Thể loại: Ngược tâm, thuần cổ đại, cung đấu
Nàng sinh ra đã là hòn ngọc quý được vạn người yêu thương. Nhưng tất cả đều sụp đổ sau một đêm. Phụ thân chết vì đồ đệ phản bội, mẫu thân bị làm nhục đến ngọc vẫn hương tiêu, hai ca ca nàng chết không toàn thây.
Đông Lăng quốc không còn trên bàn đồ, lãnh thổ toàn bộ sáp nhập vào Bắc Võ. Năm Nguyên Chẩn thứ năm mươi ba, trong kỳ tuyển tú nữ lần đầu tiên xảy ra chuyện phi thường. Một tú nữ dùng 3 tháng leo lên chức Thục Phi.
Năm Nguyên Chẩn thứ năm mươi lăm, Hoàng hậu đương nhiệm đột nhiên bị phế truất, Thục phi giữ phượng ấn, 17 tuổi quyền chưởng tam cung.
Năm Nguyên Chẩn thứ năm mươi sáu, thánh thượng đột ngột lâm bệnh nằm liệt trên giường, thái y run sợ bẩm báo “ Sợ rằng không được bao lâu nữa, độc tính đã ăn sâu vào xương tủy máu thịt rồi”.
Hơi thở của người nằm trên long sàng càng ngày càng suy yếu, mái tóc đen bóng xõa tung trên chiếc gối trắng làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt của hắn.
"A Sương đâu?" – Giọng hắn khàn khàn có chút yếu ớt nhưng vẫn không khó nhận ra một tia sốt ruột.
"Bệ hạ, người bình tĩnh chút, Hoàng hậu nương nương đang ở bên ngoài cùng thái y nói chuyện".
"Gọi nàng vào cho trẫm…trẫm khụ khụ…"- Hoàn Nhan Dực Trác ho khan liên tục, vẻ mặt thống khổ đau đớn.
"A Sương…A Sương của trẫm"- Đôi đồng tử mờ mịt như đang tìm kiếm, sau đó hắn nhìn thấy bóng dáng yêu kiều mà mơ hồ sau rèm châu. Là A Sương, là A Sương của hắn. Hoàn Nhan Dực Trác như chết lặng. Bởi nữ nhân mà hắn yêu nhất, đúng là yêu chứ không chỉ là sủng, người mà hắn yêu đến phát điên ấy đang lặng lẽ nhìn hắn qua rèm châu. Ánh mắt của nàng đủ mọi cảm xúc..
Căm hận, sung sướng, và vô cùng miệt thị.
Bình luận truyện