Phó Thần ra hiệu cho ám vệ riêng của Thụy vương ở Trọng Hoa cung. Một bóng người lặng lẽ xuất hiện, yên tĩnh đến như không tồn tại.
Thiệu Hoa Trì nói toàn bộ thế lực ở trong cung của mình cho Phó Thần, không chút che giấu. Với người ngoài là chuyện khó tin, nhưng với Thiệu Hoa Trì lại là lẽ đương nhiên.
Trong mắt Thất vương đảng, vị phụ tá Phó Thần này mới thực sự là người nắm quyền thứ hai, mặc dù hắn không có chức tước nào cụ thể.
Nếu nói một cách nghiêm trọng, chỉ cần hắn có chút tâm tư phản bội thì thất vương đảng sụp đổ hoàn toàn. Từ Thanh nhìn mối quan hệ giữa bọn họ, thầm nghĩ thế này chẳng thể gọi là tin tưởng được, mà là giao mạng của mình cho đối phương thì đúng hơn.
Gần đây, có vài thế lực trong tối ngoài sáng liên tục hỏi thăm tin tức về Phó Thần nhưng chẳng thu về được bao nhiêu. Thụy vương đã phòng bị từ trước, ngoài những thông tin cơ bản bọn họ cố tình để lộ thì người khác không biết được gì hơn.
Có lẽ chính vì Phó Thần là điểm yếu, cho nên thất vương đảng đều tuân theo đúng căn dặn của Thiệu Hoa Trì, phái người bảo vệ Phó Thần mọi lúc mọi nơi, kể cả công khai lẫn bí mật, vừa đảm bảo sự an toàn của hắn, vừa không để kẻ khác nghi ngờ.
Nhưng rất ít khi Phó Thần dùng người của Thiệu Hoa Trì, trừ những thời điểm vô cùng cấp bách.
"Đi theo vị ma ma này, đừng để bị phát hiện. Có tin gì, lập tức báo cáo." Hắn còn nhớ, lúc đến hầu hạ thái hậu, đã từng gặp lão ma ma này. Bà ta là hồng nhân của thái hậu, nhiều năm nay không xuất hiện, vậy mà bỗng nhiên bây giờ lại dùng cách này cầu kiến hoàng đế, xem ra chuyện không đơn giản.
Nếu bà ta có tin tức giá trị thì bọn họ có muốn tiếp cận cũng khó, "Nếu bà ta rời khỏi hoàng thượng thì bám theo. Còn nếu không đi, được hoàng thượng sai người bảo vệ, thì...."
Phó Thần cũng có tính toán riêng. Quế ma ma nói xong rồi đi thì bí mật bà ta che giấu đã đến tai tân hoàng, lúc ấy người hắn cần đối phó sẽ là tân hoàng. Còn nếu Quế ma ma không đi, thế thì không nghi ngờ gì, Quế ma ma còn chưa nói ra mọi chuyện, cho nên tân hoàng sẽ tìm mọi cách bảo vệ bà ta. Bất kể là bí mật gì đi nữa, hắn cũng phải tiêu diêt một trong hai người.
"Phải chặn miệng bà ta bằng mọi giá."
Ánh mắt Phó Thần vụt sáng lạnh lẽo.
Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào thời khắc quan trọng này.
Ám vệ không chút do dự mà nhận lệnh. Bọn họ biết nhiều thông tin hơn các thuộc hạ khác một chút. Hầu như những lúc thất vương không có mặt trong cung, người phụ trách hoạt động của các mật thám còn lại chính là vị này.
..................
Thủ cấp của những người lãnh đạo quân khởi nghĩa bị bêu công khai ở Loan kinh, vô cùng đáng sợ. Trong đó có một người Phó Thần rất quen thuộc là lão Lã. Sau khi bị Thanh Tửu bắt sống, lão và các thủ lĩnh khác bị chém trước bàn dân. Phó Thần không buồn nhìn, chỉ ở trong phủ uống rượu, vẻ mặt hờ hững, chẳng hề phiền muộn.
Người được chú ý nhất là Duệ vương. Triều đình công bố, y đột ngột qua đời, xem như giải thích với thiên hạ.
Cảnh máu đổ lênh láng vô cùng kinh khủng, nhưng bách tính lại chẳng hề thương cảm, trái lại chỉ muốn ra sức phỉ nhổ.
