Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta

Chương 33



Thẩm Tinh Lan đứng ở cửa.

Tô Trường Nhạc vừa ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của hắn.

Chạm vào đôi mắt lạnh lẽo đó, nàng hít thở một hơi, cảm giác không trọng lượng như rơi xuống vực thẳm đập vào tim nàng.

Người ta nói là sợ cái gì thì sẽ đến cái nấy, vừa rồi nàng mới lo lắng những lá thư này sẽ bị Thẩm Tinh Lan nhìn thấy. Bây giờ hắn còn nghe thấy những lời nói vô nghĩa mà Ôn Sở Sở vừa nói.

Tô Trường Nhạc cúi đầu, nhắm mắt lại, buộc mình phải bình tĩnh lại, nàng không thể để Thẩm Tinh Lan nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

Nhưng càng muốn bình tĩnh thì trong đầu càng hiện lên hình dáng tàn nhẫn và đáng sợ của Thẩm Tinh Lan.

Ngón tay nắm chặt váy, Tô Trường Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Lan lần nữa.

Thẩm Tinh Lan đi về phía nàng từ cửa phòng khách. Vẻ mặt hắn ôn hòa, gương mặt so với bình thường hơi lạnh lùng hơi rủ xuống, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Khí thế không mang theo một chút nhiệt độ, khiến người ta có cảm giác áp chế mạnh mẽ, trực tiếp khiến người ta không thở nổi.

Đôi mắt sáng ngời ngấn nước của Tô Trường Nhạc hơi lóe lên một chút, đột nhiên tim đập nhanh hơn, đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu và không xác định.

Thẩm Tinh Lan như vậy, nàng cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Khi hai người thành thân được năm năm, cuối cùng nàng cũng mang thai đứa con như ý muốn, thật ra năm thứ tư sau khi thành thân, giữa nàng và Thẩm Tinh Lan đã hòa hoãn đi rất nhiều.

Hai người ngủ chung giường, nàng không còn tức giận nữa, nụ cười trên mặt Thẩm Tinh Lan ngày càng nhiều, tuy rằng không hòa hợp như kiếp này, nhưng cũng có thể tương kính như tân như phu thê bình thường, vừa nói vừa cười.

Ngay khi nàng có thai tháng thứ ba, Thẩm Tinh Lan mới yên tâm nói chuyện này cho Tuyên Đế, Tuyên Đế biết được nàng mang thai hài tử của Thái tử, không chỉ Hoàng đế rất hạnh phúc, ban thưởng rất nhiều thứ cho nàng, thậm chí càng coi trọng Thẩm Tinh Lan.

Nhưng mà vào lúc này, Tô phủ bắt đầu liên tiếp xảy ra chuyện.

Đầu tiên là thông phòng Giang Tử Tinh của đại ca bỗng nhiên không còn, sau đó Tô phụ đột nhiên bị tống vào đại ngục, lúc ấy nàng đắm chìm trong niềm vui sắp làm mẫu thân, khi Tô phủ xảy ra chuyện, Thẩm Tinh Lan hoàn toàn không dám để cho nàng biết được.

Nhưng trên đời này làm gì có giấy mà gói được lửa, càng muốn giấu diếm chuyện gì thì càng dễ dàng giấu không được.

Tuy rằng Thẩm Tinh Lan bôn ba khắp nơi, nghĩ hết mọi cách muốn rửa sạch tội danh cho phụ thân nàng, nhưng Tuyên Đế vẫn rất kiên quyết, chưa từng điều tra kỹ lưỡng liền trực tiếp hạ lệnh ban tội chết cho phụ thân nàng, chu di cửu tộc, toàn bộ nam tử của Tô phủ đều bị chém đầu, còn nữ quyến thì bị nhét vào Giáo Phường Ti.

Cuối cùng khi nàng phát hiện ra, đó là vì trong tướng phủ tìm thấy thư qua lại giữa nàng và phụ thân, chứng minh nàng cũng có liên quan.

Tuyên Đế nổi giận, lập tức muốn ban tội chết cho nàng. Thẩm Tinh Lan hao tâm tổn trí, thậm chí suýt chút nữa mất vị trí Thái tử, Tuyên Đế niệm tình nàng có thai nên mới miễn cưỡng bảo vệ mạng sống của nàng.

