Thái Giám Đại Quan

Chương 29



Ngày trước khi Lăng Lam còn rất nhỏ, Dận Minh còn chưa ra đời, một đêm khi quân Hoằng Lịch đuổi tới nơi gia đình nàng trốn, phụ thân và mẫu thân hai người liền đem nàng lên lưng ngựa, phi tới bán sống bán chết. Kết quả là chạy thoát nhưng Lăng Lam lại nôn thốc nôn tháo, mẫu thân cười cười, nựng nàng trong lòng, xoa xoa đầu nàng nói rằng nàng đã bị “say ngựa”.

Gia đình nhỏ dừng lại ở giữa rừng vắng- một nơi hẻo lánh gần biên giới phía tây dựng lều sống qua ngày. Phụ thân rất chăm chỉ tập cho nàng cưỡi ngựa, nói rằng mọi thứ rồi sẽ quen, mỗi lần nàng ngã ngựa đều an ủi nàng, nói rằng nếu nàng nghĩ không đau thì sẽ không đau nữa. Lăng Lam chỉ ngu ngốc làm theo, vậy là từ đấy, cứ có chuyện gì tác động vào nàng sâu sắc, cho dù có đau tới thế nào, nàng cũng tự lẩm bẩm với bản thân mình rằng: “Ta không đau, ta không đau…” cứ lặp đi lặp lại như thần chú vậy. Cuối cùng thì nàng cũng lừa được chính bản thân mình rằng nàng không đau, Lăng Lam nàng không hề thấy đau,…

Tới bây giờ thì nàng mới nhận ra rằng một số sự thực cho dù muốn chối bỏ cũng không được. Lừa mình lừa người rằng bản thân không đau thì vết thương ấy ở tim nàng vẫn ở đó, có chạy đi đâu đâu? Đúng như Dận Minh lúc này vừa lau vết máu ở khóe miệng nàng, vừa cất tiếng thê lương:

- Vết thương chảy máu, cho dù ta có vờ không đau thì máu vẫn cứ chảy…

Sáng nay khi thức dậy, nàng không thấy Hồ Bình đâu, trên người nàng vẫn còn nguyên bọc chăn đêm qua không chút xô lệch, chứng tỏ chàng chưa hề động vào người nàng, cho dù chỉ ôm một chút lấy hơi ấm trong giá rét cũng không. Nên mừng hay nên khóc? Chẳng phải chính nàng đêm tân hôn đã từng nói rằng muốn chàng muôn kiếp vạn kiếp cũng đừng xuất hiện trước mắt nàng hay sao? Cớ gì khi chàng thật sự đi rồi, nàng lại buồn?

- Ta đã bảo tỷ giờ chỉ ví như lá cuối thu, gió lay một nhát là rụng, vậy mà lại còn anh dũng uống rượu cùng nam nhân kia. Ta cho dù có mang danh thần y thật nhưng một bác thuốc phỏng có ăn thua được với chục vò rượu?

Giọng Dận Minh trách cứ vang lên, nàng chỉ đăm đăm nhìn hắn, cười làm hòa. Giải thích sao với hắn bây giờ? Nói rằng tỷ tỷ của hắn khi nhìn thấy chàng thực sự muốn chuốc say bản thân, không muốn tỉnh lại nữa, chỉ sợ đây là mơ, tỉnh lại thì sẽ thấy chàng biến mất?

Nàng bật cười tự giễu bản thân, gặp chàng không phải mơ, nhưng sáng nay chàng biến mất lại là thật…

Bắc Hà thật là lạnh quá, ấm một chút không được hay sao?

Lăng Lam thậm chí chẳng biết mình đang chờ đợi cái gì, trông mong cái gì,… bụm máu trong miệng nàng đã ngậm suốt một đêm không chịu phun ra ngoài. Ừ, nàng bị thổ huyết, nhưng là lúc đó có Hồ Bình kề bên, nàng không cam tâm thổ nó ra. Giờ thì chàng đi rồi… đi thật rồi, nàng đem máu đã đông cứng trong miệng nhổ vào đầy chén, nhoẻn cười nhìn Dận Minh đang hãi hùng nhìn mình.

