Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Quyển 1 - Chương 43: Nổi trận lôi đình



" Khốn kiếp! "

" Rùa rụt đầu!"

" Rùa rụt đầu!"

" Trứng thối!"

" Trứng thối!"

" Ngàn đao giết ngươi!"

" Ngàn...đao giết ngươi!

Tiếng nói theo lờ mờ không rõ ràng, cô bé ba tuổi đi đến góc gian phòng, kéo kéo vạt áo mẫu thân đang thong thả thưởng thức loại trà thượng hạng, vẻ mặt tò mò hỏi nhỏ:" Mẹ, cái gì gọi là ngàn đao giết ngươi?"

" Phụt!". Trà thơm trong miệng Nam Cung Xuân Hoa đành cống nạp cho mặt đất.

Kéo tay áo lên lau miệng, nàng hắng giọng, chậm rãi nói:"Tiểu yến tử tỷ tỷ, tỷ giận đến điên rồi phải không? Sao cả những lời lẽ trong lúc vợ chồng chửi nhau cũng dùng được?"

" Đúng vậy, ta điên rồi! Ta bị tên tiểu tử đó làm cho điên rồi!". Xuân Yến hổn hển la to, trong tiếng nói lanh lảnh còn kèm theo tiếng nghiến răng đầy phẫn nộ, hai tay nắm chặt tóc, nàng đang trong cơn giận lôi đình.

Nhìn về phía Xuân Yến đang phát điên, Xuân Hoa chỉ nhấp một ngụm trà, cười nhẹ nói: "Tiểu Yến à! Hãy bình tĩnh một chút. Con gái của muội vẫn còn ở đây, tỷ đừng dùng những lời lẽ thô tục này dạy hư nó".

" Hừ, ta chỉ nói mấy câu tầm thường, sao có thể so với lời nói và việc làm mẫu mực từ sớm đến tối của muội ba năm nay chứ?". Xuân Yến hừ nhẹ một tiếng, đi tới xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, nhìn cô bé tinh nghịch nháy mắt mấy cái bảo:" Bé con, con hãy nói xem có đúng không?".

" Ha ha..". Đang chui trong lòng mẫu thân, cô bé thuận tay lấy một miếng bánh đút vào miệng, vỗ vỗ mồm, cười khúc khích.

" Ôi!". Thật là hâm mộ cuộc sống thảnh thơi của bọn họ.

Xuân Yến thở dài một hơi, tiện tay đoạt chén trà trong tay Xuân Hoa, uống ừng ực, muốn xoa dịu cổ họng đau rát vì kêu la. Xuân Hoa hờ hững nhìn nàng, mặc kệ chén trà của mình bị cướp đi, yên lặng theo dõi phản ứng tiếp theo của nàng.

Giây tiếp theo, mặt mũi Xuân Yến nhăn lại, đem hết trà vừa mới uống phun ra, tức giận kêu lên:" Hứ! Trà khó uống như thế, còn nói là trà thơm thượng hạng ư? Lừa gạt quỷ! Tiểu nhị ---"

Xuân Hoa chợt đưa tay chặn nàng lại, chậm rãi nói:" Thái hậu nương nương, lưỡi của tỷ đã bị trà hiếm có hảo hạng trong cung làm cho kén chọn, đương nhiên sẽ chê loại trà mà mọi người xem như rất ngon rồi. Cho nên, thái hậu nương nương, xin người thương xót, đừng giận cá chém thớt, tội nghiệp cho tiểu nhị".

Xuân Yến muốn nói lại thôi, nhìn nàng một cái, cuối cùng cũng không gọi nữa, chỉ dùng sức đá chân bàn một cái, tức giận nói:" Thật là, người đang gặp xui xẻo, uống nước lã cũng đành phải im miệng, gần đây chuyện gì cũng không theo ý ta, buồn phiền chết được!"

Suy sụp ngồi xuống ghế, nàng lấy tay đập bàn, kích động nói:" Ta thật không hiểu! Muội nói xem, cô nương nhà người ta như hoa như ngọc, dáng người cũng là trong trăm dặm mới tìm được một, cởi ra gần như sạch trơn, đặt nằm ngay trước mặt hắn, nam nhân bình thường mà trông thấy, không phải việc đầu tiên là chảy nước bọt, tiếp đó cởi hết y phục, nhanh chóng nhào tới, phát sinh thú tính sao? Mất công ta còn tìm người xông hương tạo bối cảnh, tạo bầu không khí, mọi thứ sắp đặt vô cùng hoàn hảo, tại sao hắn lại không có phản ứng như nam nhân bình thường chứ? Rốt cục, hắn có phải là nam nhân hay không?"

"Chỉ có lý thuyết không có kinh nghiệm thực tiễn, làm sao tỷ biết xếp đặt thế nào mới tốt chứ?". Xuân Hoa bĩu môi, cười giễu.

" Ai nói ta không có kinh nghiệm thực tiễn?". Xuân Yến phản bác, đắc ý dào dạt:"Trước đó, ta đã tìm vài tên thị vệ nhiều lần làm thí nghiệm!".

" Hả?". Trên gương mặt xinh đẹp của Xuân Hoa hiện lên một tia sửng sốt:" Tỷ còn tìm người làm thí nghiệm ư?"

