Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 63





Thất, sát? Thất nào, sát nào !?

Đó là cái gì? Lúc Tưởng Thần phẫn nộ tột đỉnh, chẳng đời nào lại tùy tiện nghĩ ra tên cho một người hay một sự kiện. Cách hắn xưng hô nghe giống như gọi tên người hơn.

Vậy người kia....là ai? Hắn nói đến ta hay người nào khác?

Tuy tạm thời không rõ ý nghĩa nhưng Phó Thần tạm ghi nhớ hai từ này.

Hắn ẩn nấp ở một chỗ rậm rạp phía sau rừng trúc, thông qua một khe hở nhỏ, nhìn bộ dạng Tưởng Thần đùng đùng phẫn nộ.

Lúc này, Tưởng Thần phát hiện ra bên cạnh thi thể Tam Hào có một phong thư, cũng là một đoạn thơ như lúc nãy, dùng ví von này nọ để ám chỉ phương hướng đến một nơi.

Con mẹ nó, Tưởng Thần thề hắn chưa bao giờ căm ghét trò giải đố như lúc này !

Hắn càng nhìn càng bốc lửa giận, đưa tay vuốt đôi mắt còn chưa khép lại của Tam Hào và các thuộc hạ khác, "Chờ ta giải quyết tiểu tặc kia xong sẽ quay về hậu táng các ngươi."

Nét mặt Tưởng Thần vừa hưng ác lẫn đau thương, trút căm phẫn vào phong thư kia, xé nát nó như thể vật trong tay chính là kẻ thù. Nhìn những mảnh giấy bay lả tả trong không trung, hắn như thấy được kết cục của đối phương, trong mắt hiện lên thứ sát khí hừng hực chỉ có trên chiến trường. Đó là khí tức đầy huyết quang mà chỉ những tướng lạn từng trải máu lửa thực sự mới có.

Xào xạc xào xạc.

Tiếng Tưởng Thần cất bước rời đi.


Bả vai Phó Thần bị vỗ nhẹ vài cái, quay đầu nhìn thì thấy Ngạc Hồng Phong đang ra hiệu chuẩn bị phải đi. Cũng đến lúc rồi, còn chưa tới nửa canh giờ nữa là yến hội kết thúc. Là người phụ trách an toàn trong cung đình, Ngạc Hồng Phong sẽ phải trở về cương vị của hắn.

Nếu hôm nay không có Ngạc Hồng Phong và Lưu Túng không hỏi nguyên nhân ra tay trợ giúp, mọi chuyện sẽ không thể tiến hành thuận lợi như vậy. Phó Thần chỉ là thuận tay kết mối thiện duyên bởi hai vị này đều là đại nhân vật, thế nhưng sau vài lần tiếp xúc, họ lại thực sự hỗ trợ hắn rất nhiều.

Phó Thần thấp giọng cảm tạ, "Làm phiền Ngạc đô đốc rồi."

Từ lúc thấy Tưởng Thần ở bên ngoài Điểm Giáng đái, cơ bản xác định được Thẩm Kiêu đang làm theo đúng những gì hắn dự đoán, hắn lập tức tương kế tựu kế, nhờ Lưu Túng tìm mấy tiểu thái giám dung mạo thanh tú ở Phủ nội vụ, dụ dỗ kẻ địch ở bảy thành môn khác nhau.

Hắn đương nhiên không thể biết rõ ràng hành động tiếp theo của Thẩm Kiêu mà chỉ tưởng tượng nếu mình là Thẩm Kiêu, muốn tốc chiến tốc thắng giải quyết một nhân vật nhỏ, chắc chắn sẽ không để người này trốn ra khỏi cung, trước tiên sẽ tìm cách ngăn hắn lại. Bảy thái giám kia có thể giúp hắn kéo dài thêm chút thời gian, sau đó hắn liên lạc với Ngạc Hồng Phong, tiến hành bước tiếp theo.

Trên người mỗi thái giám đều mang thuốc bột do Lương Thành Văn đặc chế. Lương Thành Văn tinh thông y thuật, đặc biệt, từng ra bắc vào nam từ lúc còn nhỏ, tìm tòi học hỏi rất nhiều phương thuốc ở những nơi heo hút xa xôi, chết tạo ra không ít phương thuốc đã thất truyền chỉ còn lưu trên sách cổ. Thứ thuốc bột này cũng là một trong số đó. Trước khi Lương Thành Văn rời đi, Phó Thần đã hỏi xin hắn để phòng thân trong trường hợp bất khả kháng.

