Thái Hậu Nhân Sinh

Chương 59: Thái Hậu Dần Tốt Lên



Vết thương trên vai của Ân Niệm Yên kéo da non rất mau, công lớn nhất là thuốc của thương thành, Diêu Ngự Y cuối cùng nhịn không được ra tiếng hỏi dược mua từ đâu, Cẩm Họa cũng không dấu diếm nói "dược mua từ nhiều nơi khác nhau, năm xưa Hoàng Quý Phi cùng lão gia nhà ta đi nhậm chức, trên đường đi có nhiều đường núi, gập nhiều hộ miền núi đi hái dược bán, cô nương ngồi trong kiệu nghe Đại gia hỏi chuyện mới biết hái dược đã khổ, bán cho tiệm thuốc còn bị ép giá.

Hoàng Quý Phi liền thu mua số dược đó, trong phủ người nhiều, cảm mạo là phải có, nên mấy thức dược đó là cần thiết, còn giúp đỡ được mấy người kia có thêm bạc mua thứ cần thiết trong nhà.

Mấy loại Linh chi, nhân sâm... đều mua từ những người đó, còn cao trị thương cùng trị sẹo thì mua ở nhiều tiệm thuốc các nơi đi qua, phu nhân lấy những thứ tốt nhất cho Hoàng Quý Phi làm của hồi môn".


"Thì ra là vậy, lão phu tưởng sau này về hưu sẽ giống như Tần lão thái y, đi khắp nơi du lịch, tìm hiểu thêm nhiều thứ tốt cho nghề y của mình" hắn trước nay đều tin tưởng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

"Đúng vậy, thế giới bên ngoài rộng lớn đâu, Diêu Ngự Y cứ tự tiện, ta đi thu xếp cho chủ tử trở lại Bích Tiêu Cung" Cẩm Họa hành lễ chậm rải rời đi.

Tỉnh Đế cảm thấy không quá quen khi Ân Niệm Yên rời đi, nhưng vết thương đã tốt, còn ăn vạ nơi này thì đám ngự xử kia lại bắt tay vào việc dâng tấu can dáng gì đó, ai... Đế Vương cũng không tự do a...

"Bích Tiêu Cung ba chữ này cảm thấy rất mới mẽ, chữ viết mạnh mẻ có lực, lại mang ẩn ý sủng nịnh bên trong, không biết vị lang quân nào viết tặng thần thiếp đây, thật làm cho người ta cảm động" hình như là nàng chiêu chọc Tiểu Bạch quen miệng thì phải, nói xong mới nhớ đến mình đang ở đâu, như vậy không được, nàng không nên quên mất đây là đâu.


"Chỉ cần giai nhân thích, Tiểu sinh lấy làm vinh hạnh" Tỉnh Đế lại nghỉ khác, cùng Niệm Nhi ve vãn đánh yêu, nói lời đường mật rất thú vị.

"Tiểu Sinh? Hoàng Thượng lại chọc thần thiếp cười a... như vậy không tốt chút nào, thần thiếp có chút không quen...".

Bước vào Bích Tiêu Cung, Đại Hoàng Tử cùng cung nhân nhóm cung kính quỳ trước sân "Tham kiến Phụ Hoàng, Hoàng Thượng... Cung nghênh Mẫu phi, Hoàng Quý Phi bình an trở về, Mẫu Phi, Hoàng Quý Phi vạn phúc kim an, phúc thọ trường tồn".

"Đứng lên đi, cung nhân trên dưới thưởng ba tháng nguyệt bạc, thêm hai bộ y phục mùa đông".

"Đa tạ Hoàng Thượng, Hoàng Quý Phi nương nương".

Tỉnh Đế cùng Ân Niệm Yên bước vào trong tẩm điện, tắc cả đã hoàn toàn thay đổi, bên trong tựa như tân phòng, màu đỏ rực còn có đầy đủ đèn nến cùng long nhã hạt sen "Hoàng Thượng... đây chính là tiêu phòng, chỉ có hoàng hậu mới có, người làm như vậy sợ là Hoàng hậu bị người bàn tán sau lưng a".


"Không cần lo lắng, trẫm đã hạ lệnh phong thưởng cho Hoàng hậu cùng Khánh Quý Phi, trẫm không thể cho nàng một cái long trọng hôn lễ, Tiêu Phòng này nếu còn không làm được, thì ngồi vào Đế vị còn có ý nghĩa gì? An tâm mà dùng, ai dám nói nàng không phải, trẫm nhất định trị tội hắn thật nặng".

"Đa tạ Hoàng Thượng" tin lời đàn ông, chi bằng tin vào bạc cùng địa vị vẫn tốt hơn.