Nhưng bảo vệ mạng của nàng thì có ích lợi gì, tất cả người nhà của nàng đều không còn nữa, sau khi phán quyết sẽ chém đầu cha và hai vị huynh trưởng, a nương không muốn đi Giáo Phường Ti nữa, lập tức đụng đầu vào cột nhà rồi đi trước, sau đó phụ thân và hai vị ca ca cũng không còn.

Nàng thậm chí không thể nhìn thấy khuôn mặt lần cuối cùng của bọn họ, nàng quả thực hận chết Thẩm Tinh Lan cố tình giấu diếm, vất vả lắm mới có được tình cảm tốt đẹp hơn một năm nay, nhưng lại bị đánh nát tan.

Sau đó đứa con của nàng không còn, Thẩm Tinh Lan cuối cùng phát hiện ra bộ mặt thật của Lâm hoàng hậu, sau khi biết hết mọi chuyện, đôi mắt luôn sáng ngời rạng rỡ của hắn, tựa như một vũng nước đọng, lạnh như băng, rồi nàng không bao giờ nhìn thấy hắn cười nữa.

Dáng vẻ ấy giống như Thẩm Tinh Lan đang đi về phía nàng trước mắt, trên mặt lãnh đạm, không chút dao động, nhưng lại khiến người ta không rét mà run.

Thần thái như vậy đáng lẽ không nên xuất hiện trên người Thẩm Tinh Lan khi còn trẻ mới đúng.

Tô Trường Nhạc không quá chắc chắn khí thế của Thẩm Tinh Lan hôm nay tỏa ra, là do được tôi luyện trong lúc mang binh đi đánh giặc ở biên quan ba năm, cực kỳ tức giận nên mới không tự giác để lộ ra, hay là vì hắn thật sự giống như nàng suy đoán, cũng nhớ rõ chuyện kiếp trước.

Nàng không thể chắc chắn, nhưng đôi mắt của nàng không kiểm soát được sưng húp lên, cổ họng bị thắt lại, hơn nửa ngày cũng không tìm thấy giọng nói của mình.

Thẩm Tinh Lan thấy hốc mắt của nàng đỏ hoe, giống như bị dọa sợ khi hắn vừa rồi thô lỗ đạp cửa, cũng giống như bị oan ức rất lớn, đôi mắt như một con nai nhỏ, sợ hãi nhìn mình, dáng vẻ kinh hoàng luống cuống làm cho người ta đau lòng.

Hắn cho rằng bản thân mình đột nhiên xông vào khiến nàng sợ hãi, lập tức kiềm chế khí thế trên người, nhưng khi nhìn về phía Ôn Sở Sở, trong con ngươi tràn đầy hàn băng.

Ôn Sở Sở bị liếc mắt nhìn mà gương mặt mất hết huyết sắc, môi trắng bệch, không ngừng run rẩy.

Xưa nay, Thẩm Tinh Lan luôn tỏ ra bốc đồng, hắn không biết mình đã nghe được bao nhiêu lời mà nàng ta nói vừa rồi.

Ôn Sở Sở run rẩy đứng lên, hướng Thẩm Tinh Lan hơi phước lành, cúi đầu cực thấp: “Thần, thần phụ đã gặp qua Thái tử điện hạ. ”

Trước kia nàng ta luôn cảm thấy Thẩm Tinh Lan quá mức ngây thơ, hoàn toàn không giống Thái tử chút nào, thậm chí từng đại nghịch bất đạo[1] nghĩ rằng, sau này người lên ngôi tất nhiên là Thẩm Quý Thanh.

[1] Đại nghịch bất đạo: tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.

Nhưng bây giờ mình chỉ bị hắn nhẹ nhàng liếc mắt một cái, đầu gối liền mềm nhũn, gần như đứng không vững, suýt chút nữa chật vật quỳ rạp xuống đất.

Mặc dù phụ thân của Ôn Sở Sở từng là tướng quân, nhưng từ nhỏ nàng ta đã được nuông chiều ở trong nhà, vừa sinh ra đã lớn lên ở kinh thành, có thể nói chưa từng cảm nhận sát khí ngập trời, chỉ thẳng vào trời đất này của Thẩm Tinh Lan.