Phó Thần nhờ Từ Khanh quan sát thật kỹ những kẻ ra vào thành trong thời gian này. Nếu có người nào trùng tên với người trong danh sách thì phải lấy cớ tiến hành thẩm vấn, tróc nã loạn đảng để bắt giam ngay Đó chính là những kẻ Phó Thần nghi ngờ nhưng không nắm được chứng cớ, chúng chỉ chờ tình hình kinh thành yên ổn một chút là tìm đường ra ngoài báo tin. Tuy nhiên, hắn sẽ không cho chúng cơ hội thoát.
Ngày rời kinh đến gần, vẫn có một đôi thuộc hạ Phó Thần không an tâm. Kể từ khi ngã bệnh, Thanh Nhiễm không chịu gặp ai, bao gồm cả Phó Thần. Tuy trước đó, Tiết Duệ từng hờ hững với nàng, nhưng trái tim vẫn chưa từng quên người con gái y luôn mong nhớ.
Tình trạng của Thanh Nhiễm sau khi rời thành Bảo Tuyên không tốt chút nào, ngay cả thần y Lương Thành Văn cũng bó tay. Mãi cho đến khi Phó Thần nhờ Ô Nhân Đồ Nhã đến xem thử mới phát hiện ra, Thanh Nhiễm trúng một loại cổ đôc. Độc này do Phi Khanh phối chế, dùng để đối phó với người của Thất vương đảng. Trong lúc chống trả, Thanh Nhiễm không may trúng chiêu.
Chính vì nhiễm cổ độc nên mới không có cách nào chữa trị bằng thuốc.
Nghe nói từ lúc ở thành Bảo Tuyên, thân thể nàng đã xuất hiện tình trạng nát rữa. Không một nữ tử nào có thể thờ ơ khi dung mạo mình bị hủy hoại, cho nên nàng kiên quyết từ chối gặp người khác.
Cánh cửa phòng cũng không chắn được mùi hôi tanh bốc ra từ bên trong. Phó Thần cũng bị chặn lại bên ngoài.
"Tình trạng độc lan đến đâu rồi."
"Tương đối nghiêm trọng, lan hết bốn phần rồi. Dù có chữa khỏi cũng không thể khôi phục hoàn toàn những vùng đã nát rữa."
"Có cách chữa sao?"
Không chỉ Phó Thần, ngay cả Lương thái y cũng tưởng đến tình trạng này rồi thì không thuốc nào cứu nổi.
"Có thể pha loãng độc tố đến mức độ nàng có thể chịu đựng. Ta dùng phương pháp của tộc Ô Ưởng thì có thể dẫn bớt độc tố của cổ trùng đi. Nhưng tình trạng của nàng lúc này đã rất nghiêm trọng, ta cần một người đóng vai trò trùng gian để pha loãng độc tố ra. Chất độc cũng sẽ phần nào ảnh hưởng đến người trung gian này, một khi thất bại thì người đó cũng tử vong. Mà kể cả thành công, thì tuổi thọ cả hai người cũng vẫn ngắn lại."
Lời này ý nói, cần một người tình nguyện hiến dâng thân mình, gánh bớt một phần chất độc, chấp nhận nguy cơ có thể chết bất cứ lúc nào.
Lúc này, Tiết Duệ đang im lặng bỗng nhiên mở miệng, "Để ta làm."
Thanh Nhiễm đang mê man trên giường bệnh thì chợt nghe thấy tiếng y. Nàng thều thào nói vọng ra, "Ta.....không đồng ý."
"Không đến lượt nàng quyết." Thường ngày Tiết Duệ vẫn luôn nhún nhường nàng, đây là lần đầu y sẵng giọng.
Cũng là lần đầu họ nói chuyện kể từ khi Thanh Nhiễm cự tuyệt y.
Nhận ra sự kiên quyết trong lời hắn, khóe mắt Thanh Nhiễm bỗng nhiên đau xót, "Dù ta có chết.....cũng không cần chàng giúp!"
Tiết Duệ bật cười, "Vậy thì chết cùng nhau."
Thanh Nhiễm không nói được thêm lời nào nữa, trong lòng cuộn trào sóng dữ.
