Thái Giám

Chương 43



Tiêu Ngữ  liếc mắt nhìn bầu rượu cũng buồn bã cười nói: “Tốt, vậy làm phiền hoàng thượng rót rượu giúp ta”.

Hạ Vô Ưu cầm lấy bầu rượu kia, thật sâu hít một hơi, lại chậm rãi thở ra, như  vậy mấy lần, mở làm cho bản thân rót ra một chén, lại chuyển động một cái nút ở nắp bầu rượu, thay Tiêu Ngữ  rót một chén, hắn buông bầu rượu, nhưng chậm chạp không chịu nâng chén, chỉ là kinh ngạc nhìn.

Hoàng thượng, lúc này vẫn đấu tranh, Tiêu Ngữ… Đáng giá. Trong lòng yên lặng tự  nói, Tiêu Ngữ bỗng nhiên giơ chén rượu lên, khẽ cười nói: “Hoàng thượng, là ngươi dạy Tiêu Ngữ  tình là như  thế nào, để tạ ơn ngươi, ta… trước kính ngươi một chén”

Hạ Vô Ưu kinh hãi ngẩng đầu, theo phản xạ nói: “Không được uống…” Đáng tiếc cũng đã trễ rồi, lời vừa ra khỏi miệng Tiêu Ngữ  cũng đã không do dự  uống một hơi cạn sạch, cùng lúc đó, một giọt lệ tràn mi, hắn vội vã lau đi, nhưng lại ngăn không được càng nhiều lệ rơi xuống.

Ha Vô Ưu chạy vội tới trước mặt hắn, hai tay run rẩy dừng giữa không trung, cuối cùng một tay kéo hắn ôm vào trong lòng, khàn khàn nói: “Tiêu Ngữ… Vì cái gì? Vì cái gì?”

Tiêu Ngữ  lắc đầu: “Hoàng thượng, tuy rằng đây là sự lựa chọn của ngươi, thế nhưng ít nhất, ngươi đã cho ta cơ hội, vì vậy ta cũng không hề hối hận sự lựa chọn của mình một chút nào, hoàng thượng, rượu độc muốn phát tác cũng cần một chút thời gian, ngươi… ôm ta đến trên giường được không?”

Hạ Vô Ưu gật đầu, ôm ngang người hắn, chậm rãi thong thả bước đến giường, hắn buông Tiêu Ngữ, rồi buông sa trường, rồi mới lên giường ôm hắn vào trong lòng, hai người cứ như vậy dựa sát vào nhau, ai cũng không nói chuyện, Hạ Vô Ưu lại thở dài, nhẹ nhàng nói: “Tiêu Ngữ, trẫm hình như lại nhớ tới đêm hôm đó rồi, ánh trăng không quá sáng, hương thơm của cỏ xanh lần với hương hoa nhàn nhạt trên người ngươi, bất quá đêm hôm đó trẫm không thấy rõ ngươi, thế nhưng tối nay dung nhan của ngươi lại cực kì rõ ràng trước mặt trẫm, Tiêu Ngữ, khuôn mặt này… sẽ khắc trong tâm trẫm cả đời”.

Tiêu Ngữ nhắm mắt lại: “Có những lời này của hoàng thượng, như vậy đủ rồi, ngươi… không được quên Tiêu Ngữ, ta không cầu người khắc khắc đều nhớ đến ta, bới vì đó là điều không thể, ta chỉ cầu hoàng thượng… tương lai sau này lại có người mà ngươi sủng ái, sẽ ở vườn hoa dưới ánh trăng thỉnh thoảng… trong đầu người lại xẹt qua hình ảnh Tiêu Ngữ… khuôn mặt”. Thanh âm hắn dần dần trở nên gấp gáp, hiển nhiên là độc đã phát tác.

