng thừa đã tung người một cái, vượt hơn sáu trượng đường, vượt qua cánh cổng gỗ đang có những đạo nhân nằm chết đó, lọt hẳn vào Thái Thanh động.
“Tam Thanh điện”.
Hàng chữ này chỉ lọt được vào khóe mắt của độc hành nhân mà thôi. Vì độc hành nhân đang quan sát cuộc hỗn chiến giữa các đạo nhân phái Võ Đang và những tên thuộc hạ của Nhất Thiên bang.
“Người thách thức ta đến đây là địch nhân hay bạn hữu? Là bạn sao lại không đường đường xuất hiện ra chỉ giáo? Là địch sao lại muốn ta đến tiếp tay với Võ Đang? Là nhân vật nào kia? Không lẽ là có nàng hồng y giai nhân hôm nọ tại Thiếu Thất sơn?”
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng độc hành nhân đã nhanh chóng lao vào cuộc! Vì xét ra lực lượng Nhất Thiên bang đêm nay kéo đến Võ Đang phái đều là những tay có hạng cả. Bọn chúng đang uy hiệp hoàn toàn môn nhân phái Võ Đang.
Gần chỗ độc hành nhân nhất đó là một tốp đạo nhân năm người đang vũ lộng trường kiếm vây đánh một tên Nhất Thiên bang.
Chắc có lẽ năm đạo nhân này là đệ tử vào hàng thứ ba hay thứ tư gì đó, nên tuy đông hơn nhưng vẫn hoàn toàn bị động trước tên Nhất Thiên bang nọ. Chứ nếu là đệ tử đời thứ hai như Thanh Phương đạo trưởng thì sá gì tên Nhất Thiên bang này mà phải quần công, liên kiếm.
Độc hành nhân nhanh tay nhanh chân, đứng chen ngay vào giữa hai phe, hữu thủ vỗ thành một luồng chưởng kình vào tên Nhất Thiên bang đó, rồi lại nhanh chân thoát ra, không thôi sẽ lãnh đủ năm thanh trường kiếm của năm đạo nhân đang trên đà phát chiêu.
Ầm...
Tên Nhất Thiên bang đó quả là không may. Khi không bị một người lạ mặt xuất hiện ngay trước mặt đánh một chưởng chí tử. Hắn chết ngay đương trường, lại còn bị dư kình đẩy thân hình hắn bay vọt đi, lọt vào trận giáp chiến ở phía sau giữa đồng bọn hắn và những tên đạo nhân Võ Đang khác.
Sự xuất hiện bất ngờ của tử thi này chen vào giữa trận đã khiến hai phe ngỡ là địch nhân lao vào ám toán, nên ngay lập tức thân xác tên Nhất Thiên bang này bị ăn thêm một côn sắt và lãnh gọn bốn ngọn trường kiếm của người hai phe đánh nhau. Đùng... Phập... Phập... Phập...
Kế đó là tiếng kêu hãi hùng :
- Là Từ Bình? Từ đường chủ?
Chính nhờ tiếng kêu có phần khác lạ của tên Nhất Thiên bang sử dụng đoản côn này đã làm cho những đạo nhân lúc nãy và bốn đạo nhân đang giáp chiến với hắn phải tỉnh hồn, nhìn lại và nhận ra sự xuất hiện bất ngờ của vị độc hành nhân không rõ là ai tại nơi đây?
Mơ hồ, bọn đạo nhân đã có cảm nhận vị độc hành nhân này xuất hiện là để tương trợ phái Võ Đang... nhưng họ chưa kịp nói lời đáp ta thì đã nghe vị độc hành nhân này nói với tên Nhất Thiên bang sử dụng đoản côn :
- Thế nào, các hạ? Gặp lại cố nhân mà không nhận ra sao?
Sau một lúc bất ngờ trước cái chết của đồng bọn mà hắn vừa gọi là Từ đường chủ, hắn cũng đã nhớ ra đối phương! Hắn kêu lên :
- Là ngươi? Té ra ngươi chuyên dòm ngó việc Nhất Thiên bang chúng ta sao? Ngươi là ai?
Độc hành nhân xòe rộng hữu thủ, vừa lắc lắc tay, vừa đáp :
- Ta ấy à? Nhìn cái này mà các hạ không biết hay sao? Ta là quỷ đòi mạng, chuyên câu hồn bọn Nhất Thiên bang đó. Lần trước ngươi may mắn thoát mạng, hôm nay thì đừng hòng nhé. Đỡ!
Tên kia làm sao quên được một chưởng đoạt mạng của đối phương khi đối chiêu cùng đồng bọn hắn tại Nghiêu Long sơn cách đây không lâu. Do đó, vừa nghe đối phương kêu lên và vung ngay hữu chưởng, hắn đã hoảng kinh hồn vía, vừa nhảy tránh chưởng kình của đối phương, vừa kêu lên bài hãi :
- Oái! Khách khanh! Nhị vị khách khanh! Có cao nhân xuất hiện! Có...
Dù thân pháp hắn có nhanh đến đâu đi nữa vẫn không làm sao nhanh bằng thân pháp và thân thủ của đối phương. Nên hắn chỉ kêu được đến đấy, liền phải ngậm miệng lại, hội tụ đủ mười thành chân lực dồn vào đoản côn. Vừa ném đoản côn ngay vào giữa mặt đối phương, vừa huy động song chưởng vỗ vào chưởng kình của đối phương đang cuồn cuộn xô đến.
Thủ pháp của độc hành nhân quả đã đạt mức tối thượng. Độc hành nhân vẫn giữ phương vị của hữu chưởng đánh tới, đồng thời khoa nhanh tả thủ bắt gọn đoản côn của địch nhân, sau đó, nhanh hơn cái chớp mắt, lúc cương kình của hai bên đụng nhau, lúc tiếng nổ xé tai còn vang vang, thì độc hành nhân đã ném trả côn bằng tả thủ về cho tên Nhất Thiên bang...
