Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Quyển 4 - Chương 3: Một phong thơ của Lão hoàng đế



Edit: Lengkeng_Sophie

Thập lục hoàng nhi thân khải.

Phượng Dật Thập lục hoàng nhi của ta, từ biệt mấy năm, trên thư nói vậy ngươi đã bị Nam Cung thị nữ Xuân Yến độc hại lâu ngày.

Xin hỏi con ta, ngươi là nén xuống mấy lần xúc động, muốn lột da, rút gân, hủy dung nàng trăm vạn lần do không đủ nhẫn tâm?

Nhưng nàng này tính cách quỷ dị, quỷ kế đa đoan, làm người ta khó lòng phòng bị, vi phụ mấy lần ngã quỵ  trên tay nàng, ít có phần thắng. Nói vậy con ta cũng như thế. Đôi khi tự hỏi, trí tuệ của nàng hơn người, đôi khi như làm lương sư, như người bạn tốt, có lúc giương thương múa kiếm, lục đục với nhau, lại là sự vui vẻ nhất! Có nàng này ở bên, thì thân tâm khỏe mạnh, thường nở nụ cười, trường thọ trăm tuổi.

Vi phụ tại vị ba mươi năm, không có bạn thân thành thật với nhau, cô đơn kiết lập, cô độc sống quãng đời còn lại, thật là bi ai. Mẫu phi con khi còn trẻ thông minh, hoạt bát, trí tuệ hơn người, nhưng khí tiết tuổi già khó giữ được, tranh giành tình nhân, cáo mượn oai hùm, trẫm thật chán ghét. Lúc tuổi già bất ngờ gặp được nàng, vi phụ vui mừng quá đỗi, trăm phương nghìn kế đem lưu lại. Nàng này trời sanh tính lạnh nhạt, không lấy quyền mưu tư, không kết đảng doanh phái, không thị sủng mà kiêu, kì thực là chí bảo thiên kim khó cầu! Trẫm tín nhiệm, đem triều chính chắp tay đưa nàng cũng không lo lắng.

Đối nàng, vi phụ lại yêu vừa hận.

Yêu này cơ trí, diệu ngữ liên châu, quyết đoán mười phần, đối hướng sự cũng có giải thích độc đáo. Phàm gặp nan đề, cùng với nói chuyện với nhau, nhất thời hiểu ra. Nếu có nàng làm bạn bên mình quân vương, nhất là ổn định hậu cung, nhị là giải ta ưu sầu, tam là bài trừ cô tịch, cuộc đời này không lo gì nữa!

Hận là hận nàng nhanh mồm nhanh miệng, hơi có đắc tội, liền đau mắngthật  khó nghe, mỗi khi làm người ta xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không thể tự tự sát nhận lỗi.

Nàng này cá tính kiên cường, nếu là nam tử, so với cácquan viên cùng trong triều đình, làm vạn nhân cúi đầu nghe theo, cam tâm phục tùng. Tuy là nữ tử, nếu có thể phụ trợ đế vương, phụ trợ thành tựu một thế hệ nghiệp lớn.

Nữ tử này rất tốt, vi phụ tự nhiên sẽ không bỏ qua. Tư tâm thu chi, phong làm hoàng hậu, bổn ý cùng với long phượng điều hòa, này khăng khăng một mực. Nếu có nhi tử, tất nhiên sẽ thông minh tuyệt đỉnh, truyền ngôi cho, thành tựu một thế hệ phách nghiệp.

Nhưng đêm đại hôn, nàng này một cước đem trẫm đá xuống long sàn, rất chi nhục nhã, hết thảy thiết tưởng tốt đẹp hóa thành bọt nước.

Đêm hỉ, lại thành sỉ nhục to lớn của ta kiếp này, trẫm nuốt hận tới cửu tuyền cũng không thể quên.

Thù cha tử báo, còn đây là lẽ thường. Nếu trong lòng còn tồn một tia hiếu nghĩa, hoàng nhi ngươi trăm ngàn nhớ rõ bắt giữ nàng lại, đem sở tác sở vi, kể hết hoàn trả, lấy lại nam tử ta uy danh.

Năm đó vi phụ hướng này nhận lời, băng hà ngày đó là lúc nàng tự do, đây là kế tạm thích ứng. Nàng này là thiên cổ cực phẩm, ngàn năm một thuở, một khi bỏ qua, thương tiếc cả đời, có thể nào dễ dàng buông tay?

Ngày băng hà, trẫm thất hứa, hạ chỉ đem cường lưu, nhất định làm nàng giận dữ. Tục ngữ nói, phụ trái tử thường, nếu nàng trả thù ngươi, nhớ lấy phải chịu, hoàn toàn không thể chống cự, nếu không đó là tự mình chuốc lấy cực khổ. Còn đây là vi phụ thiết thân chi đau.

Ở chung một năm có thừa, đối phó nàng này, vi phụ rút ra kinh nghiệm giáo huấn chắc chắn, cho con ta tham khảo: Nàng này bỗng nhiên ăn nhuyễn, bỗng nhiên ăn cứng rắn, bỗng nhiên cứng mềm đều không ăn, nhớ rõ y theo tình huống chính mình đắn đo đúng mực. Nếu giữ được nàng, trăm ngàn nhớ rõ đến thái miếu, thắp hương tế bái, vi phụ tử ta cùng vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.