Thái Giám Đại Quan

Chương 37



Lăng Lam xuống xe ngựa sau khi kiểm kê xong sổ sách ở cửa hiệu phía Bắc, bảo tì nữ bên cạnh đấm đấm vai cho mình, miệng vẫn còn đang lẩm nhẩm tính xem vụ nhập hàng vừa rồi dư ra được bao nhiêu bạc.

- Chủ nhân.- Một viên thị vệ quỳ xuống bái kiến nàng, Lăng Lam phất tay cho hắn đứng dậy.

- Hoàng thượng thế nào?

- Thưa, vừa bãi triều xong, lại bất bình với Long Nhương tướng quân, hiện bị đau đầu nên lui về nghỉ sớm ạ.

- ừm…- nàng gật đầu cho hắn lui, tay khẽ cọ nắp ly trà vào thành chén. Hương trà thoang thoảng đưa qua mũi giúp tinh thần sảng khoái phần nào. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến Lăng Lam phấn khởi đứng dậy, nàng lăng xăng mang “rượu sim nức vùng” dâng lên vua Thái Đức, lấy lòng vị anh chồng đầy quyền lực này một chút thì mới hòng buôn bán phát đạt được, không khéo thấy rượu của Hỉ Lam ngon ngọt, bổ rẻ mà nhà vua vui lòng miễn nửa thuế cũng nên? Ngoài ra còn thắt thêm tình cảm gia đình, có ích cho phu quân nàng bị ông anh này trù dập mấy ngày nay.

Cái ý nghĩ ấy khiến Lăng Lam cực đắc chí, vừa dâng rượu cho vua vừa cười híp mắt, cười tới mức mấy viên thái giám bên cạnh cực nghi ngờ nàng bỏ thuốc xổ vào rượu trả thù hộ Hồ Bình vụ anh em Tây Sơn bất đồng ý kiến.

- Em dâu thật chu đáo quá!- Nguyễn Nhạc mỉm cười, thật sự cảm kích tấm lòng của Lăng Lam. Như cả hoàng hậu hay phi tần cũng đâu nghe tin nhà vua bị bệnh mà tới chăm sóc?

- Hoàng thượng khỏe là thảo dân vui rồi.- Nàng lại cười, nụ cười của nàng rất có sức lan tỏa làm ấm lòng Nguyễn Nhạc.

- Ừm…- Nhà vua đặt bát rượu xuống, bắt đầu hỏi han việc làm ăn của Lăng Lam. Nàng kể cực trôi chảy hùng hồn, niềm vui chan chứa cả trong giọng nói khiến Nguyễn Nhạc thấy ngưỡng mộ.

Chẳng phải nàng ấy đang sống rất hạnh phúc đó hay sao? Cớ sao người ngồi trên vạn người như ta lại không thể có được nụ cười ấy? Thật sự mong nàng có thể ngày nào cũng tới cùng trò chuyện để giảm bớt gánh nặng trong lòng…

Nguyễn Nhạc thở dài. Bình đệ thật có phúc, vị em dâu này thực sự quá quý giá…

–o0o–

Với chiến dịch quyết tâm mang “rượu sim nức vùng” vào từng bữa ăn của cung đình nhà Lê, yến tiệc lần này Lăng Lam hào phóng vung tay tài trợ rượu khiến Dận Minh cực sửng sốt.

- Tỷ tỷ mất trí rồi sao?

- Đần.- Nàng phán rồi mới chịu giải thích.- Kiểu này giống như uống thử. Quan lại, vua chúa lần này uống miễn phí thấy ngon thì sau này dù không phải đồ miễn phí vẫn dốc hầu bao ra mua được chứ!

- Giỏi!- Dận Minh vỗ tay đốp một cái xuống bàn, vì quá hùng hổ khí khái nam tử nên cây trâm cài hờ trên tóc y cũng theo đó mà trượt xuống đất vỡ làm đôi, mắt y lập tức tiếc của mà rơm rớm nước.