- Đồ ngốc!- Hắn nói, tay vội bắt mạch cho nàng rồi cấp tốc lấy ra một đan dược nhét vào miệng nàng, tưởng như kìm không nổi, lời trong miệng hắn lại bật ra.- Tỷ là đồ ngốc!

- Ha ha…- nàng cười ngu, xoa xoa đầu đệ đệ mình, nàng cười nhưng giọng lại buồn thương vô hạn.-… Mong là ngươi sẽ không ngốc như tỷ tỷ mình…

- Sẽ không đâu.- Hắn trả lời nàng, đem Lăng Lam đặt nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho nàng, dặn dò.- Tỷ đừng có đi đâu, ta tới phủ chúa Trịnh lấy Lam Chi Thảo về, chữa bệnh cho ái thiếp y xong rồi, ta phải đòi tiền công.

- Ừm…- nàng gật đầu, chui sâu vào chăn hơn, đông này sao lạnh quá…

Nàng nhớ mới mùa đông năm ngoái, nàng còn có cái “công cụ ấm giường” là Càn Long, đi đâu về phòng vẫn thấy hắn lù lù ở đó, nhảy ùm vào trong chăn là sẽ lấy lại được thân nhiệt bình thường. Cho dù Càn Long có kêu oai oái nói rằng nàng lạnh giống tảng băng trôi thì cuối cùng vẫn ôm ôm ấp ấp nàng, hà hơi, ủ cho nàng khỏi rét.

Haizz… vậy mới nói cái gì tiếp xúc nhiều cũng thành thói quen. Nam nhân mặt dày chưa hẳn đã không có tác dụng. Cầm một cái cưa ngọt như kẹo hồ lô mà dỗ dành thì cái cây nào chả đổ, nhất là lại một cái cưa dịu dàng, tốt mã, biết quan tâm như thế…

Giờ mà nói rằng nàng nhớ hắn thì đúng là có hơi ngượng miệng… nhưng mà sự thật là như thế. Nàng nhớ nụ cười ngây ngốc của hắn, nhớ cái tính trẻ con thỉnh thoảng vô duyên vô cớ lại dẫn nàng ra ngoại thành thả diều, nhớ cả cái kiểu “cưa sừng làm nghé”, tuổi tác rõ ràng không nhỏ mà còn giả đò dễ thương, nhớ cả mấy câu sến như con hến hắn nói cho nàng nghe,… Chung quy lại vẫn là nàng nhớ hắn…

Nhớ quay nhớ quắt, nhớ tới quặn thắt tâm gan thì tất nhiên không phải, nhưng vẫn là nhớ, mức độ nông sâu gì thì cũng vẫn là nhớ. Giống như một người quen choàng khăn cổ vào mùa đông, tự dưng năm nay cái khăn rách te tua cần phải thay mới mà chợ phiên lại cháy hàng, hại người ấy bị gió thổi cho rét run, cứ thấy trông trống văng vắng ở cổ. Hẳn là đã nhớ cái khăn ấy, nhưng nếu mà có một cái khăn mới khác choàng vào thì chắc chắn sẽ quên béng cái khăn cũ kia đi…

Giờ thì trong tình trạng của Lăng Lam mà nói, “cái khăn mới” của nàng biến mất chỉ sau một đêm, nàng thành ra nhớ “cái khăn cũ” là tên Càn Long kia.

Hừ, thế nào mới nói tình ái với nam nhân chỉ chấp với cái áo mặc rồi lại thay, Lăng Lam nàng không hổ danh nhi nữ của Lã Tứ Nương, nam nhân với nàng chỉ giống như cái khăn choàng cổ. Có thì ấm, không có thì hơi rét một tí, cũng chẳng chết được.

Nàng vẫn chùm nguyên cái chăn to sụ trên người, lật đật trở chân xuống giường tới bên cửa sổ. Đất An Nam thật là lạ, trời rõ ràng rét run như thế, cớ sao lại không có tuyết? Chẳng lẽ chỉ vì trót mang danh là một nước phía Nam mà cố chấp không chịu để tuyết rơi?