Trong nháy mắt nàng ta đã bị sát khí đáng sợ áp bức đến mồ hôi lạnh toát ra, đầu trở nên trống rỗng, tay chân lạnh ngắt không thể tin được.

Ôn Sở Sở đầy sợ hãi, gần như xoay người muốn chạy trốn, cả người hoảng sợ luống cuống: “Thần phụ còn có việc, sẽ không quấy rầy ──”

Ánh mắt của Thẩm Tinh Lan lướt qua hộp gỗ lim trước mặt Tô Trường Nhạc, khi nhìn thấy những lá thư bên trong, ánh mắt nhất thời lạnh đi vài phần.

Hắn nhàn nhạt nở nụ cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt: “Tấn vương phi phải nói rõ ràng thì mới được đi.”

Dứt lời, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Tô Trường Nhạc, quỳ một gối xuống đất, dùng một tay nâng hai má nàng lên, ngón tay cái khẽ lướt nhẹ qua khuôn mặt hơi trắng bệch của nàng.

“Không sợ, cô đến rồi.” Hắn nhẹ giọng nói, “Không ai có thể bắt nạt nàng đâu.”

Tô Trường Nhạc không chớp mắt nhìn Thẩm Tinh Lan, thấy khí chất của hắn trầm ổn không giống bình thường, càng giống Thẩm Tinh Lan mà nàng quen thuộc, nàng bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, đè nén nhịp tim đang đập nhanh, suy đoán và hoài nghi trong lòng đã tăng lên đến đỉnh điểm.

Thẩm Tinh Lan thấy thế, nhíu mày, nắm lấy nắm đấm màu hồng của nàng, cụp mắt xuống, dịu dàng bẻ ngón tay nàng ra, rồi nhẹ nhàng siết chặt trong bàn tay to lớn của hắn.

Ôn Sở Sở đang chìm trong sợ hãi nghe thấy Thẩm Tinh Lan nói vậy, thấy Tô Trường Nhạc đột nhiên vừa oan ức vừa đáng thương, quả thực muốn tức giận.

Phu quân của nàng ta vì Tô Trường Nhạc mà ăn ngủ không yên, thậm chí còn ý lo4n tình m3 coi nàng ta là Tô Trường Nhạc, nàng ta thật sự tức giận nên mới có thể nhân lúc Thẩm Tinh Lan không có ở đây rồi đến Đông Cung một chuyến, nói cho Tô Trường Nhạc chuyện này.

Rõ ràng nàng ta mới là người chịu hết oan ức, nhưng Tô Trường Nhạc đột nhiên giống như bị nàng bắt nạt, mà Thẩm Tinh Lan không biết cái gì liền đổi trắng thay đen, còn nàng ta hoàn toàn trở thành kẻ xấu!

Ôn Sở Sở tức giận đến cả người phát run, phẫn nộ trong lòng lập tức thành quá mức sợ hãi, dứt khoát đập vỡ cái lọ rồi ném đi[1], rồi đem những lời vừa rồi nói cho Tô Trường Nhạc, nói lại với Thẩm Tinh Lan một lần nữa.

[1] Đập vỡ cái lọ rồi ném đi: Từ gốc “破罐子破摔”, là một ẩn dụ mà sau khi có những khuyết điểm, sai lầm thì cứ để nó qua đi mà không cần sửa chữa, hoặc ngược lại, nó cố tình phát triển theo chiều hướng xấu hơn. 

Thẩm Tinh Lan sờ sờ mặt Tô Trường Nhạc, nhẹ nhàng “ha” một tiếng, vẻ mặt mang theo chút hoang mang.

“Cho dù lời của Tấn vương phi nói có phải là sự thật hay không, cô chỉ muốn biết, cho dù Tứ đệ thật sự mơ tưởng Thái tử phi của cô, làm ra chuyện vô liêm sỉ này, sao ngươi không quay về Ôn phủ tìm Ôn đại thống lĩnh đòi công đạo cho ngươi, mà phải cầm những lá thư này đến gặp Thái tử phi.”

Ôn Sở Sở đương nhiên sẽ không nói nàng ta vừa muốn thiêu hủy những thư này vừa không muốn bị Thẩm Quý Thanh oán hận, nên mới có thể mang đến đây cho Tô Trường Nhạc, dụ dỗ nàng động thủ.

