Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây!

Chương 32: GẶP NỮA



Minh Quân Đạo cảm thấy không vui vì vừa vào lớp đã phải xuống đây xử lí những người này. Hắn lơ đãng chạm mắt cô nữ sinh đang ngẩng người nhìn hắn.

Mắt hai người giao nhau, Liễu Nguyệt Đan lập tức thu ánh nhìn, điều chỉnh khuôn mặt.

Chớp mắt lại trở thành cô gái vui vẻ hồn nhiên.

Minh Quân Đạo thì không có vấn đề gì, nhưng hắn cảm nhận được sự quen thuộc trên người cô.

Cũng thấy lạ rằng nữ sinh thường khi nhìn thấy hắn, không phải đỏ mặt thì cũng la hét, điển hình như nữ sinh tóc dài ngồi cạnh.

Còn cô thì ngoài nhìn hắn chằm chằm thì cũng không có biểu hiện gì. Cũng giống như nữ sinh tóc ngắn vậy.

"Tại sao lại ở đây? Gây ra chuyện gì?"

Nữ sinh tóc dài nói trước: "Không có gì, không có gì. Học trưởng, bọn em chỉ là nghịch ngợm phá phách một chút, không có gây thiệt hại gì."

Vừa nói cô ta vừa đá lông nheo.

Liễu Nguyệt Đan không nể mặt: "Bọn họ đổ sơn lên chỗ ngồi của tôi, có camera quan sát. Anh không tin có thể đi nhìn."

"Cậu..." Nữ sinh tóc dài không ngờ Liễu Nguyệt Đan lại làm cô ta mất mặt trước học trưởng như vậy.

Minh Quân Đạo nheo mắt, liền nhìn qua máy tính một chút, xem xong hắn nhíu mày.

"Hai người tại sao lại làm như vậy? Đây là ức hiếp bạn cùng lớp!"

Giọng Minh Quân Đạo trầm xuống.

"Bọn em chỉ nghịch ngợm thôi, đùa cậu ấy một tí ấy mà." Toàn bộ quá trình chỉ toàn nữ sinh tóc dài lên tiếng. Nữ sinh tóc ngắn ngồi yên không nói gì.

Liễu Nguyệt Đan chỉ ngồi cười, thực ra đầu óc cô hiện giờ cực kì rối ren.

Cuối cùng, Minh Quân Đạo hỏi tên ba người, yêu cầu hai nữ sinh làm bản kiểm điểm, xin lỗi và mang ghế mới lên cho Liễu Nguyệt Đan.

Nữ sinh tóc dài tên Triệu Lễ, nữ sinh tóc ngắn là Tiêu Mai. Nghe tên hai người họ, Liễu Nguyệt Đan có chút giật mình. Khi Minh Quân Đạo hỏi đến tên cô thì cô không nói.

"Tôi cũng không phải người gây sự, không cần biết tên tôi đâu." Nói rồi, cô ra khỏi phòng đi đến lớp mình.

Minh Quân Đạo cảm thấy hơi khó chịu, lấy bản kiểm điểm của hai nữ sinh kia kẹp lại vào hồ sơ.

-

Suốt buổi học, Liễu Nguyệt Đan không thể tập trung nổi. Tại sao Cảnh Lâm lại ở đây? Đó có phải là Cảnh Lâm, hay chỉ là người giống người?

Tên hắn cũng thay đổi rồi. Chắc không phải đâu.

Nhưng còn mẹ cô? Nếu mẹ cô thực sự là Trịnh Quý phi năm xưa, thì Cảnh Lâm cũng có thể đầu thai đến đây.

Nhưng hắn hình như không nhớ gì cả, diện mạo cô không thay đổi, hắn cũng không có biểu hiện gì là nhận ra cô.

Nếu thực sự là Cảnh Lâm đầu thai chuyển thế, cô cũng không rảnh để ý đến hắn. Sống hai kiếp mệt rồi, chỉ cần không đụng tới cuộc sống của nhau là được.

Nhưng lỡ giữa chừng hắn nhớ lại thì sao? Cô có nên chuẩn bị gì không?

Ôi, bực mình quá đi, tan học phải mua trà sữa bồi dưỡng tinh thần.

-

Tiếng chuông báo hiệu tan trường làm đám học sinh bừng tỉnh, ùa ra như ong vỡ tổ.

