Thái Giám Đại Quan

Chương 5



Mẫu thân ngày trước đã từng nói với nàng rất nhiều điều, một trong số đó chính là phải tránh xa mỹ nam. Mẫu thân quan niệm mỹ nam đa số đều bất tài, số ít ỏi còn lại thì đều là kẻ đểu giả. Người còn lấy ngay ra cho nàng một ví dụ trước mặt: “Như phụ thân con chẳng hạn. Ta đã phạm sai lầm, con cũng đừng hám sắc như ta rồi phải khổ.”

Trên đời, nhận được vật gì cũng phải trả giá. Nhưng lần này, ngân lượng cho các mỹ nam trước mặt không đến lượt nàng phải trả, không hưởng thụ thì chỉ là có là đồ nữ nhân ngu!

- Hi hi.- Nàng cười sung sướng, đứng dậy khỏi chiếc ghế gấm và tiến tới những mỹ nam đang xếp hàng ngang trước mặt mình. Oa, quả là muôn hình muôn vẻ. Chàng thứ nhất cực kì xinh đẹp, đôi mắt trong trẻo, làn môi như cánh hoa hồng hơi cong cong như đợi người chiếm đoạt. Chàng thứ hai lại lộ ra khí chất thư sinh áo vải, nho nhã bất phàm, đặc biệt là làn da trắng mịn màng không tì vết cực đáng ngưỡng mộ, thật khiến muốn xem thử thân thể chàng có trắng như tuyết vậy không. Chàng kế thì phải gọi là hớp hồn, tầm thước, rắn chắc, cao lớn, đúng dáng vóc của một đại trượng phu tung hoành chiến trận. Cái trán vuông vức, đôi mày nghiêm nghị, con ngươi đen láy…

Ù oa… Trúng mánh rồi! Toàn hàng chất lượng cao cả! Nàng quay phắt lại phía Hoằng Lịch đang thư thái ngắm tranh thưởng trà, sao đang tự nhiên hôm nay thấy hắn dễ thương quá thể! Hí hí.

Nhưng nàng phát hiện ra có một điều gì đó không ổn. Nàng đưa mắt nhìn gần chục mỹ nam đang xếp hàng rồi lại liếc sang Hoằng Lịch. Nhìn thật kĩ Hoằng Lịch rồi lại ngắm tới các mỹ nam kia. Cảm xúc chợt tụt dốc không phanh. Hừ, đúng là không nên tới chỗ kĩ nam cùng hắn, có Hoằng Lịch để mà đem so sánh thì quần hùng mỹ nam này chẳng khác gì cóc nhái cả! Mất cả hứng!

- Thôi dẹp!- Nàng xua tay khiến tú bà bị bất ngờ, đon đả tiến tới:

- Chẳng hay thanh lâu đã làm điều gì khiến ngài giận?

- Không phải.- Nàng lắc đầu chán nản, mắt đảo trên khí phách phi phàm mà Hoằng Lịch toát ra, buồn rầu.- Đại gia ta đột nhiên không muốn nữa.- Dứt lời thì nàng đứng phắt dậy, dợm bước ra phía cửa.

- Ấy chớ vội rời đi…- tú bà cố níu kéo.- Còn nhiều nam nhân cho ngài chọn lựa nữa mà…

- Vô ích thôi…

Hoằng Lịch không nhìn nàng nhưng nét môi hắn lại khẽ một nét cười. Hình như mọi chuyện đều trong dự đoán của hắn. Ý nghĩ này không khỏi khiến nàng bực bội. Tên chết tiệt này đang cố gắng đạt được mục đích gì cơ chứ? Chứng tỏ mình là đệ nhất mĩ nam khuynh nước khuynh thành không ai sánh nổi sao? Thật đúng là tức xì khói mà!

Nàng quan sát thật kĩ Hoằng Lịch. Đôi mắt hắn đang dần nhíu lại, ngón tay cầm ly trà thì dần dần buông lỏng, hắn quay ngoắt đầu qua nhìn nàng giận dữ:

- Ngươi bỏ thứ gì vào trà?

Nàng cười khúc khích tiến lại gần, chắp hai tay ra sau lưng như mấy vị lái buôn chuyên nghiệp:

- Một loại dược cực thú vị làm cho cơ thể bị mất sức nhưng đồng thời cũng là loại xuân dược mạnh nhất. Cả thanh lâu này toàn là kĩ nam, không có một nữ nhân nào, để xem Người giải quyết chuyện này ra sao nhé.

- Ngốc tử như ngươi mà nghĩ ra được kế này. Hừ, thật đáng khen!- Hắn cất giọng chế giễu, cố giấu sự chua chát nhưng vẫn bị nàng phát giác.

