Thái Giám Đại Quan

Chương 4



Hoàng thượng, Người đã có ý định gì về việc lập hậu chưa?- Ngồi trên ngai phượng, Thái hậu điềm đạm đưa tay ra cho cung nhân hầu hạ đỡ lấy rồi mới đứng dậy, chân hướng ra phía cửa.- Tới Vườn Ngự Uyển.- Bà cất giọng nhỏ, thái giám lập tức lảnh lót thông báo vang dậy, ngân dài:

- Khởi giá vườn Ngự Uyển…

Thấy vậy, Hoằng Lịch cũng cực biết điều đỡ lấy một tay của Thái hậu, vừa đi vừa trò chuyện:

- Nhi thần vẫn còn khá băn khoăn…

- Chẳng phải có Tần phi đó sao?- Thái hậu liếc ánh mắt lãnh khốc vào khuôn mặt Hoằng Lịch, vẫn chậm rãi bước vững trên đôi guốc kì dị của phụ nữ trong cung cấm Mãn Thanh. Tần phi là cháu gái họ xa của Thái hậu, lời bà gợi ý là có chủ đích.

- Nhi thần sẽ suy nghĩ kĩ về việc này.- Hoằng Lịch mỉm cười với bà, một nụ cười lạnh nhạt ra hiệu hắn muốn chấm dứt đề tài này ở đây. Tới Ngự Uyển, hắn đỡ Thái hậu ngồi xuống ghế đá, cái quạt thường ngày vẫn phe phẩy hôm nay lại gấp gọn trong tay, hắn dùng cán quạt nạm ngọc gõ nhẹ vào chiếc nhẫn lớn đang bao bọc lấy nửa ngón cái của hắn. Dường như Hoằng Lịch đang cố dồn nén điều gì xuống đáy mắt, hắn chợt liếc qua nàng nhìn một cái thê lương rồi nhanh chóng chuyển ánh mắt tới những khóm hoa đang rung rinh trong gió. Hoa rực rỡ nhường vậy mà cả hắn và Thái hậu cũng không thể lấy làm đề tài để hàn huyên như vạn mẫu tử trong thiên hạ. Không gian cứ im lặng như thế, chỉ thỉnh thoảng vang lên âm thanh của làn gió thổi mành rèm khẽ bay lên rồi lại hụt hẫng hạ thân xuống đất. Đến cuối cùng thì Hoằng Lịch là người không chịu nổi không khí ngột ngạt gượng gạo này, hắn đứng dậy:

- Hoàng ngạch nương hãy cứ thưởng hoa, nhi thần xin lui về Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương.

- Ừm…- Thái hậu gật đầu, giấu niềm thất vọng vào sâu dưới những nếp nhăn nhẹ nơi khoé mắt. Khuôn mặt lão bà này thường ngày sắc sảo lãnh khốc, chẳng hiểu sao trong giây phút này lại có phần… đáng thương?

Hoằng Lịch sải bước rộng đi đằng trước, nàng hấp tấp phải chạy để đuổi kịp hắn ở phía sau. Tên chết tiệt này tâm tư không được tốt, cậy chân dài nên lại hành thân thái giám què quặt như nàng! Cho tới khi về tới điện Dưỡng Tâm rồi, hắn ngồi phịch xuống ngai vàng mạnh như ngồi xuống tấm đệm, nàng khẽ thương thay cho cái mông của hắn. Cái ngai ấy làm bằng vàng, là kim loại chứ có mềm mại gì mà hắn nỡ hành hạ mình như thế. Hoằng Lịch đưa tay lên bóp trán, rồi thở dài một tiếng. Hắn ngồi thẳng dậy, mở tấu chương, cầm bút lông lên sẵn sàng nhưng đọc được vài dòng là hắn lại đặt bút xuống, để lòng mình trải ra cùng những suy nghĩ và nỗi buồn miên man.

Nàng lại gần hắn, nhẹ nhàng gấp bản tấu lại. Việc làm của nàng khiến hắn ngẩng đầu lên.

