Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 258



Ánh mắt chan chứa nét cười của Phó Thần tựa như rượu ngon được ủ lâu năm, chưa nhấp môi, chỉ thoáng ngủi hương vị đã say lòng người.

Khi thái hậu bị thứ gọi là nha phiến kia làm cho điên đảo, Thiệu Hoa Trì cũng lấy làm hiếu kỳ. Không hiều nha phiến là thứ gì mà có thể khống chế cả thể xác và tinh thần một người đứng đầu hậu cung bao năm như thái hậu, thậm chí còn vì nó mà bán cả linh hồn.

Nhìn nụ cười của Phó Thần lúc này, toàn thân hắn đều tỏa ra khí tức khiến người ta mê muội, y dường như hiểu được phần nào cảm giác của thái hậu khi ấy. Nam nhân này cũng giống nha phiến vậy.

Y giật mình đứng bật dậy, khiến chiếc ghế ma sát với mặt đất, tạo ra âm thanh chói tai.

Phó Thần biết hành vi vừa rồi của mình đã vượt quá giới hạn Thiệu Hoa Trì có thể tiếp thu, nếu còn tiếp tục nữa thì không tốt, cho nên hắn cũng đứng dậy, "Ta dọn dẹp một chút."

Phó Thần nhìn nam nhân vẫn đang lén lút quán sát mình. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, biểu hiện Thiệu Hoa Trì vẫn rất bình thường, trừ lúc đầu còn đỏ mặt ra thì sau đó lại thản nhiên như không. Nhưng mà Phó Thần đã quen đần với tính cách y rồi, biết rõ y không hề bình tĩnh như bề ngoài.

Hắn là người biết tiến biết lùi đúng lúc, làm ra vẻ không nhận thấy gì khác. Nếu là ngày xưa thì có lẽ hắn sẽ nghĩ Thiệu Hoa Trì tâm cơ thâm trầm, có lẽ đang tính toán âm mưu nào đó. Tiếc là vị điện hạ này thật ra ngây thơ hơn hắn tưởng nhiều.

Hắn cười một tiếng rồi rời đi, khiến Thiệu Hoa Trì cảm thấy tất cả những gì xảy ra ban nãy đều do y tưởng tượng.

Thiệu Hoa Trì hoảng hốt chạy ra, bị một cơn gió lạnh ập thẳng vào mặt. Những giọt mưa tựa như chuỗi ngọc đứt dây, ào ào rơi xuống, khiến y giật mình. Những hành động không quá thân mật như lại rất câu dẫn ban nãy lại hiện lên trong đầu. La Hằng đúng lúc đi ngang qua, gương mặt chủ tử nhà mình đỏ như gấc.

"Lấy khăn cho ta...." Thiệu Hoa Trì đưa tay che mũi, ra lệnh.

Y về viện của mình, dùng khăn lụa trắng bịt mũi. Sau khi máu mũi nừng chảy, y bỗng thấy hình như chuyện này rất quen thì phải.

À đúng rồi.

Y suýt chút nữa thì nhảy dựng khỏi ghế. Năm đó, ở bể tắm trong Trọng Hoa Cung, gió cuốn rèm lụa bay lên, y nhìn thấy Phó Thần để trần thân trên, tựa vào thành bể nghỉ ngơi. Khi đó, y cũng chảy máu mũi ròng ròng. Nhưng lúc ấy ít nhiều gì cũng thấy da thịt người ta, còn giờ chẳng thấy cái gì, chỉ mới tiếp xúc có một lúc mà đã......

Nghĩ vậy, Thiệu Hoa Trì khổ sở ôm đầu. Sau này có khi y chẳng còn đủ máu mà chảy nữa mất.

Nhưng mà cảm giác đau buồn ban nãy đã vơi đi nhiều. Có lẽ.....hắn cố tình làm thế, để khiến y sao nhãng phần nào.

Tác phong như vậy quả thật rất Phó Thần. Thiệu Hoa Trì ngẫm lại thật kỹ, cuối cùng mới tỉnh khỏi cảm giác đầu óc quay cuồng kia một chút, thầm mắng, "Khốn kiếp."

Cho nên có khi Phó Thần cũng rung động với y một chút phải không?