Đây là thói quen của hắn, phòng ngừa chu đáo, không cần biết có dùng tới hay không.

Phó Thần dùng thuốc đánh ngất bọn họ, sau đó nhờ bộ hạ của Ngạc Hồng Phong đưa chúng đến nơi hoang vắng mà hắn quen thuộc nhất, hồ Dịch Đình. Từng làm thái giám quét rác ở đây suốt ba năm, Phó Thần đã biết rõ từng cành cây ngọn cỏ ở chỗ này, thậm chí mỗi phiến đá, bụi rậm, hòn giả sơn, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay để tiện bề sắp xếp.

Bảy tử sĩ kia sau khi tỉnh lại sẽ mù mắt, nghẹn cổ họng, tâm ký sẽ càng trở nên hoảng loạn, khẩn trương hơn. Hơn nữa, nguy cơ bị hại sẽ phóng đại gấp nhiều lần, khiến cho phòng tuyến tâm lý của bọn họ mỏng manh hơn bao giờ hết. Đám người của Ngạc Hồng Phong lại thường giả làm địch nhân bất ngờ công kích, đám tử sĩ lại càng tin mình đang ở trong phạm vi tấn công của kẻ địch.

Người bên cạnh Thẩm Kiêu hầu hết đều là cao thủ. Nếu đấu với đầy đủ băng đó người, chỉ nhìn số lượng thôi đã biết chính là châu chấu đá xe, tự mình tìm chết.

Phó Thần lựa chọn : tiêu diệt từng bộ phận !

Phải khiến cho lực lượng này tan rã từng phần mới có cơ hội trực đảo hoàng long.

Phải nói, Thẩm Kiêu đã đưa ra một quyết sách khôn ngoan nhưng cũng sai lầm cực điểm, đó là sai người đi ôm cây đợi thỏ ở cửa cung.

Hắn bắt chước giọng nói cua Thẩm Kiêu để làm xáo trộn mệnh lệnh. Giọng Thẩm Kiêu thuộc kiểu trầm khàn nhưng không phải tự nhiên, có lẽ vì cố tình che giấu điểm bất thường trong giọng nói. Cho nên ở mức độ nào đó, Phó Thần bắt chước cũng tương đối dễ dàng, nhất là vào lúc đối phương hoảng loạn thì càng không phân biệt được. Hắn chỉ dẫn cho nhóm sĩ tử này biết người bên cạnh đều là địch. Sau đó thì còn gì đáng nói nữa, bọn họ đương nhiên là chẳng hề nhiều lời mà xông lên tấn công lẫn nhau.

Trong tình cảnh mắt không thể nhìn miệng không thể nói, những kẻ này thẳng tay chém giết cho đến khi chỉ còn một người.

Bọn họ giết đến đỏ mắt, rơi vào trạng thái không phân được địch ta, chỉ cần biết đến mệnh lệnh ba đầu của Thẩm Kiêu: bằng bất cứ giá nào cũng phải giết kẻ gọi là Thất Sát.

Sau khi phát hiện người mình giết chính là đồng bọn thì đã không còn kịp nữa rồi.

Đồng bọn đã chết, kẻ cuối cùng sống sót sẽ điên cuồn tự trách, thống khổ tột cùng, chẳng còn bao nhiêu lý trí, dù ai xuất hiện cũng khiến hắn muốn liều mạng tấn công.

Đó là lý do vì sao khi Tưởng Thần thấy Tam Hào, đôi phương lại trong tình cảnh thần trí mơ hồ, ra tay tàn nhẫn như thế.

Phó Thần tính toán từ thượng sách, trung sách đến hạ sách, một nhóm sĩ tử võ nghệ cao cường như vậy, phải làm thế nào mới có thể tiêu hao lực lượng của bọn họ, đồng thời kéo được Thẩm Kiêu hoặc Tưởng Thần vào cuộc. Phải thực hiện được bước này, hắn mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Đây là một cuộc tàn sát, cũng là trận chiến một chọi bảy, Phó Thần cũng không thể nào chắc chắn mười phần thành công. Thậm chí cả việc tìm Ngạc Hồng Phong cũng chỉ là bất đắc dĩ. Hắn trước kia chỉ hợp tác với Ngạc đô đốc vài lần, mối quan hệ cũng không quá thân thiết, nhưng vì sự an toàn của bản thân cùng thành công của kế hoạch, hắn là lựa chon tốt nhất. Đã từng hợp tác cho nên Phó Thần cũng có chút ít độ tin cậy với người này.