Dù sao tâm trí của Tô Trường Nhạc chỉ còn bảy tuổi, mà lại coi nàng ta là bạn tốt, nên dụ nàng hủy đi những lá thư này cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Ôn Sở Sở tránh nói vào vấn đề chính, nói: “Thần phụ và Thái tử phi là bạn thân trong khuê phòng, thân thiết như tỷ muội, thần phụ chỉ tới tìm Thái tử phi để kể khổ, cũng không có ý gì khác.”

Thẩm Tinh Lan gật gật đầu, chậm rãi đứng thẳng người, gọi Tần Thất vào.

“Lập tức phái người đi Tấn vương phủ mời Tấn vương tới, nói là cô có việc quan trọng muốn nói chuyện cùng hắn.”

Tần công công đáp một tiếng, lập tức rời khỏi phòng khách.

“Thái tử điện hạ đang làm gì vậy!” Ôn Sở Sở nghe thấy Thẩm Tinh Lan nói vậy, rốt cuộc không nhịn được nữa, cất tiếng kêu to.

Thẩm Tinh Lan khoanh tay trừng mắt về phía nàng ta, chậm rãi nói: “Không phải Tấn vương phi rất thương tâm sao? Còn khổ sở đến mức muốn đến tìm Thái tử phi để kể khổ, cô đã gọi Tứ đệ tới đây, nói rõ ràng với hắn tại chỗ này, bảo hắn đừng mơ tưởng Thái tử phi của cô nữa, cũng đừng khiến ngươi thương tâm khổ sở.”

Ôn Sở Sở nghe thấy lời này, quả thực muốn phát điên.

Thẩm Tinh Lan có bị điên không vậy? Hắn làm sao có thể gọi Thẩm Quý Thanh lại đây đến đối chất với hắn, hắn không sợ chuyện này truyền đến tai Tuyên Đế, rồi Tô Trường Nhạc và Thẩm Quý Thanh đều phải chịu tội sao!

Mặc dù Tô Trường Nhạc không biết suy nghĩ trong lòng Ôn Sở Sở, nhưng cũng có hơi lo lắng. Nàng kéo ống tay áo của Thẩm Tinh Lan, nói: “Thái tử ca ca, chuyện này không thể làm lớn được đâu, nếu không thì đem thư đi đốt là được.”

Nàng không dấu vết liếc mắt nhìn những lá thư kia, may mà Thẩm Tinh Lan không muốn mở ra xem, nếu không chắc chắn hắn sẽ đau khổ lắm.

Thẩm Tinh Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, cho nàng một nụ cười an ủi: “Không sao hết, chuyện này sẽ không truyền ra ngoài Đông Cung đâu.”

Ánh mắt của hắn lướt về phía Ôn Sở Sở, nói: “Trừ phi Tấn vương phi tự mình truyền những lời này ra ngoài.”

Tất nhiên Ôn Sở Sở sẽ không đem những lời này truyền ra ngoài để tự rước nhục vào thân, nếu truyền ra ngoài thì cùng lắm là Tô Trường Nhạc mất mặt, nhưng nàng ta lại trở thành trò cười của kinh thành, nàng ta có điên mới nói những lời này ra ngoài.

Thẩm Quý Thanh nhanh chóng đi tới Đông Cung.

Khi hắn ta được mời đến phòng khách, phát hiện cửa gỗ bị đạp hỏng, Ôn Sở Sở còn đang ở bên trong, trong lòng lập tức trầm xuống.

Khi ánh mắt lướt qua bàn tay nắm chặt của Thẩm Tinh Lan và Tô Trường Nhạc, dường như bị người đâm mạnh một đao vào ngực, đau không thể chịu nổi.

Thẩm Tinh Lan đang chờ Thẩm Quý Thanh đến, sai người mang một cái ghế đến bên cạnh Tô Trường Nhạc, lúc này hai người ngồi cùng một chỗ.

Thấy Thẩm Quý Thanh đến, hắn mới buông tay Tô Trường Nhạc ra.

Thẩm Quý Thanh bình tĩnh đi tới trước mặt Thẩm Tinh Lan và Tô Trường Nhạc, tươi cười ôn hòa: “Không biết Tam ca vội vàng tìm thần đệ tới đây là có chuyện gì.”

