Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta

Chương 25: ✨



Editor: Tâm Meoo 555

"Cởi xiêm y ra."

Tô Trường Nhạc thấy Thẩm Tinh Lan sững sờ bất động, lại không nhịn được, nhân lúc hắn vẫn sững sờ chưa có phản ứng, đẩy hắn ngã xuống giường, sau đó ngồi ở phía trên.

Theo động tác của nàng, mái tóc dài đến eo đã phác họa một độ cong xinh đẹp ở trong không trung.

Trời đất quay cuồng, màn giường khẽ lay động, vị trí của hai người trong nháy mắt đã đảo lộn.

Thẩm Tinh Lan kinh ngạc mở to hai mắt.

Hai tay nàng chống lên ngực hắn, có thể cảm nhận rõ đường cong cơ bắp rắn chắc của thiếu niên dưới lớp hỉ phục, theo động tác của nàng, cơ bắp hắn phập phồng lên xuống, nàng có thể cảm giác nhịp tim đang dần đập nhanh hơn của hắn.

Thẩm Tinh Lan nhìn tiểu cô nương đang ngồi ở bên hông của hắn, trái tim đập nhanh như muốn vỡ ra, cảm thấy bản thân hắn có vẻ như đang hít thở không thông.


Mái tóc dài của nàng rơi trên mặt hắn, khiến cho hắn nhìn không rõ dáng vẻ của nàng, nhưng cũng đủ để khiến cho ánh mắt hắn dần trở nên tham lam hơn.

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, hầu kết lại lăn lộn, nín thở chờ đợi.

Tô Trường Nhạc rủ mắt, nhìn sắc hồng trên mặt thiếu niên, đôi mắt lại căng thẳng, thấy hắn lại thẹn thùng giống như ngày bình thường, trong lòng tựa như bị lông chim vuốt nhẹ qua, vừa tê vừa ngứa.

Chẳng lẽ thật sự do nàng hiểu lầm? Đời này Thẩm Tinh Lan không cần thầy dạy mà vẫn hiểu? Là bởi vì, đời này giữa hai người bọn họ không nảy sinh bất cứ hiểu lầm nào, cho nên hắn mới lớn gan như thế?

Tô Trường Nhạc do dự một lát, nhìn dáng vẻ thẹn thùng, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng của Thẩm Tinh Lan, trong lòng bỗng chốc nảy lên một cảm giác ngọt ngào.


Đời này Thẩm Tinh Lan đáng yêu như vậy, tạm thời tin hắn một lần vậy.

Đang muốn rời đi, vòng eo tinh tế mềm mại lại bị đôi bàn tay to lớn giữ chặt, trái tim nàng lại đập mạnh lên.

Tô Trường Nhạc rủ mắt, nhẹ nhàng hỏi hắn∶ "Sao, sao thế?"

Rõ ràng nàng là người đẩy hắn ngã xuống trước, nhưng mắt phượng lại mang vài phần thẹn thùng, cả người căng chặt lại.

Thẩm Tinh Lan giơ tay đẩy mái tóc đen trên mặt ra, chỉ thấy nàng đang cụp mi xuống, khuôn mặt tuyết trắng xinh đẹp lại nổi nên áng hồng, hàng mi giống như lông vũ, nhẹ nhàng cào vào quả tim hắn.

Trong hô hấp của hắn, toàn là mùi hương mà hắn rất quen thuộc, đó là hương vị của nàng.

Miệng nhỏ ướŧ áŧ đỏ bừng, tựa như đang âu yếm ở bên tai, bờ vai nửa kín nửa lộ, hương vị ngọt ngào như trong trí nhớ của hắn, lần thứ hai quanh quẩn quấy rối lòng hắn.


Hô hấp của hắn trở nên nặng nề hơn, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn nữ tử kia lộ ra vài phần du͙ƈ vọиɠ, ánh mắt đen u ám dọa người.