- Ha ha, Người cứ quá khen. Vậy thế này đi, Người cứ ở lại đây, muốn sủng ái vị nam nhân nào thì cứ việc, nếu để lại hậu quả, nô tài sẽ đền bù cho gia khuyến của họ.

Nàng thích thú cười, lùi xa mấy bước nữa cho an toàn rồi mở cửa phòng cho vị tú bà ra trước, ngoái đầu lại cười với hắn một nhát nữa:

- Nô tài đi đây! Người cứ hưởng thụ nhé!

Vút. Một vệt gió xoẹt qua căn phòng, nàng hốt hoảng phát hiện ra Hoằng Lịch đang ôm chặt lấy eo mình. Hắn phẩy tay ra hiệu, toàn bộ kĩ nam trong phòng rút hết, để lại mình nàng và hắn. Báo động! Tình huống nguy cấp!

Nhưng mà hắn đã bị uống thuốc làm mất sức lực cơ mà, bây giờ đáng lẽ hắn phải cực kì bứt rứt, muốn giải tỏa mà cũng không được chứ, sao lại có thể khinh công túm nàng ngay tại trận thế này?? Trời ơi, lại “gậy ông đập lưng ông” rồi!!

- Lam nhi…- hắn hà hơi nóng vào cổ nàng kề sát. Khóe môi nhếch lên một nụ cười yêu ma đặc trưng, khuôn mặt lộ ra vẻ thích thú rõ rệt khi thấy biểu hiện sợ hãi của nàng.

- Ha ha…- Tiếng cười của nàng rời rạc, hòa lẫn vào không trung. Nàng cố gỡ vòng tay hắn đang kìm cứng eo mình nhưng không tác dụng, đành ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn hắn cầu khẩn.- Hoàng thượng, xin người hãy tha cho nô tài, nô tài biết tội rồi…- Mắt nàng rơm rớm, nàng muốn khóc. Đúng là bi kịch! Sao nàng lại tự đẩy mình vào thảm cảnh này??

- Đâu có dễ dàng thế!- hắn lại cười tà, mà mỗi lần cười tà là hắn là làm việc tà.

Mẫu thân ơi giờ nhi tử biết phải làm sao?

Dù nàng có vùng vẫy tới thế nào, hắn vẫn dễ dàng ôm gọn nàng vào lòng và đưa lên giường. Lần này thì nàng khóc thật, thôi thế là hết. Hết thật rồi…

Càn Long hơi giật mình, nhìn vẻ mặt cam chịu và hai giọt nước mắt nóng hổi của Lăng Lam lăn trên gò má, đọng lại chút nước nơi mi mắt như những hạt châu ngọc trong suốt lấp lánh. Trong đầu hắn chợt nổi lên một làn sóng gợn lăn tăn, rồi hắn thở dài, đem nàng ôm trọn vào lòng mình, hôn lên cái trán nhẵn bóng:

- Ngủ đi. Ta mệt rồi.

Nàng ngơ ngác, ngước mắt nhìn lên thì thấy hắn đã nhắm mắt, dường như đã ngủ thật. Nàng đã an toàn rồi sao? Lăng Lam dò tìm ánh mắt lên cái cằm đang tựa vào đầu nàng của hắn. Ô, chắc hắn nhìn thấy cái đầu cạo trọc quá nửa của nàng nên mất hứng? Thật là may quá thể! Bây giờ mới thấy kiểu tóc này phát huy tác dụng!

Hắn bị mất hứng rồi nên nàng chẳng cần phải đề phòng chi nữa, Lăng Lam sung sướng, cố nén tiếng cười vào trong rồi dụi dụi vào cổ Càn Long, nhắm mắt ngủ khì. Tâm tư hắn thì bị hành động của nàng làm cho giật thột. Hắn than thầm, tự trách bản thân trong phúc chốc đã ngu ngốc quá chăng? Bây giờ có hối thì con cún con trong lòng hắn đã ngủ ngon giấc nồng rồi, đâu thể hành động gì được nữa.

Càn Long nuốt tiếng thở dài vào trong cổ họng khô rát. Đêm nay với hắn sẽ dài đây…

Đêm, gió cực lạnh, Lăng Lam ham ấm càng rúc sâu vào thân thể Càn Long hơn, nàng khịt khịt mũi, áp má vào khuôn ngực rộng rắn chắc và ấm áp của hắn. Càn Long xê người ra xa nàng một chút, chỉ được một chốc, Lăng Lam lại tiếp tục tiến tới áp sát khiến hắn không còn cách nào khác là đứng dậy rời phòng.

