Chỉ chốc lát sau đã trở về nơi ở, trong phòng chúng nô tài mỗi người đều cao hứng giống như thắng được mấy trăm lượng bạc, Y Đức vội vàng châm trà, bên cạnh Lạc Cầm xoa bóp thấy Tiêu Ngữ đau đớn nhe răng trợn mắt vội vàng kêu truyền ngự y. Duyên Hỉ tiến đến bên cạnh Tiêu Ngữ, cười nói: “Không ngờ hoàng thượng lại ân sủng ngươi như vậy, còn giữ ngươi ở lại Cẩm Tú các đến tận giờ này, ta vừa ăn xong bữa trưa thì ngươi cũng về tới…” Còn chưa nói xong, Tiêu Ngữ đã tức giận cầm cái chổi lông gà gần đó vừa đuổi đánh, vừa hét lớn: “ Cho ngươi ngậm cái mồm quạ đen, cho ngươi ngậm cái mồm quạ đen lại, thì ra ngươi đang ở Tào doanh mà lòng lại ở Hán (1) a, ra sức bái ngoại, còn nói cái gì hoàng thượng thấy ta sẽ không có hứng thú, ta phi… Ngươi… Ngươi làm ta tức chết mà…Đứng lại cho ta… Đứng lại”.
Cả gian phòng mọi người chỉ biết cười ầm lên, đúng lúc đang ồn ào thì ngự y tiến vào, chứng kiến tình cảnh này thấy rất kì lạ, Tiêu Ngữ lúc này mới xấu hổ mà nhìn vào tay mình, ngay sau đó đã có cũng nữ mang trà đến. Y Đức nói phải trở lại hầu hạ chủ tử, liền nhấc chân rời đi.
Vị ngự y này tên Tôn Lương, tuổi cũng không lớn lại vô cùng anh tuấn, khó có người có được y thuật phi thường cao minh như vậy, đợi Y Đức rời đi, hắn mới ngồi xuống, còn chưa xem bệnh đã cười nói: “ Thần nhớ kỹ rằng đã từng nói qua với quý nhân, nếu muốn vết thương này nhanh chóng khỏi hẳn, sau khi bôi thuốc cần phải nằm tịnh dưỡng, thỉnh thoảng vận động một chút tất nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn kịch liệt đuổi giết giống như lúc nãy, thì rất khó có thể tốt lên được”. Một câu nói xong lại làm cho mọi người cười ầm lên, Tiêu Ngữ cũng không nói gì mà cũng không đáp lại, Duyên hỉ lại cười nói:” Đúng là ông trời có mắt, cuối cùng ta cũng có chỗ dựa vững chắc”.
Lạc Cầm theo hầu Tuyết phi, cũng hiểu được làm người hầu phải thông minh một chút, nghìn vạn lần không được làm chủ tử chán ghét mà rước họa sát thân, nên khi nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, không khỏi đứng tại chỗ như hóa đá, trong lòng kinh ngạc vô cùng, nơi này rốt cuộc là như thế nào, những nô tài này không sợ quý nhân xử phạt sao? Một đám người không biết phân biệt lớn nhỏ.
Tôn Lương cũng không thể coi kĩ miệng vết thương, biết Tiêu Ngữ lúng túng xấu hổ, chỉ là hỏi qua đau nhức như thế nào, sau đó mở hộp thuốc, lại nghe Tiêu Ngữ lặng lẽ nói: “Tôn đại nhân, có hay không biện pháp khiến cho vết thương của ta nghiêm trọng hơn một chút, mà tốt nhất…có thể ghê tởm một chút, làm cho hoàng thượng vừa nhìn thấy liền mất hứng thú, coi như là thương cảm tình cảnh của ta ngài giúp ta được nghỉ ngơi vài ngày đi”.
Tôn Lương cười nói: “ Biện pháp đương nhiên có, nhưng ta cũng không dám cho ngươi dùng, vết thương đơn giản thế này mà không thể chữa trị được, hóa ra ta là một ngự y bất tài, hoàng thượng còn không đem ta đi chém a”. Nói xong đứng lên an ủi nói: “ Ngươi không cần phải vội, mấy ngày này hoàng thượng vẫn còn thấy ngươi mới mẻ, đợi hứng thú qua đi, tự nhiên cho ngươi nghỉ ngơi một chút, thật không hiểu nổi ngươi, trong biệt cung các vị chủ tử thì tranh giành nhau sự ân sủng của hoàng thượng, nhưng ngươi lại chán ghét”. Nói xong liền rời đi.