Ầm... Vút... Soạt...
Tên Nhất Thiên bang nọ không kịp kêu một tiếng nào, lớp bị chưởng kình của đối phương như quả đấm nặng ngàn cân bổ ngang vào giữa ngực, lớp bị đoản côn của chính hắn xuyên thủng buồng tim. Hắn chết liền tức khắc, không kịp báo danh để vị Phán Quan chốn Âm phủ ghi tên vào sổ tử trình lên Diêm vương.
Nhưng tiếng kêu trước đó của tên này đã đánh động hết tất cả mọi người đang giao chiến tại Tam Thanh điện.
Ngay tức thì có bóng người chớp động giữa hàng trăm ánh binh khí đang chớp lòe dưới hàng chục ngọn đuốc được đốt lên để thắp sáng đấu trường.
Bóng người này cao to, tay đưa cao một vật tròn, dài và đen thùi lủi, lao đến gần vị độc hành nhân, đồng thời bóng người cao to này lên tiếng quát hỏi :
- Tiểu tử to gan! Sao ngươi lại dám cản trở công việc của Độc Tửu ta?
Liền theo đó, có hai tiếng kêu nữa vang vọng giữa đấu trường hỗn loạn :
- Bạch y thư sinh!
- Văn Đức Chính! Văn thiếu hiệp!
Độc hành nhân chính là Văn Đức Chính đã kịp thời có mặt tại Tam Thanh điện, tiếp trợ một tay cho phái Võ Đang.
Không kịp nhìn xem ai đã nhận ra và kêu lớn tên mình là Văn Đức Chính, mà đã vội vàng lùi thân, nhượng cho chiếc bầu rượu bằng sắt luyện của bóng đen cao to tự xưng danh là Độc Tửu giáng xuống nền đá Tam Thanh điện.
B... u... u... n... g...!
Chiếc bầu rượu quả là được luyện bằng sắt tốt. Tuy giáng thẳng xuống nền đá, nhưng bầu rượu vẫn nguyên vẹn không hề hấn gì! Ngược lại, nền đá Tam Thanh điện bị soi thủng một lỗ, to bằng cái đấu, khiến cho đá vụn bắn ra tứ tung, văng loạn vào những người vô phước đứng gần đó. Bất kể là đạo nhân Võ Đang hay là bọn thuộc hạ Nhất Thiên bang.
Đang lúc những người này loi choi nhảy tránh những mảnh đá vụn thì Văn Đức Chính đã nhìn lại cho rõ xem người cao lớn sử dụng chiếc bầu rượu đen tuyền, cực kỳ cứng rắn đó có phải là... Độc Tửu tán nhân hay không?
“Đúng là lão Độc Tửu thật! Còn ai vào đây nữa là khách khanh của Nhất Thiên bang, lại sử dụng cái bầu rượu này làm vũ khí? Hóa ra hai đạo nhân chết thảm ở Giải kiếm trì là kiệt tác của lão quỷ này!”
Văn Đức Chính một khi đã xác định được đây chính là Độc Tửu tán nhân, một trong Ngũ Kỳ tán nhân: Cầm, Kỳ, Thi, Tửu, Họa! Liền nhớ ngay những việc lão đã gây ra cho Văn Đức Chính hồi hai năm về trước.
Văn Đức Chính không biết là nên giận hay nên tạ ơn Độc Tửu tán nhân đây? Nhờ lão tham nên Văn Đức Chính thoát tay tên Bang chủ Nhất Thiên bang, nếu một khi tên Bang chủ này biết được Văn Đức Chính quả tình có ăn được Thiên niên chu quả.
Và cũng vì lão tham nên Văn Đức Chính có lần suýt chết dưới tay lão, nếu không nhờ Văn Đức Chính vô tình phát hiện được con đường ruột dê nhỏ hẹp dẫn vào Tịnh Thân động của Âm Dương song lão quái hiệp.
Hơn nữa, xét ra Độc Tửu tán nhân gần như là không cam tâm làm tay sai cho Nhất Thiên bang Bang chủ.
Nhưng dù sao, việc lão đang lạm sát môn nhân đệ tử Võ Đang phái vào đêm nay quả là đáng trách.
Do đó, Văn Đức Chính dù không muốn gây thương tích cho Độc Tửu tán nhân thì cũng phải đề tỉnh lão ta, ít ra là một lần này, để Độc Tửu tán nhân biết sợ và xa lánh bọn Nhất Thiên bang độc ác, tham tàn!
Vì thế, Văn Đức Chính liền nói gần như là cầu khẩn, van xin :
- Độc Tửu tán nhân! Tiểu bối không muốn xem lão trượng là địch nhân, sao lão trượng lại cam tâm tình nguyện làm tay sai cho phường độc ác? Lão trượng hãy mau mau về qui ẩn đi thôi. Đừng tiếp tay cho tên Bang chủ có cuồng vọng đồ bá Trung Nguyên ấy nữa.
Độc Tửu tán nhân tức thì gầm lên, lão ta không sao chịu đựng được lời khuyên nhủ của một trẻ ranh miệng còn hôi sữa mẹ, lão nói :
- Câm ngay, ngữ như ngươi mà dám lên mặt dạy đời ta sao? Xem Thiết đại tửu của ta đoạt mạng ngươi đây.
Vừa dứt tiếng gầm, Độc Tửu tán nhân đã theo chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh, vỗ ngay chiếc bầu rượu được lão gọi là Thiết đại tửu giáng xuống thiên đỉnh của Văn Đức Chính.
B... u... n... g...!
