Khánh Quý Phi biết tin liền cho người chuẩn bị lễ đưa qua, Hoàng Tiệp Dư, Hinh Tiệp Dư đều như thế, nếu Hoàng Thượng mời Ân Gia người vào cung, có nghĩa là chỉ muốn cùng Hoàng Quý Phi ăn bữa cơm riêng, các nàng nên biết đều tránh đi.
Tri Họa tươi cười đầy mặt, dẫn Sở thị vào nội điện "Chủ Tử, Ân Phu Nhân đến nhìn ngài".
Ân Niệm Yên đang chuẩn bị cùng hai đứa nhỏ dùng cơm, nghe Tri Họa nói nàng đứng hình vài giây, kế tiếp cười lên "Nương đến rồi, như vậy thật tốt a... thật lâu không cùng nương dùng cơm chung".
"Hoàng Quý Phi kim an, Hai vị Hoàng Tử kim an, Niệm Nhi còn hảo?" trước quân thần lễ, sau mới là mẫu thân quan tâm nữ nhi thân mình.
"Tốt đâu, lần này không thai nghén, ngủ nhiều hơn, dễ dàng mệt mỏi hơn".
Đại Hoàng Tử cùng Ngũ Hoàng Tử đứng lên chào hỏi "Bà Ngoại..."
"Ngoan, Khang Nhi cùng Tiểu Ngũ đã lớn thế này rồi, đến cho bà ngoại nhìn xem...."
Sở thị đến làm cho Bích Tiêu Cung không khí càng thêm vui mừng, Ân Niệm Yên biết được là Tỉnh Đế sắp đặt chỉ cười không nói, tắc cả thuận theo tự nhiên đi thôi.
Tỉnh Đế nghe Ân Bách Điền báo lại tân hạt thóc thử nghiệm, sản lượng cao không thua gì lúa nước, nếu chăm sóc tốt, phân bón đầy đủ, sản lượng sẽ cao hơn lúa nước còn không kén chọn địa hình, chỉ cần không quá hạn sẽ trồng được, hắn tâm càng vui mừng.
"Ha ha ha... tốt... rất tốt... nếu thật thành công, Đại Hưng con dân sẽ không sợ đói, Ân ái khánh công thật không nhỏ... ha ha ha...."
"Thần không dám kể công, Thần là mệnh quan triều đình, có trách nhiệm giúp bá tánh ăn no mặc ấm, giúp Hoàng Thượng phân ưu, cũng là hoàn thành tâm nguyện của tiên mẫu".
Nhận được tân hạt giống từ nữ nhi, Ân gia âm thầm gieo hạt, vụ đầu tiên thử ở nhị đẳng ruộng cạn, sản lượng không tồi, lựa hạt tốt nhất làm giống cho vụ tiếp theo, quả thật không làm người thất vọng, đều trồng được ở ba nơi khác nhau, nơi khô cần ít nước thì sản lượng thấp hơn nhưng lại cao hơn hạt kê, hạt cao lương, hương vị lại dễ ăn hơn rất nhiều.
"Ân ái khanh quá khiêm tốn đi, hôm nay ở lại cùng trẫm dùng cơm, thử xem Âm tam công tử tân nhưỡng rượu mùi vị thế nào... đi thôi". Quân thần hai người một trước một sau hướng Bích Tiêu Cung đi.
"Hoàng Thượng giá lâm..."
"Tham kiến Hoàng Thượng, Phụ Hoàng".
Tỉnh Đế nhanh tay đỡ Ân Niệm Yên "Bụng lớn như vậy còn hành lễ làm gì, sao này miễn Hoàng Quý Phi hành lễ" kế tiếp nói "Đứng lên hết đi, hôm nay cùng nhau dùng bữa cơm, không cần quá đa lễ".
"Tạ Hoàng Thượng" Ân Bách Điền phu thê nhìn Tỉnh Đế cùng nữ nhi như vậy sống vậy chung, tâm buông lỏng vài phần, chỉ cần Ân gia không phạm vài đại tội, Niệm Nhi vị trí không ai có thể thay thế được.
Ân Niệm Yên biết Tỉnh Đế nhường một bước, nàng nên thuận theo, hắn dù sao cũng là Đế Vương, mặt mũi rất quan trọng, trước mặt người ngoài bị nàng hạ mặt mũi, chính là tự tìm đường chết đi.
"Hoàng Thượng ngồi đi, Thần thiếp gọi người chuẩn bị Nồi lẩu, Nhưng Tiểu Huy Tử đến báo Hoàng Thượng cho Ngự Thiện Chuẩn bị món ăn, thần thiếp đành chuyển thành món canh, người uống một chén ấm áp".
Tỉnh Đế suиɠ sướиɠ cười lớn "Ha ha ha.... Được, đã lâu Trẫm chưa uống canh, Ân ái khanh cùng Phu nhân cũng uống một chén đi, Tiểu Ngũ đến đây cùng Phụ Hoàng ngồi".