Hạ Vô Ưu bống nhiên lấy tay ôm chặt hắn, cấp thiết nói: “Tiêu Ngữ, ngươi có oán trẫm không? Có hận hay không…” Thanh âm của hắn bắt đầu nghẹn ngào, Tiêu Ngữ  cảm thấy được trên cổ mình lăn xuống một giọt nước. Hắn nép sát đầu vào vòm ngực rắn chắc, lẩm bẩm nói: “Không oán cũng không hận… Chỉ có không cam lòng… Chỉ là không cam lòng… Vì sao ngươi lại là hoàng đế? Vì sao lại không để chúng ta… đầu bạc răng long… Không cam lòng a… Vì cái gì không thể…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ sau đó là tiêu thất.

Hạ Vô Ưu càng dồn sức ôm hắn, dường như muốn nhu tiến hắn vào trong lòng ngực, gắt gao nắm lấy đôi bàn tay đã bị vùi lấp trong y phục đơn bạc của Tiêu Ngữ, Trên môi Tiêu Ngữ vẫn còn giọt máu đọng lại, đôi mắt mở to, dường như vẫn chưa muốn nhắm lại, dứt khoát, không cam lòng rất nhiều loại tâm tình phức tạp.

Hạ Vô Ưu sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy hôn lên đôi môi kia, đồng thời tay cũng đưa lên liên tục vuốt đôi mắt kia, nhẹ nhàng thay hắn khép mắt, hắn ngẩng đầu, một giọt nước mắt rơi trên mặt Tiêu Ngữ: “Nhớ kỹ… Kiếp sau… Chúng ta nhất định tái sinh vào một gia đình bình thườing…”.

Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng khóc lớn, một đám nô tài nghe trộm vì Tiêu Ngữ quỳ xuống tiễn đưa, hậu cung chỉ có một vị chủ tử duy nhất trước sau như một thuần khiết, mà lại cứ thế ra đi. Chỉ còn lại bọn họ, tiếp sau đây lại tiếp tục trong bóng đêm giãy dụa chịu đựng dày vò.

Nửa ngày, Hạ Vộ Ưu mới lảo đảo đi ra, Y Đức trong long bi thương, nhưng vẫn còn nhớ trách nhiệm của mình, tới dìu hắn, lại bị hắn hất tay, trên mặt hắn mặc dù còn vương lệ, trong mắt cũng đã không còn lệ, gắt gao nhìn chằm chằm Y Đức, nửa ngày mới lên tiếng, cười thảm nói: “Tiêu Ngữ hắn… là đang ngủ, các ngươi đừng có làm phiền hắn… Để cho hắn yên tĩnh… ngủ một giấc thật ngon… để hắn ngủ ngon… ngủ thật ngon… ” Hắn cứ nói mãi, nhưng chỉ có một câu, tựa hồ chỉ có lừa gạt chính mình như vậy, mới có thể ra khỏi Sơn Thủy cư này.

Duyên Hỉ bỗng nhiên vọt ra, ở trước mặt hắn dập đầu nói: “Hoàng thượng, để nô tài theo Tiêu Ngữ  đi, đường xuống hoàng tuyền cũng có người làm bạn với hắn, hắn quá thành thật, sẽ bị các linh hồn khác khi dễ, cầu hoàng thượng để nô tài đi theo hắn…” Tiếp theo chúng nô tài trong Sơn Thủy Cư đều quỳ xuống, cùng kêu lên nói: “Cầu hoàng thượng thành toàn, để chúng nô tài theo hắn đi…”

Hạ Vô Ưu nhìn những người quỳ gối trước mặt, mờ mịt gật đầu: “Hảo, không uổng công Tiêu Ngữ thương yêu các ngươi, xem ra, các ngươi cũng có tình có nghĩa, chỉ có trẫm… chỉ có trẫm vô tình…Hảo…” Hắn bỗng nhiên dừng bước, khàn khàn một chữ  một chữ  nói: “Y Đức, bố cáo thiên hạ, phong Tiêu Ngữ làm Thuần Trạch hoàng hậu, đến khi trẫm trăm tuổi, an táng tại Ly lang, quan tài cạnh nhau”. Nói xong cũng không chờ Y Đức đi lên đỡ, lao đảo đi thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.