(*) Ý muốn nói không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương
―― Lịch sử đau thương nói cho chúng ta biết, gả một tai họa ra ngoài, sẽ sinh ra càng nhiều tai họa hơn, thế giới này, tràn ngập những điều tai họa...
Rốt cuộc Hạ Hầu Lâm cũng cảm thấy hài lòng mà gả ra ngoài. Chẳng qua trong khoảng thời gian này, phải học tập để làm sao trở thành nàng dâu tốt, lão bà cùng với mẫu thân tốt trong tương lai. Hơn nữa lễ nghi gả công chúa của vương triều Ngân Nguyệt chúng ta rất rườm rà, vị công chúa này cũng không phải dạng ngoan ngoãn gì. Kết quả là, gần như phải học lại tất cả lễ nghi một lần nữa, khiến cho những ngày trước khi xuất giá của Hạ Hầu Lâm là những ngày khổ cực nhất. Bạn học Hạ Hầu Lâm của cúng ta đã phát huy tình yêu vĩ đại nhất, vì để hoàn thành ước nguyện thuận lợi vui vẻ gả cho soái ca Đoạn Tư Tồn vĩ đại của chúng ta, nàng đã làm đủ mọi chiêu.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, mãi đến khi nàng xuất giá, ta cũng không thể đến thăm người ta một lần. Mãi đến hôm nay nàng thành thân.
Hạ Hầu Lâm đã mặc đồ xong. Người ta nói ngày nữ nhân làm tân nương tử là ngày xinh đẹp nhất trong cuộc đời, lời này quả thực không sai chút nào! Nhìn nàng đi, lần đầu tiên ta cảm thấy được dã nha đầu này lại có thể xinh đẹp như vậy, không nhịn được mà tròn mắt nhìn. Ừm, xem ra lão ca của ta vẫn rất có diễm phúc đó! Tuy lão bà tương lai của hắn hơi ngốc một chút, cử chỉ có chút tăng động, tính tình khá tệ, không biết quan tâm săn sóc, nhưng dù sao vẫn được coi là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mà, vóc người còn đẹp hơn bé gái ta đây. Ưm, nói đến đây ta liền nghĩ tới Thẩm Không Minh, vị kia chính là tên nhất kiến chung tình với ta. Cắt, lúc trước có nhiều mỹ nữ như vậy, hắn vừa liếc mắt đã vừa ý ta, chẳng lẽ vị lão huynh kia có tính thích trẻ con hay sao? Không thì chuyện nhất kiến chung tình này cũng quá quỷ dị đi?
Nhưng, chuyện này để sau này hãy nói, bây giờ quay trở lại chuyện chính đi.
"Hôm nay tân nương tử rất đẹp." Ta vén khăn trùm đỏ của người nào đó đang mất kiên nhẫn lên, trêu ghẹo.
"Đó là đương nhiên, hôm nay người ta phải gả cho Tư Tồn ca mà, đương nhiên phải đẹp như thiên tiên, hấp dẫn toàn bộ tâm của lão công rồi." Hạ Hầu Lâm cười hì hì với ta, bộ dáng giống như đã học được rất nhiều cách để thuần phục lão công. Ta bắt đầu thương cảm cho lão ca của ta, thật không biết nhìn người!
"Chậc chậc, đừng bắt nạt cha mẹ và ca ca ta đấy!" Ta bĩu môi, Hạ Hầu Lâm này, lúc nào rồi mà vẫn còn đùa được.
"Yên tâm, ta thương bọn họ như vậy, làm sao có thể bắt nạt bọn họ chứ." Hạ Hầu Lâm cười hắc hắc, sau đó kéo ta ngồi xuống.
"Nghe nói ngươi muốn xuất cung đi cầu phúc, lão ca của ta không cho phép hả." Nha đầu kia, chính mình thoát khỏi bể khổ, bắt đầu qua cầu rút ván, vui sướng khi người gặp họa.
"Đúng vậy, mấy tháng qua hại ta như chết đi sống lại." Ta cực kỳ bất mãn, không ra ngoài được còn chưa tính, mà còn không biết vì sao cứ nghĩ đến hắn liền đau lòng, ta đúng là biến thái không thể cứu mà.