Lúc Thiệu Hoa Trì dằn được nỗi khao khát trong lòng, quay về gian phòng kia, y đã phần nào bình tĩnh trở lại, máu cũng đã chùi sạch, không để lại dấu vết ì. Y mong sao trước mặt Phó Thần, mình vẫn là vị chủ công vững trãi như tường đồng vách sắt, gặp biến không hoảng.

Tiếc là Phó Thần không định cho y cơ hội đó. Hắn không ôn hòa như người ta tưởng, bản chất của hắn là chiếm đoạt.

Chính vì hắn là một thiên sát cô tinh, nên một khi đã rơi vào tay hắn, hắn sẽ càng quý trọng hơn người thường, không có phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Phó Thần làm theo kế hoạch của mình, từng bước nắm giữ thật chặt trái tim người kia. Những gì hắn làm ban nãy vừa là để giảm bớt nỗi đau của Thiệu Hoa Trì, vừa là tính đến chiến lược lâu dài. Hắn làm việc gì cũng suy xét để đạt được càng nhiều lợi ích càng tốt. Hắn muốn Thiệu Hoa Trì cam tâm tình nguyện thuộc về mình. Để làm được như thế, hắn cần khắc ghi bản thân vào mỗi một chi tiết trong đời sống thường ngày của đối phương, hắn luôn làm thế với nửa kia của mình. Hắn không tin tưởng những thứ rung động hư vô mờ mịt. Hắn muốn tự tay vun vén cho tình cảm ấy từ từ nở hoa, chứ không phải nhìn nó héo rũ theo thời gian. Hắn không cần sự mê luyến nhất thời. Nếu hắn đã xác định sẽ cùng với người này, thì phải khiến y khuynh đảo vì mình mọi giờ mọi phút, để y không có thừa tâm trí quan tâm đến người khác.

Để làm được như vậy, phải nắm rõ cự ly và chừng mực.

Ít nhất, vào thời điểm này, phải như gần như xa, để y không hoảng sợ, nhưng vẫn có thể ôm lấy y, một mũi tên trúng hai đích.

Lúc Thiệu Hoa Trì đi vào, Phó Thần đang chăm chú xem tin tức tình báo của Tiết Duệ dưới ánh nến. Vấn đề một phần ba "dân chúng" trong thành vô cùng nghiêm trọng. Dân số ở Loan Kinh có trên hai mươi lăm vạn, một phần ba tương đương với tám vạn. Hiện tại, bọn họ đang theo dõi được ba vạn đối tượng từng có liên hệ với A Tứ ở Tấn quốc, còn năm vạn chưa thể xác định hoặc chưa có chứng cứ xác minh.

Thiệu Hoa Trì thấy Phó Thầm trầm mặc suy tư, cũng gạt bỏ những suy nghi bay bổng ban nãy. Lúc làm chính sự, y sẽ nghiêm túc đàng hoàng. Phó Thần vẫy tay gọi lại, y ngồi xuống ghế, nhận lấy tư liệu, bắt đầu đọc. Càng đọc càng kinh hãi. Từ tiểu thương cho đến tiểu nhị trong quán trọ đều có vấn đề, mà mới chỉ có ba vạn đối tượng xác định được!

"Ngươi đinh...." Vừa cất lời, giọng nói của Thiệu Hoa Trì lại im bặt.

Y ngẩn đầu lên, phát hiện ra sau khi mình ngồi xuống thì Phó Thần không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng y, hai tay chống xuống mặt bàn ở hai bên ghế, như thể đang ôm trọn y vào lòng mà không hề động chạm. Hai người không quá sát gần nhau, vẫn còn chút không khí ấm áp len lỏi vào giữa.

Bốn mắt nhìn nhau, lập tức bị hút lấy, không rời ra được. Thiệu Hoa Trì ngỡ mình đang bị điểm huyệt, cả người cứng đờ.

Phó Thần chậm rãi cúi đầu, ghé đến gần đôi môi đang mở hé của y. Trái tim Thiệu Hoa Trì lại lần nữa đập thình thịch. Ma xui quỷ khiến, y nhắm mắt lại, hàng lông mi khẽ run rẩy chờ đợi.