"Niệm Nhi nghỉ tạm đi, trẫm đi xử lý chuyện còn lại, tối đến cùng nàng dùng thiện" Giang nam một án nên có quyết định, quan viên các nơi cần người thay thế, năm nay nên đều động quan viên sớm hơn, mới an dân chúng tâm được, còn có biển cảnh nhóm người La Quốc kia, thật không biết sống chết.

Tỉnh Đế đi chưa lâu thì Đức Phi, Hinh Tiệp Dư, Hoàng Tiểu Nghi đến thăm hỏi, bốn người ngồi lại nói chuyện phiếm, không lâu sau liền nói đến bên ngoài sự "Muội nghe nói Phù Quốc bị La Quốc ức hiếp đã lâu, hiện tại không còn chịu nổi nên đầu hàng Đại Hưng ta, muốn làm nước phụ thuộc, còn đưa Trưởng công chúa đến hầu hạ Hoàng Thượng, chỉ mong được an bình, không chịu nước khác hàng năm ức hiếp, nhưng Hoàng Thượng chưa trả lời.
Còn có Hoàng Thượng quyết tâm xuất binh đánh La Quốc, Đầu tháng trước La Quốc cho người cướp bốc ở biên cảnh, khiêu khích tính nhẫn nại của chúng ta, sợ là sẽ có một trận đánh lâu dài đi".

"Biên quan chuyện chúng ta không nên quan tâm, Hoàng Thượng sẽ có định đoạt, bất quá Phù Quốc công chúa sợ là sẽ vào cung vì phi, hậu cung càng náo nhiệt thì càng nguy hiểm, các muội cẩn thận chút đi".

"Hoàng Quý Phi nói phải, muội từng vô tình nghe được một chuyện ở Phúc Thọ Cung, nhưng không có chứ cớ, không biết có nên nói ra không?"

"Hoàng Tiểu Nghi khi nào rào trước đoán sau như vậy, bổn cung không ngại, ngươi cứ nói ra đi" Đức Phi biết Hoàng Tiểu Nghi ngại nàng mặt mũi, nhưng nàng đã quyết định nhận ân tình của Ân Niệm Yên thì sẽ không thay đổi hay hối hận.

"Là Uông Quý Nhân trước mặt Thái Hậu nói ba vị tỷ tỷ không phải, đặc biệt là Hoàng Quý Phi cùng Đức Phi tỷ tỷ, Hoàng Quý Phi cố tình dành trước thị vệ cứu giá mới có vinh sủng như vậy, còn Đức Phi vì ngồi lên Đức Phi chi vị mà không nhớ đến Thái Hậu dìu dắt, còn nói Vạn Nhị lão gia cùng Phu nhân một lòng muốn phân ra, nên mới làm cho Vạn Hầu Phủ gà bay chó sủa, cuối cùng phải phân tam xẻ bảy, còn Hinh Tiệp Dư âm thầm làm chuyện xấu giúp hai vị tỷ tỷ trừ đi đối thủ, bên ngoài thì an phận, nên không ai chú ý đến, người như vậy mới dễ dàng đắt thủ.
Lúc đó muội đứng sau bức bình phong, nhìn thấy không rõ sắc mặt Thái Hậu, nhưng muội có vài phần nắm chắc, Thái hậu thật sự tin tưởng lời của Uông Quý Nhân nói".

Ân Niệm Yên nghe xong không có gì cảm tưởng, nữ nhân quyến rủ Nhi tử mình thì ai thích được? nàng hiểu cảm giác đó, nhưng đây là hậu cung, nếu không có sủng ái của Đế Vương thì làm sao sống được lâu dài? mỗi người có lý do của mình, phải xem ai có bản lĩnh hơn thôi.

"Hinh muội muội cẩn thận hơn mới được, có người muốn đoạn đi bổn cung người, muội yếu nhất trong bốn người chúng ta, Hoàng Tiểu Nghi cũng giống nhau, không sợ bị người oan uổng, chỉ sợ dứt khoát tiển muội đi, thì chúng ta không kéo muội trở về được rồi".

"Hoàng Quý Phi nói đúng, mùa đông đường trơn, tốt nhất là không nên ra ngoài một mình, đặc biệt là đừng đi gần hồ nước, thức ăn cũng phải cẩn thận kiểm tra, còn Uông Quý Nhân nên có nơi khác tốt hơn để đi rồi, ta từng tiếp súc gần với nàng ta, dã tâm không nhỏ đâu, từng viết vài lần thư cho người nhà, ra vài cái kế sách giúp Hoàng Thượng, bị ám vệ theo dõi đâu, sợ là nàng ta có gì đó khả nghi nên Hoàng thượng cần điều tra, không thể động thủ".
"Vậy chúng ta cứ chờ xem đi, chút nữa cùng nhau đi thỉnh an Hoàng hậu cùng Thái Hậu đi, nếu Thái Hậu đã tốt lên từng ngày, năm sau có thể tuyển tú, có thể tự mình chọn vài người hợp ý hầu hạ rồi".