Tiết Duệ quay sang nhìn Lương Thành Văn, cực kỳ bình tĩnh, "Ngài có cách nào khiến nàng bất tỉnh một thời gian không. Giờ nàng cần yên lặng để khỏi ảnh hưởng đến chữa trị."
Sau đó, hắn mới đến trước mặt Phó Thần, quỳ xuống, "Thuộc hạ tự ý hành động, ảnh hưởng tới kế hoạch của công tử."
"Biết vậy mà còn làm?" Phó Thần nhìn căn phòng đóng kín, "Sao nhất định phải thế? Ta có thể tìm người nhận chất độc đó thay nàng."
"Thuộc hạ không thể bỏ rơi nàng. Chẳng ai dám cam đoan người khác có nguyện ý tiếp nhận hay không. Trước mắt, chỉ có ta là thích hợp nhất. Xin công tử thành toàn."
Tiết Duệ khom lưng, dập đầu sát đất.
"Nếu đã quyết rồi thì còn xin phép ta làm gì nữa nữa. Làm đi." Phó Thần lạnh nhạt nói. May sao hắn đã gửi thư cho Túc Ngọc. Ít nhất, nếu hai người còn sống thì cũng có đường cứu vớt mối quan hệ.
"Công tử!" Y không ngờ lại được chấp nhận dễ dàng như thế, ánh mắt sáng rỡ vui mừng.
"Nếu như...." Thanh Nhiễm đồng ý, "Thì ta còn muốn uống rượu mừng của các ngươi."
Tiết Duệ cũng không dám mong Thanh Nhiễm sẽ nhận tình cảm của mình. Ngay cả Thụy vương còn không thể ép buộc trái tim kẻ khác, huống chi là y. Tình cảm là điều duy nhất không thể miễn cưỡng. Nhưng nghe Phó Thần nói vậy, y lại ôm chút hy vọng trong lòng. Đường đường là một nam nhi thiết cốt tranh tranh mà không giấu được xúc động, nghẹn ngào thưa, "Nếu có ngày đó, sao có thể không mời ngài đến chứng kiến được?"
Không nhờ Phó Thần, y đã chẳng gặp được nữ tử đáng để mình sống chết sóng vai.
Mọi người nhìn theo đám người nối nhau vào phòng. Cánh cửa khép lại, ngăn mùi hôi tanh bốc ra. Ban đầu còn có thể nghe được tiếng Thanh Nhiễm kêu khóc cự tuyệt, nhưng tất cả để cứu tính mạng nàng, bọn họ cũng đành ích kỷ một phen.
"Không cứ nghĩ ngươi sẽ từ chối cơ." Thiệu Hoa Trì đến muộn hơn một chút, chỉ nghe được loáng thoáng, nhưng vẫn có thể đoán ra.
Với tính cách của Phó Thần, hắn sẽ không vì lợi nhỏ mà hy sinh quá lớn. Mất Thanh Nhiễm thì chấp nhận được, nhưng mất một thuộc hạ như Tiết Duệ thì hao tổn vô cùng. Quan trọng hơn cả, mọi mệnh lệnh của Phó Thần đều do Tiết Duệ chấp hành. Mất đi vị trí giả này, hắn gần như mất cả cánh tay.
Nếu là Phó Thần lúc trước, dù hắn thương xót thật, nhưng sẽ không đưa ra lựa chọn lưỡng bại câu thương như thế. Còn giờ thì....
"Ngài lầm rồi. Ta không từ chối họ được đâu." Hắn nhìn người đứng bên cạnh. Kẻ này đã nghênh ngang chiếm hết tâm trí hắn, dùng cách thức kiên quyết, mạnh bạo nhất tiến vào tim hắn. Cảm xúc ấy khó mà diễn tả bằng lời.
Cho nên hắn hiểu Tiết Duệ.
Nếu việc gì cũng dùng lý trí để suy xét thì đâu phải là con người nữa.
Tiếng kêu than của Thanh Nhiễm lặng dần, chỉ còn một mảnh sân tĩnh mịch. Bọn họ đứng chờ bên ngoài.
Quanh đây chỉ có thân tín của bọn họ, nên Thiệu Hoa Trì có thể không kiêng nể gì mà càn rỡ một chút, "Nếu ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng sẽ làm vậy, cho dù...." Phải hy sinh cả tính mạng.
