Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 15: Xoa bóp vuốt ve



“Tham kiến Thái tử điện hạ.” Hoàng Bộ Vũ cung kính nói.

“Thập nhất đệ, đệ hẳn là hiểu rõ cung quy.” Hoàng Bộ Thần lạnh lùng nhìn Hoàng Bộ Vũ, lạnh lùng lên tiếng.

“Thần đệ biết tội.”

“Đứng lên đi, đệ không nên vì chút ân huệ của nữ nhân kia mà để cô ta dắt mũi.”

“Vâng.” Hoàng Bộ Vũ chỉ biết cúi đầu, đứng bên cạnh cung kính lắng nghe.

“Còn nữa, đừng quên thân phận của đệ.”

“Vâng.”

“Sau này còn tái phạm thì không dễ dàng như thế này đâu.”

“Đệ hiểu.”

“Gia yến tối nay, chớ quên.” Hoàng Bộ Thần mặt không đổi sắc, xoay người rời khỏi ngự hoa viên.

———————

Hôm nay trời quang mây tạnh, phong cảnh hữu tình.

Cam Đình Đình vừa đi vừa hát, tâm trạng vui vẻ.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

“Ngài, ngài ở đây làm gì?” Cam Đình Đình yên lặng, liếc mắt dò xét Hoàng Bộ Ưng.

“Hoàng hậu nương nương, bệnh của người thật mau khỏi, mới đó đã hết rồi sao?” Hoàng Bộ Ưng châm chọc.

“Đương nhiên, người gặp chuyện vui tinh thần tất thoải mái, bệnh của bổn cung ta tự nhiên hết. Song gia yến này trách nhiệm đè cả lên vai một mình Thập hoàng tử, đúng là vất vả cho ngài rồi. Đêm nay phải hưởng thụ nhiều một chút, thuận tiện bổn cung sẽ ở trước mặt Hoàng thượng nói tốt về ngài, để người ban thưởng cho Thập a ca. Nhưng biết ban thưởng gì đây nhỉ?” Cam Đình Đình làm bộ chống cằm nghiêm túc suy nghĩ.

“Ban thưởng thì không cần, chỉ là từ lâu đã nghe danh Hoàng hậu nương nương là nữ nhân tài hoa, đêm nay phải phiền Hoàng hậu nương nương trổ tài một chút.”

Trổ tài? Thiên a, cô chưa có chuẩn bị gì cả! “Chuyện này, ngài hẳn là đã sắp xếp biểu diễn ca vũ?”

“Chuyện này đương nhiên.”

“Xướng ca?”

“Cái này cũng có.”

Cũng có? Vậy cô phải làm gì? Điều duy nhất có thể là đánh đàn ca hát thì đều có cả, cô không phải —– Bỏ đi, chỉ cần cô khiến Hoàng thượng vui vẻ, còn ai dám nói gì đến nữa.

“Chắc ngài bận rồi, ta đến chỗ Hoàng thượng.” Cam Đình Đình phất tay, tươi cươi đi về phía cung Càn Thanh.

“Thịch — thịch — thịch —- Đúng là nữ nhân kì quái.” Hoàng Bộ Ưng cố kiềm chế lòng mình, quay đầu lẩm bẩm nói.

“Tham kiến Hoàng thượng,” Cam Đình Đình hành lễ trước mặt lão hoàng đế già, tiện thể liếc nhìn xung quanh, có vẻ như ngoài lão hoàng đế và bọn thái giam cung nữ, các tần phi và a ca đều không thấy.

“Nghe nói ai phi bị thương hàn, đã khá hơn chút nào chưa?” Thấy Cam Đình Đình, lão hoàng đế có vẻ lên tinh thần.

“Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, đã khá lên nhiều. Thần thiếp vì nhớ mong Hoàng thượng, cho nên muốn đến thăm người.” Cam Đình Đình chủ động nắm tay lão hoàng đế, ngồi xuống bên cạnh.

Lão hoàng đế nhất thời vui vẻ, “Ái phi đúng là quan tâm trẫm.”

“Thần thiếp vẫn chờ Hoàng thượng mau chóng khỏe lại, còn sủng ái thần thiếp.” Cam Đình Đình cúi đầu, cố ý để lộ vẻ xấu hổ.

“Ái phi ——” Lão hoàng đế càng thêm hưng phấn, trong lòng rục rịch, đáng tiếc sức khỏe không cho phép.

“Hoàng thượng —-” Cam Đình Đình giương đôi mắt long lanh quyến rũ khẩn thiết nhìn lão hoàng đế, khiến ông ta mềm lòng.

“Ái phi.” Lão hoàng đế già ôm Cam Đình Đình vào lòng.

“Hoàng thượng, thân thể người còn chưa hồi phục, không nên mệt mỏi quá độ, để thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng.” Cam Đình Đình đứng lên đi về phía sau lão hoàng đế già, nhẹ nhàng xoa bóp vai.

“Ừm —”

“Hoàng thượng, thế nào? Có thoải mái không?”

“Thoải mái, thoải mái —-” Lão hoàng đế từ từ khép mi, nhắm mắt hưởng thụ.

“Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn thỉnh cầu, mong Hoàng thượng phê chuẩn.”

“Ái phi có chuyện gì cứ nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.