Tuy rằng Hạ Hầu Mạn và Hạ Hầu Bằng vì lão nương không có ở cùng một chỗ với bọn họ, có phúc cùng hưởng còn đối với ta rất có tình ý, có điều là lão nhân gia ta vẫn khư khư cố chấp như cũ, một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua
cho Hoàng Hậu nương nương.
Cái này tất nhiên bởi vì nàng là Hoàng Hậu, mẫu nghi thiện hạ, thống lĩnh hậu cung, đã có quá nhiều chuyện
phiền muộn trong lòng, ta hà tất tìm phiền toái cho nàng? Hơn nữa, đây
cũng là ta cho nàng một cái nhân tình, tuy rằng lúc trước nàng mặc kệ
đám phi tử này tới tìm ra gây sự, nhưng mà ta đây đại nhân đại lượng,
không tìm phiền toái cho nàng, không phải giảm bớt phiền toái cho nàng
sao? Nhân gia gọi cái này là lấy ơn báo oán, tình huống cao thượng.
Ưm, đương nhiên ta còn có tâm tư khác.
”Thái Hậu, ngài tại sao muốn vào lúc này đi thăm hỏi Hoàng Hậu nương nương?”
Dọc theo đường đi, tiếng nói của Như Nguyệt vô cùng huyên náo, khẩn
trương hề hề. Thật là, không phải là đi nhìn Hoàng Hậu thôi, mẹ chồng
muốn nhìn con dâu một chút, tại sao cần nhiều lý do như vậy?
”Đừng dài dòng, hoặc là đi theo ta, hoặc là ta cho về Phi Phượng Cung để ngây ngô, bổn cung đi một người cũng không hề gì.” Khí trời nóng quá nóng
quá, nóng đến lão nhân gia tâm tình thật không tốt, tính tình rất dễ nổi giận, thế nhưng ở đây không có Ngưu Hoàng giải độc hoàn(*), càng thêm
không có Vương Lão hỗ trợ làm hạ thấp hoả khí xuống, Cho nên ta chỉ
trừng mắt thật to về phía Như Nguyệt cái tên gia hoả đang õng ẹo này.
*( tên một loại thuốc đông y chữa các chứng bốc hoả)
“...” vừa mới bị la, Như Nguyệt rất ấm ức, vì vậy ngậm miệng, ta rốt cuộc
cũng được an tĩnh. Nhưng là nha đầu kia hôm nay đến cùng là làm sao vậy, ta nói bình thường gây chuyện rắc rối cũng không thấy nàng khẩn trương
quá như vậy, không phải là đi xem Hoàng Hậu sao, nàng làm cái gì vậy?
Có quỷ dị có quỷ dị, chẵng lẽ nha đầu kia bị mua chuộc sao? Là tâm phúc
của Hoàng Hậu? Ưm, ta vuốt cằm, quyết định chờ gặp được Hoàng Hậu Thu
Nhược Thuỷ, trở về thực hành chính sách bức cung đối với Như Nguyệt.
Ngộ nhỡ ta tin nữa ngày người lại là thân tín của người khác, ta đây có thể trực tiếp đi nhảy sông tự tử.
Một đường đi tới Lăng Tiêu Cung của Hoàng Hậu nương nương Thu Nhược Thuỷ,
một đám cung nữ vội vội vàng vàng quỳ xuống, bọn thái giám truyền tin sợ chết khiếp, chỉ chốc lát sau, Hoàng Hậu nương nương đoan trang đứng đắn ra sân.
Tự nhiên đi tới bên cạnh ta, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ, sau đó đón ta vào.
Ta nhìn nàng. nói thật, vị Hoàng Hậu này ta thấy rất vừa mắt, tuy rằng
cũng không có ít tâm tư, thế nhưng so với đám phi tử kia có tiêu chuẩn
hơn nhiều, hoàn cảnh quyết định tính cách, tính cách quyết định số phận, lời này thật sự có lẽ chính xác. Tể tướng Thu Văn Hách bồi dưỡng ra
được nữ nhi, quả nhiên là không giống người thường, khí độ bất phàm đó.
Không biết thế nào, nhìn nàng, ta chợt nhớ tới Đoạn Phiêu Phiêu, mà hiện tại
chính là ta, phụ mẫu ta, nếu biết ta ở trong cung gặp những tình huống
này sao? Nếu như biết, bọn họ có phải rất gấp hay không? Thế nhưng vì
sao lâu như vậy, bọn họ chưa từng tới thăm ta, là tại sao vậy?