Nhưng lúc sắp chạm vào nhau, Phó Thần lại quay mặt đi, một tay vẫn chống trên bàn, một tay lại vương ra lấy một thư báo khác. Ánh mắt hắn không chút gợn sóng nhìn quyển trục được buộc dây đỏ, vẫn để Thiệu Hoa Trì được che phủ dưới cái bóng của thân thể mình, "Ngài xem trước dang sách này. Đây là những kẻ ta và Tiết Duệ đã bàn bạc, cho rằng chúng là thủ lĩnh của các nhóm. Tuy tạm thời không thể tấn công phạm vi lớn, nhưng nên giải quyết trước những kẻ này."

Thiệu Hoa Trì mở mắt, nhìn cuốn danh sách Phó Thần đưa, gương mặt lập tức đỏ bừng.

Có phải ban nãy y hiểu lầm Phó Thần định...hôn mình không?

Phó Thần sẽ nghi về y thế nào đây?

Có cảm thấy y quá thèm khát không?

Thiệu Hoa Trì cmar thấy mình không chịu nổi nữa. Rốt cuộc y đang làm cái gì vậy!

Lúc này, mặt y đã đỏ đến mức toàn thân tỏa hơi nóng, nhưng phải cố kiềm chế để Phó Thần không nhìn thấy. Trời mới biết, lúc này y muốn tông cửa xông ra, đập đầu vào chăn tự tử như thế nào.

Ánh mắt Phó Thần lóe lên chút ý xấu, nhưng vẫn làm ra vẻ không thấy gì mà tiếp tục nói chuyện nghiêm chỉnh, "Theo phỏng đoán hiện tại, có tám vạn dân là người phe địch, nhưng thứ nhất, chúng ta không có chứng cớ, thứ hai, chúng ta không có thánh chỉ, cho nên chỉ có thể tìm một cách khác. Nếu ta nhớ không lầm, ở Loan kinh có năm vạn dân lưu động. Bây giờ Quách Vĩnh Húc đã không còn phe nào khác để theo, tại sao chúng ta không tận dụng triệt để cơ hội này, mượn quyền lực của ông ta để tạm thời hạ lệnh giới nghiêm, cấm dân lưu động vào thành? Ta tin là tình trạng sức khỏe của bệ hạ bây giờ cũng không quản được. Sau đó, chúng ta mượn danh nghĩa là cầu phúc cho bệ hạ, xây một tháp cầu phúc ở ngoài thành, điều một phần dân lưu động tới đó làm việc. Nếu chúng ta đã không thể xác định kẻ nào có vấn đề thì cứ chọn ra nhiều một chút, rồi đưa những kẻ trong danh sách đáng ngờ vào đó, như thế có thể nâng cao khả năng phòng ngự của kinh thành và hạ thấp quân số địch....."

Lúc nói những việc này, dáng vẻ và động tác của Phó Thần rất tự nhiên, không có chút mờ ám nào cả, khiến Thiệu Hoa Trì đang vừa xấu hổ vừa khổ sở thế này, bực muốn chết.

Y vừa phải kiên nhẫn nghe Phó Thần đề xuất phương án, cách nào cũng rất hữu hiệu, nhưng đầu óc thì đã bị mấy động tác của hắn ban nãy làm cho quay mòng mòng, suy nghĩ không kịp.

Y nói ra đánh giá của mình, "Cũng được, cứ thử làm xem. Sai những kẻ này đi xây sửa tường thành nữa, tận dụng sức lao động."

"Điện hạ nói phải." Đó cũng là cách hay, tác dụng ngang với việc xây tháp cầu phúc của hắn ban nãy.

Vừa may, những công việc như xây dựng và tu sửa này đều cần sức lao động. Mà Kích quốc một khi đã đưa người vào thành thì phải đưa những kẻ có sức uy hiếp đến kinh thành, cụ thể là đám thanh niên trai tráng khỏe mạnh. Nếu bây giờ bọn họ đưa hơn mười vạn dân ra ngoài thành làm công việc tu sửa thì kế hoạch của Kích quốc sẽ bớt nguy hiểm hơn nhiều. Thứ hai, nếu bọn họ đã không làm gì được những kẻ chưa có chứng cớ xác thực là thì sao không lợi dụng chúng để tu sửa tường thành cho mình, dùng sức của chúng mài nanh mài vuốt cho mình? Thứ ba, trong số bách tính mà họ đưa ra ngoài cũng có cả người vô tội, cho nên cũng sẽ bảo vệ được một phần dân chúng nếu có biến cố xảy ra.

