Sau một bữa cơm, Tần Thời cùng Tống muội đã quen thuộc hơn, hiện nay Tống muội vẫn đang học đại học, thế nhưng đã có công việc tự lo cho bản thân, vẽ tranh ngày càng lên tay; Tần Thời tốt nghiệp đại học chính quy, không đi nghiên cứu sinh, trong lúc học đại học mở công ty cũng không đúng với chuyên khoa —- nguyên bản Tần Thời học là ngành Luật.
Sinh viên ngành luật chạy đi kinh doanh, Tống muội cũng được thêm hiểu biết.
“Anh, buổi chiều hai người đi đâu?” Tống muội rất căng thẳng mà ăn xong bữa cơm, vì không để Tần Thời phát hiện bản chất ăn hàng của nhỏ, nhỏ tương đối kiềm chế, Tống Tu Văn cũng không vạch trần.
“Vẫn chưa biết đi đâu, em có nơi đề cử không?” Tống Tu Văn có chút đau đầu, bởi vì cậu thật không biết có thể làm gì, nếu đổi lại là ba mẹ cậu, hai người nếu rảnh sẽ ra ngoài tìm bạn bè cùng chơi, hoặc là ở nhà làm vườn chăm sóc cây, nếu không thì đi dã ngoại.
Dã ngoại… thật ra có thể, chỉ là hôm nay đã qua hơn nửa, bây giờ đi dã ngoại ở thắng cảnh nào đó nhất định không kịp.
Tống muội im lặng nhìn Tống Tu Văn, anh nhỏ cùng chị dâu đi hẹn hò, nhỏ ở chỗ này làm bóng đèn à?
“Bằng không… hai người đi dạo Lễ Uyển? Hôm nay thời tiết rất tốt.” Tống muội nghĩ mội hồi đã đưa ra phương án, Lễ Uyển là một khu vườn có phong cảnh nổi tiếng ở thành phố D, thắng địa du ngoạn.
“Đi không?” Tống Tu Văn quay qua hỏi Tần Thời.
Tần Thời gật đầu, “Đã lâu không đi rồi, đi một chút cũng được, hôm nay thời tiết cũng không nóng.”
Làm người thành phố D, Tống Tu Văn tất nhiên đã từng đi Lễ Uyển, Tần Thời cũng không ngoại lệ.
Hai người nhất trí nhìn về phía Tống muội, Tống muội vội vã xua tay: “Em không đi được, một lát em có hẹn cùng bạn học đi dạo phố.” Bớt giỡn đi, chị dâu cũng đã gặp, nếu như còn đi theo làm bóng đèn, nhỏ thật đúng là có lỗi rồi.
“Em mang đôi giày này đi dạo?” Sự chú ý của Tống Tu Văn vẫn còn ở đôi giày của Tống muội.
Tần Thời nhìn giày cao gót cũng thấy đau chân, anh vỗ vỗ vai Tống Tu Văn, chỉ chỉ cửa hàng giày gần đó, nói: “Đi mua một đôi.”
Tống muội & Tống Tu Văn: “…”
“Em về nhà đổi đôi khác là được.” Tần Thời vừa định vào cửa hàng giày, Tống muội đã vội kéo người lại —- nhỏ vẫn luôn mang giày cao gót đi đường, sớm đã quen rồi, cũng chỉ có anh nhỏ luôn cảm thấy giày cao gót không an toàn.
Tần Thời vừa muốn nói chuyện, điện thoại đã vang lên.
Cách cái điện thoại Tống Tu Văn cũng nghe được tiếng gào thê lương đầu bên kia, Kiếm Chỉ Giang Sơn gọi tới, gào thét kêu anh đi cứu trận. Bởi Kiếm Chỉ Giang Sơn nói quá nhanh, Tống Tu Văn cũng không nghe ra nguyên nhân.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Thời đen mặt, “Giang Sơn nói Trì Vãn Tình đến nhà y.”
“Gì?” Tống Tu Văn cùng Tống muội chung một biểu cảm, Tống muội càng kinh ngạc: “Bọn họ không phải chết tình duyên rồi à?”
“Sao em biết bọn họ chết tình duyên?” Tống Tu Văn hỏi.
