Thái Hậu Nhân Sinh

Chương 55: Tiền Triều Dậy Sóng



 "Chủ Tử, nữa tháng qua đi, Hoàng Thượng đã không đến Bích Tiêu Cung, càng không tuyên chủ tử làm bạn giá, nữa tháng nay, Hoàng Thượng đã tuyên La Tài Tử, Tình Lương Viện, Hoàng Tiểu Nghi thị tẩm, Dung Phi cũng được vài lần diện thánh, bên ngoài người bắt đầu có lời đồn không hay..." Bạch Thược đợi không người trong nội điện, mới dám ra tiếng nhắc nhở.

"Bạch Thược, ngươi ở trong cung này lâu như vậy, Đế vương đa tình càng là vô tình còn không hiểu sao? Một người nam nhân nếu có thể tin lời thổi gió bên tai, lảnh đạm bổn cung, như vậy còn có gì chờ đợi đâu?

Bổn cung quyết định vạch trần mặt xấu trong hậu cung, cũng chấp nhận được hậu quả, chỉ cần Hoàng Thượng không bị người lừa, sau thời gian vội vàng triều chính, trở lại hậu cung có thể an tâm nghỉ ngơi dưỡng sức, làm một cái tốt Đế Vương, như vậy đã đủ rồi, ai hầu hạ, ai thị tẩm có gì khác biệt đâu, hậu cung nữ nhân đều là của hoàng thượng, muốn ai hầu hạ ngay cả Hoàng hậu không thể ngăn cản, huống chi là một cái thiếp như ta".


Đối với Hoàng đế, hậu cung quá thông minh sẽ làm cho hắn nghỉ là ngươi có giả tâm, sợ một ngày nào đó nàng sẽ vương tay đến Tiền triều thẩm chí là chính sự, thời gian đầu Tỉnh Đế cảm thấy nàng quản tốt hậu cung làm người công chính, nhưng chỉ cần có người bên tai khen nàng quá lời, hắn sẽ nghi ngờ nàng.

Dung Phi hận nàng nhất định hiểu rõ như thế nào làm, nàng ta cũng đã thành công, bất quá chưa đến cuối cùng, chưa biết ai mới là người chiến thắng, nhưng nàng biết có lẽ người chiến thắng nhất trong hậu cung chính là Hoàng gia nam nhân.

"Tiền Triều mấy ngày nay dậy sống, đã có ba nhà bị xét nhà, lòng dân phẩn nộ, Tĩnh Thân Vương phụ tử sắp đến kinh thành, Hoàng Thượng đã căn dặn Hoàng hậu mở tiệc ăn mừng, đến lúc đó bổn cung sẽ được nhìn thấy Hoàng Thượng thôi, ngươi quản hảo đám cung nhân, bên ngoài có đồn đải thế nào, thì Bích Tiêu Cung cứ như ngày thường là được, cho dù bổn cung có chuyện gì, thì nhất định an bày các ngươi một cái tốt nơi đi".


Bọn họ theo nàng bao lâu không quan trọng, quan trọng là trung thành và tận tâm, nàng nhất định không để người của mình bị người chà đạp, trừ phi là kẻ phản bội.

"Dạ, chủ tử" Bạch Thược mắt đỏ hoe, nghẹn ngào đáp lại, nàng đã không theo nhầm chủ tử, đời này có tan xương nát thịt, cũng nhất định hầu hạ chủ tử thật tốt.

Ân Niệm Yên nằm trên ghế dựa nhắm mắt nghỉ tạm, thật chất là tìm Tiểu Bạch nói chuyện, còn hù hắn nhảy dựng, chút nữa mắng ra tiếng "Ân Niệm Yên... ngươi điên rồi sao? Lấy mạng mình ra đùa, vui lắm sao?"

