Thái Giám Đại Quan

Chương 14



Lăng Lam về tới tẩm cung thì thấy Càn Long vẫn đang say ngủ, ngồi xuống bàn, lòng nàng buồn rười rượi ngó hắn. Chẳng phải thường có cảnh vợ đợi chồng đi làm về tới khuya vẫn không chịu ngủ trước đó sao? Vậy thì cớ gì tên này lại dám ngủ say như chết thế???

- Dậy đi!- nàng đạp vào lưng hắn. Nhưng tên này rõ ràng không có ý định dậy, nàng thầm nghĩ nếu không phải muốn giữ hình tượng thì hắn đã ngáy cho nàng nghe luôn rồi.- Dậy đi!- lần này thì nàng quát, tên này lăn vào trong chăn, chùm kín, giả bộ điếc.

Hừ, dám chống đối nàng à. Lăng Lam cười tà, mở miệng thông báo:

- Ta tới kĩ nam viện!

Nghe tới đó là Càn Long ngồi bật dậy, mắt mở thao láo:

- Nàng dám!

- Ta mà không dám thì không phải Lăng Lam!- nàng khẳng định, cười mỉm chi với hắn một cái cho tên này lồng lộn tức điên lên.

- ờ, thế đi đi!- hắn lại nằm phịch xuống giường, cười thầm. Làm như mấy tên tiểu quan ở kĩ nam viện đó báu bở lắm! Lần trước được dẫn đi, không mất tiền mà nàng còn chẳng động thủ được! Để xem lần này phải bỏ ngân lượng ra thì nàng có làm gì được không!

Thấy rõ thái độ thách thức của Càn Long, nàng cáu. Lại còn dám khinh thường nàng thế cơ đấy! Lăng Lam đứng bật dậy, thay thường phục rồi hùng hùng hổ hổ đi thật.

Càn Long thì vẫn nằm ngủ, chẳng thèm cho người theo dõi nàng luôn. Hắn cam đoan nàng chẳng có can đảm đâu!

Lăng Lam một thân một mình, xắm y phục trắng thanh thoát như tiên nhân, tóc buộc hờ hững, đáng lẽ vạn con mắt phải hướng theo nàng với ánh mắt si mê nhưng kì thực lại nhìn nàng với sự kinh sợ. Thử tưởng tượng mà xem, một cô nương dáng dấp hiền hòa, y phục tinh khiết lại bước đi như phá đường phá phố thì thành cảnh tượng nghịch lí tới cỡ nào?. Lăng Lam hiện tâm trạng cực không tốt chính vì tên Càn Long khốn khiếp đó! Khinh nhau quá thể!

Vốn định vào kĩ nam viện thác loạn một phen nhưng cuối cùng lại sợ hãi trở ra. Ôi… vấn đề không phải là nàng không dám cho mấy nam nhân xinh xẻo đó hầu hạ mình, nhắm mắt đánh liều không khéo lại phơi phới xuân ngời mà không ra khỏi giường nổi thì khổ, và lại… chỉ tại dạo này cái bệnh giang mai là vấn đề lớn… nên lí trí giục cẳng chân cho dù có luyến tiếc thì cũng hãy bước tư lự ra khu rừng ven thành thưởng hoa ngắm cá.

Nàng ngồi bên bờ sông, tay bứt rứt mấy sợi cỏ phiền toái mọc lên tua tủa đâm vào mông rất ngứa. Sau khi làm trụi được một mảng vừa cỡ mông mình, Lăng Lam yên tâm ngồi xuống, ngó phong cảnh hữu tình đang bày ra trước mặt. Vốn thì nàng cũng có thể hưởng thụ cảnh sắc thiên nhiên lắm chứ, nhưng những tính toán thiệt hơn trong cấm cung không cho nàng được thảnh thơi…

Ở bên Càn Long đã hơn bảy năm trời, trong đó có tới sáu thu là dưới thân phận thái giám, hắn yêu nàng da diết tới thế, chăm lo, quan tâm, tha thứ cho mọi lỗi lầm của nàng,… nhưng không hiểu sao Lăng Lam vẫn không thể yêu hắn. Mối thù diệt thân tuy đã không còn khắc khoải nhưng dường như nó vẫn không biến mất hẳn để nàng có thể yêu hắn. Như có một cái vực thẳm ngăn cách giữa hai người, muốn nhảy qua thì chắc chắn sẽ rơi xuống vực, cái giá phải trả chắc chắn là tính mạng của một trong hai…