Hai người nhất trí cao độ với phương án này.

Cảm giác tâm đầu ý hợp thật khiến người ta lâng lâng vui sướng.

Nhưng mà lúc này Thiệu Hoa Trì không có tâm trạng đâu mà khen ngợi Phó Thần. Nguyên việc kìm nén kích động và xấu hổ để bàn chuyện công việc đã khiến y muốn chạy biến khỏi căn phòng ngột ngạt này rồi.

La Hằng thấy y cong mông chạy, vội vàng cầm dù đuổi theo, kinh ngạc hỏi. "Ngài không ngủ lại phòng này sao?"

Lúc Phó Thần hôn mê, hai người vẫn luôn chung giường mà?

Không biết câu này chạm đúng dây thần kinh nào của Thiệu Hoa Trì, y quay phắt lại, "Ngủ? Ngủ cái gì mà ngủ? Chẳng lẽ bổn vương còn thiếu chỗ ngủ à? Chen chúc với hắn trên một cái gì giường thì có gì hay?"

La Hằng bị điện hạ mắng một trận ngây người. Mỗi ngày y đổi một mặt thế này thì biết đâu mà lần.

Cách đây mấy hôm, ai nhất quyết đòi dọn đấy chỗ Phó Thần ở?

Thiệu Hoa Trì càng chạy nhanh, chỉ hận ngày hôm nay chóng qua. Mất hết mặt mũi rồi. Nhớ đến bộ dạng ban nãy, Thiệu Hoa Trì chỉ muốn cho bản thân không biết xấu hổ khi đó một cái bạt tai.

Nhưng lúc Thiệu Hoa Trì đang chuẩn bị nghỉ ngơi trong phòng của mình thì lại nghe thấy một giọng nói vang lên ngoài cửa mà y không muốn nghe chút nào.

"Điện hạ, là ta, Phó Thần."

Nghe thấy âm thanh này, Thiệu Hoa Trì vô thức bưng tay che mặt. Tên Tùng Dịch vô tích sự, ta sai hắn đứng ngoài canh giữ, hắn ở đó làm cảnh à? Có người đến sao không ngăn lại?

Tùng Dịch đang mặc áo tơi, canh gác ngoài sân cùng các binh sĩ khác, bỗng nhiên hắt xì một cái. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, không biết bị làm sao. Hắn lại quan sát xung quanh một lượt, nói với đồng bọn, "Đi tuần tra Tây phủ một chuyến."

Nếu không tuần tra liên tục đêm ngày thì làm sao phủ Thụy vương có thể coi là nơi an toàn nhất kinh thành.

Phó Thần không những không bị ngăn cản, mà còn được rước vào tận bên tron khu vực trông coi nghiêm ngặt nhất này. Đây không phải lần đầu tiên hắn tới, lần trước hắn đến cùng Cảnh Dật. Nhưng chỉ mới qua một thời gian, đồ vật không đổi, nhưng cảnh còn người mất.

Phó Thần đợi một lúc, lại gõ cửa.

Khẽ lên tiếng, "Ngài ngủ chưa?"

Giọng nói của Phó Thần bị tiếng mưa ào ào che lấp, không quá rõ ràng, nhưng với người luyện võ thì vẫn nghe được rành rọt từng chữ.

Người trong phòng không phản ứng gì.

Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm cánh cửa, nghĩ một hồi, quyết định sắt đá: Không ra!

Phó Thần đến vừa lúc nến sắp tắt. Y quay người trùm chăn, quyết không để ý đến hắn nữa.

Một lát sau, tiếng gõ cửa bên ngoài ngừng hẳn.

Hắn đi rồi sao?

Mới thế đã thôi rồi à?

Thiệu Hoa Trì cười khổ, sao y lại không biết chứ, chẳng lẽ còn mong đợi Phó Thần mặt dày đứng đó nữa hay sao? Dù là trước kia hay hiện tại, hắn vẫn luôn tuân thủ lễ nghĩa, thậm chí tác phong còn nghiêm chỉnh, cứng ngắc. Hơn nữa, Phó Thần có thể xem là bị ép buộc nên mới ở cạnh y, được hắn đáp lại đã là điều đáng mừng rồi, sao dám trông đợi gì khác. Ngay cả y cũng kinh ngạc với lòng tham của chính mình.