Tiêu Ngữ lúc này trong lòng có một kế sách, quay sang Duyên Hỉ nói: “ Cho ta mượn một ít bạc, chúng ta đưa đến cho Ôn công công nhờ hắn khi mang bài tử đến cho hoàng thượng để bài tử của ta ở dưới cùng, nếu có thể được, làm cho hoàng thượng quên ta đi…” Một câu còn chưa nói xong, Duyên Hỉ đã mở miệng: “ Thôi đi, ngươi đừng có làm việc hại người, ta thay Ôn công công từ chối, ngươi để cho cái mạng già của hắn sống thêm được mấy ngày đi”.
Tiêu Ngữ thấy kế sách nào cũng không thể thực hiện được, trong lòng càng lúc càng bi thương, bữa trưa được mang đến hắn cũng chẳng buồn ăn, mọi người lúc này mới bất an đứng lên, mỗi người tiến đến khuyên giải an ủi, đơn giản chỉ là nói được ân sủng như thế này người khác muốn còn không được. Tiêu Ngữ yên lặng rời đi, không muốn nghe bọn họ lải nhải, thầm nghĩ nỗi khổ của mình bọn họ làm sao hiểu được. Ân sủng cái gì, để cho bọn họ nếm thử sự cuồng mãnh của Hạ Vô Ưu thì sẽ biết.
Đang mải suy nghĩ, không biết từ lúc nào đã có người tiến đến gần mình, một đôi tay trắng nõn cầm chiếc khăn lụa đưa đến trước mắt hắn, nghe được âm thanh ôn nhu của một người: “Chủ tử nếu đau lòng thì hãy khóc đi. Nô tì mặc dù mới đến, cũng hiểu được chủ tử không phải loại người thích nịnh nọt, trong cung cấm này nơi đâu cũng là những đợt sóng ngầm mãnh liệt, chắc chắn chủ tử không muốn bị cuốn vào trong đó, hoàng thượng lại là người hỉ nộ vô thường không bao giờ thể hiện ra bên ngoài, là người không cách nào đoán được tâm tư, chủ tử chịu đựng có lẽ cũng vất vả, nhưng nô tì kiến thức nông cạn, con người tồn tại trên đời, khóc lóc đến mấy cùng lắm là một ngày một đêm, cười đến mấy cũng chỉ được một ngày, nếu khóc hay cười đều không thay đổi được số phận, vì sao không bỏ qua những cái đau khổ để vui vẻ sống”.
Tiêu Ngữ quay người lại, nhìn thấy cung nữ bên cạnh mình là Lạc Cầm, không ngờ tiểu cung nữ kia lại là người tri âm với mình, liền than thở: “ngươi nói không sai, chỉ là nguyên nhân ngươi nói không trọng yếu lắm, ta là kẻ đến cái chết còn không sợ, còn sợ cái gì hậu cung tranh đấu, hỉ nộ của hoàng thượng sao? Chỉ là… chỉ là… Ai… Chuyện này…. Chuyện này thật sự rất đau đó, ta… ta không sợ chết, thế nhưng ta rất sợ đau, sợ muốn chết luôn, hết lần này tới lần khác hoàng thượng không chịu buông tha ta, ở trên người ta không có gì kiêng nể, đau lắm… thực sự rất đau a”.
Lạc Cầm suýt nữa thì ngã ngửa ra đất, chỉ vì sợ đau nhức mà không muốn được hoàng thượng tuyên triệu, Lạc Cầm lần đầu tiên gặp loại người này, nghĩ thầm hôm này học được thêm rất nhiều kiến thức. Đã thấy Tiêu Ngữ đứng dậy nói: “ Quên đi, ngươi nói đúng, cho dù làm sao thì cũng chỉ một ngày, nếu hoàng thượng không ở đây, ta nên vui vẻ mới phải”. Nói xong đi đến bên cạnh bàn, kêu mọi người ngồi vào bàn, mọi người thấy hắn thoải mái, lúc này mới một lần nữa lộ ra dáng vẻ tươi cười, đều ngồi xuống ăn lấy ăn để. Một bên bàn luận về đồ nhắm rượu trong cung, ngay lúc mình đang vui vẻ, chợt nghe cạnh cửa một thanh âm của không rõ cảm tình nói: “ Ha hả, trẫm chưa bao giờ biết, bầu không khí nới này lại vui vẻ như thế a”.
(1) ở Tào doanh mà lòng lại ở Hán: người một nơi mà lòng lại ở một nới giống kiểu gián điệp chắc vậy ;))