Liễu Nguyệt Đan vừa đi vừa suy nghĩ, nên mua trà sữa ở đâu thì ngon?

"Đứng lại!"

Liễu Nguyệt Đan xoay người, sau lưng cô là năm nữ sinh, vẻ mặt hất hàm, trang phục thì lộn xộn, nhìn qua là biết dân đàn chị.

À có hai người quen, mới sáng này gặp ở phòng kỉ luật.

"Mày đúng là gan cùng mình, dám tố cáo tụi tao lại còn làm mất mặt bọn tao trước học trưởng nữa. Để hôm nay tao cho mày biết ai mới là cầm đầu ở đây." Một nữ sinh lên tiếng.

Liễu Nguyệt Đan nhớ lại, tên là Triệu Lễ thì phải.

Mới sáng giờ quên.

"Khoan khoan!" Liễu Nguyệt Đan quơ quơ tay.

Triệu Lễ bật cười: "Biết sợ rồi sao? Muộn rồi! Tụi bây lên! Đánh nó cho tao!"

Mấy cô gái nghe liền khí thế hừng hực, tiến tới gần Liễu Nguyệt Đan.

"Dừng lại, nghe tôi nói đã!" Liễu Nguyệt Đan lùi lại.

"Đánh nhau như vậy chán lắm, hay đặt ra phần thưởng cho người thắng đi!"

Muốn bổn cung bồi các người à, không có rảnh. Nhưng nếu các người mua trà sữa cho ta, ta sẽ suy nghĩ lại.

Mấy nữ sinh khó hiểu nhìn nhau. Họ chính là đi đánh hội đồng cô ta, thế mà cô ta còn láo lếu thế, còn đòi gì mà phần thưởng cho người thắng. Cô ta nghĩ cô ta có thể đánh thắng năm người bọn họ sao?

Tiêu Mai không phản ứng, nhìn chăm chú nữ sinh phía trước.

Bây giờ là ban trưa, cực kì nóng. Nữ sinh khoác hờ áo khoác trên vai, đội mũ lưỡi trai đen, tóc búi đuôi ngựa.

Cô gái cười vui vẻ như thể nhìn đám con nít ranh đang nhảy nhót.

Tiêu Mai cau mày.

"Tụi bây khỏi nói nhiều với nó, lên hết cho tao!" Triệu Lễ hét lớn, bốn nữ sinh liền chạy tới.

Liễu Nguyệt Đan khởi động cổ tay, cổ chân. Miệng cô nhếch lên, lưỡi liếm qua vành môi.

Tiếng la hét vang vọng. Nữ sinh bị vật ngã xuống đất kêu rên không ngừng. Liễu Nguyệt Đan gỡ một chiếc giày đang mang, vừa nắm cổ áo Triệu Lễ vừa dùng giày đánh vào mông cô ta.

"Này thì cầm đầu, này thì láo lếu!"

Triệu Lễ la oai oái, ba nữ sinh còn lại nằm lăn lóc trên vệ đường.

Lúc này đã có học sinh nhìn thấy, vội vã chạy đi văn phòng kỉ luật.

Sau khi xử lí xong bốn người, Liễu Nguyệt Đan nhìn vế phía Tiêu Mai vẫn đang theo dõi.

Cô phun ít bụi ra khỏi miệng, đứng cười: "Có lên luôn không?"

Tiêu Mai cong khóe miệng, không nói không rằng liền ra chiêu.

Liễu Nguyệt Đan cực kì cẩn thận, tuy nhiên nụ cười vẫn treo trên môi.

Tiêu Mai khác hẳn với đám nữ sinh võ công mèo quào vừa rồi, đường quyền sắc bén nhanh nhẹn. Liễu Nguyệt Đan cũng không phải dạng vừa, cô nhún người tránh khỏi càn quét của Tiêu Mai, thân hình dẻo dai luồn lách tránh né.

Hai người đánh nhau như giao hữu, không có ý tấn công đối phương.

"Dừng lại!" Đang đánh hăng sai thì có người la lên.

Cả hai nhìn qua liền thấy học trưởng kỉ luật của họ.

Minh Quân Đạo vô cùng nhức đầu, nhìn các cô gái đang nằm dưới đất.

"Các người mau theo tôi về phòng kỉ luật!"

Liễu Nguyệt Đan chép miệng, sao lại xui xẻo gặp hắn nữa rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.