Hỉ phòng vô cùng yên tĩnh, không khí mờ ám tràn ngập.

Hắn duỗi tay, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi ngọt mềm của nàng, tiếng nói hơi khàn∶ "Không phải nói muốn kiểm tra hay sao?"

Hơi thở Tô Trường Nhạc loạn nhịp, nàng cảm thấy lòng bàn tay hắn tựa như mang theo một ngọn lửa, chậm rãi khiến cho môi nàng cũng như trái tim nóng lên, dấy lên cảm giác nóng bức.

"Ta, ta tin tưởng Thái Tử ca ca, không cần kiểm tra nữa."

Thẩm Tinh Lan nhìn gương mặt xinh đẹp dần nhiễm sắc hồng của nàng, khóe miệng hắn lại nở nụ cười ngọt ngào.

Hắn thu tay lại, trong mắt chứa đầy ý cười, nắm lấy bàn tay mềm mại đang đặt ở trên ngực hắn.

Tay nàng thật mềm, mỗi khi nắm lấy, hắn đều không nỡ buông ra.
"Không được," Đôi mắt hẹp dài của hắn lại cong lên, đáy mắt lại u ám như sóng nguồn cuộn trào, "Cô phải chứng minh sự trong sạch của mình mới được, như vậy nàng mới không suy nghĩ miên man nữa. "

Đôi mắt ngập nước của Tô Trường Nhạc chợt mở lớn, khuôn mặt đầy vẻ ngượng ngùng, trong vẻ đơn thuần lại chứa sự quyến rũ, như khẽ gãi vào tim người khác.

Thẩm Tinh Lan đã kéo tay nàng, bắt đầu cởi vạt áo của hắn.

Mối nguy cơ không thể giải thích đang đến gần, Tô Trường Nhạc hoảng loạn muốn rút về tay, rồi lại không dám làm động tác gì lớn∶ "Chờ một chút, ta nói ta tin tưởng chàng mà!"

"Không được, giữa cô và nàng không thể tồn tại một chuyện hiểu lầm nào được." Vẻ mặt hắn nghiêm túc, khăng khăng làm tới.

Miệng nhỏ của tiểu cô nương khẽ nhếch, hơi thở như hoa lan, gò má tuyết trắng cũng hồng lên không theo sự khống chế của nàng.
"Chàng...."

Nàng cắn môi, phát hiện nàng không thể ngăn cản được hắn.

Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên xoay người, hai người lại đổi vị trí một lần nữa.

Tô Trường Nhạc ngã vào bên trong chăn gấm đỏ thẫm, mái tóc đen suôn xuống như thác nước, rơi xuống giường, da trắng chăn đỏ, đẹp không sao tả xiết.

Dây buộc ở eo rơi xuống đất, xiêm y bị cởi ra, hỉ bào đỏ thẫm để ở bên giường, tầng lớp màn che từ từ buông xuống dưới.

Tô Trường Nhạc lấy tay bưng kín mặt theo bản năng, tuy rằng ánh sáng trong phòng có hơi tối tăm, nhưng khi nhìn xuyên qua khe hở ngón tay, nàng vẫn có thể nhìn thấy một chút, chỉ mới nhìn vài lần, khuôn mặt tuyệt sắc lại đỏ bừng lên.

Dáng người rắn chắc của thiếu niên vẫn giống như trong ký ức của nàng, cơ bắp trên người hắn rắn chắc, lại không có một phần thịt thừa, hình dáng đường cong hình dáng cơ bụng rõ ràng, tràn ngập sức lực.
Vai rộng eo thon, tóc đen vai rộng, ngày thường dung mạo tản mạn ngỗ ngược không chịu gò bó, giờ phút này cả khuôn mặt hắn nhiễm đầy vẻ lười biếng, tuấn mỹ vô song khiến cho người khác không nhịn được muốn lại gần.

