Phó Thần dời tầm mắt, lúc này hai thị vệ kia đã trở về vị trí cũ, không khác gì khi mới vào phòng. Chỉ như vậy thôi, bất cứ ai nhìn thấy cũng không lộ ra manh mối. Hắn cũng chưa dám thả lỏng hoàng toàn, phải nhìn xung quanh, xác định kỹ lưỡng rồi mới nói với Lưu Túng vẫn còn đang mơ mơ màng màng: "Ngươi kiểm tra đi, sau đó ghi lại."
Lưu Túng ngoan ngoãn đi qua, vô cùng nghe lời, một mệnh lệnh là một động tác, nhìn tiểu thái giám kia từ trên xuống dưới một lần rồi cầm bút ghi lại một câu ngay sau tên Phó Thần.
Sau một loạt quá trình kiểm tra, Phó Thần nhẹ nhàng vỗ tay, tốc độ cùng tần suất y như đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, phát ra âm thanh đặc thù.
Tiếng vỗ tay kết thúc, năm người kia khôi phục lại nguyên trạng như chưa có gì xảy ra. Lưu Túng chậm rãi hồi thần, nháy mắt nghi hoặc nhìn quanh trái phải một phen, thấy mọi người còn làm việc đâu ra đấy mới an tâm.
Thấy Phó Thần còn đứng đó, xua tay: "Không phải kiểm tra xong rồi sao, còn không mau đi."
Sau đó lại gọi tên người khác, cứ như không có thay đổi gì.
Phó Thần ra khỏi Tự Đao môn, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, người khẽ run lên, bước chân xiêu vẹo, mồ hôi lạnh chảy dài bên thái dương.
Quả nhiên thân thể này vẫn còn quá trẻ, không chịu được di chứng sau thôi miên cường độ cao. Hắn lảo đảo chống tay vòng tường mà thở gấp.
Đây cũng là nguyên nhân tháng trước khi hắn về Giám Lan viện, Cát Khả cầm lấy tay hắn lại cảm thấy lạnh như băng.
Đợi cơn khó chịu qua đi, Phó Thần lau mồ hôi. Hiện tại tuổi còn nhỏ, có thể che dấu được. Nếu lớn hơn chút nữa, đặc thù nam tính sẽ ngày càng rõ ràng, muốn người khác không nhận ra điểm khác biệt sẽ khó khăn hơn, có lẽ vẫn nên làm sớm vài bước chuẩn bị khác.
Phó Thần sửa sang lại quần áo, nhìn qua không có gì bất ổn mới rời đi. Ra khỏi Tự Đao môn, hắn thấy đám Vương Phú Quý đã chờ ở đó. Tuy lúc vào mặt ai nấy đều xanh mét, nhưng lúc đi ra thì xem như xong chuyện, có thể bình tĩnh lại ngay.
Thái giám trong cung đi thượng sai được chia làm ba ban. Đúng hạn lệnh, ban từ sáng sớm đến trưa, từ trưa đến giờ đi ngủ, từ giờ đi ngủ đến đêm khuya. Thái giám bọn họ cứ dựa theo chức năng công tác mà làm từ một đến hai ban, lúc không đủ người có khả năng phải làm ba ban. Phó Thần là thái giám quét giác, cần làm hai ban từ sáng sớm đến xế chiều.
Hôm nay là ngày nghiệm tra, ban thứ nhất cứ thế thuận lý thành chương cho qua nên mọi người hẹn nhau xong việc sẽ tập hợp bên ngoài.
"Cuối cùng cũng đi ra, sao lâu như vậy? Mặt sao trắng bệch như trát phấn thế kia?" Vương Phú Quý chỉ cảm thấy Phó Thần trông có vẻ mệt mỏi chứ không nhận ra gì khác. Khả năng che giấu của Phó Thần rất tốt, mà da vốn đã trắng, ngược lại trông càng thêm mỹ cảm.
"Chẳng nhẽ kiểm tra cẩn thận còn không tốt?" Phó Thần làm như không có gì, đùa giỡn một câu. Cuộc sống của thái giám ngày thường hầu như lúc nào cũng cứng nhắc, nên đôi khi bọn họ cũng tự tiêu khiển tự vui. Phó Thần có khiếu hài hước, biết điều tiết không khí như vậy nên càng dễ hòa đồng.
