Phó Thần khẽ kêu một tiếng, chân mày càng nhíu chặt. Dường như giấc mơ bị quấy nhiễu, hắn khẽ lắc đầu, xua đuổi cảm giác kỳ lạ này.
Chỉ là động tác vô thức, mô hôi vã ra càng nhiều, càng khiến người ta không rời mắt nổi. Thiệu Hoa Trì chẳng qua chỉ tức giận, tìm cách trút lên người hắn, nhưng lại bị dáng vẻ khiêu gợi này hấp dẫn. Y vốn định thu tay về, nhưng thấy vậy lại càng dùng sức xoa nắn.
Phó Thần không tỉnh lại, nhịp tim và hơi thở vẫn đều đặn như thường. Thiệu Hoa Trì quan sát một hồi, cảm thấy chắc chắn, mới dám sỗ sàng tiếp.
Y khẽ bật cười, nghe mơ hồ như ảo giác.
"Trốn cái gì mà trốn?" Giọng y trầm thấp hơn so với thường ngày, có chút khàn đặc, nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Một bàn tay âm thầm siết chặt dưới tấm chăn, run lên vì kiềm chế, nhưng nét mặt lại vẫn như đang ngủ say.
Ít nhất là trước kia, Phó Thần luôn cho rằng ngực của nam nhân chẳng qua chỉ để trang trí.
Rốt cuộc vị mưu sĩ này đã làm gì vậy?
Hắn chưa từng nghĩ đến tình cảnh này. Lúc trước, hắn nghe những người ở Hồng Tụ Chiêu cực kỳ sùng bái Thiệu Hoa Trì. Những lời như thế ở khắp Bảo Tuyên thành đâu đâu cũng có. Tại đây, Thụy vương chính là thần. Qua lời kể của Lục Phất, hắn cảm thấy y chắc hẳn là một vị vương gia hùng tài đại lược, nghiêm khắc quyết đoán, rất giỏi ẩn nhẫn, cai trị nghiêm minh, yêu dân như con, vừa có sách lược chính trị vừa biết cách khống chế thời cục. Y có thể khiến Trấn Tây đại tướng quân quy phục dưới trướng mình, tiền kích hậu giáo kẻ địch. Với quân thù, y càng kiên quyết không lưu hậu hoạn. Y lại biết nắm bắt lòng người, chỉ cần nhìn bách tính tôn thờ y ra sao cũng đủ hiểu. Không chỉ võ có thể công kích phòng ngự, văn cũng có thể vực dậy một tòa thành đã sụp đổ sau dịch bệnh và chiến tranh. Một vị vương gia như thế thì có người bình thường nào lại không mang ấn tượng tốt về y?
Phó Thần đã hình dung y giống những vị minh quân trong sử sách. Tuy ngoài mặt chưa nói ra nhưng trong lòng đã thừa nhận mắt nhìn người của nguyên chủ. Có lẽ nguyên chủ bị thương quá nặng, không thể chữa khỏi nên hắn mới có cơ hội xuyên đến thế giới này. Nhưng hắn đã cảm nhận thật kỹ, hắn với cơ thể hiện tại rất tương thích với nhau, không hề bài xích, cũng không có linh hồn khác xuất hiện quấy rối. Có thể nói hắn đang nắm quyền kiểm soát tuyệt đối thân thể này.
Hắn không biết có phải mình mượn xác hoàn hồn không, nhưng nếu đã nhận từ nguyên chủ thì hắn sẽ cố hết sức thực hiện nguyện vọng dở dang của nguyên chủ. Hơn nữa, làm mưu sĩ dưới trướng một vị vương gia anh minh cũng không phải lựa chọn tồi. Đó cũng là một trong những lý do hắn nhất định phải tìm hiểu lai lịch, tính cách, thói quen của nguyên chủ.