"Những người này là thích khách sao?" Ngạc Hồng Phong thu hồi vẻ kinh ngạc, lòng vẫn còn chút sợ hãi, nói.

Những người chết kia đều là thái giám nhưng dường như ai cũng võ nghệ đầy mình. Hơn nữa, nếu hắn quan sát kỹ thì những kẻ này còn là cao thủ trong giang hồ. Lúc này lại xuất hiện trong cung, thật không thể tưởng tượng nổi. Hắn âm thầm lo lắng cho sự an toàn của hoàng cung. Nếu bọn chúng muốn ra tay với các quý chủ tử, chắc chắn sẽ gây ra một trận trời long đất lở. Đến lúc đó, dù là Xu Mật viện hay Cấm Vệ quân bọn họ đều phải lo lắng cho cái đầu của mình, "Những người này là đương sai ở đâu?"


Đây là chuyện cung đình đại sự ! Hắn tuyệt đối không thể làm ngơ !

"Ở đâu cũng có, rải rác ở các cung cùng các quản sự xử." Chắc cắm rễ ở đó lâu rồi, Phó Thần thầm nghĩ.

Ngạc Hồng Phong cả kinh, chuyện quái quỷ gì thế này?

"Ta chỉ biết người đến cuối cùng là hộ vệ của phò mã." Phó Thần không có ý định giấu diếm. Hắn muốn lôi cả nhóm người này ra ngoài ánh sáng thì thì không thể giấu đầu lòi đuôi được.

Muốn tiếp tục che giấu, cũng phải xem Tấn Thành đế có đồng ý hay không.

Khiến Tấn Thành đế cảnh giác, tiến hành tìm kiếm ráo riết, thế lực này đương nhiên sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Để bảo vệ bản thân, bọn chúng đương nhiên sẽ lại phải im lặng ẩn mình, khi đó sẽ không còn hơi sức đâu mà đối phó với hắn nữa.

Đây là biện pháp hữu hiệu nhất hắn có thể nghĩ ra, chuyển sự căm hận của đối phương sang chỗ khác. Sau khi xác định mọi hành động của đối phương là nhằm xử lý mình, Phó Thần đương nhiên không có ý định ngồi im chờ chết. Hắn chỉ là một nhân vật tầm thường, sẽ không khiến đối phương quá mức coi trọng.

Biến mâu thuẫn chủ yếu thành mâu thuẫn thứ yếu, khi đó hắn sẽ không còn đối tượng kẻ địch cần quan tâm nữa.

Trong mắt Phó Thần thoáng một tia băng lãnh, dù hắn không thể nhổ cỏ tận gốc thì cũng phải khiến bọn chúng tổn thương gân cốt.

"Phò mã?!" Ý nghĩa của lời này rất rõ ràng, có một nhóm người đầy thế lực nguyện trung thành với phò mã? Phò mã rốt cuộc là loại người nào, tóm lại không chỉ đơn thuần là vị quan to trong triều. Hắn có cảm giác cực kỳ bất an.

Phó Thần nhìn hướng mặt trăng, nói, "Những người này do Ngạc đô đốc rat ay hạ sát, sau khi quốc yến kết thúc, ngài có thể báo cáo lại với hoàng thượng, xem như lập công tích lớn." Hiện giờ chưa có đầy đủ căn cơ, Phó Thần sẽ không lộ mặt trước bất cứ kẻ nào. Phải xây dựng thành lũy kiên cố mới là con đường lâu dài.

"Sao có thể là do ta giết được...." Bọn họ không phải tự tàn sát lẫn nhau sao? Ngạc Hồng Phong không hoàn toàn hiểu hết lời Phó Thần, những hắn cũng đã nắm được sơ sơ quy tắc nói chuyện của Phó Thần. Rất nhiều khi, Phó Thần chỉ nói một câu nhưng ẩn đằng sau là nhiều tầng ý nghĩa. Ở trong cung này, cảm quan nhạy bén là thứ không thể thiếu, mà Phó Thần lại là người nhạy bén nhất hắn từng gặp.