Do Văn Đức Chính chưa muốn làm mất thể diện của Độc Tửu tán nhân nếu Văn Đức Chính đương trường đối chiêu cùng lão, nên Văn Đức Chính một lần nữa đảo bộ, để cho Thiết đại tửu với lực đạo hàng ngàn cân giáng xuống nền đá Tam Thanh điện, gây nên tiếng động kinh hồn.
Sau đó, Văn Đức Chính nghiêm mặt lại, lạnh giọng nói với lão :
- Kính nể lão trượng thành danh không phải dễ, tiểu bối nhượng thêm một kích nữa đó! Nếu...
- Nhượng này!
Độc Tửu tán nhân hai lần đánh trượt, lại nghe giọng điệu khinh thường của đứa oắt con, tuổi đời chưa đến đôi mươi nói, nên lão Độc Tửu giận đến run người, phạt ngang Thiết đại tửu theo chiêu Hoành Tảo Thiên Quân quật mạnh vào giữa lưng Văn Đức Chính một cái.
Vù...
- Nếu lão trượng không kịp thời đề tỉnh, đừng trách tiểu bối hạ thủ vô tình!
Lại trượt thêm một chiêu nữa, Độc Tửu tán nhân như cuồng điên lên, vung loạn Thiết đại tửu quật vù vù vào Văn Đức Chính.
Ngay lúc đó lại có tiếng một nữ nhân kêu lên gióng giã :
- Độc Tửu thúc thúc. Tên đó là đại kình địch của bản bang. Độc tửu thúc thúc cứ thẳng tay vào. Giết được tên đó, điệt nữ là Tổng tuần giám sẽ bẩm báo với Bang chủ công này của thúc thúc.
Không cần nói, Văn Đức Chính cũng thừa biết người vừa nói như châm dầu vào lửa đó chính là Liễu Hà Như, nữ ái đồ của Âm Phong tán nhân. Hai sư đồ đã rắp tâm bán rẽ lương tâm làm tay sai đắc lực cho Bang chủ Nhất Thiên bang.
Quá giận, Văn Đức Chính quyết loại ngay nữ hồ ly này, trừ hại cho võ lâm. Do đó, một lần nữa, Văn Đức Chính sử dụng thân pháp cao diệu, lạng tránh Thiết đại tửu của Độc Tửu tán nhân và lao bổ về hướng phát ra âm thanh của Liễu Hà Như.
Liễu Hà Như đang một mình giao tranh với hai đạo nhân, mà một trong hai đạo nhân chính là Thanh Phương đạo nhân. Cuộc chiến đang nghiêng dần thắng lợi về cho Liễu Hà Như, do đó, Liễu Hà Như mới còn dư bình tĩnh để nghe những lời đề tỉnh của Văn Đức Chính nói với Độc Tửu tán nhân. Và cô nàng đã kịp nói chêm vào, gần như là hạ lệnh cho Độc Tửu tán nhân, thuộc hàng thúc thúc của nàng ta, nếu xét theo thứ bậc trong Ngũ Kỳ tán nhân.
Liễu Hà Như còn đang chờ đợi Độc Tửu tán nhân nghe theo lời xúi bẫy của nàng và quần tơi tả tên thư sinh nọ thì đã thấy tên thư sinh ấy như thiên thần giáng thế, đứng lừng lững ngay trước mặt.
Đã thế tên thư sinh ấy lại còn bảo với hai tên lỗ mũi trâu kia rằng :
- Nhị vị đạo trưởng hãy nhượng cho tại hạ con hồ ly cái này.
Liễu Hà Như tức ói máu khi nghe tên thư sinh mặt mày non choẹt kia gọi nàng là Hồ ly cái. Giận quá, Liễu Hà Như đã quên rằng thân thủ của nàng không sao bằng được đối phương. Điều này đã một lần được chứng minh tại Nghiêu Long sơn.
Do đó, song chưởng của Liễu Hà Như tức thì được đẩy ra theo thế liên hoàn. Liễu Hà Như còn hét lên lanh lảnh :
- Xem Âm Phong Thất Tuyệt chưởng đây.
Văn Đức Chính cũng không chậm trễ, vừa đẩy hữu chưởng ra ngăn chưởng kình của Liễu Hà Như lại, Văn Đức Chính vừa nói :
- Âm Phong Thất Tuyệt chưởng có gì lợi hại mà phô trương. Xem này!
Nói là chưởng liên hoàn, nhưng thật sự đó là Liễu Hà Như chỉ thần tốc đánh ra chưởng này cách chưởng kia với thời gian sít sao mà thôi. Chứ không phải là liên hoàn chưởng như người nghe vẫn tưởng là chiêu này nối tiếp chiêu kia, chiêu sau hỗ trợ cho chiêu trước, giúp chiêu trước phát huy thêm uy lực.
Bởi thế, chưởng kình của Liễu Hà Như toàn bộ đều là thực chiêu, và do chia ra thành nhiều chưởng rốt cuộc chỉ là để lòe mắt địch thủ thì đúng hơn chứ không có tác dụng là bao nhiêu, nhất là đụng phải đối phương là người có nội công thâm hậu là Văn Đức Chính.
Chính vì thế, do ánh mắt tinh tường, Văn Đức Chính mới nói “Âm Phong Thất Tuyệt chưởng không đáng để phô trương” là vì vậy! Và để đối phó lại hàng loạt chưởng Âm Phong với chưởng kình giăng bủa tứ bề này, Văn Đức Chính vẫn bằng hữu chưởng xô ra một luồng cương kình cực mạnh. Thế như dời non lấp biển, đỡ thẳng vào chưởng kình của đối phương. Đồng thời, Văn Đức Chính cũng đã thi triển thần công tuyệt thế đưa một phần nội kình bản thể lên toàn thân, sẵn sàng tiếp nhận những luồng kình phong từ ba hướng còn lại đập vào người.