Hãm hại Hà Tam Cô là quyết định sáng suốt của nàng, cho dù nàng không yêu Càn Long thì hắn cũng không được phép bỏ rơi nàng… Chính Hà Tam Cô là nữ nhân đã mị hoặc Càn Long trong thời gian hắn yêu nàng, chính nàng ta đã giết chết đứa con trước của nàng. Lần này thì đừng hòng, nàng phải ra tay trước, không cho ả ta động vào đứa trẻ này dù chỉ một sợi tóc. Nó phải làm hoàng đế tương lai của Mãn Thanh! Con trai nàng phải được ghi danh vào sử sách!

Lăng Lam nhắm mắt, cố làm cái nhíu mày trên trán mình tan đi. Nàng thở dài, thả mình nằm xuống nền cỏ, mùi của đất và hương ngan ngát mát lành của gió thoảng qua mũi nàng. Hai tay nàng dang rộng, để mặc gió hất tung vạt áo cùng mái tóc thướt tha bay lên. Nàng nằm gần mép nước, bàn chân trắng ngần không mang giày ngâm trong làn nước trong suốt. Ngực phập phồng đều đều thở, nhưng chuyển động ấy khẽ khàng tới nỗi nàng ngỡ mình không thở, nàng sợ mình thở mạnh sẽ làm non nước hữu tình xung quanh thức giấc mà chạy đi mất… Cuối thu, lá vàng ươm rơi rụng xuống dòng nước lững lờ, vừa trôi vừa dệt nên một bản nhạc của gió, Không hề nghe thấy nhịp đập dù khẽ khàng nhất của sự sống, chỉ có tiếng rào rạc của lá, âm thanh thánh thót tí tách của nước nhỏ giọt không hiểu từ khe suối hay vách hang nào vọng lại. Nàng muốn bung mình lên, nằm trên những đám mây trắng xốp bồng bềnh kia cùng trôi…

Có tiếng chân khẽ khàng đang bước tới, Lăng Lam không buồn mở mắt, đó có thể là một lữ khách tới hồ cho ngựa uống nước, hoặc cũng có thể là một cô nương mộng mơ như nàng, bị phong cảnh trước mắt chinh phục.

- Tiểu thư…- giọng một nam nhân, trầm ấm và có chút lo lắng, hình như là gọi nàng nhưng Lăng Lam không buồn mở mắt.-… tiểu thư… cô nương ổn chứ?

Người này nghĩ nàng bị ngất hay gì đó đây. Hừ, thật phiền phức, nếu nàng không phản ứng chắc nam nhân này không chịu đi.

Lăng Lam vẫn nằm ì trên nền cỏ, lười nhác lay động mi mắt, giục nó mở ra. Vẫn như thường ngày, nàng đã chuẩn bị sẵn trong đầu câu hục hặc cáu bẳn mắng cái con người thích xía vào chuyện người khác kia.

- Cô nương… sao vậy?- nam nhân đó hỏi nàng khi thấy Lăng Lam cứ trợn mắt lên ngó mình, không chớp mắt, nàng ấy bệnh sao?

Nam tử mặc y phục lam sẫm, bảo kiếm bên hông sáng ngời, đang nhìn nàng làm che mất ánh sáng. Nhưng dường như khuôn mặt của chàng ta còn đẹp hơn cả bạch nhật. Mày rồng, mắt sâu, mũi thanh thoát, nét môi vương giả, khí chất phi phàm, thân thể toát ra mùi hương của cỏ ngát. Lăng Lam nhìn mà không cử động nổi. Trời ơi, tại sao kĩ nam viện lại không có những người như nam nhân này? Nếu có thì tên Càn Long kia đã hết kiêu hãnh rồi không??