- Người có muốn xuất cung không? Du ngoạn một chút có lẽ sẽ giúp Người thấy khá hơn?- Hắn ngước đôi mắt đong đầy cảm xúc như cún con vừa bị bỏ rơi lên nhìn nàng, có vài tia ngỡ ngàng trong ấy rồi dường như có vài nét tươi sáng hơn xuất hiện. Hắn gật đầu nhè nhẹ, dáng vẻ quá đáng thương khiến nàng mủi lòng mà tiến lại gần, rụt rè đưa tay chạm vào tóc hắn:

- Đừng buồn nữa…

Đôi mắt phượng hơi nheo lại khiến nàng dự cảm như hắn muốn khóc lắm rồi nhưng cố nuốt lệ vào trong, hắn nở với nàng một nụ cười buồn, buồn thật buồn…

- Hôm nay Người có muốn tới chỗ Hà Tam Cô không?- Nàng gợi ý, có lẽ tới phòng của mỹ nữ ấy thì hắn sẽ vui lên.

Hắn không trả lời, chỉ cốc nhẹ vào trán nàng rồi kéo tay nàng rời Tử Cấm Thành, nhanh chóng ra bến thuyền.

- Người định đi đâu?- Nàng hốt hoảng lùi lại, không chịu bước lên thuyền.- Người là hoàng thượng, đâu thể rời khỏi kinh thành mà không có hộ giá!

- Chẳng phải Trẫm có ngươi đó sao?- Hoằng Lịch ngây thơ nói.

- Nô tài đâu có biết chút võ công hay thông minh túc trí gì, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra với Người, nô tài đâu có giúp gì được!

- Yên tâm, Trẫm sẽ bảo vệ ngươi.- Hắn nói, cười một cái hồn nhiên như trẻ nhỏ rồi ôm lấy eo nàng, khinh công lên thuyền, dùng chưởng lực đẩy con thuyền rời bến để nàng không thể nhảy lại vào bờ. Hắn đặt vào tay chủ thuyền một nén bạc rồi ung dung đứng đó nhìn nàng hậm hực.

- Ngươi ở bên cạnh Trẫm đã bao lâu rồi Lăng Lam?- Hoằng Lịch chợt cất giọng hỏi làm nàng thoáng giật mình. Tên đa nghi này tại sao đang tự nhiên lại nhắc tới chuyện ấy, hắn có lăn tăn gì về quá khứ của nàng chăng?

- Đã 6 năm rồi, thưa hoàng thượng.- Nàng trả lời, cố để giọng mình vô tư nhất nhưng kì thực trong lòng đang bấn loạn.

- Sao ngươi chẳng lớn lên chút nào so với lúc ấy nhỉ?- hắn tò mò áp sát nàng.- Nam nhân như ngươi thật kì quái, vóc dáng nhỏ thó, vai thì nhỏ, thật may là dung nhan ngươi xấu xí, nếu không người khác sẽ lầm ngươi là nữ nhân.

- Ha ha.- Nàng cười trừ rồi cũng vớ được một lí do như người chết đuối gặp thân cây chuối.- Thần là thái giám mà, xoẹt rồi nên không thể cường tráng như nam nhân bình thường được.

- Nhưng cái giọng ngươi…- hắn nhíu mày.- chẳng eo éo như các thái giám khác…- càng nói hắn càng áp sát nàng hơn.

- Nhưng giọng thần cũng trong trẻo, thanh mỏng như họ đó thôi.- Nàng lùi lại vài bước, bất giác đưa hai tay ra đằng trước ngăn cản hắn tiến tới khi mình đã bị dồn vào thành thuyền. Nhưng tên ác tặc này hình như không có ý định thối lui. Chân hắn thì vẫn bước, tay dùng quạt nâng cằm nàng lên. Lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào những đường nét ngạo mạn của khuôn mặt hắn, cảm thấy lòng mình có phần e ngại rồi một ngày hắn sẽ bóp cổ mình.

Hắn quan sát nàng thật kĩ, vẻ anh tuấn trên gương mặt không dịch chuyển nhưng nhìn vào con ngươi hắn thì rõ ràng đang dò xét đáy mắt nàng. Bất thần, hắn nhấc bổng nàng lên rồi… ném xuống nước. Tiếp tới hắn ra lệnh cho mấy người phục vụ trên thuyền kéo nàng lên. Tới khi nàng ho sặc sụa, quần áo ướt bám vào người dính nhơm nhớp thì hắn lập tức lia ánh mắt lên ngực nàng dò xét. Bằng phẳng. Không có biểu hiện gì của nữ nhân cả. Nàng cười thầm khi nhận thấy nét ngạc nhiên trên gương mặt hắn. Vành môi mỏng của Hoằng Lịch hơi mím lại, hắn hất vạt áo, bỏ vào khoang thuyền.