Một đàng thì phung phí chân lực, đưa chưởng kình tuy bao phủ kín mít đối phương nhưng lại không hơn gì những đòn gải ngứa nếu đối phương có công lực cao thâm hơn.
Một bên thì lại chỉ đánh có mỗi một kích, nhưng là một kích chủ lực. Cứ hễ đụng vào đâu là nơi đó sẽ tan nát, dẫu có là đá vàng cũng sẽ chịu chung một hậu quả như vậy.
Thì không cần phải nói cũng đủ đoán định được rằng kẻ bại trận trong hiệp giao tranh này phải là Liễu Hà Như, chứ không là ai khác. Nếu...
Phải! Nếu không nhờ Độc Tửu tán nhân chen vào đánh hội thì Liễu Hà Như đã lấp ló ngay cửa Quỷ môn quan rồi.
Độc Tửu tán nhân đương nhiên là không phải không biết sĩ diện là gì. Nhưng do lúc đang tức giận Văn Đức Chính trước sau đã nhiều lần kích mà vẫn không đụng đến địch nhân, một cọng lông chân cũng không mảy may rung động, lại bất ngờ Văn Đức Chính bỏ cuộc dở chừng chạy đi mất, thì thử hỏi Độc Tửu tán nhân có dễ dàng chịu buông bỏ địch thủ được hay không?
Dĩ nhiên là Độc Tửu tán nhân phải đuổi bám theo thôi, không cần biết Văn Đức Chính đi đâu, làm gì hay là quá sợ mà bỏ chạy?
Và lão tuy đã thấy Văn Đức Chính đang cùng Liễu Hà Như (một con nhãi ranh mà Độc Tửu tán nhân vẫn gọi) phân tài cao hạ bằng chưởng phong. Nhưng một phần do lão ta đang giận, như đã nói, phần nữa là do đang lỡ ra đòn khó mà thu chiêu được.
Độc Tửu tán nhân đành la toáng lên, vừa đánh động đối thủ, vừa cho ra vẻ quang minh lỗi lạc :
- Tiểu tử chạy đâu cho khỏi Thiết đại tửu của ta nào?
Do đó, do lưỡng đầu thọ địch bắt buộc. Phải, bắt buộc Văn Đức Chính phải dồn kình lực trong người vào tả chưởng, thu bớt một phần chân lực bên hữu chưởng, đỡ thẳng thêm vào... Thiết đại tửu đang từ trên cao giáng xuống như một góc trời sập xuống vậy.
Ầm...
B... u... u... n... g..!
Nhờ thế, nhờ Văn Đức Chính thu lại hơn nửa kình lực đã đánh ra, Liễu Hà Như mới sống còn, nhưng cũng đã hồn bất phụ thể, tóc tai rũ rượi, y phục lếch thếch, loạng choạng lui ra sau một lúc đến sáu bảy thước mới định được thần.
Còn Độc Tửu tán nhân lúc này mới biết đá biết vàng. Lão ta mới biết khi Văn Đức Chính đã nói nhượng chiêu là nhượng chiêu thật chứ không là giả. Không phải Văn Đức Chính chỉ giỏi mồm mép mà không có chân tài thực học. Không phải Văn Đức Chính sợ gì Thiết đại tửu của một tán nhân mà phải nói tác rằng nhượng chiêu.
Hoàn toàn không phải thế. Sự thực đã chứng minh điều này. Và sự thực này còn hùng hồn hơn lời nói đến gấp trăm ngàn lần.
Văn Đức Chính đối đầu một lúc đến hai đối thủ. Một là bậc kỳ nhân Độc Tửu tán nhân, thuộc hàng cao thủ tiền bối trong võ lâm Trung Nguyên đương thời.
Một là đệ tử dấu ái của một tán nhân trong Ngũ Kỳ tán nhân, cũng là cao thủ có danh tiếng nổi như cồn trong làng võ lâm hậu bối.
Vậy mà Văn Đức Chính chỉ với một tay, dám đỡ thẳng vào Thiết đại tửu của Độc Tửu tán nhân. Hay nói như mọi người thường nói là Văn Đức Chính dám bẻ nạng chống trời.
Tuy thế, đòn đỡ trực diện này của Văn Đức Chính đã làm kinh tâm tán đởm Độc Tửu tán nhân. Đã làm cho chúng bang đồ Nhất Thiên bang đang hiện diện tại đây phải kinh hồn lạc phách.
Cái bầu rượu bằng sắt luyện Thiết đại tửu, sau cú chạm này đã truyền phản kình của Văn Đức Chính vào cánh tay hữu của Độc Tửu tán nhân, làm cho hổ khẩu tay hữu của lão ta bị rách toạt mất một mảng, máu hồng tuôn chảy đầm đề, ngược lại với gương mặt của Độc Tửu tán nhân lúc này đang xanh tái lại.
Độc Tửu tán nhân thì gườm gườm nhìn Văn Đức Chính như nhìn vào một quái vật. Văn Đức Chính thần sắc hơi mệt đi một chút nhưng vẫn tâm bình khí hòa, nhìn trả lại lão Độc tửu.
Hai người, một già, một trẻ, cứ đứng yên nhìn nhau không nói, không rằng. Và hai người cũng không lưu tâm đến việc Liễu Hà Như đang phụ nhĩ gì đó với một người, chắc có lẽ mới đến, tay người này cầm ngọn Phán Quan bút.
Thanh Phương đạo trưởng, do đang rảnh tay, đã nhìn thấy điều này. Và Thanh Phương đạo trưởng lo lắng, sợ rằng địch nhân đang có âm mưu nào đó bất lợi cho vị tiểu anh hùng tuyệt thế là Văn Đức Chính, nên vẫn lặng lẽ theo dõi tiếp.