Nhưng bây giờ, từ lúc nghe tin Thụy vương tự tìm đến, hắn đã cảm thấy có gì đó sai sai. Cảm giác bị đụng vào không phải giả. Chỗ kia cũng đã bị vày vò đến sưng đỏ lên.
Vị vương gia này hoàn toàn khác với những gì hắn hình dung khi nghe người ta kể chuyện về y. Chắc chắn Thụy vương có ý đồ với thân thể này.
Dù hắn có nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không thể tìm một lý do đích đáng biện hộ cho hành động này. Một nam nhân tại sao lại làm thế với thuộc hạ đang hôn mê bất tỉnh.
Hắn nhất định phải nhịn. Thân phận mưu sĩ của nguyên chủ chỉ là ngụy trang, hay có nội tình gì khác?
Dù Phó Thần vẫn tỏ ra bình tĩnh như trước, nhưng hắn có chút không khống chế được thân thể mình. Đối phương bắt đầu vuốt ve mặt hắn. Hắn cảm thấy mình sắp nổi cả da gà lên rồi.
Nhưng sao hắn có thể tỉnh lại bây giờ? Ngay cả tính cách của nguyên chủ ra sao hắn còn không biết, chẳng lẽ lại nói mình mất trí nhớ?
Mất trí nhớ đâu có dễ giả vờ như thế. Vừa nãy hắn đã xác định rồi, thân thể này không bị thương ở đầu thì lý gì lại mất trí? Nghe nói trong thành còn hơn mười vị thái y, trong đó còn có một thánh thủ thần y nữa, chẳng lẽ bọn họ không phát hiện ra?
Nếu bại lộ thì với tính tình sát phạt, quyết đoán của vị vương gia này, hắn sẽ bị xử tử là cái chắc.
Nhưng cứ tiếp tục thế này thì đối phương sẽ còn lấn tới.
Thiệu Hoa Trì ngắm nhìn người mà y đau xót tận xương tủy. Giờ không còn như lúc mới quen. Nếu y cứ tiếp tục ép buộc thì cái y nhân được chỉ là sự bằng mặt mà không bằng lòng. Trên thực tế, cái Phó Thần am hiểu nhất không phải là hầu hạ đám chủ tử bọn họ. Dù bây giờ y đối xử với hắn thật dịu dàng, cải trang để tiếp cận hắn, cho hắn thấy ưu điểm của mình, nhưng y biết nỗi khát khao chiếm hữu hắn chưa bao giờ biến mất. Nó không ngừng sinh sôi trong bóng tối. Càng ở gần nhau lâu, càng bùng lên mạnh mẽ.
Cho đến khi thấy y nhiều lần dấn thân vào nguy hiểm, suýt chút nữa mất mạng, y mới không kiềm chế nổi, nói thẳng tình cảm của mình. Y không muốn nhẫn nhịn nữa. Còn che giấu tiếp, y hoài nghi có khi bản thân mình cũng trở nên dở điên dở khùng.
Nếu y không nói, với tính cách của Phó Thần thì bọn họ cả đời chỉ có thể là quân thần, không có cách nào khác. Tuy rằng điều đó là lẽ đương nhiên, cho nên sau này Phó Thần mới bắt y lựa chọn, nhưng y tin chắc chắn Phó Thần sẽ không coi y như tất cả những người còn lại.
Còn về lựa chọn y đưa ra lúc trước, chẳng qua chỉ để đối phó nhất thời. Nếu y có được ngôi hoàng đế thì mới có được hắn.
Y rời tay khỏi nơi đã bị xoa nắn đến sưng lên, chậm rãi cúi xuống, dựa sát bên tai Phó Thần. Qua ánh đèn dầu, y mơ hồ thấy được từng sợi lông tơ thật nhỏ trên làn da, "Ta thích ngươi thi thoảng lại ngây thơ như thế." Ta không chọn vậy, ngươi đời nào chịu ở bên ta.
Nhưng sao giờ ngươi lại trốn?