Nàng lại như bị nào đó mê hoặc, biết rõ không nên nhưng vẫn nhìn, khe hở giữa ngón tay ngày càng mở rộng hơn, thu hết toàn bộ dáng người hắn vào trong tầm mắt.

Hai đầu gối Thẩm Tinh Lan khẽ quỳ xuống giường, nhìn nàng từ trên cao xuống, thấy rõ ràng vẻ mặt của tiểu cô nương đã xấu hổ e thẹn, nhưng vẫn nhìn hắn xuyên qua khe hở ngón tay, hắn không nhịn được thấp giọng cười.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của tiểu cô nương, đẩy bàn tay nàng ra, nhẹ giọng dỗ dành: "Niếp Niếp cần phải kiểm tra rõ ràng, không thể hiểu lầm cô được."

"Cô chỉ một mình nàng, từ trước đến nay cũng chỉ có một mình nàng mà thôi."
Sau khi bàn tay bị kéo ra, nàng lại nhìn được rõ ràng hơn.

Thẩm Tinh Lan có vài phần không giống trong trí nhớ của nàng, như dáng người như ngọc vốn có của hắn, lúc này đây lại đầy những vết sẹo ngang dọc, những vết thương đó có hơi dọa người, đặc biệt khi nàng lại gần nhìn vào vùng ngực hắn, chỉ nhìn cũng đã cảm thấy sợ hãi.

Hơi thở Tô Trường Nhạc như nghẹn lại, trong khoảng thời gian ngắn, nàng đã quên đi sự thẹn thùng, ngẩng đầu lên, ngơ ngác vươn tay đến gần những vết sẹo ở trên ngực hắn, nghiêm túc cẩn thận quan sát hình dung từng vết sẹo kia.

Ngón tay thon dài kia vẫn chưa chạm vào người hắn, nhưng hơi thở Thẩm Tinh Lan lại nặng nề hơn theo nàng động tác của nàng.

Cuối cùng thì ngón tay của Tô Trường Nhạc cũng dừng ở trên một vết sẹo ở trên ngực hắn.
Nàng nhỏ giọng hỏi, giống như lẩm bẩm tự nói một mình: "Sao chàng lại phải chịu vết thương nặng như vậy?"

Thẩm Tinh Lan nắm lấy cánh tay, rồi cúi đầu ghé vào môi nàng, môi mỏng dịu dàng vân vê, hắn rủ mắt nhìn nàng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nàng không nhớ rõ một số chuyện, năm đó, trước khi cô xuất binh đánh Mạc Bắc, từng hẹn nàng ra ngoài, muốn nói rõ lòng mình với nàng."

Hắn tựa như nhớ đến cái gì đó, bỗng nhiên thấp giọng cười, lần thứ hai cúi đầu xuống, mổ nhẹ lên mu bàn tay nàng.

"Lúc ấy đã sắp tới ngày sinh thần của cô, nhưng mỗi năm nàng đều chỉ chuẩn bị lễ vật cho Tứ đệ, khi đó cô rất muốn nàng tự tay thêu cho cô một chiếc túi tiền, nhưng khi nhìn thấy nàng, cô lại nói toàn những lời khó nghe," vẻ mặt của hắn giống như vô cùng áy náy, cũng ẩn chứa cả sự hối hận, "Khi đó cô thực sự rất đần, khó khăn lắm mới có thể hẹn nàng ra ngoài, cuối cùng lại tranh cãi với nhau một trận."
Tô Trường Nhạc không nói lời nào.

Thật ra nàng vẫn còn nhớ rõ chuyện này.

Khi đó Thẩm Tinh Lan cười nhạo nữ công của nàng, hắn nói túi tiền mà nàng thêu không đẹp chút nào, quả thực vô cùng xấu, vậy mà năm nào nàng cũng thêu cho Thẩm Quý Thanh, hỏi nàng có phải cố ý muốn tặng túi tiền xấu kia cho Thẩm Quý Thanh, để cho người khác chế giễu hắn hay không?