Thanh Phương đạo trưởng lại thấy mừng khi nhìn thấy người đó, đã cao niên, sau khi nghe Liễu Hà Như phụ nhĩ xong lại lắc đầu quầy quậy, tuồng như không đồng ý thì phải.
Kế đó, lại thấy Liễu Hà Như quắc mắt, móc từ bọc áo ra một vật gì đó, vừa đưa cho người kia xem, vừa nhìn trừng trừng người đó như bắt buộc người đó phải làm một điều trái lương tâm, trái với công đạo.
Đoạn Thanh Phương đạo trưởng thấy người đó, người cầm Phán Quan bút đang chậm chạp tiến đến chỗ Văn Đức Chính và Độc Tửu tán nhân đang gấm ghé nhìn nhau.
Thấy thế, Thanh Phương đạo trưởng há miệng ra, định lên tiếng cảnh giác cho Văn Đức Chính thì đã nghe Văn Đức Chính tuy vẫn tiếp tục nhìn về phía Độc Tửu tán nhân nhưng đã lên tiếng nói :
- Bạch tiền bối định vì danh dự lão mà quên sĩ diện con nhà võ sao? Tiền bối chẳng lẽ lại phải thủ tín với một tay ác nhân gây bạo kiếp cho giang hồ sao? Họa Điểm tán nhân mà lại có cái nhìn thiển cận đến thế sao?
Nghe được những lời này, người cầm Phán Quan bút chính là Họa Điểm Lan Hoa Phất Huyệt Thủ tán nhân đã phải chững người lại.
Ngay trong lúc này, Liễu Hà Như và Độc Tửu tán nhân đồng một loạt hét lên :
- Họa thúc thúc dám vi lịnh sao?
- Tránh ra, ta không mượn ai xen vào.
Hai giọng thét, một lanh lảnh, một trầm trầm, nhưng lại hàm hai ý khác nhau. Độc Tửu tán nhân vừa nghe được lời tên non choẹt nói, vừa nhìn thấy sự hiện diện của Họa Điểm tán nhân, lão liền biết ngay lão Họa đang muốn hành động gì. Do đó, lão buộc phải lên tiếng, can ngăn hành động muốn xen vào của Họa Điểm tán nhân.
Còn Liễu Hà Như thì sau khi nghe được lời nói khích của Văn Đức Chính đã ảnh hưởng đến Họa Điểm tán nhân, nàng ta đành phải hét lên như thế để nhắc nhở Họa thúc thúc của nàng nhớ rằng: Họa Điểm tán nhân không được kháng lệnh của Bang chủ Nhất Thiên bang mà nàng ta vừa thay mặt hạ lệnh.
Cuối cùng thì tiếng hét của Liễu Hà Như không phát sinh tác dụng kịp lúc với hành động của Độc Tửu tán nhân sau khi đã hét xong.
Độc Tửu tán nhân không tin rằng một đứa bé con vừa rời vú mẹ đang đứng trước mặt lão đây lại có thể có một công lực đáng gờm đến thế, lại có thể thẳng thừng đối chiêu cùng lão đã có trên năm mươi năm nội lực tu vi như vậy được.
Càng không tin thì Độc Tửu tán nhân càng không phục, và hễ không phục thì lão Độc tửu quyết làm cho rõ trắng đen.
Do đó, một lần nữa, Độc Tửu tán nhân sau khi đổi tay cầm Thiết đại tửu đã xầm xập lao đến Văn Đức Chính.
- Xem đây tiểu tử.
Và thế là Văn Đức Chính bắt buộc phải giao chiêu cùng với Độc Tửu tán nhân.
Đang khi đó, toàn thể môn nhân đệ tử của phái Võ Đang nhờ có sự xuất hiện của vị cứu tinh là Văn Đức Chính, và nhờ Văn Đức Chính bằng hai chiêu đã loại hai tên Nhất Thiên bang, đồng thời lại còn gây cho Liễu Hà Như thương tích trầm trọng, kềm chế bớt thói hung tàn của Độc Tửu tán nhân nên hiện tình của phái Võ Đang đã tương đối dễ thở.
Do vậy, trong lúc Văn Đức Chính, Độc Tửu tán nhân, Liễu Hà Như và Họa Điểm tán nhân cả bốn người đều đang dồn nỗ lực chú tâm lẫn nhau thì môn nhân đệ tử Võ Đang phái đã tranh thủ và bằng vào tuyệt kỹ bí truyền của Võ Đang kiếm pháp trước sau lại đưa thêm năm mạng nữa của phe Nhất Thiên bang về nơi cửu tuyền.
Tiếng kêu la lúc thảm tử của thuộc hạ khiến cho Liễu Hà Như rối như bòng bong. Nàng ta không biết phải xử trí làm sao đây.
Lo giết đại địch là Văn Đức Chính? Hay lo hoàn thành nhiệm vụ là tiêu diệt Võ Đang phái? Trong hai điều Liễu Hà Như phải chọn một, khiến nàng ta dụ dự bất quyết.
- Hự!
Lại thêm một tên thuộc hạ nữa vừa bị bọn lỗ mũi trâu hạ thủ, khiến cho Liễu Hà Như căm giận. Nàng ta bèn phải thay đổi kế sách.
Thay vì đôn đốc Họa Điểm tán nhân liên tay với Độc Tửu tán nhân đang có nhiều khó khăn do sự không hài lòng của Độc Tửu tán nhân, lão già bướng bĩnh, thì Liễu Hà Như đành phải thôi ngay ý định đó và nói :
- Hoạ thúc thúc sao còn đứng đó? Không thấy bang chúng bản bang đang bị thảm sát sao?