Nếu đúng như lời Tùng Dịch nói thì có thể tính cách Phó Thần đã thay đổi. Y thật ra có chút mong chờ. Sau khi tỉnh lại, Phó Thần sẽ như thế nào đây?
Trong không gian vô cùng tĩnh lặng này, Thiệu Hoa Trì bỗng mỉm cười dịu dàng, nhưng lại khiến người nghe sởn tóc gáy. Hắn thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của đối phương ve vãn bên tai mình.
Thiệu Hoa Trì kéo mở tấm chăn, để lộ nửa thân trên của Phó Thần. Lúc trước, để tiện băng bó, Phó Thần không mặc quá nhiều quần áo.
Móng tay hắn gần như ghim vào da thit, trán đổ mồ hôi ròng ròng, nhìn như khổ sở vì sốt cao, hai mắt nhắm chặt.
Có nên tỉnh lại hay không?
Hắn cảm thấy giờ làm gì cũng không được. Phó Thần chưa từng rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Toàn thân như có kiến bò đầy mình, cực kỳ khó chịu.
Ánh mắt đối phương càng lúc càng nguy hiểm, khiến hắn mơ hồ cảm thấy một mối nguy.
Da đầu Phó Thần run lên, nhất là khi đối phương bắt đầu đụng chạm không nhanh không chậm. Động tác không giống vuốt ve an ủi, mà như xoa nắn khiêu khích. Phó Thần cảm giác toàn thân mình đang trần truồng trong ánh mắt của người kia.
Thiệu Hoa Trì quả thật đang sờ mó đến nghiện. Mấy ngày trước, y cũng từng săn sóc Phó Thần, nhưng vì quá lo lắng cho thân thể hắn nên không có tâm tư nghĩ lung tung. Giờ người đã đủ khỏe để trốn rồi, chắc không còn gì đáng ngại. Phó Thần thường xuyên luyện tập dưới sự chỉ đạo của Lý hoàng, vai rộng eo thon, cơ bắp đều đặn, da thịt rắn chắc ẩn chứa sức mạnh, hoàn toàn khác với nữ nhân. Nhưng chỉ cần nghĩ đây là Phó Thần, Thiệu Hoa Trì đã nóng hết cả đầu óc. Làn da bóng loáng được phủ một lớp mồ hôi dính dấp, như đang hút lấy tay y, thôi thúc khát vọng trong lòng y. Thứ duy nhất phá hủy mỹ cảm của làn da này là những vết sẹo. Sẹo đã phai nhạt dần, chỉ còn chút dấu vết, nhờ chăm sóc cẩn thận. Giờ nhìn lại cũng không biết trước đó từng bị trọng thương.
Thiệu Hoa Trì dừng mắt ở một chỗ lõm nhỏ trên vai. Chỗ đó thiếu mất một miếng thịt, do bị cắn, còn có vài vết do y cắn nữa.
Y chậm rãi cúi đầu. Vài lọn tóc rơi trên ngực Phó Thần, mềm như lông vũ. Y nhẹ nhàng cắn chỗ kia, vươn lưỡi liếm miệng vết thương đã khép lại. Thiệu Hoa Trì không khống chế được bản thân, cứ một miếng lại một miếng, liếm chỗ đó đến ướt sũng mới thôi.
Phó Thần cắn chặt răng, không phát ra âm thanh nào.
Hắn sắp không duy trì được trạng thái giả ngủ nữa rồi.
Nhưng phân tích tình huống đã là bệnh nghề nghiệp của Phó Thần. Ban nãy hắn nghe tiếng Thiệu Hoa Trì tới, theo sau y có không dưới bốn mươi người. Chỉ cần nghe tiếng bước chân đã biết họ là những binh lính kỷ luật nghiêm minh, gần như bước nào cũng đồng đều, giống nhau như đúc.
Hắn có trốn cũng không thoát, chẳng có một cơ hội nào.