Nàng nhận lấy tấm mền giữ ấm của mấy người phu thuyền, ngồi xuống rên hừ hừ vì lạnh, lòng không khỏi đắc ý. Mọi chuyện đều đã được mẫu thân dự tính từ trước. Vì kế hoạch trả thù, mẫu thân đã dạy nàng cách bào chế một loại độc dược mà khi uống vào, thân thể sẽ không thể phát triển được, sẽ mãi giữ hình dáng như lúc trước khi uống dược. Đây chính là loại thuốc “bất lão” giúp con người giữ mãi vẻ thanh xuân mà nhân gian tìm kiếm. Nhưng nó lại là độc dược, khi uống vào sẽ bị thổ huyết hàng tháng, sức khỏe yếu dần và sẽ không thể có hài tử. Khi nhắm mắt nuốt cạn chén dược này, nàng mới 12 tuổi, cho tới bây giờ thân thể nàng vẫn là của một bé gái hơn mười, thấp bé, không có những đường cong của thiếu nữ và cả đời này sẽ không có cơ hội được làm mẫu thân. Đó là cái giá nàng phải trả cho một vỏ bọc an toàn bên Hoằng Lịch. Nó có thể quá đắt nhưng nàng chấp nhận.

Hoằng Lịch bước ra khỏi khoang thuyền, nhìn nàng dò xét với một chút đề phòng nghi ngại. Rồi hắn lạnh lùng kéo nàng đứng dậy, áp vào tay nàng một ly trà nóng và im lặng.

Nàng nhận ly trà đang bốc khói và dậm môi uống, ly trà này có một vị gì đó quen quen mà dường như nàng đã từng uống phải. Nhưng nàng vẫn uống cạn. Thứ mà Hoằng Lịch đưa thì phải uống, cho dù có là độc cũng phải uống, không uống hoặc né tránh sẽ làm hắn nghi ngờ.

Nàng nhận ra quang cảnh xung quanh mình đã tối từ khi nào, có gì đó ảm đạm len lỏi vào tâm trí nhưng đột nhiên lại có một luồng khí nóng bốc lên trong người. Hoằng Lịch đứng dậy dắt nàng vào trong:

- Hôm nay mệt rồi, đi nghỉ thôi.- Hắn nói, nhìn nàng với ánh mắt đầy thử thách.

Căn phòng nhập nhòa sáng tối bởi ngọn nến nhỏ và hơi chòng chành vì sóng. Luồng khí nóng trong người nàng càng bốc lên mạnh hơn làm thần trí nàng điên đảo, tâm trí nàng sáng bừng như pháo hoa ngày đại lễ. Môi Hoằng Lịch có một nét cười nhẹ, hắn bảo nàng tới giúp thay áo như thường lệ. Chân nàng gấp gáp tới gần hắn và giở từng lớp vải, cảm nhận rõ từng thớ thịt săn chắc của Hoằng Lịch qua lớp áo mỏng cuối cùng khiến tay nàng run run và tim giật thột. Lạ lùng quá, thường ngày nàng đâu có cảm thấy thế này! Nàng phả ánh mắt của mình lên yết hầu đang phập phồng của hắn, nuốt nước bọt ực một cái. Thế rồi ánh mắt ấy tham lam tiến lên trên, nhìn thẳng vào đường nét của vành môi gợi cảm của Hoằng Lịch. Nàng mê muội nâng ngóm tay mân mê vành môi ấy…

Rõ ràng Hoằng Lịch đang cười đắc thắng. Nàng biết tên ác nhân này cho nàng uống cái gì rồi! Xuân dược! Lại là xuân dược! Hắn muốn thử xem nàng phản ứng thế nào, xem có giống nữ nhân không nên liền bỏ xuân dược vào trà!

- Thôi được rồi, Người đã thắng!- Nàng uể oải ngồi xuống ghế, cố tách mình ra khỏi ma lực tỏa ra từ người hắn.- Hãy đưa nô tài thuốc giải.

- Không có.- Hắn khúc khích cười.- thuốc giải của ngươi chính là thân thể của ta.- ánh mắt hắn ma mị lướt trên người nàng rồi tiến lại gần. Tên bỉ ổi!

Lăng Lam nhếch mép cười, lùi ra phía cửa:

- Thánh thượng à, nô tài là kẻ biến thái nên mới chuộng nam nhân, chẳng lẽ nào Người cũng tương tự?- Có đánh chết nàng cũng không nhận mình là nữ. Nữ nhân gần hắn, chỉ trong mấy khắc là sẽ mất danh tiết trước khi kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.