“Kiếm Chỉ Giang Sơn nói đó, hình như đã được mấy tuần rồi, Trì Vãn Tình ở Thương Sơn bị người giết, trong bang có người trêu chọc kêu y mau đi cứu vợ, lúc đó y nói bọn họ chết tình duyên rồi. Nhưng mà vì vẫn còn chung bang, y vẫn gọi theo hai người qua.” Tống muội trừng mắt nhìn, có chút buồn bực, chẳng lẽ anh của nhỏ vẫn chưa biết à?
Bây giờ không phải lúc nghiên cứu Kiếm Chỉ Giang Sơn cùng Trì Vãn Tình đã chết tình duyên hay chưa, mà là Trì Vãn Tình đột nhiên chạy tới thành phố D để gặp Kiếm Chỉ Giang Sơn, nhưng mà Kiếm Chỉ Giang Sơn bị hù sợ, vội đi cầu cứu Tần Thời.
Tần Thời vẫn không hiểu nổi, anh đâu có phải là trợ lý, Trì Vãn Tình đến gặp y có quan hệ gì với anh đâu?
Căn bản Tần Thời không định hiểu, thế nhưng Kiếm Chỉ Giang Sơn uy hiếp anh nếu như không qua giúp, y sẽ nghỉ việc không làm!
Từ bản chất mà nói, Kiếm Chỉ Giang Sơn là trợ thủ mà anh cực kỳ tin tưởng, nếu như không có Kiếm Chỉ Giang Sơn, sau này đúng là bận rộn chút.
“Hai người đi chung luôn đi.” Tần Thời nói.
Tống Tu Văn cùng Tống muội thật sự cùng Tần Thời đi, hai anh em đều tò mò Trì Vãn Tình nghĩ gì mà tìm đến tình duyên cũ đã chia tay, còn có vị bang chủ Kiếm Chỉ Giang Sơn kia đã bị dọa sợ thành hình dạng gì.
Sau khi lên xe, Tống muội còn nói: “Lúc Kiếm Chỉ Giang Sơn nói y cùng Trì Vãn Tình đã chết tình duyên, Trì Vãn Tình cũng không phủ nhận, ngược lại còn nói thêm câu ý là “có tình duyên như anh thà rằng không có còn hơn”.”
“Kiếm Chỉ Giang Sơn làm gì?” Tống Tu Văn có chút hóng hớt.
“Hình như là đánh đại chiến hay gì đó, cô ta buff chết người còn cười nhạo người bị chết kia, kết quả bị thêm cừu sát. Kiếm Chỉ Giang Sơn cũng không ra mặt nói thay cô ta… cụ thể em cũng không rõ, dù sao hai người đều chết tình duyên rồi, nhưng Long Vương hình như biết rõ lắm.” Tống muội nói.
Vừa nói vậy, Tống Tu Văn cũng rất tò mò Trì Vãn Tình nghĩ gì mà chạy đến gặp Kiếm Chỉ Giang Sơn.
Lúc đến nơi Tần Thời mới biết được nguyên nhân khiến Kiếm Chỉ Giang Sơn đau đầu —– Trì Vãn Tình vậy mà xách theo vali đến nhà y, bây giờ còn đang làm khách trong nhà.
Kiếm Chỉ Giang Sơn… Dương Trác? Tống Tu Văn ngạc nhiên muốn chết, Kiếm Chỉ Giang Sơn lại là Dương tiên sinh mà cậu biết.
“Tống tiên sinh?” Lúc Dương Trác mở cửa mày nhíu đến độ suýt chút đã nghiền chết ruồi, lời oán trách đối với Tần Thời còn chưa kịp nói ra, đã nhìn thấy Tống Tu Văn trước tiên, sau lưng còn có một mỹ nữ.
Tống Tu Văn cười gượng: “Dương tiên sinh.”
Kiếm Chỉ Giang Sơn biến thành Dương Trác, cậu có phải nên tiếp tục phỉ nhổ thế giới này nhỏ bé không?
“Hai người quen sao?” Tần Thời đổi giọng, ánh mắt nhìn Dương Trác bắt đầu kèm ác ý.
“Này này, anh đây biết Tống tiên sinh là nhờ tên nhà chú ban tặng, lúc trước không phải y tìm nhà thiết kế sao, nhà thiết kế anh tìm cho y chính là Tống tiên sinh.” Dương Trác bắt được tần số não của Tần Thời, lập tức phẩy tay, lúc xua tay mới buồn bực: Sao y lại có cảm giác rù quến vợ người ta vậy nè?