Thẩm Tinh Lan đứng dậy, không nói gì, đánh một cú đấm vào mặt hắn ta.

Tất cả mọi người ở đây, kể cả Thẩm Quý Thanh, đều không ngờ rằng Thẩm Tinh Lan đột nhiên động thủ, Thẩm Quý Thanh không kịp đề phòng trước cú đấm này bất ngờ này, bị đánh nghiêng sang một bên, trong miệng có chút ngọt ngào.

Cú đấm của Thẩm Tinh Lan như mưa trút xuống, có tiếng soàn soạt, vũ lực của hắn đáng giá hơn Thẩm Quý Thanh, Thẩm Quý Thanh gần như bị đánh đến mức không hề có sức chống đỡ.

Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ phải tự mình chịu đựng, án binh bất động, sau đó lại từ từ gi3t ch3t Thầm Quý Thanh, nhưng khi sống lại một đời, hắn biết thật ra Tuyên Đế không có điểm mấu chốt đối với hắn, nếu không kiếp trước Thẩm Quý Thanh cũng sẽ không bại thảm hại như vậy, giờ phút này, hắn không muốn chịu đựng thêm chút nào.

Nếu Thẩm Quý Thanh dám gọi tên Tô Trường Nhạc trong lễ Đôn Luân, hắn sẽ dám động thủ với hắn ta!

“Thái tử ca ca, không thể!” Tô Trường Nhạc thấy một cú đấm của Thẩm Tinh Lan còn hung mãnh hơn so với một cú đấm bình thường, hốc mắt đỏ ngầu, mắt lộ ra sát khí, sợ hắn thật sự sẽ đánh chết Thẩm Quý Thanh, nàng lập tức xông lên ngăn hắn lại.

Nếu chuyện Thẩm Tinh Lan động thủ với Thẩm Quý Thanh truyền đến tai của đế hậu, sợ là sẽ không thể cứu vãn được.

“Thái tử ca ca, đừng đánh nhau, chàng thật đáng sợ.” Tô Trường Nhạc ôm chặt lấy hắn từ phía sau, lúc này Thẩm Tinh Lan mới bình tĩnh lại, giơ tay lên bao bọc bàn tay mềm mại bên hông mình.

“Không sợ.” Thẩm Tinh Lan thấp giọng trấn an, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Là cô nhất thời hớ hênh, không sao đâu.”

Thẩm Quý Thanh bị đánh đến mắt hiện đầy sao vàng, đầu óc choáng váng, ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Tinh Lan lại nắm chặt vạt áo hắn, kéo người từ trên mặt đất lên, đưa đến trước bàn gỗ đặt hộp gỗ lim.

“Thẩm Tinh Lan!” Cho dù tính tình của Thẩm Quý Thanh có tốt đến mấy, khó có thể không tức giận khi hắn bị đánh không thể giải thích được.

Thẩm Tinh Lan không để ý tới hắn, hất hất cằm, nói với Ôn Sở Sở: “Tấn vương phi, đem những gì ngươi vừa nói với cô và Thái tử phi, nói lại cho hắn ta một lần nữa.”

Tô Trường Nhạc vốn đã nắm chắc chín phần, cảm thấy Thẩm Tinh Lan cũng sống lại, nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ lộn xộn, kiêu ngạo và phóng túng của hắn, lập tức rối rắm do dự.

Cách giải quyết này quá đơn giản và thô bạo, không giống như khối băng lớn đó chút nào.

Ngay khi Tô Trường Nhạc rơi vào rất nhiều nghi vấn, Ôn Sở Sở lập tức bị sợ hãi bao phủ, toàn thân giống như chìm trong nước đá.

Sao nàng ta có thể nói được!

Thẩm Quý Thanh nghe ra thủ đoạn trong đó, ánh mắt nhìn về phía Ôn Sở Sở không khỏi lạnh vài phần: “Nói!”

Thẩm Tinh Lan buông Thẩm Quý Thanh ra, không chút để ý mở những bức thư kia ra. Thẩm Quý Thanh nhìn thấy nội dung trong thư, sắc mặt lập tức khó coi, đưa tay muốn bắt lấy, nhưng Thẩm Tinh Lan lại nhanh chóng nhét thư trở lại hộp gỗ lim.