- Chẳng phải lần trước ngươi đã thấy “nam sủng” của ta rồi hay sao?- Hắn cười tà, vẫn tiếp tục áp sát. Phúc Khang An, nàng biết thừa là hắn chỉ đóng giả cung nữ để vào bàn chuyện bí mật với Hoằng Lịch nhưng vẫn phải giả vờ mình ngây thơ ngu ngốc. Giờ thì hay rồi, “gậy ông đập lưng ông”. Nàng quay lưng, chạy khỏi phòng, hắn với tay định túm Lăng Lam lại nhưng bị nàng vớ lấy cây đèn trong phòng ném vào trán nên không kịp. Nàng lên khoang thuyền rồi nhảy ùm xuống sông. Mấy người phu thuyền ngơ ngác nhìn hành động quái đản của nàng. Mới lúc trước còn bị Hoằng Lịch ném xuống, giờ lại tự nguyện tắm sông. Họ chắc nghĩ nàng vì uống no nước sông mà đã loạn trí.

Nhảy xuống sông là để ngăn Hoằng Lịch ném nàng lên giường, còn bây giờ nàng phải móc họng cho thứ trà chết tiệt đó nôn ra. Khổ sở vô cùng!

Phải tới một canh giờ sau, tâm trí Lăng Lam mới bình ổn và lại kì cạch được kéo lên. Chân tay nàng mỏi nhừ, rã rời không còn chút sức lực. Nàng nằm trên sàn thuyền, thở hổn hển như kẻ hấp hối và rét run. Đang đêm mà phải bơi dưới nước hàng canh giờ, nàng không bỏ mạng là còn may. Tiếp tục rên hừ hừ, thâm tâm nàng rủa xả tên dâm tặc đó rồi sẽ phải chịu báo ứng. Khi nào nàng lấy được mạng hắn, sẽ “xoẹt” rồi treo lên cổng thành thị chúng!

Sau một giấc ngủ ngon lành, Càn Long thức giấc vươn vai rồi bước lên mạn thuyền hóng gió. Hắn thấy Lăng Lam đang co ro trong góc, môi tái thâm và da nhợt nhạt, hàng mi nhắm nghiền rung rung, răng đánh vào nhau cầm cập, mái tóc tết đuôi sam như nam tử người Mãn rối bù. Qua một đêm rồi nhưng vì sương giá nên quần áo nàng vẫn còn ướt.

- Trên thuyền có nữ nhân nào không?- Càn Long hỏi.

- Có nương tử của ta.- Chủ thuyền e ngại trả lời, không hiểu hắn hỏi để làm gì.

- Gọi bà ta tới đây, thay đồ cho cô nương này.- Càn Long vừa ra lệnh vừa bế Lăng Lam trở về phòng.

“Cô nương”? Mọi người trợn tròn mắt nhìn nhau. Hắn vừa gọi bóng dáng nam nhân cạo nửa đầu đó là “cô nương” sao?

Mọi việc xong xuôi, Càn Long trao cho phụ nhân chủ thuyền một nén bạc rồi mới vào phòng, nhìn Lăng Lam run rẩy nằm trên giường, hắn kéo chăn phủ ấm người nàng nhưng vẫn thấy răng Lăng Lam va vào nhau cập rập vì lạnh. Hắn lấy trong tay áo ra một lọ thuốc nhỏ rồi pha vào nước, banh miệng Lăng Lam ra, lấy thìa cậy hai hàm răng của nàng một cách ác ý rồi đổ cốc thuốc vào. Lăng Lam ho sặc sụa một hồi mới thở lại bình thường, dần dần yên bình chìm vào giấc ngủ.

Hắn nhìn nàng với con mắt bực dọc, quở mắng:

- Ngốc tử nhà ngươi, bao nhiêu nữ nhân muốn bò lên long sàng không được còn ngươi thì cứ nhất quyết đòi lăn xuống. Giờ thì bệnh thế này đây, đáng đời!

Mắng vậy cũng không đủ để thỏa nỗi tức trong lòng hắn, Càn Long dùng móng tay cào một nhát lên mu bàn tay nàng khiến nó ửng đỏ lên, rơm rớm máu.

Hắn chầm chậm cúi xuống, thì thầm, phả một làn hơi nóng ma mị vào vành tai nàng:

- Vết để đánh dấu. Ngươi. Là. Của. Ta!