Lúc ấy Thẩm Tinh Lan và Nhị ca sắp phải xuất chiến, tuy rằng ngày thường nàng hay tranh cãi ồn ào với hắn, nhưng dù gì thì bọn họ cũng quen biết nhau từ nhỏ, tuy rằng ngày thường tính cách không hợp nhau, nhưng nàng vẫn luôn hy vọng hắn có thể đại thắng trở về, vì thế khi nàng đến Từ Ân Tự cầu bùa bình an cho nhị ca, cũng cầu cho hắn một tấm bùa.

Khi Thẩm Tinh Lan hẹn nàng ra ngoài, nàng vốn muốn đưa bùa bình an cho hắn, nhưng hắn lại nói một đống lời khiến người khác chán ghét. Nàng cảm thấy quả thực không thể hiểu nổi Thẩm Tinh Lan, cảm thấy bản thân điên rồi mới đồng ý ra gặp mặt hắn, vô cùng tức giận, lập tức tranh cãi với hắn một trận, hai người cụt hứng bỏ về.
Sau này tuy rằng nàng vẫn đưa bùa bình an cho nhị ca, nhờ nhị ca chuyển tới Thẩm Tinh Lan, nhưng bọn họ chưa từng gặp mặt lần nào nữa.

Sau đó, nàng nghe nói Thẩm Tinh Lan và nhị ca gặp nguy ở Nhạn Môn Quan, ngày ngày trằn trọc mất ăn mất ngủ, không ngừng khẩn cầu trời xanh giúp cho hắn và nhị ca có thể trở về bình an, thậm chí nàng còn âm thầm quyết định, nếu như Thẩm Tinh Lan và nhị ca có thể trở về, nàng sẽ tha thứ cho lời nói hôm đó của Thẩm Tinh Lan.

Thẩm Tinh Lan tiếp tục nói∶ "Nàng có thể không hiểu vì sao cô lại nhắc đến chuyện kia, đó là bởi vì phiền lòng không yên, cô đã phán đoán sai lầm, gặp nguy ở Nhạn Môn Quan, lúc ấy toàn quân rơi vào khổ chiến, cô chỉ còn một vạn tướng sĩ, quân địch lại có mười vạn đại quân, tất cả mọi người đều cảm thấy toàn quân Đại Tề nhất định sẽ bị diệt, cô chắc chắn sẽ chết ở Nhạn Môn Quan."
"Cô cũng từng cho rằng như vậy, lúc ấy, cô đã bị trọng thương, vết sẹo trên ngực này chính là dấu vết của trận chiến đó, khi mạng sống của cô đang bị đe dọa, thì nhị ca nàng lại đưa tấm bùa bình an đến, nhét vào trong tay cô, hắn nói rằng, cô đại diện cho Đại Tề, phía dưới còn có một vạn huynh đệ đi theo, cô không thể gục ngã, phải tiếp tục chống đỡ."

"Hắn còn nói, cô vẫn còn có chuyện chưa nói cho Nhạc Nhạc nghe phải không? Chẳng lẽ cô cam tâm không nói gì cả, nàng cũng sẽ không biết gì cả? Cô quả thực không cam lòng, lúc ấy cô nghĩ, mặc kệ như thế nào, vẫn phải hồi kinh gặp nàng một lần, nói cho nàng nghe những lời mà ngày hôm ấy cô vẫn chưa nói ra."

"Vậy nên cô đã trở lại. "

Lúc ấy tất cả mọi người cảm thấy hắn chắn chắn phải bỏ mạng.

Lại không nghĩ rằng, hắn chỉ dựa vào một vạn tướng sĩ, cắn răng mở con đường máu, một trận thành danh.
Tô Trường Nhạc im lặng trong chốc lát, hỏi: "Tại sao Thái Tử ca ca lại phiền lòng không yên?"

Nàng gần như đã đoán được đáp án, nhưng lại hy vọng nguyên nhân kia không phải như nàng suy đoán.