—o0o—

Hồ Bình cẩn thận nép chậu cây vào trong ngực áo, trở lại quán trọ đêm qua. Cửa phòng Lăng Lam không đóng, gió từ cửa sổ được thể thổi thông thống vào, còn nàng thì lại yếu ớt đứng bên cửa sổ, người chới với ra ngoài, mặt đầy nét sảng khoái như đang hưởng gió xuân. Khí lạnh làm làn da nàng nhợt nhạt tái mét, môi không chút huyết sắc, bàn tay gầy guộc bấu víu lấy tấm chăn đang bao bọc bản thân, cố kéo nó vào sát mình hơn. Chưa bao giờ chàng thấy nàng mỏng manh như thế, chưa bao giờ Lăng Lam trước mặt chàng lại khác lạ tới nhường này, Lăng Lam của chàng luôn ngạo nghễ nhìn kẻ khác từ trên xuống, luôn hào sảng coi khinh vạn sự, là luôn hồng hào, ánh mắt tinh anh rọi xói vào kẻ đối diện,… Nhưng… nữ nhân trước mắt chàng lại yếu ớt, trong suốt như hư không như thế… đây mới chính là Lăng Lam sao?

Chàng tiến tới, đặt chậu cây lên bàn rồi bế thốc nàng lên. Lăng Lam bị bất ngờ, nhận ra Hồ Bình thì khuôn mặt nàng càng tái mét hơn, cố giãy giụa:

- Thả ta xuống!

- YÊN!- Chàng dường như gầm lên, quắc mắt nhìn nàng làm Lăng Lam giật thột, bất giác ngoan ngoãn co mình lại trong lòng chàng, thỏa mãn hưởng thụ hơi ấm mà Hồ Bình truyền cho mình.

Chàng đặt nàng xuống giường, đóng cửa sổ và cửa phòng lại cho gió đỡ lùa vào rồi mới lại đặt Lăng Lam vào lòng mình, chẳng hiểu sao giọng lại chua chát không ngờ:

- Tại sao nàng cứ cố chấp như thế? Nàng chỉ cần tỏ vẻ mỏng manh một chút chẳng phải sẽ có nhiều kẻ muốn bao bọc nàng hay sao? Tại sao lại cứ gồng mình lên như thế?

Có thứ gì đắng rất đắng chảy xuống cổ họng Lăng Lam, chàng không phải người đầu tiên hỏi nàng câu đó, Càn Long cũng từng hỏi nàng tại sao cứ phải gồng mình lên như thế? Nàng là nữ nhân cơ mà, nàng đã có hắn, đã có hắn chở che gánh vác cho nàng, tại sao cứ mãi vờ rằng mình mạnh mẽ, vờ rằng mình khác người, giống như mọi nữ nhân khác không được hay sao?

Nàng cũng không biết tại sao mình lại như thế, chắc chắn không phải vì cái hư vinh muốn mình là kẻ đặc biệt, nàng ước chừng đó cũng giống như bản năng của nàng. Bản năng của nàng là cố chịu đựng một mình, huyễn hoặc cả bản thân và những người xung quanh rằng nàng có thể lo liệu được mọi việc một mình, có thể chống đỡ được, nàng độc lập, nàng hiên ngang,…Nhưng chẳng phải tới giờ, vẫn bằng phương thức sống như thế, nàng vẫn tồn tại đó hay sao? Vậy thì nàng đâu có sai?

Nguyên căn vẫn là nàng đúng… chỉ là đôi lúc có chút mệt mỏi mà thôi…

Buồn rầu nghĩ ngợi một hồi, nàng vẫn không thể trả lời Hồ Bình, ánh mắt chậm rãi chuyển tới chậu cây trên bàn. Lá xanh mướt như cỏ xuân vừa tắm sương, dưới gốc có một thứ quả li ti đỏ chót, ngọn cây thì là một nụ hoa màu xanh lam còn chờ ngày nở. Phải, nàng không có nhìn sai, hoa đó màu xanh lam!

- Lam Chi Thảo?- Lăng Lam sững sờ, ngẩng đầu hỏi Hồ Bình. Chàng mỉm cười, hôn nhẹ lên trán nàng:

- Phải, là Lam Chi Thảo.

- Ở đâu chàng lại có nó?

- Ta trồng nó từ nhỏ.