Bất quá lại nói tiếp chuyện là thế này, y biết Tần Thời cùng Kiếm Chỉ Dương Tuyết trong game phát triển ra ngoài hiện thực, tuy rằng Tần Thời vẫn chưa nói dẫn người ra mắt bọn họ, thế nhưng y biết tính cách người anh em này, chuyện gì đã xác định thì mười con trâu cũng kéo không về.
Dưới tình huống Tần Thời không biết y cùng “phu nhân” anh có qua lại, khó trách Tần Thời trưng bản mặt đó cho y nhìn.
Còn mỹ nữ này lại là ai đây?
“Dương Trác, anh đứng ngoài cửa làm gì?” Dương Trác đang chuẩn bị mời người vào nhà trước, mọi người chợt nghe trong nhà truyền ra tiếng của phụ nữ.
Tống Tu Văn nghe Tần Thời nói, Kiếm Chỉ Giang Sơn là con cháu nhà giàu, y có nhà riêng, hơn nữa còn là một căn biệt thự, chính là loại nhìn rất sang trọng.
Nghe được tiếng của Trì Vãn Tình, Dương Trác mặt nhất thời đen, dường như cầu cứu nhìn về phía Tần Thời, Tần Thời gật đầu, Dương Trác nhất thời vui vẻ, né thân qua nói với ba người Tần Thời: “Trước vào đã.”
Tống Tu Văn cùng Trì Vãn Tình đứng mặt đối mặt, Trì Vãn Tình thấy đột nhiên xuất hiện hai nam một nữ cũng rất sững sốt, bất luận là Tần Thời hay là Tống Tu Văn đều thuộc dạng đẹp trai ngời ngời, ăn mặc danh giá, Tống muội cũng là một mỹ nhân, ba người vừa xuất hiện, thật có chút chói mù mắt người.
Để Tống Tu Văn cạn lời là, Trì Vãn Tình cũng rất xinh đẹp, so với ảnh chụp Mộc Thiên Trạch gửi trong kênh YY mà Diệp Trầm Uyên chuyển cho cậu còn đẹp hơn chút.
Trì Vãn Tình đại khái khoảng hai mươi tuổi, tóc dài màu nâu xõa tung, mặc một bộ váy màu hồng phấn, da cũng rất trắng, trang điểm rất tinh tế. Không được hoàn mỹ chính là, vóc dáng cô ta rất lùn, giày cao gót của cô ta chắc cũng phải cỡ 12 – 13cm, dù vậy, cô ta cũng không cao bằng Tống muội, so với Tống muội còn thấp hơn khoảng 6 – 7cm.
Bé bé xinh xinh động lòng người… Trì Vãn Tình cho người khác cảm giác như chim nhỏ nép vào lòng, thế nhưng liên tưởng đến bộ dạng cô ta ở trong game, hảo cảm Tống Tu Văn đối với cô ta nhất thời bay sạch.
“Anh đã giúp em đặt phòng khách sạn.” Dương Trác lộ ra một nụ cười hết sức “ôn nhu” với Trì Vãn Tình, nụ cười này còn phảng phất như y rất là tri kỷ.
Nghe vậy sắc mặt Trì Vãn Tình nhất thời biến đổi, dường như cố kỵ có Tần Thời nên không tiện phát tác, chỉ là cứng ngắc gật đầu: “Cảm ơn.”
Tống Tu Văn nghe được, cái tiếng “cảm ơn” là nghiến răng nghiến lợi.
“Đều lại ngồi đi, mấy cậu muốn uống gì, trà hay cà phê?” Dương Trác đối ba vị ân nhân cứu mạng rất là khách sáo.
Tống muội có chút ngại ngùng, nhỏ cũng chỉ quen biết Kiếm Chỉ Giang Sơn trong game, cũng không biết trong hiện thực, nhưng giống như câu không đánh kẻ chạy lại…. Về phần Trì Vãn Tình, nhỏ rất mang thù, lúc trước nhỏ luôn cùng cô gái này cãi nhau trong trò chơi.
Phòng khách nhà Dương Trác rất rộng, sô pha cũng đủ lớn, Trì Vãn Tình một mình chiếm ghế lớn nhất, hoặc có lẽ cô nàng cho rằng mấy chỗ trống còn lại đủ những người khác ngồi, nhưng Tống Tu Văn cũng sẽ không ngồi chung với cô nàng, Tần Thời là phu xướng phu tùy, Tống muội cũng ghét cô nàng, thế nên, cô nàng một mình ngồi một ghế, biểu tình cũng có chút ngớ ngẩn.