"Một đêm trước ngày giao chiến, cô nhận được tin nàng được ban hôn cho Tứ đệ," Thẩm Tinh Lan cười tự giễu, tựa như hắn đang nói một chuyện không quan trọng, "Không trách Tứ đệ, là do tâm trí cô không đủ kiên định."

Tô Trường Nhạc nhắm mắt, trong lòng nàng có cảm giác nói không nên lời.

Nàng đã biết là do tên vô sỉ Thẩm Quý Thanh này mà.

Cho nên, lúc trước Thẩm Quý Thanh cầu thánh chỉ tứ hôn, cũng chỉ vì muốn diệt trừ Thẩm Tinh Lan, chứ không phải vì hắn có tình ý với nàng.

Nàng rõ ràng đã sớm biết Thẩm Quý Thanh có bao nhiêu thứ đáng giận, nhưng khi nàng biết chuyện tứ hôn trước đây, chẳng qua cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của Thẩm Quý Thanh, nàng vẫn cảm thấy phẫn nộ.
Thẩm Quý Thanh lại có thể vì mối tư thù cá nhân, không hề nghĩ đến việc nếu Thái Tử Đại Tề chết trận, những quân sĩ còn lại kia sẽ có kết quả như thế nào, không màng tới tính mạng của mấy vạn đại quân và bách tính vô tội, truyền tin tức đến cho Thẩm Tinh Lan.

Kiếp trước nàng lại chỉ một lòng hướng về một tên vô sỉ, lòng lang dạ sói như vậy.

Thẩm Tinh Lan thấy sắc mặt nàng trắng bệch, tưởng rằng nàng thấy sợ hãi trước câu chuyện mà hắn kể, trong lòng hắn bỗng nhiên đau xót, hắn thay nàng vén sợi tóc đen ở bên tai, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, đặt vào trong chăn gấm, mười ngón tay nắm chặt vào nhau.

Vài sợi tóc dài khẽ rơi xuống khuôn mặt phù dung của nàng, hắn duỗi tay đẩy sợi tóc ra, cúi người hôn nhẹ bên môi nàng, lại nói về chuyện cũ.

"Cô trở về là vì nàng, sao cô lại có thể tìm những người khác chứ?" Thẩm Tinh Lan không biết lại nghĩ đến cái gì, bên tai hắn là mảng hồng, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp nổi lên mấy phần thẹn thùng, "cô có thể quay người lại cho nàng xem phần lưng, nếu như ngươi vẫn không tin, cô còn có thể..."
Hắn bỗng nhiên ghé sát vào tai nàng, nói mấy chữ mơ hồ không rõ ý nghĩa, giọng nói hơi trầm, êm tai.

Gương mặt Tô Trường Nhạc vốn đang tái nhợt, lại dần dần phiếm hồng theo lời nói nhỏ thì thầm của hắn.

Nàng nhìn hắn với ánh mắt khó tin.

Thẩm Tinh Lan quả nhiên không còn thuần khiết!

Hắn lại nói rằng hắn có thể không.. mặc y phục, để nàng có thể kiểm tra đầy đủ.

Hôm nay ở trong yến tiệc, rốt cuộc hắn đã học những thứ linh tinh này ở chỗ người khác.

Gương mặt Tô Trường Nhạc lại đỏ lên một lần nữa.

Thẩm Tinh Lan thấy nàng thẹn thùng đỏ mặt, trái tim lại rung động, nhịn không được lại cúi đầu hôn nàng.

Hắn không chịu buông tha nàng, thấp giọng cười nói: "chẳng lẽ nàng không muốn biết, cuối cùng thì cô muốn nói gì với nàng? "

Tô Trường Nhạc nghe thấy tiếng cười nhẹ trầm thấp của hắn, bên tai lại nóng lên.
Nàng mím môi, thật ra nàng cũng đoán được hắn muốn nói cái gì, nàng vốn muốn trả lời không muốn biết gì cả, rồi lại nghĩ đến kiếp trước, hắn còn không kịp nói với nàng, thì hai người đã xảy ra chuyện ở Khánh Công Yến, cuối cùng lời nói kia, suốt một đời kia hắn không thể nói ra.