Đối phương muốn bóp chết hắn thì dễ dàng như dí một con kiến. Nếu hắn phản kháng, chưa xét đến chuyện hắn đủ sức đánh bại Thiệu Hoa Trì không, dù có đủ thì tấn công vương gia sẽ bị quy vào tội gì? Mà điều đó chẳng phải cũng chứng minh hắn đã không còn là vị mưu sĩ kia nữa sao?
Phó Thần chỉ hận mình không thể ngất luôn đi cho xong.
Mà điều khiến hắn cảm thấy hoang mang nhất, chính là tận đáy lòng hắn không cảm thấy quá ghê tởm như mình tưởng.
Hắn biết rõ ý thức này không phải của mình, mà là chủ nhân thân thể này để lại. Có lẽ nguyên chủ vốn không ghét những việc này.
Chẳng lẽ.....
Suy nghĩ này quá đáng sợ, Phó Thần không dám tiếp tục nữa. Bản năng của hắn từ chối thứ cảm xúc không nên có này.
Đó là chuyện vi phạm luân thường đạo lý, vi phạm chuẩn mực xã hội. Tình cảm đống tính cực kỳ bị phỉ nhổ trong thời đại này, sao dám nghĩ bừa?
Thiệu Hoa Trì ngẩng đầu khỏi lồng ngực Phó Thần, mãi mới nguôi giận được một chút. Y biết hôm nay mình hơi quá đáng. Lúc vuốt ve, y đã cảm thấy nhiệt độ cơ thể Phó Thần tăng cao, nhưng mà không nỡ dừng lại. Tại vì tìm hắn quá lâu khiến y bực đến không kiềm chế được, thấy người bình an vô sự rồi mới dám phát tiết thứ dục vọng mình trói buộc lâu nay.
"Có biết ban nãy ta giận ngươi thế nào không?" Giọng Thiệu Hoa Trì lại vang lên, rầu rĩ thở dài, dường như có chút mệt mỏi cùng tức tối chưa nguôi. Đương nhiên y cũng không mong Phó Thần trả lời mình, chỉ biết nghiến răng nghiễn lợi, "Đúng thế, giận đến phát điên. Ngươi trốn? Định trốn đi đâu? Dù biết ngươi có thể không còn là ngươi nữa.......ta cũng hận không thể đánh gãy chân ngươi."
Y vừa nói, vừa vuốt ve đôi chân thẳng tắp cách một lớp chăn.
Ngươi không còn là ngươi, tức là sao? Phó Thần nghe được mấy chữ quan trọng này, nhưng ngay sau đó lại bị những lời tiếp theo làm cho sợ hãi.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự tàn khốc trong lời nói khi y dịu dàng vuốt ve chân mình.
Từ lúc Thiệu Hoa Trì vào phòng đến giờ, lần đầu tiên hắn không kiềm chế được cảm xúc, khẽ run lên.
Thực ra Phó Thần giả hôn mê vô cùng xuất sắc. Dù sao hắn cũng là một chuyên gia mà tội phạm quốc tế cũng phải nể phục. Dù Thiệu Hoa Trì có kiểm tra hô hấp, nhịp tim, mạch đập cũng không phát hiện ra.
Nhưng cái run rẩy vô cùng khẽ này lại khiến Thiệu Hoa Trì để ý.
Ánh mắt y chợt lóe lên, có chút kinh ngạc nhìn Phó Thần, lại nhìn chằm chằm tấm chăn kia, như muốn đục ra một cái lỗ.
Y nghĩ tới điều gì đó, nhưng lại cảm thấy không thể nào.
Nếu Phó Thần tỉnh rồi thì sao có thể để mặc y đối xử như thế. Chắc chắn hắn sẽ tìm cách ngăn cản y ngay từ đầu.
Chính vì biết hắn đang hôn mê, y mới không kiêng nể gì như thế.
Chẳng lẽ hắn đã tỉnh?
Nghĩ vậy, khóe miệng Thiệu Hoa Trì hơi cong lên, gần như không thể nhận ra.