Tần Thời cùng Tống Tu Văn nhỏ giọng nói gì đó, Trì Vãn Tình đại khái cũng không tiện xen vào bọn họ. Vì vậy lại quay qua bắt chuyện với Tống muội đang ngồi im lặng trên ghế, “Xin chào, tôi là Lý Uyển, mọi người đều là bạn của Dương Trác à?”
Con gái cùng con gái tương đối có đề tài, Trì Vãn Tình cho là như vậy….
Tống muội căn bản không thèm nhìn cô nàng, lúc Dương Trác bưng trà đến nhỏ liền chạy lại giúp, ngoại trừ trà, còn có hai ly nước chanh.
“Sao lại ngồi yên vậy, xem TV đi.” Dương Trác cảm nhận được ánh mắt đầy oán khí của Trì Vãn Tình, rất sáng suốt xem như không khí, sau đó liếc nhìn hai người Tần Thời cùng Tống Tu Văn ở ghế đối diện, thầm nghĩ: “Vị Tống tiên sinh này thế mà lại là bạn trai thần bí của Tần Thời, chậc.”
“Trong nhà không có hạt dưa à?” Trì Vãn Tình đột nhiên hỏi.
Hạt dưa hay gì đều là dùng để chào hỏi khách, trên lý thuyết, này cũng là nên do chủ nhà nhắc tới, Trì Vãn Tình nói như vậy, là tự xem mình ở vị trí nữ chủ nhân sao?
Dương Trác giật giật khóe mắt, lại nghe Tần Thời nói: “A Trác, hôm qua cậu không phải gọi cho tôi nói cùng đi Lễ Uyển sao? Cậu cũng không bảo hôm nay có khách nha.” Nói xong, anh lại liếc nhìn Trì Vãn Tình.
Tống Tu Văn suýt nữa phun ngụm trà, Tần Thời này thật đúng là trợn mắt nói dối, đừng nhìn cái mặt ngoan hiền vô tội của anh ta, kỳ thật trong bụng đều đen cả.
Tống muội cũng yên lặng che mặt.
“Đều tại hôm qua tớ quên nói rõ với Lý tiểu thư…” Dương Trác lập tức phối hợp lộ ra nụ cười áy náy.
Sắc mặt Trì Vãn Tình càng lúc càng đen.
Tống muội bưng chén trà khẽ uống, không khỏi có chút đồng tình với Trì Vãn Tình, hai người đàn ông hợp lại bắt nạt một cô gái, mặc dù rất là mất mặt, nhưng cũng phải nhìn đối phương là ai. Đổi thành nhỏ, một nụ cười cũng không muốn cho Trì Vãn Tình.
Tần Thời uống ngụm trà xong liền đứng dậy, “Vậy hôm nay còn đi không? Cậu không đi bọn tôi đành đi trước…”
Nghe vậy Dương Trác làm vẻ mặt khổ não, khổ sở nhìn về phía Trì Vãn Tình, y cùng bạn bè hẹn hôm nay sẽ ra ngoài, thế nhưng có khách tới… Mặc dù Trì Vãn Tình trong mắt đều đằng đằng sát khí, cũng không phát tác ra.
“Lễ Uyển là khu vườn nổi tiếng của thành phố D à?” Trì Vãn Tình hỏi.
Tống Tu Văn có dự cảm không tốt.
“Dương Trác, lần đầu em đến thành phố D, không phải anh nói đưa em đi dạo xung quanh sao?” Trì Vãn Tình bám vào cánh tay Dương Trác, cái độ thân mật này còn hơn Tần Thời cùng Tống Tu Văn.
Tống muội vặn vẹo mặt, cô gái này da mặt thật dày!
Dương Trác đen mặt muốn rút cánh tay từ trong tay Trì Vãn Tình, nhưng Trì Vãn Tình ôm rất chặc, Tần Thời cùng Tống Tu Văn đối với màn này đều lạnh mặt, Tống Tu Văn nói: “Dương tiên sinh, anh nếu bận, bọn tôi đi trước.”
Tần Thời cũng quyết định “vứt bỏ” Dương Trác, dính phải con nhỏ như vậy, là y xui xẻo, đúng là minh họa cho câu tự làm bậy không thể sống!