"Phú Quý Trung Hiểm Cầu, nếu lần này có thể vượt qua kiếp nạn, vậy ngày sau nếu không có sủng, thì mẫu tử chúng ta vẫn đứng vửng ở hậu cung này, huống chi ta tin tưởng dược của thương thành, lọ giải dược kia nên dùng tới rồi" nàng biết gia yến nhất định sẽ ra chuyện, không phải độc dược thì cũng là đao kiếm vô tình, chịu đau đớn một lần, cả đời an ổn, như vậy có lời không phải sao.


"Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, thương Thành đồ là thứ tốt nhưng chưa chắc đã cứu mạng ngươi trong lúc đao kiếm xuyên qua, ngươi có biết chỉ cần ngươi chết, ta sẽ bị mạc sát lần thứ hai, đồng nghỉa với việc ta phải bắt đầu lại từ một tên vô dụng thấp hèn nhất không? Muốn ngồi lại vị trí bán hàng cho Thương Thành còn phải đợi vài kiếp người, ngươi tàn nhẫn với bản thân liền thôi, tại sao phải lôi ta vào a...."

Thật là tức chết hắn, trước đây ký chủ ngu xuẩn liền thôi, hiện tạ Ân Niệm Yên còn điên hơn, chưa ai hại mình, liền tự mình tìm đến cái chết, ngu xuẩn nữ nhân a...

"Ta đã quyết định, ngươi nhìn xem ngoài giải dược ra thì còn có thứ gì bảo mạng không, nhưng đừng quá lộ liễu, Tỉnh Đế thông minh đâu, hắn càng ngày càng khó đoán, ai...."

Tiểu Bạch tức muốn mạng, nữ nhân kia thật điên rồi, nhưng ngoài nói ra thì hắn không thể làm được gì, hắn hiện tại muốn biến thân thành người, đánh cho nữ nhân ngu xuẩn kia một trận nhừ tử, quăng nàng ta xuống suối nước kia để nàng ta tỉnh ra, một đời người vài chục năm dài lắm sao?
"Chửi thầm xong rồi thì tìm dược đi, năm ngày sau chính là gia yến, ngươi nhất định phải nghỉ cách biết không? Chúng ta là một thể, cùng sống chết có nhau..."

"Câm miệng, thể cái gấm, ta chỉ là cấp trung không có cái gì hộ giáp, muốn mua cũng không được, chỉ có thể trước uống dược tăng cường thân thể, mua thêm trị thương dược, chuẩn bị trước là vừa, người đã mua rất nhiều trị thương dược, chỉ cần mua một viên cường thân kiện thể là được, một lọ năm viên, ba vạn lượng, ta đã giúp ngươi mua rồi, uống hay không tùy người, còn nữa nếu ngươi thật sự không hảo, ta sẽ dùng bạc của ngươi mua cứu mạng dược, một viên năm mươi vạn lượng, ngươi có vừa đủ, đi đi... nhìn ngươi ta thấy phiền".

Hắn đang muốn thăng cấp, nhưng hiện tại phải đợi Ân Niệm Yên Bình an khỏe mạnh mới được, sợ là thăng cấp chưa xong lại phải bị mạc sát đi.
Ân Niệm Yên cảm thấy hắn tức giận giọng nói càng thêm quyến rủ a, nhưng nàng không dám nói ra miệng, sợ hắn tức giận quá sức treo máy, vậy nàng thật sự gập nguy hiểm rồi.

Thiên Ân Điện không khí lạnh lẽo đáng sợ, Dương Trung chỉ hận không ngất đi lúc này, Hoàng Thượng tịch thu nhiều tiền tài châu báo đến nổi tràn đầy quốc khố, còn tìm ra được nơi cất dấu một số lượng vàng bạc lớn của Tĩnh Thân Vương đám người, nhưng Hoàng Thượng trên mặt vẫn chưa hết lạnh lẻo.

"Hậu cung thế nào?".