Khi Lăng Lam mở mắt thì thấy Hoằng Lịch đang rất ung dung tự tại ngồi thổi sáo. Hắn biết nàng đã tỉnh nhưng chỉ liếc qua một cái vô tâm rồi quay mặt đi tiếp tục thổi. Ác nhân như hắn tâm tư thật khó đoán! Mấy ngày trước còn lo lắng lao tới khi chân nàng bị thương, giờ thì lại lạnh lùng như kẻ xa lạ! Hừ.

Nàng gắng ngồi, ho ho vài cái đánh tiếng cho hắn nhưng Hoằng Lịch vẫn không có động thái gì. Bực tức, nàng đứng thẳng dậy xỏ ủng, mặc thêm mấy lớp áo nữa rồi huỳnh huỵch anh dũng rời đi.

- Ngươi tính đi đâu đấy?- Cuối cùng thì Hoằng Lịch cũng lên tiếng. Cái vẻ anh tuấn của hắn vào giờ phút này chỉ khiến người khác thêm bực mình.

- Đi xa khỏi Người.- Nàng trả lời thẳng thừng, hậm hực dợm bước.- Mới ngày hôm qua còn bảo sẽ bảo vệ nô tài vậy mà chỉ mấy canh giờ sau đã ném ngay xuống sông cho chết đuối, ở bên Người chắc chắn sẽ chết yểu. Nhân lúc này rời đi là tốt nhất nếu không khi trở về Tử Cấm Thành, muốn trốn cũng không được.

- Trẫm đâu có nói là cho ngươi đi.- Hoằng Lịch ném ly trà đập vào then cửa khiến nó rơi xuống chốt cửa lại. Hảo công phu! Nhưng nàng cóc sợ!

- Người muốn gì?- Lăng Lam đứng khoanh tay, hất đầu hỏi hắn. Chó khi bị dồn vào đường cùng thì cũng thành mãnh hổ. Đừng có ép người khác quá đáng!

Hắn hơi khựng lại, thích thú quan sát sự tức giận trên gương mặt nàng.

- Ngươi hãy ở lại đây với Trẫm.

- Không muốn!- Nàng đốp chát.

- Vậy nếu như Trẫm đưa ngươi ngân phiếu vạn lượng thì sao?

Lời đề nghị ấy tất nhiên có tác dụng, trong đầu nàng nhanh chóng tính toán thiệt hơn rồi gật đầu đồng ý rõ dứt khoát. Haha, Lăng Lam nàng đâu có từ chối bạc thỏi bao giờ!

- Vậy thì được rồi, cho thuyền cập bến thôi.

- Đi đâu?

- Tới một thanh lâu đặc biệt.- hắn nháy mắt.- Vì ngươi là tên biến thái thích nam nhân nên Trẫm sẽ cho ngươi có dịp được mây mưa với chúng, lệ phí Trẫm trả.

Ôi trời, sao tự dưng hôm nay tên đểu giả này lại hào phóng thế! Há há, vậy thì tội gì mà không đồng tình, nhắm mắt đưa chân theo hắn tới gặp mỹ nam cơ chứ. Lòng dạ chợt hứng khởi lạ thường, mắt nàng thỉnh thoảng không kìm được niềm vui sướng mà lóe lên thích thú.

Haha. Mỹ nam! Đợi ta với! Ta tới ngay đây!!!

Chú thích:

- Ung Chính có hai vị hoàng hậu là Hiếu Kính Hiến và Hiếu Thánh Hiến. Trong đó Hiếu Thánh Hiến là mẹ ruột của Càn Long. Ngoài ra thì được biết thái hậu thời Càn Long là Nữu Cô Lộc, đoán chừng cái tên này là tên thật của thái hậu nên chẳng biết tên sau khi được phong vị của bà là Hiếu Kính Hiến hay Hiếu Thánh Hiến.Trong một tài liệu có nói hoàng hậu Hiếu Kính Hiến đã mất sớm, vậy chắc thái hậu của Càn Long là mẹ ruột của hắn. Đấy là suy luận thế vì ngày xưa có xem một phim thấy thái hậu không phải là mẹ ruột của hoàng thượng mà là hoàng hậu của đời vua trước, còn mẹ hoàng thượng thì chỉ là một phi tần nên không được làm thái hậu nên đã phải tìm hiểu kĩ. Hix, trong trường hợp này thì cẩn thận quá hóa thừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.