- Khỏi khen.- nàng cười híp mắt, cực thích chí khi đệ đệ mình mất của nhưng rèm mi chợt nhíu lại mệt mỏi. Mấy ngày nay bận tập múa may để trổ tài trong yến tiệc làm nàng ngủ không đủ giấc, người đau ê ẩm khiến Hồ Bình thương xót mang thuốc ra bóp cho nàng, mày chàng nhíu lại. Nguyễn Nhạc và chàng lại bất đồng ý kiến, năm nay dân chúng mất mùa, bão lũ về sớm khiến vụ này hỏng hết lúa, Hồ Bình dâng sớ xin miễn giảm thuế một số vùng đồng thời cho một số ít quân lính hiện chưa cần dùng đến về từng hộ giúp bà con cày cấy, dù sao nghề nông vẫn là gốc của nước ta. Nhưng Nguyễn Nhạc không đồng tình, nói rằng triều đình Tây Sơn mới lập chưa được bao lâu, cần ngân lượng để sửa sang, Hoàng Đế Thành cũng vừa sửa xong, ngân khố chẳng còn bao nhiêu, giờ lại giảm thuế thì tới vua và hoàng hậu cũng phải ăn cơm rau quá, hơn nữa binh sĩ là dùng để đánh trận, mang về cày ruộng còn ra thể thống gì nên không chuẩn tấu, cãi nhau với Hồ Bình một trận to. Tiếp tới vua Thái Đức còn hạ chỉ khiến Lăng Lam tập múa toàn thân đau nhức làm chàng càng giận, mày kiếm lúc nào cũng nhíu lại thành một đường thẳng không cách nào giãn ra. Hơn nữa do bá tánh càng ngày càng tỏ thái độ ủng hộ Hồ Bình hơn làm Nguyễn Nhạc thấy hoàng vị của mình không được vững chắc, liên tục làm khó chàng trên triều, bới móc từng vấn đề sai sót nhỏ rồi đổ lên đầu chàng, cố tình làm giảm thế lực của Hồ Bình trong triều. Chàng tất nhiên biết ý định của hoàng huynh mình nhưng cũng chẳng tìm cách cứu vãn. Cho dù đúng rằng giang sơn này là do chàng Nam chinh Bắc chiến đoạt về nhưng ước nguyện cuối cùng của chàng chỉ là giúp Nguyễn Nhạc thống nhất An Nam cho bá tánh bớt khổ sau đó tìm chốn yên bình cùng Lăng Lam và Ân Đức sống hạnh phúc tới khi nhắm mắt.

Thấy phu quân của mình liên tục bị chèn ép vậy khiến Lăng Lam cực kì không thoải mái. Chàng thì còn vì tình nghĩa huynh đệ mà không phản kháng, còn nàng thì lại chẳng có ràng buộc nào cả hiện đang cật lực nghĩ cách hất vị “anh chồng” kia khỏi hoàng vị. Giờ chỉ còn đúng một lí do để nhân dân nổi dậy chống lại Nguyễn Nhạc mà thôi, cả Bắc Hà đang sôi sục lòng hâm mộ với Hồ Bình, tình yêu thương của họ với nàng công chúa Ngọc Hân kia lại có thể sánh ngang với viên dạ minh châu nhân gian chỉ có một. Vậy nếu để Nguyễn Nhạc “làm tổn thương” vị công chúa kia, chẳng phải sẽ vẹn cả đôi đường sao?