Hoàng Thượng đang hỏi Ngọc Quý Phi đi, nhưng hắn không dám nói trắng ra "hồi Hoàng Thượng, hậu cung an phận không có chuyện thị phi, ngày ngày đúng giờ thỉnh an Hoàng hậu nương nương, chủ tử được phân đi hầu bệnh Thái Hậu đều làm rất tốt, chỉ có đều Thái Hậu không muốn nhìn thấy Dung Phi cùng Tần Tiệp Dư, nên Hoàng Hậu để Ngọc Quý Phi cùng Khánh Quý Phi thay thế, thời gian hầu bệnh của hai vị Quý Phi nhiều hơn, trở lại còn phải chăm sóc Hoàng Tử, Công chúa nên có phần mệt mỏi" Dương trung thầm nghỉ như vậy hảo đi?
Tỉnh Đế không lên tiếng, hắn không biết mình bị làm sao vậy, nghe lời khen của Dung Phi xong liền nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng hắn lại không thể hạ quyết tâm lạnh nhạt, thẩm chí là đưa nàng đi Hoàng Viên, để phòng cho sau này.

Ân Bách Điền về đến phủ đi vào thư phòng ngồi một mình lấy ra lá thư của nữ nhi, hơ trên lửa, đọc nhanh như chớp, sau đó đốt đi, hắn ngồi trầm ngâm nhớ lại lời nữ nhi nói, tâm đau đớn phi thường, nữ nhi trong cung có bao nhiêu khổ a... hiện tại lấy mạng ra để bảo đảm cho cả Ân gia, hắn thì cái gì cũng không làm được.

Ân Minh Tân gỏ cửa, không lâu sau nghe được 'vào đi' hai chữ này, hắn bước vào chưa kịp nói gì thì gập được phụ thân đỏ hoe đôi mắt "Cha, có chuyện gì sao?"

"Chúng ta không thể giúp được, chỉ hy vọng ông trời nhìn lại những chuyện tốt mà muội muội ngươi làm, giúp Niệm Nhi vượt qua kiếp nạn, chuyện này cũng đừng nói cho nương ngươi sớm, hy vọng sẽ không quá xấu".
"Nhi tử đã biết, lúc nảy trên đường nhi tử thấy Ngũ Quân đô thống chở hơn trăm giương đồ vào Hoàng Cung, sợ là phản tặc vàng bạc châu báo đi, thời gian tới Kinh Thành sợ là không yên ổn" Nghe chuyện liên quan đến muội muội hắn tâm còn khó chịu hơn cả hắn Cha, nhưng chuyện liên quan hậu cung, Ân gia không có cách nào.

Ở một nơi xa Tĩnh Thân Vương nghe nói nơi cất dấu vàng bạc đã bị phát hiện, tắc cả đã vào hoàng cung, liền phun ra một ngụm huyết "Khúc Tông... nếu ngươi đã đưa hết vào Hoàng Cung, vậy ta sẽ vào đó dùng đi".

"Phu Vương..." hắn muốn gϊếŧ vua sao? Chuyện này nếu thành công, sợ là Thanh danh hao tổn không còn, khó mà phục chúng.

"Không liều một lần, Tĩnh Thân Vương Phủ một người cũng không thể tồn tại, hai cái đệ đệ của ngươi bệnh chết, ngươi tin sao? Vị Hoàng đế kia tâm tàn nhẫn đâu, Đế vị vốn là của bổn vương, là do Thánh Mẩu Hoàng Thái Hậu giúp hắn đoạt đi, chỉ cần bổn vương ngồi lên đến vị, sẽ đem mẫu tử bọn họ đốt thành cho.....
Ngươi đi chuẩn bị đi, nhất định phải cẩn thận, một lần liền trúng đích, cho dù không chết tức khắc, cũng phải bị giày vò một thời gian, hắn nên niếm thử cảm giác đau khổ của bổn vương năm xưa".

"Dạ, Phụ Vương" Tĩnh Thân Vương Thế Tử biết rõ lần này vào cung lành ít giữ nhiều, nếu không liều một lần sợ là cả đời sống cảnh giam cầm, chi bằng lợi dụng lúc Tiền Triều bất mãn, tìm kiếm đồng minh, lật đổ Tỉnh Đế, đăng cơ Đế vị, như vậy mới là cách tốt nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.