Họa Điểm tán nhân từ nãy giờ vẫn đang quan sát trận đấu giữa Độc Tửu tán nhân và Văn Đức Chính, nghe Liễu Hà Như nói thế, lão Họa Điểm hỏi lại :
- Thế... Tổng tuần giám muốn lão phu phải làm gì bây giờ?
- Thì thúc thúc hãy lo dẹp bọn lỗ mũi trâu giùm điệt nữ đi.
- Bỏ mặc lão Tửu sao, Tổng tuần giám?
Nghe lão Họa nói kiểu này, dường như lão ta tin rằng trước sau gì lão Tửu cũng phải thất thủ, nên Liễu Hà Như buộc phải nhìn lại trận chiến của Độc Tửu tán nhân.
Không nhìn còn đỡ, nhưng đã lỡ nhìn rồi thì Liễu Hà Như càng thêm lo sợ. Vì chỉ mới đó thôi, chắc không quá hai chiêu mà Độc Tửu tán nhân thần sắc đã mười phần tiều tụy.
Hổ khẩu tay tả lẫn tay hữu đều đang tóe máu, chiếc bầu rượu Thiết đại tửu tuy vẫn còn đang ở trong tay hữu nhưng cơ hồ như Độc Tửu tán nhân không sao chi trì được nữa rồi.
Có thể nói, đối với Độc Tửu tán nhân bây giờ, Thiết đại tửu đã quá nặng so với sức lực còn sót lại của lão.
Và bây giờ, cả hai vẫn đang tiếp tục nhìn vào nhau. Độc Tửu tán nhân nhìn hàm ý không tin được vào điều mà lão đang chứng kiến, lão Độc Tửu tự nghĩ thầm :
“Mười năm trước một tên nhãi ranh khốn kiếp xuất hiện đã làm ta thân bại danh liệt! Bây giờ, từ đâu lại nhảy ra một tên oắt con này nữa vậy?”
Còn Văn Đức Chính nhìn vào Độc Tửu tán nhân lại hàm ý bảo lão rằng : “Nếu không sớm biết thân biết phận mà hạ đài sớm thì Văn Đức Chính ta khó thể nương tay được nữa rồi, lão Độc Tửu ạ!”
Cả hai nhìn nhau mà không biết cả hai có hiểu ý lẫn nhau hay không? Nhưng Liễu Hà Như đã có ý định rồi, đã có biện pháp xử trí tiện lợi đôi bề rồi! Nên nàng ta hạ giọng nói thật nhanh :
- Ở đây hãy để mặc điệt nữ! Thúc thúc hãy lo bọn lỗ mũi trâu đi!
Bất đắc dĩ, Họa Điểm tán nhân phải bỏ mặt lão hữu là Độc Tửu tán nhân đó cho Liễu Hà Như còn lão thì, gần như là gượng gạo, xông đến bọn đệ tử Võ Đang, giải nguy cho bọn thuộc hạ Nhất Thiên bang đang trong tình trạng thập tử nhất sinh.
Thanh Phương đạo trưởng từ khi qua lời Văn Đức Chính nói mới biết lão già sử dụng Phán Quan bút là Họa Điểm tán nhân thì Thanh Phương đạo trưởng không hề lơi lỏng trong việc ngó chừng lão kỳ nhân này! Bây giờ, Thanh Phương đạo trưởng biết rằng hàng đệ tử Võ Đang không có ai là địch thủ của Họa Điểm tán nhân cả, cho nên Thanh Phương đạo trưởng liền lớn tiếng, gọi thêm nhiều đồng đạo nữa :
- Thanh Nhân, Thanh Hòa, Thanh Vị, Thanh Diệu, Thanh Huyền và Thanh Trí đâu? Mau hiệp lực bày Thiên Cang Bắc Đẩu trận nào! Mau lên!
Thế là Thanh Phương đạo trưởng đã quyết định dùng trận pháp bản môn của Võ Đang để đương đầu với Họa Điểm tán nhân.
Nghe theo lệnh của Thanh Phương đạo trưởng, các đạo trưởng có đạo hiệu đã nêu liền ứng tiếng đáp lời, và nhanh chân chạy đến, vây kín Họa Điểm tán nhân bằng trận pháp Thiên Cang Bắc Đẩu trận.
Đợi cho các đệ tử Võ Đang phái bày trận thế xong đâu đấy, Họa Điểm tán nhân rút từ sau lưng ngọn Phán Quan bút thứ hai, chuẩn bị khai diễn một trận đấu long trời lở đất thì bỗng nghe có tiếng quát lớn của Liễu Hà Như :
- Đánh!
Họa Điểm tán nhân bèn buông thõng đôi tay đã cầm hai ngọn Phán Quan bút xuống, quay đầu nhìn lại xem điều gì đang xảy ra ở phía bên kia, chỗ Liễu Hà Như vừa kêu lên. Và Họa Điểm tán nhân thoáng nghe tay chân rụng rời.
Nhắc lại phần Độc Tửu tán nhân và Văn Đức Chính còn đang nhìn nhau, bất ngờ, Văn Đức Chính nghe rõ ràng tiếng Thanh Phương đạo trưởng kêu một số đạo trưởng đồng môn cùng bày trận Thiên Cang Bắc Đẩu thì Văn Đức Chính buộc phải quay đầu nhìn sang xem địch nhân của Võ Đang phải là nhân vật nào mà Thanh Phương đạo trưởng phải dùng đến trận pháp trấn môn ấy để đối kháng?
Và khi Văn Đức Chính đã biết kẻ đó chính là Họa Điểm tán nhân thì cũng chính lúc này Độc Tửu tán nhân đã hoàn toàn mất hết thể diện! Độc Tửu tán nhân nhân cơ hội này đã dùng đến công phu tuyệt kỹ thành danh đã lâu là Độc Tửu công để đánh úp Văn Đức Chính.
