Thái Hậu Nương Nương Mười Sáu Tuổi

Chương 3: Lão gia bị giam vào đại lao



Nhìn một bàn đầy những mỹ thực không gọi thành tên, Cam Đình Đình cỡ nào ham ăn, thiếu chút nữa chảy cả nước miếng.

“Con gái, mau ăn đi, đây đều là món con thích.” Nghê phu nhân nhìn nữ nhi, vui vẻ không nói nên lời.

“Vậy con không khách khí.” Cam Đình Đình nắm chặt đôi đũa, cô bắt đầu để vị giác hưởng thụ.

“Ăn từ từ thôi.” Nghê phu nhân đau lòng nhìn nữ nhi, thay nữ nhi vỗ vỗ lưng, trong lòng thầm thấy may mắn. Không ngờ nữ nhi từ quỷ môn quan trở về, tuy rằng không nhớ rõ bọn họ, nhưng cách ăn uống cũng như tính cách tốt hơn nhiều so với trước đây.

“Ấy — nương, con không sao, nương cũng ăn đi.” Cam Đình Đình hiểu được là nữ nhi trong nhà nên biết lễ phép.

“Nương không đói bụng, ngắm con ăn là vui rồi.”

Ngắm? Cam Đình Đình đúng là đã quên mất, giam phòng đầy những người, cả nương và đám hạ nhân đều nhìn một mình cô dùng bữa, bỗng nhiên cảm thấy mất hết khẩu vị. Họ phải hiểu nhìn người khác ăn với bị người khác nhìn khi ăn, chuyện này áp lực tâm lý lớn cỡ nào.

“Nương, phụ thân đâu?” Cam Đình Đình nhìn sơ một vòng cũng không thấy lão gia hiền từ kia đâu.

“Cha con, ông ấy —-” Nghê phu nhân định nói lại thôi.

“Có chuyện gì vậy? Phụ thân bị làm sao?” Cam Đình Đình cảm thấy như đã xảy ra chuyện.

“Cha con ông ấy vào cung.”

“Vào cung? Phụ thân chẳng phải là thương gia sao? Thế là thế nào?”

“Con gái à, nương vốn không muốn nói cho con biết, thế nhưng cha con ông ấy —-” Nghê phu nhân lấy ra khăn tay chấm nước mắt.

Đây là loại tình huống gì vậy? Đừng nói là nhà cô đắc tội với đám hoàng thân quốc thích kia nên bị xử trảm cả nhà chứ? Phỉ phỉ phỉ — cô đang suy nghĩ vớ vấn gì vậy. Cam Đình Đình cô vận khí không tệ, sao có thể gặp phải chuyện này. (Tác giả : Bị điện giật cũng coi là vận khí không tệ? – Mỗ nữ : Ai khiến ngài lo, tôi nguyện ý.)

“Nương, chúng ta đều là người một nhà, nương mau nói cho nữ nhi hay.”

Nghê phu nhân gạt đi những giọt lệ trên mặt, đôi mắt sưng đỏ ngẩng lên, thoạt nhìn có vẻ như trước cũng đã khóc, sau bà lo âu nói, “Cha con vào cung từ hôn cho con.”

“Từ hôn cho con?” Cam Đình Đình hét lên, tiến cung từ hôn? Đây rốt cuộc là loại tình huống gì?

“Mười lăm tháng trước, Hoàng thượng hạ chỉ muốn nạp con vào cung làm phi, cho nên lần nay cha con vào cung từ chối hôm sự này.” Nghê phu nhân chậm rãi nói, nếu có thể bà thật không muốn để nữ nhi biết, vất vả lắm nữ nhi mới sống lại, bà không muốn lại ép con bé luẩn quẩn trong lòng. Nhưng nếu không nói, lão gia đi lần này nhất định là lành ít dữ nhiều.

Hóa ra là vậy. Chẳng trách khi cô hỏi Tiểu Thúy, Tiểu Thúy ấp a ấp úng, thì ra trong chuyện này có ẩn tình, xem ra vị tiểu thư này vì không muốn vào cung nên mới —-. Từ xưa đến nay quân vô hí ngôn, xem ra lần này vị lão gia kia hẳn là dữ nhiều lành ít. Cô vốn tưởng rằng nhà kinh thương sẽ không dính líu đến hoàng cung quý tộc, nhưng lần này xem ra cô đã sai rồi.

“Con gái, con yên tâm, nếu con không muốn, chúng ta tuyệt đối không ép uổng.” Nghê phu nhân an ủi nữ nhi, bọn họ chỉ có một đứa con gái này, nếu không phải tình thế ép buộc, bọn họ sao nỡ để con bé tiến cung làm cái gì phi tử, bọn họ trước nay lạ gì.

“Nương.” Cam Đình Đình nhìn ra được vị nương này thật sự lo lắng cho cô, yêu thương cô, còn cô sao có thể ích kỷ không để ý sự sống chết của Nghê gia. “Nương, người yên tâm, con đồng ý tiến cung.”

“Nhưng —–”

“Phu nhân, phu nhân, không xong rồi. Lão gia bị giam vào đại lao.” Một đứa nhỏ sai vặt vừa chạy đến vừa nói.

“Lão gia bị giam vào —” Còn chưa nói dứt lời, Nghê phu nhân đã hôn mê bất tỉnh.

Cam Đình Đình sai đám nha hoàn đưa Nghê phu nhân về phòng nghỉ ngơi. Giờ phút này cô đâu còn tâm trí thưởng thức sơn hào hải vị, điều quan trọng bây giờ là phải nghĩ cách cứu lão gia, nhưng ngoại trừ tự mình tiến cung cô không nghĩ ra được biện pháp nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.