"Phải, ai bảo Thần tử của chúng ta dáng vẻ bế nguyệt tu hoa, Lưu gia tất nhiên là muốn kiểm tra kỹ lưỡng rồi!" Người nói là Dương Tam Mã, tên do Mộ Duệ Đạt sửa. Hắn là người quản chuồng ngựa, chuyên hầu hạ một con ngựa gọi là Phi Phù, là ngựa chuyên cưỡi của tam hoàng tử Thiệu An Lân. Thời điểm khó xử lý sẽ gọi Phó Thần đến giúp. Phó Thần tay chân lưu loát khiến hắn đỡ được không ít phiền phức. Dương Tam Mã thường được gặp nhiều quý nhân trong ngoài cung, cũng là người được ban thưởng nhiều nhất trong số bọn họ. Hắn có kỹ năng đặc thù, hồi nhỏ từng ở đoàn kịch, giỏi giả giọng. Tiếng kêu nửa đêm khiến Lý Tường Anh tưởng quỷ chính là do hắn làm.
"Xem ra sau này ngươi không cần ta hỗ trợ nữa rồi." Phó Thần mỉa mai đáp.
"Ấy đừng mà, Phó tiểu công công của ta ơi, Thần gia gia, tiểu nhân còn phải nhờ ngài giúp đỡ nhiều !" Dương Tam Mã nhào tới, Phó Thần né đi. Hắn và Phó Thần quan hệ không tồi, phải nói một đám bọn họ tìm không ra mấy người không ưa Phó Thần. Không khí chung quanh hắn, giống như không cố tình thể hiện sự tồn tại, nhưng lại như vốn dĩ thuộc về đó.
"Cút ra, cả người đầy mùi ngựa." Phó Thần cười mắng, đẩy hắn ra.
Những người khác cũng buồn cười mà không dám cười. Lúc Dương Tam Mã bị phân đi làm việc ở chuồng ngựa, ai nấy đều xem thường. Cả ngày ở chung với ngựa, tuy nói nhiệm vụ này có cơ hội gặp được quý nhân, nhưng thật ra không mấy người chính thức được quý nhân vừa lòng. Khi đó cũng chỉ có Phó Thần tình nguyện ở chung với hắn. Từng bị cô lập, nay Dương Tam Mã phất lên, những kẻ cười nhạo hắn trước kia thẹn không biết giấu mặt đi đâu. Nghe nói không bao lâu nữa, hắn sẽ được thăng cấp lên làm nội thị thái giám tứ phẩm, thuộc nội thị giám, một trong mười hai chức quan ở phủ nội vụ. Tuy vẫn quản chuồng ngựa, nhưng quyền lực so với hiện tại cao hơn nhiều, so với Diệp Tân còn trên một cấp. Chỉ là cho đến giờ lệnh bài và văn thư còn chưa phát xuống, hắn không biết là nhớ bạn cũ hay chỗ mới ngủ không quen mà hàng đêm vẫn về Giám Lan viện lăn một chỗ với mọi người.
Phó Thần dám cùng hắn đùa giỡn, nhưng người khác lại không có lá gan này. Địa vị quyết định thái độ, ở đâu cũng tuân theo đạo lý này.
Dương Tam Mã bị đẩy ra cũng không tức giận. Hắn thích tư thái này của Phó Thần, đắn đo chừng mực thích đáng. Sau đó lại ghé vào tai Phó Thần nói vài câu, âm thanh rất nhỏ, người xung quanh không nghe thấy, nhưng xem thái độ bưng lấy tai Phó Thần thế kia, đương nhiên nội dung cũng là chuyện bí mật giữa hai người bọn họ.
Phó Thần nghe hắn nói, một lúc lâu sau gật gật đầu: "Được, đến thời điểm thì bảo ta."
Dương Tam Mã cao hứng vỗ vai Phó Thần.
Từ hôm Lý Tường Anh găp chuyện, mọi người tâm tình đều tốt, lúc này vừa đi vừa nói vừa cười.