Bóng tối ngoài thuyền dường như chỉ chực chờ nuốt chửng lấy con người, chỉ loáng thoáng ánh đèn heo hắt từ mấy ngọn đèn dầu sắp tắt. Càn Long hít căng buồng phổi làn khí lạnh buốt rồi hắt xì một cái, hắn thở dài, định quay trở vào trong thì một tiếng bì bõm khe khẽ làm hắn phải chú ý. Càn Long tiến tới, nhẹ nhàng như mèo rình chuột, quan sát thấy bóng dáng quen thuộc đang mắt la mày lém thả chiếc thuyền con xuống nước, nhìn trước nhìn sau cảnh giác rồi mới khua khoắng mái chèo khẽ khàng muốn rời đi. Hừ, hắn vừa mới rời phòng được vài phút, thú cưng của hắn đã tính kế chuồn rồi!

- Đi đâu đó?- Giọng hắn lạnh lùng, khinh công vèo một cái đã đứng đối diện với Lăng Lam trên chiếc thuyền nhỏ xíu. Nàng nhìn hắn, có vẻ như rất muốn khóc vì bị phát hiện rồi cũng kiếm ra được một cái cớ rất dở hơi:

- Nô tài tính đi câu cá, sáng mai cho Người thưởng thức món cá tươi nướng ngay tại thuyền.

- Câu cá vào ban đêm sao? Ngươi không sợ cá đi ngủ hết rồi à?- Càn Long khoanh tay, chờ đợi xem nữ nhân trước mắt còn biện được cớ nào ra để đối phó với hắn nữa.

- Ô thế sao nô tài lại không nghĩ ra nhỉ? Ôi, đúng là nô tài ngu ngốc quá thể, vậy thì bây giờ đành trở lại thuyền lớn thôi.- Lăng Lam cười hì hì, ngồi xuống dùng mái chèo đạp nước, nhưng kết quả thì thuyền chỉ đi vòng tròn.- Sao lạ thế nhỉ?- Nàng tự hỏi, mắt ngơ ngáo tìm sự trợ giúp từ Càn Long.

- Ngốc tử nhà ngươi, chèo thuyền mà cũng không biết!- Hắn mắng nhẹ rồi lại ôm lấy eo nàng, bay vèo lên thuyền.

- Người cũng đâu có biết!- Lăng Lam cãi.- Chẳng phải Người đã khinh công đó sao, nếu biết thì Người đã lèo lái nó về rồi!

Càn Long bỏ ngoài tai tiếng nói của nàng, lảng vảng ra chỗ khác, huýt sáo một cái rõ cụt rồi lại hắt xì. Lăng Lam có phần bực tức vì bị một tên trình độ chèo thuyền còi lên mặt, nàng hùng hùng hổ hổ tuyên bố:

- Ngày mai chúng ta sẽ thi câu cá! Để xem Người ngoài việc làm vua ra thì còn biết làm việc gì nữa không!

- Ư hử?- Càn Long phát ra một tiếng lạ lẫm, mặt ngây ngây khiến Lăng Lam cực khoái chí. Nàng chắc chắn tên này không có biết câu cá như thế nào!

- Người có muốn cược không?

- Cược? Thôi dẹp đi, ta không thích câu cá!- Càn Long xua tay, lảng tránh quay đi giấu vẻ bối rối trên gương mặt. Lăng Lam càng thích thú:

- Thế này nhé, Người nào thắng thì sẽ được ra lệnh cho người thua 3 việc, bất kể là hái sao trên trời cũng phải làm!- Mắt nàng cười tít lại thành sợi chỉ. Càn Long cười thầm trong bụng, nữ nhân ngốc nghếch này lại mắc mưu hắn rồi, hẳn giả vờ trưng ra khuôn mặt e ngại lo lắng cho nàng xem, thỏa thuận:

- Một việc thôi được không…?

- Quân tử đã cá cược thì phải cá lớn, cá nhỏ dành phần nữ nhi thường tình!- Nàng đập ngực rõ mạnh, khí thế ngút trời.- Người hãy cứ bạo dạn lên một lần, nhỡ đâu ông trời lại bảo cá tự đưa miệng vào lưỡi câu của Người? Chẳng gì thì Người cũng là “thiên tử”-con ông ấy cơ mà!- Nàng khéo léo cổ vũ tinh thần hắn, chắc mẩm lần này mình thắng lớn.

Càn Long cũng đóng kịch hùa theo, ra vẻ rằng mình đã lấy được tự tin phần nào, hắn thở dài:

- Thôi được rồi. Cứ thế đi. Quân tử nhất ngôn. Tứ mã nan truy!