Lời nói cự tuyệt ở trong cổ họng, lại được nuốt lại, nàng cố gắng thay đổi câu hỏi: "Thái Tử ca ca muốn nói cái gì?"

Nàng hỏi, nhưng Thẩm Tinh Lan lại không nói gì.

Tô Trường Nhạc thẹn thùng dời ánh mắt, lúc này mới phát hiện tư thế của hai người có bao nhiêu mờ ám.

Những sợi tóc của hai người đan xem cùng một chỗ.

Y phục của nàng nửa kín nửa lộ, hắn lại chỉ mặc quần dài.

Đôi tay nàng bị hắn nắm chặt, mười ngón tay đan xen vào nhau, bị hắn kéo lên đỉnh đầu.

Hắn nửa quỳ trên giường, phần eo và chân chống đỡ sức nặng cả cơ thể, ngoại trừ bàn tay đang nắm lấy tay nàng ra, thì hắn vẫn chưa chạm vào người nàng.
Nếu lúc này có người đi vào, nhìn xuyên qua lớp màn che như ẩn như hiện, sẽ nhìn thấy một cảnh tượng quấn quýt khiến người khác ngượng ngùng.

Thẩm Tinh Lan cúi đầu, ánh mắt tràn ngập lưu luyến, hắn dùng cánh môi vuốt ve đôi môi mềm mại của nàng một hồi lâu, rồi nói nhỏ ở bên tai nàng∶ "Tô Trường Nhạc, cô thích nàng."

Cô thích nàng, cô có thể trở về cũng bởi vì nàng.

Tuy rằng Tô Trường Nhạc đã sớm đoán được, nhưng không biết vì sao, nàng cảm thấy mấy chữ được cánh môi mỏng của hắn nói ra, giọng nói trầm thấp khàn khàn, khiến người nghe được mặt đỏ tai hồng.

Hắn lại nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, tựa như đang đợi nàng hồi phục tinh thần.

Nàng hoảng loạn quay đầu đi: "Ta, ta biết tâm ý của Thái Tử ca ca, ta tin những việc chàng dạy ta, không phải học ở chỗ người khác."
Nghe thấy nàng lại nói sang chuyện khác, trong lòng Thẩm Tinh Lan lại dâng lên cảm giác mất mát.

Ánh mắt hắn tối lại, thuận tiện hôn lên vành tai đỏ hồng của nàng, chịu đựng vẻ mất mát, nhẹ giọng hỏi∶ "Những thứ cô vừa mới dạy, nàng đã học được chưa?"

Khi hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp dừng ở bên tai nàng, môi mỏng còn luôn ghé sát vào trong lỗ tai, động tác thân mật như vậy, khiến nàng không nhịn được co bả vai lại.

Tô Trường Nhạc e lệ cắn môi, gật đầu qua loa∶ "Học được rồi."

Vẻ mất mát trong lòng hắn cũng vơi bớt đi theo dáng vẻ thẹn thùng của nàng, hắn thấp giọng cười: "Vậy thì cô phải kiểm tra thành quả một chút."

Tô Trường Nhạc: "......"

Hắn lại muốn kiểm tra như thế nào?

Kiểm tra mà hắn nói đến, chẳng lẽ giống như suy đoán của nàng?

Tô Trường Nhạc sững sờ một hồi lâu, mới bỗng nhiên ý thức được bản thân đã bị hắn lên kế, mặc kệ nàng trả lời học được hay là vẫn chưa học được, hắn đều có thể tiếp tục hôn nàng!
Nàng cho rằng đời này Thẩm Tinh Lan không giống như kiếp trước, không nghĩ rằng hắn vẫn mặt dày không biết xấu hổ như trước!