"Phiêu Phiêu, ngươi đã hạ quyết tâm, ta cũng không ngăn cản ngươi nữa. Ngươi nói không sai, hoàng cung không phải là nơi để ngươi sống yên phận. Bây giờ ta phải xuất giá, sau khi gả ra ngoài, người phải chờ ít nhất là hai ba tháng nữa hãy hành động. Một là để thoát khỏi bị nghi ngờ, hai là ngươi cũng cần sắp xếp. Tâm phúc ở trong cung của ta đều phải đưa hết đến phủ Thái Sư, để tránh ở lại hậu cung, ngộ nhỡ sự việc bị bại lộ sẽ mang đến phiền toái cho người nhà ngươi. Nhưng có một người, ngươi có thể âm thầm tiếp xúc với nàng. Người này có thể giúp đỡ cho ngươi, nàng là Thu Liên - thị nữ của Hoàng hậu, cũng từng là nhũ mẫu của thái tử. Quan hệ của thái tử và ngươi khá tốt, mà vị Thu Liên này, đã từng nhận ân huệ của mẫu phi ta, tính tình cũng rất trung hậu. Chủ yếu là, trên người nàng có thẻ bài xuất cung, ngươi phải chú ý tìm cơ hội gặp mặt nàng một lần. Mà thống lĩnh thị vệ Thạch Vô Thương ở trong cung cũng có quan hệ tốt với Tứ ca, ngươi phải hết sức tránh xa hắn. Người này cũng được coi là tâm phúc của Tứ ca, cũng là một trong những người hoàng huynh tin cậy nhất, nhưng ngươi có thể nghĩ biện pháp xuống tay với Phó Thống Lĩnh Ngôn Khải của hắn. Lai lịch của người này rất lớn, cũng coi như có quan hệ tốt với ta, đã từng được ta cứu một mạng, cực kì tín nhiệm và kính phục ta. Phiêu Phiêu, ngươi cầm cái này đi, hắn đã từng nhận lời với ta, khi ta gặp nguy nan nhất định sẽ giúp ta một lần. Nếu ngươi thực sự không có cách nào khiến cho hắn có thể đưa ngươi xuất cung, có cái này, hắn sẽ biết là ta bày mưu đặt kế." Nói xong, Hạ Hầu Lâm nghiêm mặt lại, đưa cho ta một chiếc khăn thoạt nhìn như được thêu tay rất tinh xảo nhưng lại có niên kỷ rất lâu rồi.
Ta cẩn thận cất kỹ, gật đầu, hỏi: "Hắn có thể tin được không?" Ngộ nhỡ bị lộ không phải xong luôn rồi sao?
"Yên tâm đi, trong hậu cung, không có ai đáng tin cậy hơn hắn đâu." Hạ Hầu Lâm lơ đễnh gật đầu, cực kì lạnh nhạt.
"Còn nữa, nếu ngươi nguyện ý mạo hiểm, có thể hợp tác với Hạ Hầu Duật." Nói xong, nàng liếc ta một cái, khẽ thở dài..
Ta chấn động, Hạ Hầu Duật, không phải tên gia hỏa đó là bằng hữu của Hạ Hầu Du và Hạ Hầu Dận sao?
"Hắn ư? Có thể tin được không?" Ta không mấy tin tưởng.
"Ờ, sự việc là như vậy, cũng không được tính là đáng tin cậy, nhưng ít nhất, vẫn có thể yên tâm. Tuy là hắn chắc chắn sẽ không đối nghịch với hoàng huynh, nhưng hắn vẫn có thể giúp vài chuyện. Hắn là người cực kỳ phức tạp, ta cũng không dám chắc, nhưng tóm lại vẫn có một chút. Coi như là hắn giúp ngươi xuất cung thì ra ngoài ngươi cũng lập tức cắt đứt quan hệ với hắn rồi. Nhân vật nguy hiểm nhất không phải là hắn, mà là Lĩnh Nam Vương Hạ Hầu Lạc, phụ thân của hắn." Nói xong, Hạ Hầu Lâm híp mắt lại.
