Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây!

Chương 36: MẶT



Nhận thấy khác thường trên mặt Liễu Nguyệt Đan sau khi ngắt điện thoại, Minh Quân Đạo bèn hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

"Ông nội tôi mất rồi." Liễu Nguyệt Đan thở dài.

Ông nội Liễu Nguyệt Đan lúc cô sinh ra thì đã có bệnh trong người, tuy nhiên cũng không phải cực kì nặng. Liễu Nguyệt Đan hồi còn nhỏ thường xuyên được ông nội đón qua nhà chính Liễu gia nói chuyện với ông.

Người già thường thích trẻ nhỏ. Tất cả những đứa cháu còn lại đều lớn rồi, chỉ có mình cô là nhỏ nhất, lại dễ thương, thông minh, ngoan ngoãn. Ông nội chính là thương cô nhất.

Tuy nhiên, khoảng mấy năm trước thì ông bị tai biến liệt nửa thân dưới làm Liễu Nguyệt Đan cảm thấy rất buồn. Buồn vì ông nội đã già lại còn gặp phải biến cố.

Không dừng lại ở đó, bệnh tình ông nội Liễu Nguyệt Đan một năm trở lại đây đột nhiên trở nặng, không còn nói được, chỉ có thể nằm lại trên giường, sống đời sống thực vật.

Tối qua, ông không qua khỏi...

Minh Quân Đạo vẻ mặt áy náy: "Thực xin lỗi!"

Liễu Nguyệt Đan: "Không có gì. Chắc hôm nay chỉ tới đây thôi, cảm ơn anh vì đã mời."

Minh Quân Đạo: "Để tôi đưa em về. Chủ nhật đón xe hơi khó!"

Nói rồi không đợi cô đồng ý, hắn nắm tay cô kéo vào chiếc Audi đỗ gần đó.

Hai người ghé kí túc xá thay đồ trước, sau đó cùng nhau đi tới nhà chính Liễu gia.

Liễu Nguyệt Đan bước xuống xe, nhìn người ta ra vào nhà của ông nội cô. Thấp thoáng cô đã nhìn thấy ba mẹ và hai anh của mình.

"Tôi có thể vào thắp cho ông một nén hương không?" Minh Quân Đạo dè dặt hỏi.

Liễu Nguyệt Đan bần thần: "Được, anh vào đi."

Suốt lễ tang Liễu Nguyệt Đan không nói gì, Minh Quân Đạo cũng không tiện mở miệng. Thường ngày chính là quen với việc nụ cười luôn thường trực trên môi cô, hắn chính là quên mất cô vẫn còn là một cô gái, đôi khi không mạnh mẽ như bề ngoài.

Minh Quân Đạo vỗ nhẹ lên vai Liễu Nguyệt Đan an ủi, cô nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục yên lặng.

Sau tang lễ, Liễu Nguyệt Đan tiễn Minh Quân Đạo:

"Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về! Cũng thay mặt gia đình cảm ơn anh đã tới viếng."

Liễu Nguyệt Đan cong người.

Minh Quân Đạo không quen với hình ảnh của cô như vậy nhưng cũng không biết làm gì hơn. Cô cần thời gian.

"Không có gì, tôi sẽ xin phép trường để em được nghỉ phép. Nếu có việc gì phải liên lạc với tôi, có được không?"

Liễu Nguyệt Đan nhìn vào đôi mắt hắn, đôi mắt chứa đầy sự bao dung và lo lắng. Trời xui đất khiến thế nào làm cô gật đầu.

"Được."

"Vậy tôi về trước." Nói rồi, Minh Quân Đạo lên xe rời đi.

Liễu Nguyệt Đan quay lưng vào.

"Đám tang của ông nội mình mà đứng ngoài đây tay nắm chân kéo nói chuyện với đàn ông, thực đúng là không ra thể thống gì."

Liễu Ái Như khoanh tay đứng trước cửa xỉa xói Liễu Nguyệt Đan.

Liễu Nguyệt Đan không nói gì trực tiếp lướt qua bà ta.