Mười năm trước Độc Tửu tán nhân thất thủ dưới tay Nhất Thiên bang Bang chủ mà lão ta không hề phục vì lão ta chưa có dịp dùng đến tuyệt kỹ này. Còn hiện tình bây giờ, trước một đối thủ như thế, Độc Tửu tán nhân không thể không dùng đến Độc Tửu công để gỡ lại phần nào sĩ diện.
Nhưng thật đáng trách cho lão Độc tửu là lão đã phải dùng đến biện pháp cực đoan. Lão phải sử dụng hành vi ám muội là: đánh úp!
Có như thế lão Độc Tửu tán nhân mới mong giành thắng lợi trọn vẹn trước đối thủ công phu còn hơn gấp nhiều lần tuổi đời.
Độc Tửu tán nhân đưa bầu rượu bằng sắt luyện lên miệng, khẽ hớp một hớp rượu đầy, phổ toàn thân công lực lên thượng bàn, khẽ dùng lưỡi đẩy nhẹ vào một phía của hàm răng, đây là sự xảo quyệt của lão Độc Tửu tán nhân, để có thể thi triển thành công môn công phu Độc Tửu độc dược vừa tan ra trong ngụm rượu thì...
Liễu Hà Như không bỏ sót một chi tiết nào trong một loạt những hành động của Độc Tửu tán nhân, và như thế là hoàn toàn phù hợp với ý định độc ác của nàng.
Liễu Hà Như cũng nhanh không kém, nàng thò hữu thủ vào bọc áo lấy ra một nắm Thiết Kỳ châm. Khi thấy yết hầu của Độc Tửu tán nhân đã phình to ra thì Liễu Hà Như đã biết ngay rằng thời cơ đã đến.
Liễu Hà Như theo tiếng quát bắn vút ra như vãi trấu nắm Thiết Kỳ châm trong tay bằng thủ pháp “Mãn Thiên Hoa Vũ” đẩy hết toàn bộ số Thiết Kỳ châm vào đại kình địch của nàng là Văn Đức Chính, kẻ đã dám cả gan gọi nàng là “Hồ ly cái”.
Liễu Hà Như đã đoán định đúng thời điểm để ra tay. Vì cùng lúc với tiếng hét của nàng thì Độc Tửu tán nhân đã há to miệng phun ra một màn sương vụ trắng đục, sực nức mùi rượu. Và lẫn vào đó, đương nhiên là có độc dược cực mạnh, có thế mới được gọi là Độc Tửu công.
Nhưng... tiếng hô “đánh” của Liễu Hà Như vô tình đã cảnh giác Văn Đức Chính! Đồng thời lôi cuốn sự chú tâm về phía này của Họa Điểm tán nhân và trước sau bảy đạo nhân do Thanh Phương đạo trưởng cầm đầu.
Bảy đạo nhân này thấy thần tình kỳ lạ của Họa Điểm tán nhân đang khi chuẩn bị giao chiến cùng họ, thì cũng phải quay đầu nhìn về hướng mà Họa Điểm tán nhân đang quan tâm...
Và Thanh Phương đạo trưởng cùng với sáu đạo nhân đồng môn đều thất kinh hồn vía, lo cho Văn Đức Chính.
Riêng có Thanh Phương đạo trưởng thì không ngại cho Văn Đức Chính trước những điểm hàn quang đang như bảy con đom đóm lao vào Văn Đức Chính. Vì đạo trưởng đã biết Văn Đức Chính không hề ngán sợ trước loại ám khí kỳ dị, được gọi bằng tên Thiết Kỳ châm do Liễu Hà Như ném ra, bởi vì đạo trưởng đã tận mục sở thị thần công của Văn Đức Chính đối phó với Thiết Kỳ châm tại Nghiêu Long sơn trước đây.
Văn Đức Chính quay người lại thật nhanh, bằng khóe mắt đã nhìn được màn sương vụ bằng rượu do Độc Tửu tán nhân phun ra Văn Đức Chính thừa biết đây là Độc Tửu công vì hai năm trước Văn Đức Chính đã chứng kiến cảnh quang này một lần khi Độc Tửu công của Độc Tửu tán nhân đương trường so tài cao hạ về độc với Độc giác long vương.
Nói về độc, thì Văn Đức Chính không chút ngán sợ. Do đó Văn Đức Chính lại thấy hữu thủ của Liễu Hà Như vung ra như vãi trấu, Văn Đức Chính bật cười lên :
- Ha ha ha...
Theo tiếng cười, thân người Văn Đức Chính xoay tròn như con vụ, mặc cho Độc Tửu đang thấm đẫm vào y phục. Văn Đức Chính quờ tay một cái đã thu tóm hết toàn bộ Thiết Kỳ châm vào tay, đoạn hất mạnh một cái về cho chủ nhân của nó kèm theo câu nói :
- Trả cho Tổng tuần giám đây!
Kế tiếp, Văn Đức Chính đẩy mạnh tả chưởng về phía Độc Tửu tán nhân còn đang ngơ ngác trước sự tình thập phần quái lạ.
Độc Tửu tán nhân kinh hoảng hồn vía khi thấy Văn Đức Chính xem chừng vô hại trước tuyệt kỹ thành danh của lão là Độc Tửu công, hỏi sao lão lại không ngơ ngác cho được?
Vì thế Độc Tửu tán nhân hoàn toàn đứng yên chịu trận trước chưởng lực của Văn Đức Chính đang xô vào người lão.
Mặc dù Văn Đức Chính khi đánh chưởng ra đã có kêu lên :
- Đón chưởng này!
Liễu Hà Như thì hồn vía lên mây trước một màn dày đặc những Thiết Kỳ châm đang lao ngược vào người cô nàng.