"Dạ, Phụ Hoàng" giọng non nớt vàng lên, Ngũ Hoàng Tử tự mình xuống ghé, đi nhanh đến Tỉnh Đế bên cạnh ngồi xuống "Phụ Hoàng mau uống canh đi, là Mẫu Phi tự mình nhìn người nấu, còn chỉ điểm như thế nào nấu, bỏ thứ gì vào, sợ không hợp khẩu vị của phụ hoàng a...".
Gần hai tuổi Tiểu Ngũ thông minh dị thường, hắn rất biết nhìn sắc mặt người khác, được Ân Niệm Yên dạy dỗ, nên hắn biết rõ thứ nào nên dấu đi, cái gì nên nói ra, đây cũng là công lao của Thương Thành dược phẩm a.
Nghe tiểu nhi tử nói, Tỉnh Đế cười càng thêm vui vẻ, cầm lên chén canh uống, Ân Bách Điền cùng Sở thị cầm theo, một nhà vui vẻ uống canh, Đại Hoàng Tử cảm thấy thật ấm áp, nghỉ tới hai cái khác hoàng đệ đang ngày đêm đọc sách, chỉ hy vọng được Phụ Hoàng cùng Thần tử nhóm chú ý tới, thật quá tham vọng đi.
"Bụng càng lúc càng lớn, Niệm Nhi đừng quá vất vả, muốn ăn thứ gì gọi người đến Ngự Thiện Phòng lấy là được, đừng bỏ đói hai đứa nhỏ".
"Ân, Thần thiếp đã biết, Hoàng Thượng cầm đũa ăn thôi".
Ân Bách Điền tâm vui mừng, rất lâu không cùng nữ nhi ngồi ăn bữa cơm, cho dù có Hoàng Thượng ở đây, cũng không làm hăn bớt vui mừng lại, hắn không tự chủ uống thêm vài ly, ừm... tên nhóc kia ủ rượu quả thật không tồi.
"Cha đừng uống quá nhiều, tuổi ngươi không nhỏ nữa" nàng biết Ân Bách Điền trong lòng vui sướng, nhưng uống quá nhiều, ngự tiền thất lễ sẽ bị đám ngự sử kia tấu hết bổn này đến bổn khác đi.
"Hôm nay là nàng Sinh Thần, Ân ái khanh uống nhiều vài ly không sao, đến Trẫm cùng ngươi uống cạn, Rượu này trong suốt như nước, uống vào hương thơm nhè nhẹ lên mũi, cay chát đầu lưỡi lại mang theo vị ngọt thâm túy, rượu ngon... rượu ngon a.... xem ra giấc mộng Hoàng Thương của Tam công tử sắp đạc được rồi".
"Hoàng Thượng chớ có khen hắn, cả ngày đấm mình trong phòng nấu rượu, trở lại phủ lại nhào vào thư phòng, cả ngày không thấy bóng dáng đâu, nếu biết được Hoàng Thượng khen tặng, không biết còn hăng hái đến đâu nữa a...".
"Ân khanh quá khó khăn với nhi tử rồi, đến... uống thêm một ly, khó có được rượu ngon như vậy...."
Quân thần hai người uống hết một bình rượu, Ân Niệm Yên cho người cất mấy bình còn lại, sau bữa cơm khách chủ tẫn hoan, Ân gia phu thê rời cung, trên mặt không dấu được vui mừng, đặt biệc là Ân Bách Điền, miệng cười không ngậm miệng lại được.
Đến cửa cung gập được Lâm gia nữ quyến, hai nhóm người gập nhau, Ân Bách Điền hừ lạnh đỡ Sở thị lên xe rời đi, hắn còn nhớ rõ lúc đến Lâm gia đón Niệm Nhi, lúc đó bọn họ có bao nhiêu tàn nhẫn cùng chán ghét, có bao nhiêu khinh người quá đáng, hắn còn nhớ đâu.
Lâm lão phu nhân nén tức giận, nàng đưa cho Thái dám dẫn đường một nén bạc hỏi "Không biết hai vị kia vào cung là có chuyện gì?".
"Lão Phu nhân xin đừng hỏi chuyện của quý nhân, trong cung quy cũ nhiều, sợ là cả ta cùng ngày đều gập rắc rối a, bất quá chuyện này cũng không có gì hệ trọng, nói cho ngày cũng không sao, Là Hoàng Thượng tuyên Ân Đại Nhân phu thê đến cùng dùng thiện, có thể là Hoàng Quý Phi nương nương nhớ phụ mẫu đi, người còn mang long thai, Hoàng Thượng ban ân cũng là bình thường".
Tiểu Thái giám được người chỉ điểm, nếu Lâm gia nữ quyến muốn biết thì cứ nói, dù sao phải làm cho bọn họ tâm khó chịu liền thành.