Nghĩ tới đó, nàng liền cười rất quỷ dị khiến Dận Minh đang ăn táo cũng phát sặc, kinh hãi ngó tỷ tỷ của mình một cái. Chà chà, còn có ai thông minh hơn nàng không cơ chứ? Ha ha…

Đang ngửa cổ cười thì Lăng Lam thất thần dừng lại. Nữ nhi quan trọng nhất chuyện trinh tiết, Ngọc Hân công chúa kia lại mới chỉ 16 tuổi, liệu sau “vụ tổn thất” liệu có hồi phục được không?… Nàng làm vậy… phải chăng quá ác độc? Hồ Bình nhất định không ủng hộ cách của nàng, sau việc này, tình cảm phu thê liệu có bị sứt mẻ? Còn cả Ân Đức nữa, nếu thằng bé biết chuyện sẽ nghĩ nàng là con người như thế nào?…

Nàng thở hắt ra một cái phiền não, quyết định không triển khai kế hoạch này.

Nàng mong đợi ngày tháng trở về Quy Nhơn biết bao, giờ đang ở thành Thăng Long, Hồ Bình không thể để dân chúng thấy Ngọc Hân bị thất sủng nên cứ một tuần là sang đó mấy bận, thậm chí còn từng dẫn nàng ta ra ngoại thành ngắm hoa săn bắn. Tuy Lăng Lam hiểu lí do nhưng cục tức này cực khó nuốt, nếu giận dỗi với chàng thì thành ra tình cảm phu thê bị sứt mẻ vì kẻ thứ ba một cách lãng nhách, nhưng nếu cứ trơ mắt ra nhìn Hồ Bình qua đêm ở phòng kẻ khác mà vẫn có thể coi như không có gì thì quả thật nàng không có bản lĩnh ấy. Buồn lại càng thêm buồn, vốn hiện đang tập múa mà nàng lại quên bẵng đi mất, lười nhác hỏi tì nữ xem còn mấy ngày nữa là đến yến tiệc.

- Dạ, chính tối nay đó ạ.

Tiếng lảnh lót của tiểu nữ tử đó vừa dứt, Lăng Lam chết ngay đơ tại trận. Nàng còn mấy canh giờ nữa để chuẩn bị tất cả sao?? Trời ơi, nói gì tới kế hoạch đưa “rượu sim nức vùng” vào cung đình nhà Lê, sắp tới nàng sẽ mất mặt toàn tập với điệu múa dở hơi này cho coi… Huhu…

—o0o—

Đêm thanh, trăng tròn sáng vằng vặc đậu ngay trên đỉnh của tòa lâu các đỏ rực. Phía dưới là vua tôi nhà Lê cùng bá quan triều Tây Sơn tề tựu đông đủ. Nàng hít một hơi dài, để mặc cho dòng ánh sáng chảy lướt lên tà áo đỏ của mình, bước lên thành lầu cao, phi thân xuống…

Có những tiếng hét sợ hãi vang lên rồi tiếp sau đó là những âm thanh bất ngờ, vẻ mặt tất cả đều ngạc nhiên tột độ. Hai dải vải đỏ từ tay áo Lăng Lam phóng ra, trượt theo dây treo đèn lồng từ đỉnh lâu các cao vút xuống vũ đài hoa lệ phía dưới, nàng bay tới đâu, đèn sáng tới đó, tạo ra một cảnh tượng rực rỡ khiến khán giả không thể chớp mắt. Mái tóc nàng bới cao, để lộ ra cần cổ trắng ngần cùng bờ vai thon nhỏ, hạt chu sa giữa hai hàng lông mày thanh tú đỏ chót như được chấm bằng máu. Xiêm y nàng đỏ rực, đuôi váy dài thướt tha tung bay trong gió. Giây phút nàng chạm mũi hài xuống đất, chỉ nghe một tiếng nói bật ra:

- Phụng hoàng hạ thế…

Nét mặt nàng kiêu sa thần thánh, đôi mắt sâu như đọc rõ tâm gan người đối diện khiến họ phải xấu hổ muốn cúi đầu nhưng lại không thể cưỡng lại sự mê hoặc từ nàng mà chỉ có thể giương mắt ra nhìn, cũng chẳng dám chớp mắt, sợ rằng nếu lỡ mất bất kì khoảnh khắc nào của giây phút này thì sẽ ôm hận thiên thu…