Lúc này, ta lại nghiêm túc phát hiện ra một sự thật về vị công chúa nhìn như chẳng hề quan tâm đến mọi chuyện này. Không hổ là người của hoàng gia! Nàng đều nhìn thấu mọi thứ ở trong mắt.
Chỉ là, Lĩnh Nam vương sao? Chẳng lẽ nói, thân hắn ở Lĩnh Nam, nhưng vẫn có lòng tranh chấp ngôi vị hoàng đế sao? Ta bĩu môi, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Một cảnh tượng thái bình thịnh thế, không dám tưởng tượng, vài năm hoặc vài chục năm sau, nơi này, có phải sẽ bị chiến tranh bao phủ hay không?
Ta thở dài, gật đầu, đáp: "Một khi đã như vậy, ta cảm thấy vẫn không nên mạo hiểm. Tên Hạ Hầu Duật này, chỉ sợ sẽ không thật lòng giúp ta đâu."
"Chính xác." Hạ Hầu Lâm nghiêm túc gật đầu.
"Nhưng, nếu thật sự đã hết cách, tìm hắn cũng là một cách. Phiêu Phiêu à, Hạ Hầu Duật cực kỳ phức tạp, tùy tâm cơ của hắn, hắn không muốn mưu phản, nhưng Hạ Hầu Lạc thì rất khó nói. Cho nên, một mặt, hắn muốn ngăn cản dã tâm của phụ thân hắn, nhưng mặt khác, chỉ sợ hắn cũng đang mâu thuẫn, có nên vì bảo vệ phụ thân hắn mà xuất ra một con át chủ bài hay không? Mà ngươi lại có thể kìm hãm hoàng huynh và Tứ ca, cho nên có lẽ hắn cũng sẽ hỗ trợ. Nếu để hắn giúp ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, sau khi xuất cung phải bỏ mặc hắn."
"Thế nhưng, nếu hắn đã giỏi về tâm kế như vậy, muốn bỏ rơi hắn hẳn là rất khó khăn rồi." Ta cười khổ, nói.
"Lá bài này để nói sau đi, hiện tại ta vẫn nên dùng lá bài đáng tin cậy hơn. Hạ Hầu Lâm, ngươi nghe đây, hôm nay, toàn bộ những gì ngươi đã nói đều dừng ở đây. Chờ lát nữa lên kiệu hoa, ngươi sẽ không còn quan hệ gì với ta. Ít vào cung đi, ta cũng muốn để cha mẹ tránh xa ta một chút. Ta lo lắng, đến lúc đó, ngộ nhỡ liên lụy đến bọn họ, ta sẽ rất có lỗi với bọn họ!"
"Ngươi yên tâm đi, Phiêu Phiêu, ta không phải kẻ không có đầu óc! Trong hậu cung này, ngươi muốn sống sót, một là phải thông minh mạnh mẽ tay nắm quyền hành, để cho tất cả mọi người sợ ngươi, hai là phải giả bộ hồ đồ, càng ngu dốt càng tốt. Mà ta chính là kẻ sau, cứ như vậy mà sống sót. Phiêu Phiêu, càng gần ngày cuối cùng, ngươi càng phải cẩn thận. Tình hình hiện tại của ngươi và hoàng huynh, ta đều biết rõ, nhưng đừng khinh thường nhé. Trừ hoàng huynh ra, Tứ ca cũng không phải dễ chọc. Quan trọng nhất là, ngươi phải biết rằng, một khi ngươi đã xuất cung mà bị bọn họ tìm thấy được, bọn họ muốn làm gì, ngươi sẽ không tự quyết định được, ngươi hiểu chưa?" Hạ Hầu Lâm lôi kéo tay của ta, lo lắng nói.
Ta trầm mặc. Điểm này ta cũng hiểu rõ, nhưng chính vì quá hiểu, cho nên mới cảm thấy sợ hãi. Một khi rời cung, ta sẽ là thường dân. Một khi bị bọn họ tìm được, vận mệnh của ta sẽ không còn nằm trong tay ta nữa.
