“Lão bất tử, ngươi nói không giữ lời! Ngươi dám nói không giữ lời!” Lần nữa ức chế không được phẫn nộ trong lòng, nàng rống to.
Phượng huyền cười càng vui vẻ
“Xem như nói không giữ lời, ngươi có thể làm gì trẫm?” hắn cười nói, bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi tuyên bố, “Trẫm sớm đã căn dặn Sử quan ghi lại, Thái Thường lệnh cũng đã soạn thánh chỉ, ngươi… trốn không thoát, hãy chờ phụ tá Thập lục hoàng nhi đăng cơ làm hoàng đế!”
“Ta không cần!” Nam Cung Xuân Yến thét chói tai, “Ta bị ngươi hại còn chưa đủ thảm sao! Chẳng lẽ ngươi muốn ép ta đến kiệt quệ mới vừa lòng? “
“Lời từ biệt…Đừng nói khó nghe như vậy! Trẫm… chỉ là… Vật còn có ích thì dùng” Phượng Huyền không chút áy náy nói, giọng ngày càng yếu, lời nói ra cũng ngày càng chậm.
Vật …còn có ích thì dùng? Lời này hắn cũng nói ra được. Hắn xem nàng là cái gì?
Không nhịn được nữa! Nam Cung Xuân Yến không chút do dự bóp cổ hắn, nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, con mắt nàng phóng ra một tia sắc bén, giọng điệu lạnh lùng – ra lệnh “Sửa chỉ”
Phượng Huyền bình tĩnh, lắc đầu “Không được”
Nam Cung Xuân Yến gia tăng lực trên cánh tay, nghiến răng nói: “Ngươi sửa hay không?”
Phượng Huyền lần này thu hết quyết tâm, khẳng định chắc chắn “Quân vô hí ngôn. Không sửa! “
“A –” Nam Cung Xuân Yến không thể nhịn được nữa, chửi ầm lên, “Ngươi…cái lão bất tử kia, lão nương ta vì ngươi làm trâu làm ngựa, kết quả ngươi còn hại ta như thế, ta phải bóp chết ngươi, bóp chết ngươi!” sức lực toàn thân lập tức dồn lại hai tay, trút giận lên cổ hắn.
Nghe thấy trong điện việc phát sinh là không bình thường. Chờ thêm nữa khẳng định sẽ chết người.
Phúc công công dẫn theo người hầu canh giữ ở bên ngoài vội vàng chạy vào nội điện, sau đó liền trố mắt đứng nhìn hoàng hậu đang quỳ ở trên giường, hai tay gắt gao bóp cổ hoàng đế đã sắp hết hơi sức. Mà lão hoàng đế kia cũng không giãy dụa, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
“Hoàng hậu nương nương, không được!” Phúc công công hét to một tiếng, Lục Ngọc phản ứng trước tiên, chạy thẳng đến kéo hai tay của nàng ra.
Những người khác lúc này mới ùa lên, mang Nam Cung Xuân Yến đang tức giận đùng đùng, rời khỏi giường rồng.
“Các ngươi buông ra, ta phải bóp chết lão bất tử đó!” Nam Cung Xuân Yến trong cơn giận dữ, vẫn còn giãy dụa, nhưng chỉ phí công tốn sức mà thôi.
“Hoàng thượng…”
“Hoàng thượng…”
Ngoài những người đang ngăn cản Nam Cung Xuân Yến, còn lại tất cả đều vây quanh bên người Phượng Huyền, giúp hắn vỗ lưng xoa ngực.
Bởi vì thiếu không khí mà thở hổn hển không thôi, gương mặt hắn đã tím tái như gan lợn, nhưng lại tràn đầy vui vẻ.
Gạt qua những người che khuất tầm mắt, nhìn Nam Cung Xuân Yến tức giận đến mặt mày đều méo mó, hắn mở miệng thật rộng, tìm chút không khí – cười nói “Ha ha, trẫm vẫn thích nhìn… bộ dạng.. đanh đá này…ha ha..”
Lời nói còn chưa dứt, giống như lửa cháy đổ thêm dầu. Lửa giận của Nam Cung Xuân Yến còn chưa lắng xuống, liền bừng bừng bốc lên.
“Ha ha… cái đầu của ngươi, mau chết đi cho ta!” nàng liều lĩnh hét lớn.
“Trẫm lập tức… liền… đi ngay” Phượng Huyền nhìn nàng, trên mặt vẫn vui vẻ như cũ, chậm rãi nói, giống như bàn giao một sự việc bình thường lần cuối: “Xuân Yến, …nhi tử của trẫm… thiên hạ của trẫm, đều… giao cho ngươi…”
“Ta không cần!” Nam Cung Xuân Yến dường như ý thức được cái gì, thất thanh thét chói tai, trong lòng bỗng nhiên sụp đổ, mi mắt ảm đạm nặng nề rủ xuống.
Sau đó tiếng hô của thái giám lập tức bao phủ lấy nàng –