Độc Tửu tán nhân thì lại chờ tử thần đến rước lão đi. Văn Đức Chính thì đã quyết tâm, giữ vững tả chưởng, hy vọng phen này sẽ diệt được một tên ác nhân, vô tình theo đuôi tên đại ác nhân khác làm hại cho giang hồ.
Bất chợt ngay lúc đó, Văn Đức Chính lại nghe một âm thânh quen thuộc rót vào tai :
- Hạ thủ lưu tình nào, tiểu tử!
Đây không phải là âm thanh của người bí ẩn đã chỉ điểm cho Văn Đức Chính kịp đến Võ Đang sao?
Khẳng định ngay đây là bạn chứ không là địch. Bất đắc dĩ Văn Đức Chính phải thu lại bớt đến bảy phần chân lực trong chưởng phong được Văn Đức Chính dùng đến tám phần hỏa hầu.
Ầm... Hự... Phịch... phịch... Oái...
Hừ...
- Lui!
Một loạt tiếng động vang ra gần như phát cùng một lúc. Đầu tiên là tiếng chưởng kình đập vào thân lão Độc Tửu tán nhân. Kế đó là Độc Tửu tán nhân ôm ngực, kêu lên một tiếng, đoạn lảo đảo thoái lui.
Sau đó là tiếng kêu hoảng sợ của Liễu Hà Như không tài nào đón đỡ hết toàn bộ số Thiết Kỳ châm do Văn Đức Chính ném trả lại.
Thất bại não nề, Liễu Hà Như buộc phải hạ lệnh lui quân. Do Văn Đức Chính còn đang ngơ ngẩn thần tình, suy đoán xem người vừa kêu xin Văn Đức Chính nương tay đó là ai? Có phải là cô nàng y phục toàn hồng hôm nọ không? Nên bọn người Nhất Thiên bang gồm Liễu Hà Như - cương vị Tổng tuần giám - Họa Điểm tán nhân, Độc Tửu tán nhân - cương vị là hai vị khách khanh - và gồm gần mười tên Nhất Thiên bang còn sót lại ôm đầu lùi mất.
Vô hình chung những môn nhân đệ tử của Võ Đang phái đều xem theo thái độ của Văn Đức Chính mà hành động, và khi những đạo nhân này thấy Văn Đức Chính đứng lặng thinh, không đuổi theo bọn Nhất Thiên bang độc ác, thì họ cũng lặng lẽ đứng nhìn...
Thấy đã một lúc lâu Văn Đức Chính vẫn không nói gì, Thanh Phương đạo trưởng liền gọi khẽ :
- Văn thiếu hiệp! Văn thiếu hiệp!
Sực tỉnh, Văn Đức Chính nhìn quanh một vòng, đoạn hỏi :
- Đâu cả rồi? Bọn Nhất Thiên bang đâu cả rồi, đạo trưởng?
Đến lúc đó, Thanh Phương đạo trưởng mới biết là từ nãy giờ Văn Đức Chính bận suy tư gì đó, nên không biết rằng bọn Nhất Thiên bang đã rút lui từ lâu.
Vậy mà bọn họ đã tưởng Văn Đức Chính có từ tâm, đã buông tha bọn Nhất Thiên bang tàn độc vô cớ kéo đến đánh phá Võ Đang phái...
Thanh Phương đạo trưởng đành phải đáp :
- Khiếp oai của thiếu hiệp, bọn chúng đã chạy hết cả rồi. Văn thiếu hiệp đã làm sao vậy? Văn thiếu hiệp đang suy nghĩ điều gì đó?
Lắc đầu, Văn Đức Chính cười gượng gạo giải thích :
- Lỗi quá! Do tại hạ sơ tâm, khiến cho quí phái không trả được hận này. Đạo trưởng thứ lỗi cho.
Thanh Phương đạo trưởng mười phần đã kính phục Văn Đức Chính, huống chi đêm nay nếu không nhờ vào sự tương trợ của Văn Đức Chính, thì vận mệnh Võ Đang phái...
Thanh Phương đạo trưởng không dám nghĩ thêm nữa và nghiêm giọng lại đáp :
- Văn thiếu hiệp đừng có quá lời mà tội cho Võ Đang. Tệ phái cảm tạ Văn thiếu hiệp còn không hết, nói chi đến việc bắt lỗi.
Nhún vai, Văn Đức Chính đành nói :
- Dẫu sao... đêm nay quí phái bị thiệt hại quá nhiều, tại hạ nào dám nhận lời cảm tạ của quí phái.
Đưa tay chỉ vào Tam Thanh điện, phần còn tương đối nguyên vẹn, Thanh Phương đạo trưởng nói :
- Thôi, thôi, thôi! Văn thiếu hiệp chắc đã mệt mỏi rồi. Mời Văn thiếu hiệp ngồi vào đây. Chúng ta cùng đàm đạo nào.
Do tâm tưởng còn vấn vương mối suy tư lúc nãy về người phát âm bí ẩn, nên Văn Đức Chính cứ bước đi theo Thanh Phương đạo trưởng, và ngồi vào ghế tựa lớn theo tay mời của đạo trưởng như người mộng du.
Đến khi Thanh Phương đạo trưởng nói gì đó mà Văn Đức Chính không nghe, và đạo trưởng đã phải lo lắng kêu lớn lên :
- Văn thiếu hiệp đã bị độc thủ rồi sao?
Thì Văn Đức Chính mới định được thần hồn. Lắc đầu, xua bỏ đi điều nghi nan không sao giải đáp được, Văn Đức Chính nói :
- À... không sao! Thế này nhé, đạo trưởng! À... à... Chưởng môn nhân quí phái đâu? Sao đạo trưởng không dẫn kiến tại hạ đến hỏi chào?