Lăng Lam vui ra mặt, mắt sáng ngời hơn cả những vì sao đang chiếu rọi màn đêm trên trời kia, nàng đưa ngón út ra móc ngoéo với hắn, lặp lại khảng khái vang dội:

- Quân tử nhất ngôn. Tứ mã nan truy!!!

Sau câu nói ấy, có tận hai kẻ cười thầm trong bụng.

Sáng hôm sau, nàng tung tẩy thức giấc từ rất sớm, sửa soạn cần câu, mồi cho cá rồi mới gọi Càn Long dậy. Hắn theo nàng tới mạn thuyền, ì ạch như vịt bạch vờ tỏ thái độ là mình không muốn đi cho nàng xem. Nhưng Lăng Lam thì nhất quyết đẩy mông hắn xuống thuyền nhỏ, táp vô mấy vũng nước mà nàng cho là nhiều cá và bắt đầu ngồi câu, miệng lẩm nhẩm hát một bài ca về lao động trong niềm sung sướng rõ rệt.

Hai người, mỗi người ngồi một đầu thuyền, quái lạ là cứ thấy Càn Long với người lấy mồi câu liên tục, thỉnh thoảng là lại nghe tiếng vút một cái từ phía hắn khiến Lăng Lam không khỏi tò mò, nàng ngoảnh đầu lại, liếc trộm một cái…

Một con,hai con rồi ba con, bốn con, năm con rồi bảy con,… Cá cứ thế mà được Càn Long gỡ lưỡi câu, cho vào lồng buộc hông thuyền, còn nàng thì ngồi thừ ra, ế cả buổi. Ngày xưa đi câu với phụ thân, nàng đã ra tay thì lúc nào cái cần cũng trĩu nặng, thậm chí phụ thân còn tôn vinh nàng là “sát cá”, thế mà giờ đây… Lại để tên hoàng đế mù tịt về câu cá kia qua mặt! Thật là cú quá thể!!! Chắc chắn là lũ cá này từ dưới nước ngước lên thì thấy mỹ nam, tự nguyện cắn mồi câu của hắn để được lên bờ ngắm vẻ tuấn mỹ phi phàm cho kĩ! Đồ hám sắc tới mức bỏ mạng! Chúng hại nàng thua cược phen này! Ôi… ông trời thật phụ lòng người… tại sao không cho nàng kiều diễm một chút, nếu không thì nàng đã câu được vài con cho đỡ mất mặt rồi không?

Chiều tối, hai người trở lại thuyền lớn, nhìn thấy cái mặt hí ha hí hửng của hắn mà nàng thấy phát ghét, chỉ muốn cấu cho một nhát cho cái mặt ấy đau đớn mà méo xệch đi cho bõ ghét!

Lũ cá ngồn ngộn đầy lồng, nhảy tanh tách, miệng hơm hớp đớp không khí vì bị mắc cạn, Càn Long phủi tay giao cá cho phu thuyền, vẫn dùng bản mặt hí hứng tới chỗ nàng khoe mẽ:

- Không ngờ lần đầu đi câu lại được nhiều thế! Đúng là “thiên tử” nên thành tích cũng khác người thường!

Nàng hừ một tiếng nhẹ, lại khoanh tay bực tức trước ngực theo thói quen, đầu mường tượng ra cảnh hắn ăn cá bị hóc xương mà chết. Viễn cảnh ấy làm nàng thấy khá khẩm hơn phần nào.

- Thế cả buổi mà ngươi chẳng được con cá nào à?- Càn Long hỏi, cố tỏ vẻ thương cảm nhưng lại lộ ra chút ít thích chí trong giọng.

- Vâng, tiểu nhân bất tài, dụ mãi mà cá nó cũng không thèm đến, ế cả mồi câu!

- Thôi, đừng có buồn.- Hắn vỗ vai nàng an ủi.- Chút ăn cá nướng lấy lại tinh thần nhé.- Thấy nàng rõ ràng là không thèm phản ứng lại, hắn dụ khị.- Lần này ta sẽ nướng cho ngươi ăn, ngốc tử nhà ngươi sẽ là người đầu tiên được ta chăm chút thế đấy!

Lăng Lam liếc hắn một cái. Ôi trời, tên này tưởng nàng khoái vụ đó lắm, hắn nướng hay ai nướng nàng ứ thèm quan tâm. Mà không khéo hắn nướng thì cá lại bị cháy khét cho coi, ngon lành gì mà mang ra dụ dỗ nàng.