Đột nhiên, có một loại tình cảm nhu tình nhưng lại không giải thích cứ xông vào trong lòng ta, dẫn tới tâm tình của ta có một tia phập phồng, hầu
như là thất thần.
”Thái Hậu, Thái Hậu...” Thu Nhược Thuỷ gọi tên
ta hai lần, ta mới hồi phục tinh thần lại, nhìn nàng, ta nhàn nhạt cười
một tiếng, nhìn Như Nguyệt phất tay một cái, Như Nguyệt nhìn ta liếc
mắt, lại thận trọng nhìn Thu Nhược Thuỷ liếc mắt, sau đó lui ra ngoài.
Thu Nhược Thuỷ thấy thế, hơi nhíu mày một tí, sau đó mệnh lệnh cho cung nữ
cũng lui ra ngoài, ta cười cười hài lòng, nữ nhân này quả nhiên thông
minh, hơn nữa còn thẳng thắn, ta cũng không thích quanh co cùng người
nói chuyện, suy nghĩ gọn gàng dứt khoát, đó là tốt nhất.
Ta đứng
lên, từ từ vòng quanh dọc theo hoa viên Lăng Tiêu Cung, Thu Nhược Thuỷ ở sau lưng ta, không nói một lời, ta đi tới ngôi đình nho nhỏ giữa hồ thì ngừng lại, vị trí nơi này thật không sai, chỉ có một con đường đi tới,
không có bất kỳ vật che chắn, vô luận có ai tới gần đều nhìn thấy được
ngay, hơn nữa, chỗ khoảng cách bên bờ khá xa, nói gì gì đó vẫn rất an
toàn, quả thực chính là nơi đàm phán cơ mật hoàn mỹ mà, hơn nữa tới gần
hồ nước, có gió hồ thổi đến, cũng tương đối mát mẻ, thực sự rất thoải
mái.
Vì vậy ta thích ý đi vào, đặt mông ngồi xuống, ý bảo Thu Nhược Thuỷ ngồi xuống.
Mặc dù trên danh nghĩa ta là Thái Hậu nàng là Hoàng Hậu, nhưng luận tuổi
tác, ngươi vẫn là lớn hơn ta trên vài tuổi đó, nhân gia còn hiểu được
kính trọng lão nhân....
”Ngồi đi Hoàng Hậu.” Ta nghiêng đầu cười ngọt, “Không cần câu nệ, ta hôm nay đến không phải là khởi binh vấn tội.”
”Coi như Thái Hậu là tới khởi binh vấn tội, Nhược Thuỷ cũng không cảm thấy
kỳ quái.” Thu Nhược Thuỷ biểu tình nhàn nhạt, nhìn ta, rất bình tĩnh, rõ ràng nàng thật không ngờ ta thẳng thắn như vậy, thế nhưng nàng cũng đủ thẳng thắn, ta cũng không có chứng cứ là nàng giật dây, nàng nhanh như
vậy tính toán cúi đầu nhận tội cái gì.
Ta cười như không cười
nhìn nàng, Ưm, thật không biết nữ nhân này ngu ngốc hay là thông minh
nữa, ta lắc đầu, miển cưỡng tựa được ở trên bàn đá, ngón tay tuỳ tiện
xoay tròn, “Có đúng không? Nói như vậy, ngươi là rất hiểu rõ mình làm
cái gì? Ách, Thu Nhược Thuỷ, như thế nào, các nàng ngu ngốc còn chưa
tính, ngươi cũng thật sự đần như vậy sao? Ta và Hạ Hầu Dận, ngươi đứng
nói với ta, ngươi cũng cho là chúng ta còn có thể ở cùng một chỗ?”
Ưm, năm đó Hoàng Hậu là người biết rõ đoạn tình cảm kia, cũng là do Đoạn
Phiêu Phiêu huỷ hôn nên nàng là người được lợi, gạt nàng cũng không có ý gì, cho nên ta đi thẳng vào vấn đề.
”Đoạn Phiêu Phiêu, các nàng
không biết người còn có thể không biết rõ sao? Nói thật đi, ta rất bội
phục người, trước đây người lại có thể dễ dàng buông tha như vậy, lại
nói tiếp, ta phải cảm tạ người, nếu như không phải người buông tha, ta
sẽ không trở thành Thái tử phi, cũng sẽ không trở thành Hoàng Hậu, thế
nhưng chính là bởi vì hiểu rõ trước đây các người có khoảng thời gian
đó, ta mới không có cách nào tin tưởng người, Đoạn Phiêu Phiêu, người
muốn nói người không thích Hoàng Thượng, đánh chết ta cũng không tin.”