Nghĩ ngợi một hồi, hắn hiều ro Phó Thần lại muốn hắn nhận lấy công lao, xoát độ tồn tại trước mặt hoàng thượng thêm lần nữa. Lần này còn là đại công, tiền đồ của hắn có khả năng sẽ bay vọt. Hắn biết mỗi lần Phó Thần nhờ hắn hỗ trợ, chắc chắn sẽ tìm cơ hội hồi đáp gấp bội phần. Đó cũng là lý do lúc Phó Thần tìm đến hắn, đưa ra yêu cầu rất vô lý, hắn chẳng báo với ai, bất chấp nguy cơ bị giáng tội mà toàn lực giúp đỡ Phó Thần.

"Ngạc đo đốc, sao không tiến thêm một bước?" Phó Thần mỉm cười, biết Ngạc Hồng Phong đã hiểu ý mình.

Ngạc Hồng Phong nhướn mày, hắn có cảm giác lời tiếp theo của Phó Thần rất có thể sẽ thay đổi cả cuộc đời hắn.

"Tuy khó có thể trở thành tâm phúc của thánh thượng nhưng đây cũng là cơ hội tốt, ta tin ngài là người biết nắm lấy thời cơ." Chỉ là giết vài ba thích khách, đương nhiên không có khả năng thành tâm phúc của Tấn Thành đế. Tấn Thành đế đã làm vua mười mấy năm, đâu dễ tin người như vậy.

Nhưng nếu năm lần bảy lượt nguyện trung thành, lần nào cũng đánh trúng điểm hoàng đế để tâm nhất thì có thể tích lũy độ hảo cảm. Nước chảy đá mòn, mưa dầm thấm đất.

"Ta hiểu. Phó Thần, ta sẽ nhớ kỹ, nếu có việc gì cần, ta sẽ không quên ân huệ hôm nay."

Ngạc đô đốc từ khi quen biết Phó Thần đến nay cũng chưa được bao ngày, nhưng Phó Thần hết lần này đến lần khác phá vỡ quy tắc thông thường, khiến hắn phải cảm khái, một nhân vật thế này mà phải tịnh thân, thành kẻ bán nam bán nữ, không phải là đáng tiếc, mà là vô cùng đáng tiếc.

"Vậy còn ngươi?" Lúc chuẩn bị rời đi, hắn quay lại hỏi Phó Thần.

"Ta? Ta có lẽ... phải bỏ trốn. Nhưng mà trước đó, ta có chút chuyện cần làm...." Tài nguyên của hắn trong cung quá ít ỏi, hơn nữa những chuyện còn lại hắn không thể để cho bất cứ ai nhìn thấy. Hắn phải dựa vào chính mình, tự dấn thân vào nguy hiểm, đúng là bần cùng bất đắc dĩ.

Khi Tưởng Thần tìm được vị trí của Phó Thần thông qua lá thư thứ tư thì đã qua thời gian một nén hương.

Dường như mỗi phong thư đều viết một đoạn thơ, dùng để ám chỉ địa điểm.


Hắn biết, kẻ này muốn đùa giỡn hắn !

Đồng thời cũng đang kéo dài thời gian !

Mà hắn hiện giờ không có tâm trạng để đùa giỡn. Hắn phải báo thù cho Tam Hào, muốn cho kẻ vênh váo tự đắc này nếm trải mùi vị !

Đến khi nhận được lá thư thứ tư thì hắn đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.

Càng lúc càng táo bạo, càng lúc càng không khống chế được lửa giận cùng sát khí sôi sùng sục trong lòng.

Vị trí mà lá thư thứ tư đưa tới là một nơi cực kỳ hoang vu, tòa cung điện cũ bên cạnh Cảnh Dương cung. Vì trước kia từng có phi tử chết ở đó nên trở thành hoang phế, ngày nay cũng bị xem là lãnh cung.

Hắn không gầm lên như lúc trước, mà nhìn quanh tùm người. Tìm thấy người, lập tức tung chiêu hạ sát, không nói bất cứ lời vô nghĩa nào !

Người đâu ?!

Hắn tìm vài lần không thấy ai, cũng không có phong thư kế tiếp.

Soạt !

Một tiếng động cực nhỏ vang lên, nhưng không thoát được ngũ quan mẫn cảm cùng trực giác được tôi luyện trên chiến trường.

Nơi hắn đứng là chính giữa chủ điện.

Nhìn trái nhìn phải, không thấy bất cứ ai, nơi ẩn nấp được hắn cũng lục soát cả rồi.

Có thể ở đâu ?

Lại một tiếng động nhỏ nữa vang lên.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu !

Là ở phía trên !





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.