Nói xong là làm luôn, Càn Long hồ hởi xách ra cái bếp lò cùng vỉ nướng, chẳng có đánh vẩy cá hay xử lí nội tạng gì mà cho luôn lên bếp quạt rõ khẩn cấp khiến Lăng Lam hét lớn:

- Dừng động tác!- Nàng xăm xở tiến tới.- Phải nướng mấy con mà phu thuyền đã làm sạch rồi chứ! Mấy con này đợi chút nữa mới đem nướng được!

- Ủa thế hả?- Càn Long ngây thơ hỏi, hắn giả ngu để nàng hết giận, thấy hắn ngốc nghếch sẽ mềm lòng. Ha ha, lại lừa nàng được phen nữa. Sướng quá thể!

Lăng Lam thì cứ hì hụi nướng cá, đầu lẩm nhẩm suy tính tên hoàng đế cũng thiệt là ngu, nàng giả bộ mắc mưu hắn để cho hắn phởn chí nghĩ nàng ngu thì khỏi cảnh giác nàng, vậy mà hắn cũng tưởng thật! Ngu ơi là ngu, thế mà cứ tưởng mình khôn hơn người mới lạ chứ!

Cuối cùng, sau một hồi vật lộn với cá và bếp, hai con người háu ăn cũng đã có thứ để đánh chén cho dù mặt mũi đã lem luốc trông như trẻ ăn xin. Quả nhiên đúng như nàng tưởng tượng, Càn Long bị hóc xương cá ho sằng sặc khiến nàng suýt cười tới mắc nghẹn. Khốn nỗi hắn hóc xương nhỏ, không đủ để lấy mạng, vậy thì hôm nào nàng phải canh lúc hắn không để ý, bỏ vài chai độc dược vào trà hắn uống mới được. Mà nếu không thành công như lần bỏ xuân dược trước, nàng sẽ canh lúc hắn ngủ mà chọc cho mù mắt, còn hành động tiếp theo như thế nào thì lúc ấy hẵng tính. Đánh úp hắn coi chừng cũng khó nữa là…

Sáng hôm sau, Càn Long hứng khởi lay lay Lăng Lam dậy, tới khi nàng mơ màng mở mắt thì thấy cái mặt đáng ghét của hắn đang cười tươi như hoa nói: “Dậy giúp ta thay đồ!” làm nàng tức tới ói máu. Vẫn cái công sức gọi nàng dậy, hắn tự rửa mặt thay quần áo chẳng phải tiện lợi hơn hay sao? Tên hoàng đế này đúng là ác nhân! Lấy hành hạ thái giám như nàng làm trò tiêu khiển! Biến thái quá thể luôn!

Xong xuôi mấy việc lặt vặt, hắn bảo phu thuyền tấp vô bờ. Tiếp tới, hắn kéo tay Lăng Lam theo, mặt cực hí hửng như dẫn tình nhân đi chợ Tết khiến nàng phải thấy quái gở. Chẳng hiểu sao dạo này tên hoàng đế đểu giả này phởn thế? Uống xuân dược quá liều hóa thằng thần kinh rồi chăng?

Hắn hăm hăm hở hở dẫn nàng đến hàng trang sức, mua tóc giả, xiêm y nữ nhi, son phấn rồi cũng hăm hở không kém kêu nàng thay khiến Lăng Lam tá hỏa:

- Không! Sao người quái gở bệnh hoạn thế? Ai lại muốn xem thái giám giả gái trông như thế nào?!!

- Hử? Kẻ nào mới tối qua còn vỗ ngực đôm đốp hét tướng: “Quân tử nhất ngôn. Tứ mã nan truy” hử?

- Vớ vẩn. Quân tử nào ở đây? Chỉ có Người tự xưng là “quân tử”, chẳng phải nô tài vẫn tự xưng “tiểu nhân” riết đó thôi!

- Ô hay sao vui tính thế được nhỉ?!!- Càn Long tức ói máu, rút bội kiếm ra kề vào cổ nàng đe dọa.- Thế bây giờ TIỂU NHÂN có chịu làm không để QUÂN TỬ là ta còn biết đường mà múa kiếm nào!!!!

Lăng Lam e sợ nhìn ánh mắt dữ tợn của Càn Long. Hình như tên này ăn phải bả điên, trêu vào hắn thêm chút nữa là hắn lấy mạng nàng thật. Gặp mẫu thân sớm như vậy nàng đâu có muốn.

Vậy là Lăng Lam đành miễn cưỡng gật đầu, nhận lấy xiêm y nữ nhân từ tay hắn trong tủi nhục đi thay. Đợi đấy ác nhân! Sẽ có ngày nàng cho hắn trả giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.