Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 65





Hơi thở trộn lẫn chút vị mặn của máu tươi nháy mắt tràn đầy khoang miệng, liên tục truyền khí cho Thiệu Hoa Trì đang hít thở không thông, cho đến khi y ho ra mấy tiếng, từ cửa địa ngục quay về. Khí tức của đối phương hết sức quen thuộc. Thiệu Hoa Trì dường như bị mê hoặc, bàn tay đang định đưa lên phải kháng cũng do dự, thậm chí còn không nỡ để hắn rời đi.

Trái tim y đập thình thịch, cố gắng trấn định lại. Thân thể như bị kim đâm nhoi nói, cảm giác tê dại lan ra.

Y cảm thấy đối phương chỉ đơn thuần chỉ muốn độ khí cho mình. Y đang muốn vươn đầu lưỡi ra một chút thì người nọ lại rời đi. Hắn đưa tay sờ vào chân y. Lúc nãy, dù ở dưới nước không thể thấy gì nhưng dựa vào hành động cũng đoán được chân y bị cái gì đó quấn lấy. Y cảm thấy mọi hành động của đối phương đều rất quen thuộc, gỡ rong rêu đang trói chân mình.

Trong đáy hồ tối đen, y không nhìn rõ hình dạng tiểu cung nữ kia. Y muốn biết dung mạo của đối phương, ít ra cũng phải xác định được, nàng không phải Phó Thần.


Chưa có lúc nào y mong được lao xuống nước như lúc này.

Người kia định vác y lên bờ, nhưng muốn quay lại.

A !

Sau đó, đầu bỗng biên bị đập một cú.

Vừa nổi lên khỏi mặt nước, Phó Thần vung tay đánh ngất Thiệu Hoa Trì. Hắn không hơi đâu mà chăm lo cho một kẻ không lường trước được như y.

Bầy tê tước đã mải đuổi theo máu bị cuốn trên sông. So với máu, mùi hương trên thân thể y nhạt hơn rất nhiều, không còn đủ sức hấp dẫn để chúng lao đến ngay lập tức nữa.

Nhìn Thiệu Hoa Trì hôn mê bất tỉnh, hắn nhớ có lần lão cung nữ Bích Thanh nói, từ lúc còn nhỏ, Thiệu Hoa Trì nhiều lần bị nép xuống nước, bắt tập bơi.


Có lẽ để đối mặt với nỗi sợ hãi này, y luyện được khả năng nhịn thở tương đối tốt, nhưng cuối cùng vẫn không biết bơi.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lấm tấm nước. Nửa gương ướt đẫm, lóng lánh sáng bóng, bộ dạng y khi nhắm mắt ngây thơ hơn thường ngày rất nhiều. Nói cho cùng, y mới chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi.

Phó Thần vốn có chút bực mình, nhưng giờ lại thấy bất đắc dĩ, dở khóc dở cười.

Chẳng lẽ Thiệu Hoa Trì nhảy xuống cứu hắn?

Không biết Thiệu Hoa Trì có nhận ra hắn hay không, nhưng nếu dám liều mình nhảy xuống cứu người thì cũng khiến hắn có chút ấm lòng, dù thực ra hành động của y càng dễ khiến hắn bại lộ.

Phó Thần nhanh chóng đặt người lên bờ, kéo bụi cỏ che đi hình dáng. Bên bờ sông đã có tiếng động.

Trong mắt Phó Thần chợt lóe hàn quang, lặn xuống mặt nước.


Không lâu sau, có bảy tám tiếng bước chân vang lên.

Những kẻ tới đây có lẽ là lần theo tê tước mà tìm kiếm ở những khu vực xung quanh, cuối cùng tìm đế sông hộ thành.

Họ thấy tê tước đang thi nhau mổ vết máu trên mặt nước.

"Tìm đi ! Hắn nhất định còn ở trong nước ! Tất cả mau xuống tìm !"







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.