Buổi sáng nay nghe nói Lý Tường Anh đã bị tạm ngừng chức, phải cấm túc trong viện, cụ thể trách phạt thế nào còn chưa ban xuống. Chuyện lão làm loạn ban đêm, nói nhỏ thì là oan hồn quấy phá, nói lớn thì là uy hiếp đến sự an ổn của đế vương. Hoàng cung là nơi tràn đầy chân long chi khí, há có loại hồn ma quỷ quái nào lợi hại đến mức tiến gần Chân Long Thiên Tử?
Mấy người hôm nay thừa dịp nghiệm tra kết thúc, kéo đi làm chút chuẩn bị cho việc ký kết hôn khế giữa Vương Phú Quý và Tiểu Ương. Trước tiên phải lấy được đặc phê từ phủ nội vụ, sau đó phải đợi xin cấp vật tư và nhiều thứ khác. Tuy rằng thủ tục phiền toái, nhưng với những người muốn kết thành "Thái hộ", đây vẫn là một nghi thức long trọng. Chỉ cần ngươi tình ta nguyện, phủ nội vụ cũng sẽ không ngăn cấm. Chỉ là từ lúc khai triều đến thời hiện đại, không có mấy đôi kết thành thái hộ.
Sau khi xin đệ trình, Phó Thần thấy thời gian còn lại cũng không nhiều nên liền tới hồ Dịch Đình để tiếp tục công việc dọn dẹp hàng ngày.
Phụ cận hồ Dịch Đình thường không có người nên làm công việc này tương đối thoải mái. Hôm nay hắn đi đường tắt. qua phía sau Minh Thân uyển chính là phạm vi hồ Dịch Đình. Phó Thần trên đường đi qua một hòn giả sơn bên ao, bỗng nghe thấy âm thanh kỳ lạ, tuy rằng hết sức áp chế, nhưng không khó để nhận ra là tiếng nữ tử yêu kiều cùng tiếng thở gấp của nam nhân.
Mặt hắn tức thì xanh lét, giữa ban ngày ban mặt sao lại có kẻ hành sự cẩu thả ở ngay chốn hoàng cung?
Chổi cầm trên tay run lên, hắn nhanh chóng phục hồi lý trí cầm chặt lấy, không để nó rơi xuống đất.
Muốn rời đi, tất nhiên phải đi qua cổng vòm bên kia đình viện, đối diện hòn giả sơn, mà như vậy thì sẽ bị nhìn thấy.
Ngay lập tức, Phó Thần cũng đã quyết định đường lui, nhẹ nhàng di chuyển vài bước, trốn vào rừng trúc trong đình viện.
Đang lúc hắn vào rừng trúc, muốn đứng lẫn vào trong đám lá xanh để che dấu thân mình thì một luồng gió từ sau quét tới. Hắn chưa kịp phản ứng, liền bị một bàn tay khớp xương rõ ràng bịt kín miệng, mùi hương thanh nhã xuất trần lởn vởn quanh mũi.
Động tác kia nhìn nhu hòa, nhưng khi lại gần mới có thể chân chính cảm nhận được lực đạo kinh hồn. Người này có luyện công phu, đây là suy đoán đầu tiên của Phó Thần. Người này ra tay cực nhanh, chuẩn, tàn nhẫn. Y biết rõ phía trước rừng trúc này có người, còn đến sớm hơn hắn, chắc hẳn cũng không muốn kinh động hai người trong hòn giả sơn nên tiên hạ thủ vi cường, đây là suy đoán tiếp theo.
Phó Thần lúc đầu theo bản năng phản kháng nhưng lát sau liền dừng động tác, bởi hắn thấy hoa văn tinh xảo trên ống tay áo lộ ra. Người có thể mặc loại trang phục này, đương nhiên không phải người thường. Động tác của y lỏng ra một chút, có lẽ sau khi xác định Phó Thần sẽ không kêu to lên tiếng liền buông hắn ra.
Mảnh gấm mềm mại kia vạch qua da, khiến hắn nổi da gà.