Thiệu Hoa Trì bình thản nói. Đáp lại y là cái siết chặt từ bàn tay Phó Thần, "Sẽ không có ngày đó đâu."
Bởi vì ta không bao giờ để ngươi phải làm thế.
Sau khi dẫn được phân nửa độc tố, Thanh Nhiễm chìm vào hôn mê. Tính mạng hai người tạm thời không bị đe dọa, nhưng sau này thế nào thì còn phải xem ý trời. Phó Thần và Thiệu Hoa Trì cùng về phủ. Vừa tới cửa thì thấy tiểu vương gia Thiệu Long đang đứng chờ ai đó ngoài thềm. Sau khi tân hoàng đăng cơ, tên của thằng bé vẫn không được sửa lại.
Lúc quyết định ủng hộ tân hoàng, Thiệu Hoa Trì cũng đề nghị việc sửa tên cho con, nhưng bị đương kim thánh thượng từ chối. Tiên đế hết sức sủng ái Thụy vương, cho nên tân hoàng cũng không thể ngỗ nghịch với tiên đế.
Thiệu Hoa Trì đương nhiên chỉ làm bộ mà thôi. Từ khi đặt tên cho Thiệu Long, y đã chẳng buồn tính toán rồi.
Các vương gia cùng đại thần khác cũng không phản đối cái tên này quá dữ dội, chủ yếu vì Thiệu Hoa Trì không để tâm. Nhi tử của y chỉ là đứa có cũng được không có cũng chẳng sao, không mấy ai chú ý.
Lúc trước, Thiệu Hoa Trì chẳng qua chỉ được Tấn Thành đế sủng ái chứ không có năng lực cạnh tranh ngai vàng, không mấy người để ý đến đứa con vợ lẽ của y. Nhưng giờ mới nhận ra, dã tâm của Thụy vương đã bộc lộ từ sớm.
Long là Long nào? Chẳng phải biểu trưng cho chân mệnh thiên tử hay sao?
Không một ai biết, trên thực tế, cái tên ấy chỉ là để y niệm tưởng Phó Thần trong lúc hắn rời đi.
Thấy Phó Thần xuống xe ngựa, Thiệu Long lon ton chạy ra. Phó Thần cũng thuận tay bế nó lên, "Hôm nay có học ngoan không? Có chỗ nào không hiểu không?"
Thói quen ăn nói của Thiệu Long mấy năm nay không đổi. Nó không thích nói nhiều, chỉ khi được hỏi mới nhẹ nhàng đáp, "Có vài chỗ."
Phó Thần đang định mở miệng thì bị chen ngang.
"Vậy thì đi hỏi tiên sinh của con."
Vừa nghe thấy giọng nói ấy, Thiệu Long mới phát hiện ra phụ thân mình đang đứng bên cạnh. Nó vội cúi gằm mặt xuống, đá đá chân, đòi xuống dưới. Phó Thần cũng thả nó ra.
Thiệu Long nghiêm chỉnh hành lễ với Thiệu Hoa Trì, không dám ngẩng lên nhìn, nơm nớp lo sợ muốn cáo lui.
"Ừ, đi đi." Thiệu Hoa Trì cũng không làm nó bối rối thêm nữa.
Đứa bé như được đại xá, nhưng còn chưa kịp thở phào thì Thiệu Hoa Trì đã sực nhớ ra, lên tiếng, "Lát nữa hãy đến chủ viện tìm ta. Lâu rồi không kiểm tra tình hình học hành của con."
Nhìn Thiệu Long nhanh chân chạy mất dép cùng vẻ mặt nghiêm túc đến độ khiến người ta không lạnh mà run của Thiệu Hoa Trì, Phó Thần đành phải nói, "Có phải ngài hơi nghiêm khắc quá không? Tiểu vương gia vẫn còn nhỏ mà."
"Trong mắt ngươi thì ai không nhỏ? Bằng tuổi nó ta đã...." Đã đối đầu đủ thứ sóng gió trong cung rồi, quả thật nhìn không nổi đứa con yếu đuối.
"Ngươi không thể so sánh nó với mình năm xưa được....." Trên đời này chẳng có mấy đứa con nít như ngươi đâu.