Thu Nhược Thuỷ nhìn thẳng vào mắt ta, lạnh lùng nói.
”Vậy đánh
chết ngươi là khoẻ.” Ta bĩu môi, lại là một người ngu ngốc, ưm, nhưng mà cũng khó trách, niên đại này nữ nhân nào chẵng lấy phu là trời, huống
chi lão công của Thu Nhược Thuỷ là thiên tử đấy, cho nên cũng không thể
trách nàng được, nhưng là, ta chịu không được những nữ nhân như vậy,“Thật ngu ngốc, nếu như ta đối với hắn còn chút ý nghĩ, lúc đó làm gì
lựa chọn trở thành Hoàng Hậu của Tiên Đế, như vậy ngươi cho rằng, ta và
hắn còn có khả năng sao?”
”Chỉ cần Hoàng thượng muốn, có cái gì
không có khả năng?” Thu Nhược Thuỷ thong thả thở dài, “Nếu như người
không thích, người sẽ không âm thầm thiết kế chỉnh đám phi tử Hoàng
thượng sủng ái kia, nếu như Hoàng thượng không quân tâm người, cũng sẽ
không bởi vì trước kia đám phi tử đó gây bất lợi cho người mà cho các
nàng chịu khổ, mặc dù để tránh nghi ngờ, Hoàng thượng rất ít nhìn người, thế nhưng, vì người, Hoàng thượng gần như có thời gian nữa năm không
tiến vào tẩm cung của Đức phi, Minh Phi, Mật phi, Uyển phi, nếu không
phải vì vậy, lần kia, các nàng...”
”Ta biết!” ta cắt đứt lời Thu
Nhược Thuỷ, thật sự chịu không nổi diễn xuất tình cảm đau khổ như vậy,“Cá nhân mỗi người điều có hạnh phúc và duyên phận, các nàng đối với ta
có lòng dạ bất chính, ta chỉnh các nàng, rất công bằng, con người của ta chính là như thế, sẽ không bỏ qua bất kì một ai gây bất lợi cho người
của ta, nhưng mà Thu Nhược Thuỷ, ngươi cũng cho ta minh bạch một chút,
lần này ta không chỉnh ngươi, không phải bởi vì ta không biết gì, ta
không có ngốc đến nổi không biết lần trước là do ngươi trợ giúp, nếu
không dựa vào danh xưng Hoàng hậu là ngươi, ngươi không đồng ý, các nàng cơ bản sẽ không làm càn như vậy, chỉ là ngươi thật không ngờ ta sẽ
chỉnh hết các nàng như vậy. Thế nhưng ngươi hãy cứ cảm tạ ta, như thế,
các nàng đã không còn rảnh đi quan tâm tranh giành tình cảm, ngươi cũng
vui vẻ thanh tĩnh.” Ta hôm nay không phải là tới nghe nàng ai oán, nhân
gia đến là khiến cho nàng mang ân, thu mua nhân tâm, cộng thêm mục đích
hợp tác đạt được.
Nàng là Hoàng Hậu, người đứng đầu trong hậu cung, thu mua nàng, với ta có lợi thật to!
“....” Thu Nhược Thuỷ nhìn ta, vẻ mặt có chút ai oán, nhưng không nói thêm gì, đối với lời của ta, nàng cũng chỉ có thể cam chịu, bởi vì ta không nói
sai, lần này, nàng là mang ân của ta.
”Ta thừa nhận, ta là đố kỵ
người, trong lòng Hoàng thượng, người là tồn tại thế nào, tâm tư chúng
ta hiểu hết, người cũng không cần nhấn mạnh cùng ta, người nói không
thích hắn, hừ, ta cũng sẽ không tin tưởng. Có điều là người nói không
sai, người không phải cái loại nữ nhân cầm lên được không bỏ xuống được, người điên rồi, cho nên, ta tuy rằng không thích người, cũng không ghét người, và người như vậy coi như làm đối thủ, trái lại càng vui vẻ.
Nhưng mà, người hôm nay tới, chính là vì nhấn mạnh ta thừa nhận tình cảm của người sao?” Thu Nhược Thuỷ tựa hồ có chút tức giận, hơn hết còn rất có cá tính.