"Đương nhiên". Xuân Yến vẻ mặt bí ẩn bảo:" Nếu không, muội nói xem dựa vào cái gì mà hiện giờ tên tiểu tử kia lại vô cùng bất mãn với ta, hắn nên tuân theo ý nguyện của ta, cùng Hiền phi Đức phi làm thành một đống mới phải? Trước có cơ sở lý thuyết, lại thêm kinh nghiệm thực tiễn gom góp, ta lại nhiều lần tỉ mỉ điều chỉnh phương pháp, hiệu quả phải nhanh chóng đạt được mới đúng!"

"Dĩ nhiên, đối tượng của bọn họ không phải là Hiền phi, Đức phi, mà là cung nữ vốn đã hứa cho bọn họ". Dừng một chút, nàng bổ sung thêm.

" Woa, xem ra tỷ quyết tâm chỉ cho phép thành công chứ không được thất bại". Xuân Hoa thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, cười nói.

"Đây là điều hiển nhiên". Xuân Yến ngẩng đầu,vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới việc ấy lại làm nàng đau đầu, nụ cười tươi như hoa lập tức héo đi, Xuân Yến tức giận dậm chân một cái, bực dọc nói:" Nhưng mà, đối với người khác có hiệu quả thì ích lợi gì? Ta muốn chính là tên tiểu tử kia có phản ứng!"

" Có thể cho muội biết, vị..hòn đá nhỏ kia có phản ứng gì không giống nam nhân bình thường không?". Xuân Hoa tinh quái hỏi, đối với nàng, chuyện ngầm đấu đá của hai mẹ con trên danh nghĩa này chính là nguồn giải trí từ trước đến giờ.

Xuân Yến liếc nhìn nàng một cái, tức giận nói:" Đêm đầu tiên, hắn bảo căng thẳng, đọc sách rồi ngủ thiếp đi. Đêm thứ hai, hắn bảo không biết tại sao có hứng thú, nghiên cứu Xuân Cung đồ đến tận sáng hôm sau. Đêm thứ ba, ta không thể nhịn được nữa, tận mắt thấy người đem hắn và Đức phi đưa lên giường, nhưng hắn cũng thật tài tình, cả một đêm làm cá chết, đến cả đầu ngón tay người ta cũng không đụng đến. Đêm thứ tư, do mấy buổi tối trước không được ngon giấc, giữa trưa hắn than mệt, liền chui đầu lên giường ngủ say, sét đánh cũng không tỉnh, ngủ thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai vào triều mới tỉnh dậy. Đêm thứ năm, do nghỉ ngơi không đủ, nên nhìn hắn như mệt mỏi không có sức, lại gạt bỏ tân nương tử sang một bên.......Sau đó nữa, do bọn họ ăn mặc nhìn cũng xuyên thấu được, ngồi trên giường cả đêm, cô nương nhà người ta từ nhỏ đã được cưng chiều, làm sao có thể chịu được? Đức phi, Hiền phi đều nhiễm gió lạnh, nằm trên giường không dậy nổi, làm sao mà thị tẩm?.....Cuối cùng, ngay cả hai người ta dự định cho xuất cung: Xuân Hương cùng Viên Tú Ngọc, cũng đóng gói tốt lắm, thừa dịp đêm tối đưa lên giường của hắn, vậy mà hắn…Hắn dĩ nhiên...". Ngực nàng phập phồng không ngừng, có thể thấy được đang vô cùng tức giận.

" Hắn làm cái gì?"

" Hắn đi vào, mới nhìn lướt qua, liền đi ra, nói thẳng với ta: hắn, không, làm!". Xuân Yến nghiến răng nói.

" Hả? Không thể nào!. Xuân Hoa kích động, ném cô bé trong lòng xuống đất.

" Oa oa...". Cô bé nức nở, vừa mới mếu máo. Xuân Hoa đã cầm lấy một đĩa điểm tâm nhét vào trong lòng nó. Cô bé lập tức nín khóc, mỉm cười nhìn đĩa điểm tâm, ngồi xuống sàn ăn ngon lành.

" Tiểu tử kia nói, Quý phi là muội muội ruột thịt của ta, dựa theo vai vế mà nói thì nàng là dì của hắn. Hơn nữa, diện mạo của nàng cũng có tám phần giống ta, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn cảm thấy như nhìn thấy ta, cung kính còn không kịp, sao dám có dục vọng? Thử hỏi, một người làm con, sao có thể động thủ đối với mẫu thân?" Trong đôi mắt đẹp hừng hực lửa giận, Xuân Yến thét to:" Mẹ kiếp, nếu như trong lòng hắn mà có kính trọng ta, bây giờ lão nương chạy ngay ra đường lớn mà múa cột!"

" Phụt!" Nam Cung Xuân Hoa phì cười," Vậy Thục phi thì sao?"

" Lần này, lý do của hắn càng đầy đủ hơn". Xuân Yến ngẩng mặt lên, lạnh lùng nói tiếp:" Tiểu tử kia bảo, trước đây Nguyên Phi chỉ sinh một mình hắn, mà hắn lại nhỏ tuổi nhất trong các hoàng tử, công chúa. Do cách biệt nhiều tuổi nên bọn họ cũng không thân thiết lắm. Hắn luôn hy vọng có thêm một người muội muội, nên đối với Viên Tú Ngọc, hắn đã nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, trong suy nghĩ đã xem nàng như muội muội. Thử hỏi, làm ca ca sao có thể ra tay cho được? Đây không phải loạn luân sao?".

"Nói thật hay!". Xuân Hoa vỗ tay tán thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.