Thiệu Hoa Trì vốn chỉ định dọa Thiệu Long chút thôi, nhưng giờ lại thấy áy náy. Đời này y chỉ có một đứa con duy nhất, cho nên không định cưng chiều. Y luôn lấy bản thân ra làm tiêu chuẩn mà dạy dỗ con.
"Tại sao yêu cầu của ngươi đối với người khác thì thấp như vậy, mà với ta...." Năm xưa, ngươi dạy dỗ ta hà khắc lắm mà.
"Nó là con ngươi, đâu phải người khác." Là người khác thì ta mặc kệ.
Thiệu Hoa Trì cười lạnh, "Ngươi cũng biết nó là con ta, không phải con ngươi." Ngươi đau lòng cái khỉ gì.
La Hằng đi sau lưng họ, cố gắng tỏ ra vô hình. Lại nữa rồi, cứ nhắc đến tiểu vương gia là hai chủ tử lại xung đột. Quả nhiên là lập trường khác nhau.
Thực ra, hắn nghĩ không phải vương gia không yêu quý tiểu vương gia, mà là kỳ vọng nhiều quá. Chờ mong đợi nhiều thì càng dễ thất vọng. Hơn nữa, trong chuyện này còn có cả mùi dấm chua nữa kìa.
Ngay cả đến La Hằng còn nhận ra thì sao Phó Thần lại không biết. Không chờ Thiệu Hoa Trì đóng cửa, y đã lách mình vào phòng.
Thiệu Hoa Trì lười liếc Phó Thần một cái, cũng chẳng thèm nhìn cửa. Y ngồi xuống ghế, tự rót cho mình chén trà.
Còn chưa kịp uống đã bị Phó Thần ngăn lại, "Trà nguội rồi, để ta đi pha cho ngài bình khác."
Lửa giận còn chưa kịp bốc đã bị hành động này của Phó Thần dập tắt hơn nửa. Có đôi khi Thiệu Hoa Trì cũng ghét mình thiếu nghị lực như thế.
Phó Thần pha một ấm trà, thuận tiện ghé qua phòng ăn, mang một chút đào hoa cao về. Vừa nhìn thấy mấy miếng bánh trắng muốt, tỏa khói thơm lừng kia, cơn giận ít ỏi trong lòng Thiệu Hoa Trì đã bay sạch.
"Ớ!" Y còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo khỏi chỗ ngồi. Trời đất quay cuồng một trận, sau đó chỗ y ngồi đã bị Phó Thần chiếm giữ, còn mông y thì đặt trên đùi Phó Thần.
Tư thế này quá mức ái muội. Thiệu Hoa Trì xấu hổ phát hoảng, "Ngươi có biết ta nặng lắm không? Hơn nữa, như vầy còn ra thể thống gì! Mau thả ta xuống. Để người khác nhìn thấy....." Ta còn biết giấu mặt đi đâu!
Cái tư thế này rõ là giành cho nữ tử, sao lại áp dụng với ta!
Nhưng Phó Thần chỉ nhướn mày, thong thả giang rộng tay, tựa như muốn nói "Nếu ngài không thích thì tự xuống đi.
Thiệu Hoa Trì đi không được, ở cũng không xong.
Tên khốn này lại chơi khó.
Phó Thần rốt cuộc chán ghét thân phận thái giám của mình đến mức nào mà luôn phải biểu hiện mình "không phải thái giám" thế chứ? Nhất định là muốn sĩ diện đây.
Tính tình hắn hết sức cao ngạo, phải làm thái giám đúng là thiệt thòi. Cho nên thường ngày, hắn mới thể hiện mình nam tính. Con người là như thế mà, càng không có thì càng muốn tỏ ra mình có.
Y cũng cố hết sức không động đến vết thương lòng của Phó Thần. Những lúc Phó Thần muốn tỏ ra nam tính, y cũng hùa theo vì không muốn làm hắn buồn.
Y mong Phó Thần đã lựa chọn ở bên mình thì luôn luôn vui vẻ thật lòng. Chẳng qua cũng chỉ là thích thể hiện muột chút, y cũng không nhất thiết phải tranh giành.
Thực ra, cũng có lúc Thiệu Hoa Trì hoài nghi Phó Thần không phải thái giám thực sự, nhưng nghi ngờ ấy chỉ lướt qua trong phút chốc mà thôi, rồi lập tức bị phủ nhận.