Lâm lão phu nhân cùng Lâm An Bá phu nhân tâm khó chịu lên, rõ ràng Ân Niệm Yên là Lâm gia loại, hiện tại Ân gia được ban ân, Lâm gia ngược lại cái gì cũng không có, tắc cả cũng tại Lão Nhị một nhà, nàng không nên dung túng thiếp thất lấn áp mấy cái con dâu a.
Tỉnh Đế cùng hai cái nhi tử chơi đùa, đặc biệt là Tiểu Ngũ, hắn thông minh làm cho Tỉnh Đế cười lớn vài lần, nếu không phải Niệm Nhi không đồng ý, hắn trực tiếp đem hai đứa nhỏ đến Thiên Ân Điện tự mình dạy dỗ, dù sao Tiểu Ngũ cũng là người thừa kế hắn đã chọn, tự mình dạy dỗ mới có thành tựu sao.
"Hắn còn nhỏ, Hoàng Thượng đừng làm con trẻ mất đi tuổi thơ, cho dù có thông tuệ thì hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi, thời gian còn dài đâu, cứ để bọn nhỏ tự mình phát huy đi" Tỉnh Đế còn trẻ tuổi, thân thể cường tráng, lập trữ quân là không cần thiết.
Tỉnh Đế không đồng ý kiến với Ân Niệm Yên, nhưng không muốn cùng nàng nóng mặt, thôi cùng nữ nhân tranh cãi thật không ý nghĩa "Thôi đợi hắn lớn chút cũng không sao, thông tuệ người, học một hiểu mười, trẫm nhi tử sao? Chính là người như vậy".
Ân Niệm Yên bực mình liếc hắn một cái, thật là mèo khen mèo dài đuôi, nhà mình nhi tử chính là tốt nhất "Đã trễ rồi, phụ tử ba người nên nghỉ sớm đi".
Tiểu Ngũ nhìn Tỉnh Đế, hai mắt long lanh, dùng giọng điệu không thể ngọt ngào hơn hỏi "Lần sao Tiểu Ngũ tìn Phụ Hoàng chơi được không? Tiểu Ngũ nhớ Phụ Hoàng a".
"Được, sao lại không được, nếu nhớ thì gọi Đại Hoàng huynh ngươi đi cùng, hiện tại cùng nhũ mẫu đi ngủ đi, ngoan".
"Đa tạ Phụ Hoàng" Đại Hoàng Tử tiến lên ôm đệ đệ, hai người hướng Tỉnh Đế cùng Ân Niệm Yên hành lễ "Nhi thần cáo lui".
Tẩm điện còn lại Tỉnh Đế hai người, không khí yên tỉnh lại, thật lòng nàng cũng không biết nói gì, khoảng cách giữa hai người quá lớn, trên vai nàng còn Ân gia cùng hài tử, nàng không thể giống như các cập đôi vợ chồng giận hờn như hiện đại được, nàng chỉ có thể ép buộc bản thân nhẫn nhịn, chiều theo ý Tỉnh Đế, nơi này chính là cổ đại, là nơi nam nhân cầm quyền, nàng chỉ là một cái nhỏ bé phi tần mà thôi.
Tỉnh Đế nhìn Ân Niệm Yên hồi lâu, thấy nàng không có ý cùng hắn nói chuyện, ánh mắt chỉ nhìn vào vài thứ trang sức trên bàn, nhưng không tỏ ra hứng thú là mấy, hắn thở dài ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhưng không thiếu phần miềm mại nói
"Niệm Nhi, Trẫm là Vua của một nước, từ nhỏ chưa ai dạy trẫm như thế nào yêu một người, càng không ai nói cho trẫm như thế nào tìm hiểu nữ nhân tâm tư, bởi vì chỉ có họ lấy lòng trẫm, nhưng từ khi gập nàng, trẫm mới biết được yêu cùng nhớ thương một người, nhưng lại không biết nên làm thế nào, ngoài việc ban thưởng những thứ tốt nhất, dung túng nàng, cũng chỉ có vậy, Trẫm..."
"Hoàng Thượng, như vậy đã đủ rồi, trong hậu cung, thứ mà thiếp có chính là thứ bao nhiêu nữ nhân mơ ước, có đôi khi trong lòng tự hiểu là được, cần gì nói ra đâu" đấm chìm trong tình yêu với đế vương, đó chính là uống độc dược giải khát, trong sử sách ở thế giới hiện đại, có bao nhiêu sủng phi cùng sủng hậu đã được cùng đế vương bạc đầu giai lão đâu.
Tỉnh Đế vòng tay qua ôm Ân Niệm Yên vào lòng, hắn biết phòng vệ của nữ nhân này quá nặng, hắn nếu muốn nắm tay người bạc đầu chỉ có thể từ từ đến, quá gấp sợ là dọa người chạy xa hơn.
"Vậy không cần nói gì thêm, chúng ta trong lòng hiểu nhau là được, tối nay Trẫm sẽ ở lại đây, Niệm Nhi không cần đuổi trẫm đi".
Đây là ra lệnh không phải trưng cầu ý kiến, bất quá nàng đã quen với những đều này "Được..."