"Này, cô nói cháu bị điếc à?" Liễu Ái Như kéo khuỷu tay cô.

"Cô già rồi nên não bị úng nước sao?" Đám tang ba mình mà còn đi gây sự với cháu gái.

"Mày, mày...!"

Liễu Nguyệt Đan đi thẳng vào trong.

Cô biết cô của mình không ưa gia đình cô, vì vậy cô cũng không cần cái gì mà lấy tình thương hóa giải hiểu lầm.

Cô không rảnh.

Liễu Ái Như tức tối theo sau.

Luật sư đang công bố di chúc do ông Liễu để lại. Đây chắc có lẽ là phần được nhiều người mong đợi.

Tài sản lớn nhất gồm có 55% cổ phần công ty Liễu thị và căn nhà này.

30% cổ phần được chia cho một mình Liễu Ái Như trước làm bà ta mừng như được mùa. Tuy nhiên ngoài mặt vẫn diễn cảnh đau thương.

10% cổ phần chia cho Liễu Tinh, 5% cho Liễu Tường Minh, 5% cho Liễu Tường Tín, 5% cho Liễu Nguyệt Đan. Còn căn nhà chuyển nhượng cho Trịnh Nhu.

Liễu Ái Như nghe vậy liền quên mất vai diễn, lập tức nổi điên: "Tại sao cô ta lại được hưởng căn nhà mà Lý Chính không được gì cả, có phải các người làm giả di chúc không?"

Lý Chính là chồng Liễu Ái Như.

Luật sư nhíu mày: "Nếu như cô có thắc mắc hay khiếu nại, có thể liên hệ tòa án. Tôi chỉ là dựa vào di chúc của Liễu tiên sinh lúc còn minh mẫn đã căn dặn."

Liễu Nguyệt Đan cũng không nghĩ rằng ông nội sẽ để lại căn nhà cho mẹ cô.

Chắc cả đời này cũng sẽ không ai biết được tại sao ông Liễu lại làm vậy, để lại căn nhà cho con dâu, chứ không phải con trai, con gái, hay con rể.

Liễu Ái Như thấy mình hơi quá đà: "Căn nhà cũng không sao!" Cô ta có nhà riêng, coi như là bố thí cho gia đình Liễu Tinh căn nhà này, "Nhưng tại sao con của Liễu Tinh đứa nào cũng có cổ phần, còn Lý Tuyên và Lý Thường lại không có!"

Lý Thường: "Mẹ à, đừng nói nữa!"

Liễu Ái Như trừng mắt nhìn con trai.

Gia đình Liễu Tinh không ai lên tiếng, hiếm khi thấy Tường Tín yên tĩnh như hôm nay. Thiết nghĩ bản thân là người sống lâu nhất, Liễu Nguyệt Đan nói.

"Cô à, cô không thấy di chúc ghi là tài sản nhà họ Liễu sao? Cháu rất tiếc vì anh chị họ không có phần, nhưng chính xác hai người không phải họ Liễu a."

Đùa chứ, cô nhịn bà cô này đủ rồi.

Mẹ Trịnh kéo nhẹ tay con gái,

"Hay, hay lắm, giỏi lắm. Các người nhớ kĩ cho tôi!" Liễu Ái Như tức giận nhìn về phía Liễu Nguyệt Đan, "Để coi thử mày có thể làm được gì với đám cổ phần đó."

Liễu Nguyệt Đan: "Cô thích có thể chia cổ phần của mình cho con cô." Một mình bà ta hết hơn phân nữa số cổ phần ông nội để lại rồi, còn không biết xấu hổ đòi thêm cho chồng con nữa sao?

Liễu Ái Như nghẹn họng, dẫn người trong nhà rời đi.

Trịnh Nhu thở dài: "Luật sư, anh có biết tại sao ba tôi lại để căn nhà này lại cho tôi không?" Bà cũng rất hiếu kì, giấy tờ nhà cũng đã sang tên rồi.