Lăng Lam dùng hai dải áo trong suốt vừa nãy châm lửa cháy, uyển chuyển vừa múa vừa thắp sáng từng hũ lửa xung quanh khán đài. Nàng xoay vòng chầm chậm, bước đi mà như đang giang cánh bay, đôi môi mọng bất giác nhếch lên một nụ cười giễu cợt như chế giễu những kẻ phàm nhân trước mắt. Làn da nàng trắng đến nỗi tương phản với mái tóc đen huyền và y phục đỏ tới nhức nhối, chỉ một cử động nhỏ nhất của ngón tay cũng khiến vạn dân nín thở. Nàng chầm chậm nhắm mắt, rèm mi dày cong vút không hề chớp động, cần cổ thanh khiết như bạch ngọc giương lên kiêu hãnh về phía màn đêm đen thẳm, hai bàn tay nõn nà đưa ra như hứng lấy thứ gì đó sắp đậu xuống từng tấc da của lòng bàn tay.

Mọi người bất giác cũng đưa tay ra ngoài hiên như nàng, và chờ đợi…

Có một thứ lành lạnh là lạ xuất hiện. Nó xoay tròn trong không gian như những vụn đá trắng nhưng lại nhẹ bẫng như một cọng tơ.

Tất cả cùng hướng mắt về phía Lăng Lam kiếm tìm câu trả lời, nhưng giờ đây họ nhận ra nàng đã biến mất, chỉ để lại những hũ lửa vẫn cháy bập bùng cùng làn gió cắt da cắt thịt đang thổi tung những vạt lụa xung quanh.

Ngơ ngác nhìn nhau, phải một lúc sau mới có một tiếng thì thầm vang lên khe khẽ:

- Tuyết… là tuyết… phụng hoàng đã mang tuyết tới Thăng Long Thành!!

—o0o—

Hồ Bình nhớ lại đêm ấy, chính cái đêm chàng tháo khăn đỏ và trút mũ phượng của nàng xuống, mái tóc Lăng Lam đổ ra như thác nước, đen tuyền chảy trên hỉ phục đỏ rực. Chàng không hiểu vì sao mỗi khi Lăng Lam chăm chút dung nhan là mỗi lần lại làm người khác điên đảo. Sức mạnh của phấn son lụa là hay chính là tới những lúc ấy nàng mới chịu tháo xiềng xích cho sự mị hoặc của mình?

Lăng Lam tất nhiên không đẹp bằng Tây Thi hay Điêu Thuyền. Nhưng vẻ đẹp của nàng lại rất ám ảnh người khác. Phải, là ám ảnh. Cái mà bản thân họ không mong đợi nhưng lại không thể thoát ra được, cứ mãi chìm đắm, theo thời gian mà càng ngày chìm càng sâu…

Chàng sợ rồi một ngày chính bởi sức mạnh này của nàng mà hai người không thể ở bên nhau nữa. Chàng sợ rồi sẽ có một nam nhân khác bị nàng ám ảnh như mình. Ở bên nhau mười năm trời, chưa bao giờ chàng đòi hỏi Lăng Lam tô son trát phấn, phục sức lộng lẫy như mọi nam nhân khác với thê tử của mình. Chàng sợ sẽ có ngày sức hút của nàng đem tới đại họa. Chàng chỉ muốn mãi mãi được ôm nàng thật chặt như thế này, được vùi đầu vào mái tóc dài đen tuyền của nàng, được nghe nàng lầm rầm bên tai những lời thủ thỉ tâm tình,…

Cứ thêm một giây phút hạnh phúc, chàng lại càng thêm lo sợ vào tương lai.

Hồ Bình cười nhạt, nhìn nét mặt khẩn trương của hoàng huynh mình đang ngồi trên long ỷ, phải chăng cuối cùng thì điều chàng lo sợ cũng đã đến…?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.