- Công tử…- nàng lắp bắp, định nói “sao công tử tuấn mĩ thế?” nhưng kìm lại được, run run ngồi dậy nhưng lại ngã xuống nền cỏ khiến nam nhân kia phải đỡ tay nàng.-… ta không sao…- nàng mỉm cười yếu ớt khi bàn tay chàng chạm vào tay mình, ôi… giá như Càn Long ngu ngu một tí thì có phải nàng đã tìm mọi cách để nạp chàng này vào cung làm nam sủng của mình rồi không?

- Cô nương, ta đưa cô nương tới đại phu nhé?- nam nhân đó hỏi, giọng chàng mới tuyệt vời làm sao. Hức hức, nàng xúc động sắp khóc rồi…

Lăng Lam lắc đầu khe khẽ, cố tỏ vẻ yểu điệu thục nữ nhất có thể, thật may hôm nay nàng mặc xiêm y nữ nhân, nếu không thì đã để tuột mất con cá béo!

- Để ta xem thử.- chàng nói, dứt lời thì bắt mạch cho Lăng Lam. Trời ơi, chàng lại còn biết y thuật nữa…, khuôn mặt đang lo lắng của chàng dãn ra rồi chàng mỉm cười nhẹ, lùi ra xa một chút, hình như chàng cao minh tới mức chỉ cần bắt mạch thôi cũng biết nàng vì hám sắc mà đổ bệnh.- Giờ cô nương thấy khá hơn chưa?- chàng hỏi, vẫn nụ cười mị hoặc. Nàng chắc chắn vị công tử này không hiểu sức hút của mình tới đâu nên mới vô tình ban phát cho nàng nụ cười quyến rũ đến thế… “Chàng ơi, đừng cười nữa là ta khỏi liền”

Mắt Lăng Lam chớp chớp, chỉ cần miệng tiếp tục đơm đớp nữa thôi là đủ bộ nhưng nàng kìm lại được, lấy lại phong thái ung dung để đáp lời chàng rằng mình ổn. Nhục nhã quá, lần đầu đứng trước mĩ nam mà mất hết nhân tính thế này! Tên Càn Long ngày trước phải dùng tới xuân dược mới dụ dỗ được ánh mắt nàng lia trên người hắn, vậy mà giờ đây nàng lại hàm hồ soi xét thân thể nam nhân kia dưới lớp vải… Mô Phật, xin hãy tha thứ cho nữ tội đồ này… dù sao nàng cũng chỉ là người trần mắt thịt, bị nhiễm tính dê từ Càn Long, giờ thì vui rồi, bị rớt hạng khủng khiếp trên con đường đến với Phật tổ…

Nam nhân trước mặt nàng mặc y phục của đêm đen nhưng khuôn mặt lại rạng ngời như thiên nhân, một sự đối lập nhưng lại rất hài hòa, vô thức tôn lên vẻ kiều mị toát ra từ con người chàng. Đôi mắt chàng sâu thăm thẳm, hút tâm trí người đối diện vào một vực sâu không lối thoát, cái nhìn như sóng nước, nhu tình mà lại lạnh nhạt. Lăng Lam thở dài liếc tới bảo kiếm đeo bên hông chàng, đến vỏ kiếm còn chạm khắc tinh xảo, cán kiếm có khắc gia huy, ôi, vậy có nghĩa chàng là công tử giàu có rồi. Mới vừa nãy nàng còn tính kế dùng ngân lượng mua một đêm xuân sắc với chàng, giờ thì hết hi vọng rồi… hix…

- Tiểu nữ tên Lăng Lam…- nàng bắt đầu trước, phát giác mình đang mặc bạch y nên mỉm cười theo kiểu tiên nữ nhất có thể, cốt để dụ dỗ nam tử trước mặt.

Nam nhân đó có chút tư lự, chàng ta đảo mắt xoi xét thân phận của nàng, cuối cùng cũng mở lời xưng danh:

- Ta họ Hồ, tên Bình.

Hồ Bình? Cái tên này… có phần quen quen… họ Hồ thì… hình như là họ của người An Nam? Chàng ấy là người An Nam? Ôi, biết vậy lần trước chạy trốn Càn Long nàng đã không nghe Cự Dã dụ dỗ mà sang hẳn nước An Nam sống thì có phải đã gặp toàn mỹ nam không! Giờ hối hận có còn kịp không nhỉ?