Phó Thần xoay người nâng mắt, cả kinh. Nam nhân sau lưng y mặc ngoại bào màu xanh, trên mặt vương tiếu ý nhàn nhạt, lộ ra thần sắc vô tình vô dục cùng khí chất cao nhã, một cái nhướn mày hay nhếch môi đều chấn động nhân tâm, liếc qua một lần có thể khiến người ta vạn kiếp bất phục. Nhưng vẫn chỉ là để khắc sâu trong tâm khảm chứ không dám với tới, là loại người sinh ra đã mang cảm giác người ta chạy theo không kịp. Người xuất trần thoát tục như vậy ở chốn hoàng cung, tìm không ra người thứ hai ngoài tam hoàng tử Thiệu An Lân.
Hắn vừa định hành lễ đã bị ánh mắt gắt gao ngăn cản. Thiệu An Lân chậm rãi lắc đầu, tuy nhiên ý tứ rất rõ ràng, giờ không phải lúc chú ý nghi thức xã giao.
Rừng trúc tương đối dày, hai người đứng nấp tương đối gần. Mùi hương nhàn nhạt trên người Thiệu An Lân chui vào mũi Phó Thần, gây cảm giác ngứa ngáy.
Phó Thần nhìn như bình tĩnh tự nhiên nhưng lại có chút lo lắng. Tuy là tình thế bức bách, nhưng lấy thân phận của hắn đứng ở đây, nếu lát nữa tam hoàng tử tính sổ với hắn thì cũng lãnh đủ.
Một giây dài tựa cả năm, bị đôi nam nữ này làm cho tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể đợi màn đông cung sống này kết thúc.
Mà đôi nam nữ trong hoa viên lúc này cũng đã gần lên đến đỉnh điểm, âm thanh ngày càng kịch liệt, áp chế không nổi mà gầm nhẹ cùng rên rỉ, tiếng da thịt chạm nhau ba ba vang dội như roi quất trong lòng Phó Thần. Hắn có thể hình dung nếu bây giờ bị người trong kia phát hiện, hắn nhất định sẽ vô thanh vô tức biến mất khỏi hoàng cung.
Đôi nam nữ thay đổi tư thế một chút, nếu không phải Phó Thần nhanh nhẹn né đi khỏi vị trí cũ thì đã lộ tẩy rồi. Vừa lúc đó, hắn cũng thấy được mặt người bên trong.
Từ khe hở của hòn giả sơn, quần áo đầu tóc nữ tử có chút hỗn loạn, thần thái mê ly không nhìn ra chút dáng vẻ thường ngày. Nàng cong lưng bám vào tảng đá, y phục kéo đến ngực, hai bầu sữa trắng nõn nhộn nhạo đung đưa, lại bị nam nhân cao ngất phía sau chộp lấy trong tay mà tùy ý nhào nặn. Da thịt trắng bóng dưới ánh mặt trời nhìn muốn lóa mắt, nam tử phía sau nàng động tác càng lúc càng nhanh. Phóng đãng không chừng mực như vậy, e là ở thời hiện đại cũng ít gặp. Hai người này hồn nhiên phát tiết, trên mặt đều bừng bừng hưng phấn và khoái cảm, nhưng chân diện mục của bọn họ càng khiến Phó Thần kinh hãi hơn.
Nữ tử kia rõ ràng là vị Kỳ quý tần gia thế hiển hách lại được đế sủng mà lúc trước Trần Tác Nhân thay Diệp Tần đưa vải, cuối cùng bị giáng tội. Đương sự còn lại, Phó Thần đã từng gặp qua ở hồ Dịch Đình, chính là kẻ đã đẩy Thiệu Hoa Trì xuống nước ngụy trang thành chết đuối, người thừa kế có thanh thế hàng đầu, nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương.
Với tính ngoan độc không cố kỵ của người này, nếu biết "chuyện tốt" của mình bị nhìn thấy, sẽ có kết cục gì?
Rừng trúc phát ra đôi tiếng xào xạc, Thiệu Hoa Dương vốn đang bổ nhào trên người Kỳ quý tần hưởng thụ dư vị lại bỗng nhiên ngẩng đầu.
Hắn quét ánh mắt sắc bén ra bên ngoài, nhìn quanh trái phải, quát: "Ai?!"
Tim Phó Thần đập bình bịch, lòng bàn tay ướt mồ hôi.