- Chàng? Trồng nó?- Lăng Lam nhíu mày nghi ngờ. Lam Chi Thảo này không phải loại cây cỏ tầm thường, nó là cây chữa được bách bệnh, người đang hấp hối uống nó vào (nếu được bào chế đúng cách) còn nhảy tưng tưng đi hát ca, chơi kĩ viện được. Nhưng mà nguyên căn rằng nó không cần tưới nước, không cần ánh sáng mặt trời, mà mỗi tháng chỉ cần… máu của duy nhất một nam nhân mà lớn lên. Điều đặc biệt hơn nữa, nam nhân này…nhất định phải là trai tân, không nhiễm tà khí, nếu không cây này sẽ chết héo… có dùng cách nào cũng không sống được, chỉ cần nam nhân đó “nhiễm bẩn”, cây lập tức khô quắt…

Thấy Lăng Lam nhìn mình ghê quá, Hồ Bình đâm ra bị khủng bố, quay mặt đi lảng tránh ánh mắt nàng.

- Chàng và Phạm Liên thành thân bao lâu rồi?

- Ừm, khoảng ba năm.- Hồ Bình thành thật trả lời.

- Và chàng cũng chưa từng động vào nàng ấy? Cũng… chưa từng “ở chung” với nữ nhân nào?

- Khụ…khụ.- Chàng ho vài cái rồi mới đáp.- Ta cuối cùng cũng chỉ là muốn nuôi dưỡng Lam Chi Thảo này cho thật tốt…

Lăng Lam thấy cái lí do này có chút không ổn, nàng nhìn Hồ Bình hoài nghi, mãi mới lẩm bẩm ra được một câu:

- Chàng không phải là… dưỡng tiểu quan đấy chứ?

Thế là còn lịch sự chán, chẳng lẽ hỏi thẳng vào mặt Hồ Bình rằng phải chăng chàng chuộng nam hơn nữ? Hay nói thẳng ra là chàng phải chăng theo bước vài tiền nhân nổi tiếng ở Tây Phương ngày trước, như Leonardo Devanci chẳng hạn?

- Khụ…khụ.- Hồ Bình bị câu hỏi của Lăng Lam dọa cho phát ho, lần này là ho thật. Sau vài khắc mới lấy lại bình tĩnh mà trả lời.- Ta còn đang đợi…

- Đợi? Đợi chết già mà vẫn còn là xử nam?- Nàng buột miệng thắc mắc rồi chợt hối hận ngay, bởi vì ngay sau đó ánh mắt chàng nhìn nàng thập phần khó hiểu, chỉ thốt ra một câu:

- Ta nuôi Lam Chi Thảo, chờ đợi nữ nhân được đặt tên theo nó về bên mình…

Giờ thì tới lượt Lăng Lam ho, Hồ Bình còn rõ nhân từ vỗ vỗ lưng cho nàng khỏi mắc nghẹn. Quả nhiên lời nam nhân nói không nên quá để ý tiểu tiết, tốt nhất nên vào tai này rồi ra tai kia, lưu giữ vấn ương sẽ bị trọng thương không chừng.

Thực ra ngày trước mẫu thân có nói với nàng về sự tích cái tên của nàng. Lăng thì là họ của nàng rồi, còn chữ “Lam” kia là của “Lam Chi Thảo”, một loại cây cỏ sống bằng máu của xử nam…

Cái “trinh tiết” của Hồ Bình, nàng có nên nhận hay chăng?

Nhưng nói cho cùng, vẫn là nàng không tin nam nhân này mấy, cái mác “hàng còn nguyên, chưa bóc tem” này có vẻ là tem giả, chợt nhớ tới lời trước kia Phạm Liên nói, nàng vặc Hồ Bình:

- Ngày trước “Liên nhi” của chàng từng nói rằng chàng đã sớm bị nàng ấy cướp đi sự “trong trắng”!

- Cái sự “trong trắng” của Liên nhi và thiên hạ quan niệm khác nhau. Nếu ta mà trót ôm nàng ấy thì cũng đồng nghĩa với việc ta và nàng ấy đã làm chuyện đại sự động trời rồi, hiểu biết về chuyện nam nữ của Liên nhi chỉ dừng lại ở mức độ ấy, ta và cả những người xung quanh nàng, chưa ai có ý định giúp nàng ấy rõ tường tận hay sâu sắc hơn…

Lăng Lam “ồ” lên một tiếng, kịp hiểu vấn đề thì cũng là lúc nàng cười gian. Vậy có nghĩa là… Hồ Bình mang danh rằng có tận hai thê tử, nhưng vẫn chưa động phòng lần nào? Ka ka, ý nghĩ này không khỏi giúp nàng cười đứt ruột.