Gương mặt Tô Trường Nhạc như bị hâm nóng, nàng vốn muốn nói không cần, nhưng lại nhớ tới những vết thương lớn bé trên người Thẩm Tinh Lan, nhớ tới kiếp trước khi nàng bị Thẩm Quý Thanh lừa gạt, đã nói rất nhiều lời quá đáng với hắn, nàng nhắm mắt, nhỏ giọng nói∶ "Thái Tử ca ca buông tay ta ra trước đã."

"Được." Thẩm Tinh Lan có một chút không nỡ, nhưng cũng buông ra tay nàng ra.

Cảm giác ấm áp quanh quẩn trong lòng kia vẫn còn chưa tan biến, cánh tay mềm mại không xương kia bỗng nhiên đặt lên cổ hắn, ôm lấy người hắn.

Yết hầu hắn lại lăn lộn lên xuống, cả người căng chặt lại, nàng vẫn không dừng động tác lại.

Nàng tiến lại gần hắn từng tấc từng tấc một, mãi đến nàng hơi thở ngọt ngào của nàng đến gần, tràn ngập trong xoang mũi của hắn, mãi đến nàng cánh môi mềm mại của nàng dán lên bờ môi mỏng.
Hắn cảm nhận được độ ấm trên môi, ánh mắt chợt mở lớn.

Lông mi nàng ngượng ngùng buông xuống, nụ hôn vẫn còn trúc trắc, nhưng vẫn khiến cho tim hắn run rẩy.

Tô Trường Nhạc không bao giờ chủ động hôn hắn, kiếp trước hai người cũng ít khi làm thế, thông thường đều do Thẩm Tinh Lan lún quá sâu, mất khống chế, mới không màng đến sự né tránh của nàng, giữ lấy cằm nàng, hôn lên môi nàng.

Ký ức của kiếp trước cũng không mấy tốt đẹp, đời này khi nàng bị Thẩm Tinh Lan hôn, trong đầu là một mảng trắng xóa, Tô Trường Nhạc không thể hồi tưởng được những thứ mà hắn "dạy" nàng, nàng đành phải giữ lấy khuôn mặt hắn, mổ đi mổ lại bờ môi của hắn.

Môi nàng thật mềm, mềm mại ướŧ áŧ, nụ hôn đầy vị ngọt, tuy rằng vụng về trúc trắc, nhưng lại ngọt ngào tốt đẹp khiến cho hắn gần như mất đi lý trí.
Nhịp tim Thẩm Tinh Lan đập nhanh, hay tay đang chống ở trên giường hơi run lên, hắn rủ mắt nhìn tiểu cô nương đang nhắm nghiền hai mắt, hôn loạn lên môi hắn, chỉ cảm thấy lòng hắn như bị hòa tan.

Tô Trường Nhạc hôn một lát, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên động tác, nàng phát hiện giống như vẫn chưa học được gì, nhẹ nhàng khẽ "ưm" một tiếng, muốn buông tay rời đi, Thẩm Tinh Lan lại bỗng nhiên giữ lấy gáy nàng, dưới ánh mắt kinh ngạc hoảng loạn của nàng, đảo khách thành chủ, hôn một cách mãnh liệt ngang ngược, giống như muốn thổi bay suy nghĩ của nàng.

Thẩm Tinh Lan tham lam giữ lấy hương vị ngọt ngào của nàng, hô hấp của nàng đều chứa đầy hơi thở ngang ngược nhưng cũng say lòng người của hắn.

Lớp áo đỏ thẫm, ở trong lúc mơ hồ, toàn bộ tất cả, dần dần rơi rải rác.
Tác giả có lời muốn nói:

Tô Trường Nhạc: Trước kia miệng chàng không biết tốt xấu.

Thẩm Tinh Lan: Là cô sai, cô không đúng, cô ghen tỵ nói lung tung, cô sẽ sửa lại hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.