- Cảm tạ ơn cứu mạng của ân nhân…- Lăng Lam thỏ thẻ, giờ gặp cá lớn thì phải ràng buộc cho chắc, mặc dù chàng ta chẳng phải ân nhân gì.

- Cô nương đã quá lời, bổn…- chàng ta lỡ lời rồi ngay tắp lự sửa lại.- vãn sinh đâu có giúp gì được cô nương…

Tự xưng mình là “bổn…”, vậy thì là “bổn thiếu gia”, “bổn quan”,… hay “bổn vương”?

Chẳng đợi chàng kịp phản ứng, nước mắt Lăng Lam bắt đầu thánh thót rơi xuống vạt áo thanh thoát, thấm xuống lớp cỏ xanh mướt, hơi thút thít:

- Tiểu nữ vốn định trầm mình trôi ra biển lớn, may nhờ công tử nếu không đã làm điều xuẩn ngốc… hức… hức…

- Cô nương sao lại tính chuyện bi quan vậy? Xin hãy cứ kể nguyên do, vãn sinh sẽ hết lòng giúp đỡ…

Cắn câu rồi! Giờ thì nàng chỉ cần giật cần kéo cá lên! Gì thì gì cũng từng mang danh “sát cá”! há há.

- Phụ mẫu nói ta đã từng này tuổi mà chưa có ai tới hỏi cưới, là nỗi nhục của gia đình, “gia môn bất hạnh”…- nàng tiếp tục nấc cụt khiến nam nhân kia cũng động lòng nhưng vẫn chẳng biết làm thế nào để giúp. Chẳng lẽ mang lễ vật tới hỏi cưới nàng? Đại sự vẫn dang dở, chẳng biết khi nào sẽ bỏ mạng nơi đất khách, chàng đâu thể hại một nữ tử yếu đuối làm góa phụ hiu hắt tàn xuân…

- Ta sẽ giúp nàng…- giọng nam tử cất lên dịu dàng, mắt Lăng Lam sáng lóe lên, nghĩ rằng cá đã cắn câu. Hồ Bình không hề nhận ra tia nhìn khác lạ đó bởi Lăng Lam vẫn đóng vai thục nữ ế ẩm, đầu cúi xấu hổ, vì bản thân mà gia đình mang tiếng xấu, hiện không dám ngẩng lên.

- Vâng…

- Ta sẽ tìm nam nhân thích hợp cho nàng sớm nhất…

Khỉ, người nàng muốn là chàng kìa! Hơi bức xúc một tí nhưng không sao, Lăng Lam quyết được đà lấn tới:

- Hồ công tử, hôm nay chúng ta gặp mặt cũng là do trời định, người lại còn là ân nhân của ta, vậy… ta muốn kết tình huynh muội… có hay chăng làm công tử phật lòng?

Lăng Lam giả vờ bối rối, vẻ mặt lo lắng chờ đợi câu trả lời nhưng kì thực lòng nàng đã tính rồi. Chẳng phải Lương Sơn Bá- Chúc Anh Đài cũng từ kết nghĩa huynh đệ mà biến thành ái tình có chết cũng không rời đó sao? Tuy kết cục có hơi thảm một tí nhưng chắc chắn kẻ vô nhân tính như nàng thì không có chuyện chết dễ thế được!

Hồ Bình nhìn nữ tử mắt ước nước ngồi bên mình, tay nàng bứt rứt mấy gọng cỏ mềm, chắc nàng đang lo lắng lắm khi là nữ nhân lại mở lời trước như thế.

Chàng bất ngờ nắm lấy tay nàng, quỳ xuống trước đất trời, dùng cỏ làm nén hương thắp lên dưới sự chứng giám của lão thiên cùng cỏ cây vạn vật, giọng mạnh mẽ khẳng định lời thề kết tình huynh muội, nguyện “chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm”. Lăng Lam hứng khởi lặp theo ngay tắp lự. Lễ bái xong xuôi, hai người quay ra mỉm cười với nhau, đôi mắt chàng sóng sánh ý cười làm nàng suýt đứng tim. Lần bái này này là bái huynh muội, nhất định lần sau sẽ là bái phu thê!