Thiệu Hoa Trì cuộn chăn suy nghĩ một lúc. Vết thương chưa khỏi nên y cũng lăn đi lăn lại, không sao ngủ được.

Cuối cùng, y vẫn bực bội đứng dậy, đi ra cửa.

Lúc cửa mở ra, liếc mắt sang bên trái, y sững cả người.

Thấy Phó Thần đang đứng dưới mái hiên, gân xanh của y gần như lồi ra, cảm thấy rõ ràng như mình đã bị bỡn cợt. Không chừng hắn vẫn luôn đứng ngoài đó, biết thừa thế nào y cũng ra mở cửa xem mình đã đi chưa.

Y bấu chặt khung cửa, chỉ muốn sập nó ngay trước mặt Phó Thần, nếu có thể thấy được vẻ ngỡ ngàng của hắn nữa thì càng tốt.

Đương nhiên y biết là sẽ không có chuyện đó đâu. Kẻ này vốn là loại gặp chuyện gì mặt cũng không đổi sắc.

Y tức giận đến toàn thân đau nhức, nhất là nhớ đến suy nghĩ tự mình đa tình ban nãy, giờ lại bị người ta âm thầm cười nhạo. Thiệu Hoa Trì cực kỳ xấu hổ, không thèm để ý đến Phó Thần nữa, đi thẳng về giường, kéo chăn lên đắp, giọng nói lạnh lùng, "Có gì thì nói đi, còn không thì đóng cửa cho ta ngủ."

Phó Thần đương nhiên bước vào phòng. Ban nãy thật oan chó hắn quá. Hắn biết lúc chiều mình trêu đùa hơi quá, cho nên đêm khuya định tới đây, dỗ dành người nào đó một chút. Nhưng hắn bị bắt đứng bên ngoài, đang lo không biết phải làm sao để Thiệu Hoa Trì chịu mở cửa, thì đúng lúc ấy y xuất hiện. Chắc y lại nghĩ hắn cố tình đứng chờ để chê cười y rồi.

Thiệu Hoa Trì nằm trên giường, mở to mắt, nghe tiếng cửa khép lại.

Quả nhiên hắn lại đi.

Đáy mắt Thiệu Hoa Trì lại ảm đạm, nhưng đúng lúc ấy, y lại nghe thấy tiếng chân quen thuộc vang lên.

Y còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mùi hương của người kia vây quanh, "Thần mặt dày, muốn ngủ cùng chủ công, không biết có được chăng?"

Đúng là mặt dày, lời nói vô sỉ thế nào sao có thể bình thản thốt ra được? Ngươi cũng đã leo lên giường rồi, còn hỏi ý ta làm gì.

Trong bóng tối, Thiệu Hoa Trì cảm nhận được thêm một hơi ấm khác sau lưng, ngay cả không khí y hít vào cũng tràn ngập khí tức của hắn. Hắn lặng lẽ nghiêng người nằm bên cạnh y.

Thiệu Hoa Trì không quay lại, cũng không đuổi Phó Thần đi. Phó Thần biết ban nãy mình khiến y tưởng hắn đang cố tình bắt nạt rồi.

"Lỗi cảu ta. Lần sau tới võ trường luyện tập, ta để ngươi đánh một trận trút giận, được không?" Phó Thần nhẹ nhàng hôn mái tóc sau gáy Thiệu Hoa Trì, vừa trân trọng vừa nâng niu. Thiệu Hoa Trì lại chua xót trong lòng, cảm thấy Phó Thần thật sự muốn xin lỗi. Y biết người này rất tàn nhẫn, đồng thời cũng rất dịu dàng. Nếu không phải y dày mặt quấn lấy thì chắc chắn hắn không bao giờ đáp lại.

Thực ra cũng chẳng thể trách Phó Thần, từ nãy đến giờ đều là y tự mình đa tình thôi, liên quan gì đến hắn. Phó Thần vô tội, là y giận cá chém thớt.

Thiệu Hoa Trì lặng lẽ thở dài.

"Giường ngươi đâu?" Muốn đến chỗ ta ngủ thì phải có lý do chứ.

"Bị chuột cắn hỏng." Trên thực tế là bị hắn dùng nội lực đánh nát, không thì đâu có cớ để chung giường với người yêu.

"......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.