Đúng lúc sắp cười tới trọng thương chuyển hóa thành bi kịch tới nơi thì Dận Minh cũng đạp cửa xông vào, trên tay y cũng là một cây Lam Chi Thảo. Y nhìn cây Lam Chi Thảo trên bàn rồi nhìn tới cảnh Hồ Bình đang ôm ấp Lăng Lam, lại ngó tới cây Lam Chi Thảo của mình, lập tức mắt tóe lửa hận, bay người tới vồ lấy cây Lam Chi Thảo trên bàn ném ngay qua cửa sổ.

Cũng may thân thủ Hồ Bình nhanh nhẹn, kịp phi người ra chụp được, nếu không thì “máu” chàng đổ bao năm qua vô ích rồi. Haizz…

Huyền diệu là ở chỗ, Hồ Bình không những túm được cây Lam Chi Thảo toàn vẹn, không sứt cái lá nào hẳn hoi mà còn không hề đánh rơi ngã Lăng Lam đang chễm chệ trong lòng mình, một tay ôm mỹ nhân, một tay ôm thuốc quý. Cái hận này Dận Minh thấy chướng mắt cực kì, thật không thể kể đâu cho hết nỗi giận trong lòng y.

Tới lúc này Lăng Lam nhận thấy không khí đã lên tới cực hạn căng thẳng, mà nàng nếu ăn cả hai cây Lam Chi Thảo chắc chắn chỉ có bổ hơn lên chứ không có chuyện yếu đi, mất đi cây nào cũng tiếc nên đành cười hề hề lên tiếng:

- Dận nhi à, vẫn là tỷ phu của đệ có lòng tốt, đừng nên phụ lòng của huynh ấy, ha?

- “Tỷ phu”?- cái âm thanh ken két kinh dị kia phát ra chắc chắn là do khoang miệng Dận Minh hiện tại có không bình thường một tẹo mà tạo ra, bớt mỹ miều văn chương đi thì chính là hắn đang nghiến răng với một lực đạo kinh hồn.- Chẳng lẽ cái hưu thư kia không cần ta làm giả nữa? Cái tên ngu ngốc họ Ái Tân Giác La đó sai người đem thư bỏ vợ cho tỷ rồi? Ai nói với ta rằng hắn không phải tỷ phu của ta? Chẳng phải chính là tỷ tỷ RUỘT-THỊT của ta hay sao?

Ai da, cái tiếng “ruột thịt” này Dận Minh có nói hơi nhấn mạnh quá đà nha, ý nhắc nhở cảnh báo đây. Chà chà, kiểu như: “Ta và hắn, một bên gia đình, một bên tình ái, tỷ chọn đi!”. Nhưng mà Lăng Lam nàng là thật sự muốn ăn cả hai cây Lam Chi Thảo mà…

Đắn đo do dự một hồi, vẫn là Lăng Lam bảo Hồ Bình thả mình xuống, tay kéo đệ đệ mình ra xa trò chuyện, dụng tâm thâm kế một hồi quả nhiên có hiệu quả, Dận Minh hắn không những hết giận mà còn lôi bộ đồ nghề bào chế của mình ra, ngắt bông hoa xanh lam đã nở từ cái cây mình đem về ra cắt nhỏ, xay nhuyễn, gạn nước bỏ vào ấm sắc thuốc cùng với mấy thứ gì gì đó, còn bã hoa thì mang tới bên bếp hong cho khô vừa lửa, tiếp tới bỏ vào bát, thêm tí mật ong đã được ủ theo phương thức đặc biệt, đem cho nàng uống.

Có tận hai nam nhân hồi hộp chờ đợi phản ứng của nàng sau khi bát thuốc cạn sạch. Đứng trước tình cảnh này, nàng chỉ tuyên bố một câu rõ nhạt nhẽo:

- Ta buồn ngủ. Hai người ra ngoài.