- Bình ca!- nàng gọi, sung sướng tràn vào trong giọng nói.

- Lam muội.- chàng gọi, có hơi chút ngượng miệng nhưng cũng đã cất tiếng gọi nàng là “muội” thì cũng là tốt rồi. Không ngờ mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi và nhanh chóng tới thế!

Chợt trái tim nàng thắt lại, Lăng Lam đưa mắt xuống bụng mình, áo rộng che chắn tốt làm nam nhân trước mặt không nghĩ tới chuyện nàng đang mang thai, nhưng còn đứa bé này thì tính sao? Còn địa vị cửu ngũ chí tôn mà nàng đã tìm mọi cách để đoạt về cho nó? Còn Càn Long thì sao? Nàng còn hành hạ hắn chưa đã…

Lăng Lam nhìn Hồ Bình tuấn mĩ phi phàm trước mặt mình, nước mắt chợt rơi. Tình lang của ta… chưa gì đã thấy đôi ta không có tương lai rồi…

Trong hoàn cảnh đó, Lăng Lam vẫn cố diễn tốt vai của mình, giả đò e thẹn, tay lúng búng bám gấu vạt áo, đầu cúi vừa phải để nam tử trước mặt vẫn quan sát được khuôn mặt thánh thiện của mình và tất nhiên cực chuẩn để chàng ta nhận ra không phải nàng cố ý dàn dựng chuyện đó.

Nhưng chỉ được một lúc thì tiếng vó ngựa rầm rầm, một đội kị binh bao vây lấy hai người với tốc độ của thiên binh vạn mã. Chết tiệt! Chắc chắn là tên Càn Long nổi khí xung thiên cho hẳn cả đội cấm vệ quân đi tìm để áp giải nàng về!

Lăng Lam đứng dậy, cử chỉ có hơi lưu luyến, vài giọt nước mắt châu ngọc lăn dài trên gò má trắng hồng:

- Bình ca… muội phải đi rồi…

Hồ Bình rõ ràng là bị bất ngờ khi thấy đoàn người hùng tráng thế xuất hiện chỉ để đón một cô nương. Mày chàng nhăn lại, đó là y phục của cấm vệ quân, có cả đại nội thị vệ của Tử Cấm Thành.

Chỉ một thoáng thì trán chàng đã dãn ra nhanh chóng tựa hồ như chẳng hề có cái nhíu vừa rồi. Chàng mỉm cười gật đầu, chấp nhận để Lăng Lam rời đi sau khi hôn nhẹ lên tóc nàng.

Hức, thế này mới đúng kiểu chứ! Nam nhân hôn tóc nữ nhân chứ không phải hôn cái trán trọc của nữ nhân! Ôi Càn Long, vụ này thì hắn thua đứt!

Đầu ngón tay nàng chạm nhẹ vào ngón tay chàng, luyến lưu ngồi lên cỗ kiệu thếp vàng, nước mắt lưng chòng nhưng vẫn cố vén rèm nhìn chàng lần cuối. Xa xôi cách trở như thế, không biết đời này kiếp này có còn cơ duyên gặp lại… Chàng ơi, tình ta thôi thì dang dở, vĩnh biệt phút giây này…

Đoàn kị binh khuất hẳn, vụt ra khỏi đám cây là một loạt bóng dáng quỳ dưới chân Hồ Bình:

- Vương gia, có cần thuộc hạ cho điều tra thân phận cô nương đó?

Không trả lời, chàng cúi xuống nhặt mảnh khăn tay mà Lăng Lam đã vô tình (hoặc cố ý?) đánh rơi. Mảnh khăn lụa mỏng tang trắng trong, bất giác khiến chàng đưa lên mũi… nữ tử ấy có hương của gió…

Hồ Bình cất giọng ngọc, mượt như lụa, mảnh sắc:

- Nàng ta chắc chắn là phi tử của Càn Long.- chàng mỉm cười-…Cái tên Lăng Lam phải chăng là Lam hoàng quý phi đang sắp lên ngôi mẫu nghi thiên hạ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.