"Tốt, chúng ta đi thôi, đi sớm về sớm, tỷ tỷ còn nghỉ ngơi, vừa mới tốt lên, không nên quá lao lực" Đức Phi trong lòng rất muốn Thái Hậu cứ như vậy nằm đó, nhưng nàng không cách nào làm được, Phúc Thọ Cung quá nhiều người nhìn.

Hoàng Hậu nghe bốn người đến thỉnh an có chút giật mình, nhưng biết được Ân Niệm Yên vốn muốn thỉnh an nàng, gập phải ba người Đức phi đến thăm hỏi, sau đó cùng nhau đến, như vậy mới bình thường sao.

"Vết thương vừa khỏi, muội không nghỉ thêm vài ngày, đến đây làm gì? Đụng phải vết thương xem muội chịu đau thêm vài ngày đi".

"Đã tốt hơn rất nhiều, thần thiếp nếu còn mượn cớ không đến thỉnh an, sợ là có người học theo, Hoàng hậu nương nương khó làm, là thần thiếp tội lỗi rồi" Hoàng Hậu có rộng lượng thế nào, thì cũng có giới hạn, thân là thiếp thất nên cung kính có thêm, như vậy mới an được tâm của Hoàng hậu, đương nhiên nếu Hoàng hậu có tâm không dung được nàng, thì cũng đừng trách Ân Niệm Yên nàng mạnh tay.
"Muội có tâm, bên ngoài trời lạnh, các muội nên trở lại đi, quá trễ đường khó đi".

"Chúng Thần thiếp cáo lui".

Bốn người đi một chuyến Phúc Thọ Cung, lần nầy Thái Hậu nói không muốn gập, kêu các nàng trở lại cung, Uông Quý Nhân cười nói "Hoàng Quý Phi xin đừng buồn, Thái Hậu thật lòng thích ngài, chỉ là có chút mệt mỏi thôi".

"Uông Quý Nhân có biết Hoàng Quý Phi là cái gì địa vị không?" Ân Niệm Yên cười như không cười hỏi, nhìn Uông Quý Nhân mặt nan kham, nàng tiếp tục nói "muốn nịnh bợ lại không biết người nào mới có khả năng giúp mình, một chút tài mọn kia còn hy vọng huynh đệ nhà mình nổi bật? lời nói hành động của ngươi trong mắt bổn cung cùng người khác chỉ là trò hề thôi, ngươi cảm thấy mình sống ẩn nhẫn sẽ có một ngày bay lên cành cao? Đợi biểu muội mình vào cung sinh hoàng tử thì hai người các ngươi có thể tính toán cho tương lai? ngươi quá xem thường hậu cung rồi".
Uông Quý Nhân bị nói đến mặt không còn giọt máu nào, nhìn hướng Hoàng Quý Phi bốn người đi, nàng không cảm nhận được mình còn hơi ấm không, cảm giác này tựa như nàng bị cở sạch trước mặt mọi người, thảo nào Hoàng thượng không chút hứng thú với tài năng thơ từ ca phú của mình, thì ra hoàng thượng không tin đó là nàng tự mình nghỉ ra, nếu vậy những thứ được đưa lên cho Hoàng Thượng cũng không có gì đặc biệt, sợ là còn bị người theo dõi đi.

Uông Quý Nhân cố về đến Trinh Bảo Các liền ngã bệnh, phi tần nhóm nghe tin chỉ mắng một câu 'vô dụng'.

"Bổn cung còn tưởng nàng ta tâm tư sâu đến đâu đi, không nghỉ tới lại vô dụng như vậy, chỉ vài câu của Hoàng Quý Phi liền ngã xuống, thật tốn công bổn cung nâng đỡ nàng ta, xem ra phải đợi đến năm sao tuyển vài người hợp ý rồi" Dung Phi khính thường nói.
"Dung tỷ tỷ nói đúng, hậu cung quá ít người nên có thêm tân nhân rồi, không biết Xuân Tiết sắp tới Hoàng Thượng có phong thưởng cho ai không? Đức Phi quản Hoa Diên Cung quá nghiêm khắc, muội sắp thở không nổi với cô ta rồi, sáng nào cũng dậy sớm thỉnh an cô ta, mới đi Phương Tê Cung bên kia, thật làm lòng người khó chịu".

Liên Quý Tần tự nhận mình có Tam Hoàng Tử, luôn tự xem mình cao nhất đẳng, hiện tại lại bị có Tứ Hoàng Tử Đức Phi ngồi lên đầu, làm sao có thể cam tâm?

"Đợi gần đến đó, bổn cung sẽ tự mình nói giúp muội" Dung Phi không phải là có lòng tốt gì, cho dù Tứ Hoàng tử ốm yếu, còn có nhiều vết thẹo trên người, nhưng cũng là một hoàng tử, nên lợi dụng thì nàng nhất định không bỏ qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.