Luật sư: "Xin lỗi phu nhân, chuyện này tôi cũng không nghe Liễu tiên sinh nói."

"Vừa rồi rất cảm ơn anh!"

"Không có gì, nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép đi trước. Giấy tờ cổ phần chuyển nhượng sau khi hoàn tất sẽ gửi cho các vị."

Liễu Tinh vừa rồi cũng không nghe bọn họ nói gì cả. Ông nhìn lên di ảnh của ba mình, rồi nhìn sang mẹ mình. Cuối cùng, ba mẹ của ông đều bỏ ông ra đi hết rồi.

Mong rằng họ có thể, ở thế giới bên kia, sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau.

Gia đình Liễu Tinh sau khi dọn dẹp mọi thứ xong liền đóng cửa nhà chính, đi về nhà mình.

Họ cần thu dọn đồ đạc ở nhà cũ rồi mới tới đây ở, chăm sóc hương khói cho ba mẹ.

-

Liễu Nguyệt Đan sau tuần thất đầu tiên của ông nội thì trở lại trường. Bạn bè trong lớp, bạn cùng phòng biết chuyện đều hỏi thăm động viên cô. Đám người Tiêu Mai cũng nói vài câu quan tâm.

Liễu Nguyệt Đan cũng đã trở lại bình thường. Con người khi sinh ra vốn dĩ sẽ phải mất đi, chỉ là hi vọng khi ra đi đừng quá đau đớn. Vì thế, phải trân quý khoảnh khắc mình còn sống khỏe mạnh.

Minh Quân Đạo khoảng thời gian sau đó cực kì siêng năng xuất hiện trước mặt cô. Tuy rằng cô không thích hắn, nhưng cũng không cấm hắn tìm cô.

Tin đồn lại trồi lên, lần này còn mãnh liệt hơn. Tần suất hoa khôi nữ thần và học trưởng xuất hiện bên nhau càng nhiều.

Và điều đó truyền tới tai một người...

Hôm nay tan học, Liễu Nguyệt Đan bị chặn đường.

Nữ sinh trước mặt tóc dài ngang vai, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hẹp, đôi môi mỏng. Dáng người thẳng tắp, thẳng ngực kiêu ngạo.

"Em có phải là Liễu Nguyệt Đan, lớp 10K14 không?" Nữ sinh mở miệng.

"Đúng vậy, chị đây là?" Liễu Nguyệt Đan thực không quen nữ sinh trước mặt.

Có thể đã gặp nhưng cô chính là mắc bệnh hay quên, cho nên cứ nói là không quen.

"Chị là học trưởng học tập, có thể cùng em nói chuyện một chút không?" Nữ sinh nói chuyện khéo léo nhưng địch ý hiện rõ trong mắt.

Liễu Nguyệt Đan không nhớ là đã đắc tội cô ta.

"Chị tên là Cao Nghệ, học lớp 12K4, rất vui được gặp em!"

Liễu Đan nhìn cô gái đối diện.

Vui mà bày cái bản mặt như tôi thiếu nợ cô kia cho ai xem?

"Không vòng vo nữa, chị sẽ vào thẳng vấn đề. Nhà chị và Quân Đạo có hôn ước với nhau, sau này anh ấy và chị sẽ kết hôn. Chị biết em còn nhỏ không hiểu chuyện nhưng em và anh ấy không hợp nhau đâu. Mong em chủ động từ bỏ, không liên lạc với anh ấy nữa." Cao Nghệ nói đến hôn ước giữa mình và Minh Quân Đạo, biểu cảm cực kỳ tự hào.

Liễu Nguyệt Đan miệng kéo thành một nụ cười.

Này có phải là chính cung tới dằn mặt tiểu tam phi tần không?

Lần đầu trải nghiệm, cảm giác hơi lạ!

----------

Mọi người ơi, góp gạch xây nhà mọi người ơi!

Xin hãy để lại một vote và comment để làm động lực cho tác giả nhé.

Nếu được xin hãy chia sẻ truyện nữa nha :)))))

Mãi yêu ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.