Sao có thể thế được?
Sau lần thân mật ở phòng tắm hôm nọ, Phó Thần hình như khác hẳn trước kia. Cụ thể là những lúc hắn "thích thể hiện" thế này, động tác càng quyết liệt, nhiệt tình hơn.
Thiệu Hoa Trì tranh đấu trong nội tâm một hồi, cuối cùng vẫn quyết định ngồi im. Phần da tiếp xúc với đùi Phó Thần nóng bừng như phải bỏng.
"Không ai nhìn thấy đâu, điện hạ yên tâm."
Ta không yên tâm nhất là ngươi ấy, "Nào có tên thái giám như ngươi chứ."
Phó Thần mỉm cười, "Không thích à?"
"....." Tên Phó Thần này....không biết xấu hổ.
"Nếu ngươi không muốn thì sau này, ta sẽ không quản chuyện của tiểu vương gia nữa." Phó Thần nghiêm túc mở lời.
"Không cần phải vậy, chỉ là.....ta cảm thấy ngươi quan tâm đến nó quá."
"Nó rất ngoan mà." Làm ta nhớ đến Phó Thiệu, "Hơn nữa, nó là con ngươi, là máu mủ duy nhất của ngươi." Chỉ thế mà thôi.
"Chỉ vì vậy thôi à?" Không hiểu sao, tâm trạng bực bội ban nãy đã bị rót mật ngập lòng rồi, "Thực ra cũng đâu có gì. Bình thường ta không để tâm được đến nó nhiều. Ngươi cần thận hơn ta, nếu rảnh thì thay ta chăm sóc nó một chút."
"Vâng, nô tài tuân lệnh." Phó Thần đáp.
Lại bị Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm.
Phó Thần cảm giác, hình như điện hạ nhà hắn dễ dỗ quá thì phải. Còn chưa bắt đầu dỗ, đã dỗ xong rồi.
"À phải, có chuyện này ta vẫn muốn hỏi." Bàn tay Phó Thần lưu luyến vuốt ve eo nhỏ của người nào đó, từ từ để lộ thói quen xấu.
"Nói đi."
"Tên của Thiệu Long...." Có phải nên sửa lại không? Quá nổi bật, lại còn phạm húy nữa.
"Không liên quan đến ngươi đâu." Phó Thần còn chưa nói hết câu, Thiệu Hoa Trì đã máu dồn lên não, cắt ngang.
Nói xong, hai người trố mắt nhìn nhau.
Phó Thần vốn đâu nghĩ Thiệu Hoa Trì có ý này. Hắn không ảo tưởng sức mạnh đến mức ấy.
Thần (Thìn) tức là Long, đứng giữa trong thiên can. Hắn nhớ các ám vệ của Thiệu Hoa Trì đều lấy tên theo mười hai con giáp. Chẳng lẽ chữ Long này cũng liên quan đến hắn?
Người này đúng là....
"Ngươi cười cái gì mà cười! Đã bảo không can hệ gì đến ngươi mà." Thiệu Hoa Trì tiếp tục mạnh miệng, giận đến đỏ mặt tía tai.
Bực cả mình! Cái cặp mắt như ta đây biết tỏng của Phó Thần khiến y cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
"Phải phải phải, chẳng liên quan gì đến ta hết." Phó Thần vỗ lưng người kia mà dỗ dành.
La Hằng thấp thỏm đứng canh ngoài chủ viện, nghe tiếng cười khúc khích và tiếng quát thẹn quá hóa giận của điện hạ, thở phào một hơi. Trời quang mây tạnh rồi.
Như bao đôi tình nhân khác, bọn họ cũng sẽ tranh cãi vì mấy việc con con, ai nấy đều khăng khăng mình đúng.
Chỉ là nhiều hơn so với các cặp đôi năm nữ thông thường thôi. Chắc bởi....càng bao dung với đối phương, càng quý trọng đối phương, nên mới thích trêu chọc. Trái lại, họ cũng nhanh tìm được cách làm hòa, hóa giải mâu thuẫn hơn
Không dễ có được, nên không muốn mất đi.
Thực ra, hắn có chút ghen tị.
Đời này, nếu gặp được một người như thế gì còn gì bằng.
Một người mà chỉ cần có y là đã mãn nguyện hết thảy.