- Nè nè.- Dận Minh dùng chân đạp vào lưng nàng, lập tức bị Hồ Bình trừng cho một cái, lấy thân mình che chắn cho Lăng Lam. Dận Minh lườm lại, không thèm hành động nữa, tiếp tục sẵng giọng hỏi Lăng Lam.- Tốt xấu gì cũng là ta bỏ công sức vất vả đem thuốc cho tỷ, tỷ nhân cơ hội chưa quên mất cảm giác khi thần dược tác dụng thì miêu tả lại để ta còn ghi vào sách y, nâng cao công lực chữa bệnh để sau này còn thu nhận đệ tử kiếm chút tiền xu.

Ồ… hóa ra y chẳng có tốt đẹp gì, lấy tỷ tỷ ra làm bệnh nhân thí nghiệm…

- Hiện tại tỷ tỷ ngươi cảm thấy bình thường, có khỏe lên chút ít, nói chung là ổn. Còn tới sáng mai có bị tác dụng phụ mà tắc thở hay không thì bản thân ta còn chưa có biết được.-Lăng Lam lạnh lùng trả lời, tiếp tục quay lưng lại phía hai người, nói xong liền nhanh chóng vào mộng đẹp.

Dận Minh lắc lắc đầu chán nản, chấm bút viết vào sách y của hắn một hồi rồi nhìn tới cây Lam Chi Thảo của Hồ Bình, cười gian:

- Không ngờ ngươi lại là kẻ giữ thân như ngọc.

Hồ Bình nhìn hắn rồi cũng cười đáp trả:

- Ta cũng không ngờ một kẻ tướng tá thư sinh xinh đẹp tựa hoa như ngươi lại chỉ có nữ nhân được ngủ chung giường.

Ồ, là trả đũa vụ đêm qua y không cho ngủ cùng đây mà. Dận Minh bĩu môi:

- Nam nhân gì mà nhỏ mọn, chẳng trách giờ vẫn là xử nam!

Hồ Bình còn đang cực thắc mắc xem chuyện vẫn còn “trong trắng” có gì đáng nhục không thì bỗng nghe tiếng người tên Lăng Lam hiện lại bán đệ đệ bênh nhân tình vang lên:

- Còn hơn kẻ hái trăm đóa hoa mà cuối cùng vẫn phải cô mịch đêm dài.

Chà chà, quả nhiên chỉ có người họ Lăng mới đấu lại được người họ Lăng, Hồ Bình không phải đối thủ. Nàng vừa xuất kích liền một chưởng hạ Dận Minh đo ván, y bực bội liếc xéo tỷ tỷ mình một cái rồi cuốn gói về phòng, để lại một Hồ Bình đang đắc ý muốn cười hinh hích nhưng vẫn cố gắng giữ hình tượng, tỏ vẻ lạnh nhạt điềm nhiên.

- Nhịn cười nhiều sẽ ảnh hưởng tới chức năng sinh sản.

Một lần nữa, giọng Lăng Lam lại lạnh lẽo vang lên, như biết được rằng Hồ Bình không tin lời mình, nàng còn bổ sung:

- Tốt xấu gì ta là tỷ tỷ của thần y đó, y thuật cho dù không cao thâm bằng hắn thì cũng có chút hiểu biết về vấn đề này… khụ khụ.(nàng ho vì xấu hổ?)

Tiếp tới chính là tiếng bật cười của Hồ Bình, chàng hứng khởi nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, thầm thì:

- Ngủ đi, sáng mai nàng sẽ không sao, có ta ở đây rồi, cây Lam Chi Thảo kia y có bào chế lầm thì vẫn còn cây của ta giúp nàng hồi phục…

Lăng Lam cười khổ, câu nói này vốn định nuốt vào nhưng không hiểu sao lại bật ra khỏi miệng:

- Miễn rằng đừng để khi ta thức dậy không thấy chàng đâu là được…

Chỉ một câu này thôi, Hồ Bình chợt thấy lòng mình len lỏi một dòng nước ấm, chảy tới đâu, tỏa hạnh phúc tới đó.

Chàng nằm xuống, kéo Lăng Lam dựa dẫm vào ngực mình, tiếng nhẹ như gió thoảng nhưng lại vô cùng chắc chắn:

- Ta hứa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.