Cho nên, phải đi con đường nào đây? Giống như đang kéo co vậy, chúng ta đều cố gắng, nhưng trước mắt lại chỉ có thể duy trì thế cân bằng.
"Ta nghĩ, có lẽ ta cần suy tính cẩn thận hơn, cám ơn ngươi, Hạ Hầu Lâm." Ta nhẹ nhàng thở dài, sau đó buộc bản thân cười rộ lên.
"Lâm, đừng nói thêm nữa. Ta nghĩ lòng ta đã quyết ý, chuyện sau này cứ để sau này nói, đi một bước, tính một bước. Nếu bây giờ không làm, ta nghĩ ta sẽ hối hận. Hạ Hầu Lâm, lo làm tân nương tử của ngươi đi, đừng lo lắng nữa!" Đúng vậy, việc bây giờ Hạ Hầu Lâm nên làm, chính là có được hạnh phúc của nàng.
Hạ Hầu Lâm nhìn ta, gật đầu, sau đó khẽ cười. Ta giúp nàng phủ khăn voan xuống, sau đó để cho các cung nữ của nàng tiến vào hầu hạ. Thời gian vừa đúng, ta cũng nên đi thôi.
Lặng yên rời khỏi tẩm cung của Hạ Hầu Lâm, ta thật cẩn thận, cất kỹ khăn tay mà Hạ Hầu Lâm cho ta. Thu Liên, Ngôn Khải, xem ra muốn xuất cung, đầu tiên phải thu phục được hai người kia đã.
Nhưng, khi cỗ kiệu của Hạ Hầu Lâm chậm rãi rời khỏi cung đình, ta liền thở dài. Ài, kế tiếp, xem ra phải hăng hái chiến đấu một mình rồi. Nhưng, Như Nguyệt cũng nên lập gia đình rồi, Hạ Hầu Lâm đã gả ra ngoài, không có lý do nào để Như Nguyệt không gả đi. Với lại, hôn lễ, dường như là một bức bình phong che chắn không tệ đâu.
Ta mỉm cười, từ từ đi về cung Phi Phượng, nhưng còn chưa vào đến trong cung, đã đụng phải một con hồ ly.
Đừng hiểu lầm, không phải là tiểu nhi tử nhà ta, mà là người cũng có gien hồ ly của Hạ Hầu gia, chính là Hạ Hầu Duật.
"Phiêu Phiêu, đi đâu vậy?" Vị huynh đài này cười hì hì, hỏi.
Ta nháy mắt mấy cái, nhớ kỹ lời dặn dò của Hạ Hầu Lâm, người nhà Hạ Hầu không đơn giản đâu, vì thế ta dè dặt trả lời: "Việc này, hồi cung."
"Là sao? Mới từ chỗ Lâm về à?" Hạ Hầu Duật mỉm cười với ta.
"Ừm, đúng vậy, nữ nhi xuất giá, tốt xấu gì cũng nên đưa tiễn chứ." Ta nói dài một hơi.
Woa, nữ nhi cũng đã gả ra ngoài rồi, ta là nương nó mà chưa được gả đi. Thật sự là......Quá bi ai rồi!
Ta khóc không ra nước mắt.
"Chỉ sợ không phải đơn giản như vậy đâu." Hạ Hầu Duật bỗng nhiên lại gần ta, hơi thở ôn nhu lượn vòng bên tai khiến toàn thân ta sợ run. Ta không tự chủ được bưng kín mặt lui về phía sau một bước, Hạ Hầu Duật, hắn muốn làm gì?
"Đừng sợ, ta tới giúp ngươi đây. Phiêu Phiêu, ngươi... Muốn xuất cung, có phải hay không?"
Nhìn ta phòng bị lui về phía sau, Hạ Hầu Duật cười cực kỳ vô hại, nhưng trong lòng ta lại có cảm giác đang nổi trận phong ba. Ngây ngốc nhìn Hạ Hầu Duật, ta hoàn toàn u mê. Lần đầu tiên đánh mất quyền chủ động, ta rất kinh hãi.