“Tần Thất, đốt hộp gỗ lim này và đồ vật bên trong cho cô.”

“Tam ca, đó là đồ của thần đệ!”

Thẩm Quý Thanh nói xong, đưa tay muốn cướp lấy, nhưng Thẩm Tinh Lan lại nhanh chân ngăn động tác của hắn.

Tần công công lấy hộp gỗ lim đi, cung kính lui ra.

“Thẩm Tinh Lan!” Lúc này, mắt của Thẩm Quý Thanh muốn nứt ra, quay đầu giận dữ nói: “Đứng lại cho bổn vương! Đó là đồ của bổn vương, không được tùy ý đụng vào mà không có sự cho phép của bổn vương!”

Hắn ta muốn xông lên ngăn Tần công công lại, nhưng vẫn bị Thẩm Tinh Lan kiềm chế, không thể nhúc nhích.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần công công rời khỏi phòng khách.

Đó là mối liên hệ thân thiết nhất giữa hắn và Tô Trường Nhạc, hiện giờ Tô Trường Nhạc đã trở thành Thái tử phi, hắn chỉ còn lại những lá thư cùng hà bao ngày xưa nàng tự tay thêu, tại sao bức thư mà Tô Trường Nhạc viết cho hắn lại ở đây!

Thẩm Quý Thanh lập tức quét về phía Ôn Sở Sở, ánh mắt nham hiểm, cắn chặt răng hàm sau, sắc mặt lạnh xuống từng li từng tí: “Những lá thư này là do ngươi trộm ra từ thư phòng của bổn vương sao?”

Ôn Sở Sở thấy lửa giận trong mắt hắn ta, giống như muốn nuốt sống nàng ta, nàng ta lập tức bị sợ hãi chi phối, cả người cứng ngắc.

Tô Trường Nhạc thấy Ôn Sở Sở không mở miệng, dứt khoát chuyển lại lời mà Ôn Sở Sở vừa rồi nói cho nàng biết cho Thẩm Quý Thanh nghe.

Giọng nói của nàng trong trẻo dễ nghe, ánh mắt trong sáng, tuy trong lời nói có chút trẻ con, nhưng lời nói vô cùng rõ ràng, chỉ là khi nàng nói đến lễ Đôn Luân, ánh mắt nhìn hắn đột nhiên lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét cùng sợ hãi.

Nàng vừa nói, vừa trốn sau lưng Thẩm Tinh Lan, bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương, chủ động nắm lấy bàn tay to của Thẩm Tinh Lan, giống như hắn ta là rắn độc mãnh thú gì đó, tránh né hắn, nhưng lại tràn đầy sự dựa dẫm và quyến luyến với Thẩm Tinh Lan.

Thẩm Quý Thanh nhìn thấy tình cảm mờ ẩn trong mắt nàng đối với Thẩm Tinh Lan. Cảm thấy trái tim như thắt lại. Nhiều lưỡi dao sắc nhọn tiến vào, cắt nhiều lần, máu tươi chảy đầm đìa đau đớn.

Quả thực ghen tị đến phát điên!

Hắn ta không quan tâm Tô Trường Nhạc hiện tại sợ hắn ta, chán ghét hắn ta, trước kia nàng từng thích hắn ta như vậy, chỉ cần nàng khôi phục trí nhớ, bọn họ còn có khả năng.

Hắn ta tuyệt đối không bận tâm nàng là Thái tử phi, vì nàng, hắn ta có thể không từ thủ đoạn mà cướp nàng về.

Nhưng hắn lại quan tâm sự dựa dẫm và quyến luyến của Tô Trường Nhạc đối với Thẩm Tinh Lan, lâu ngày nảy sinh tình cảm, hắn ta sợ phần tình cảm này sẽ bắt nguồn từ trong lòng nàng, khi nàng nhớ lại mọi chuyện thì nàng đã hoàn toàn yêu Thẩm Tinh Lan, bỏ hắn ta lại phía sau.

Nghĩ đến đây, Thẩm Quý Thanh đột nhiên ngước mắt lên, hung hăng trừng mắt nhìn người khởi xướng toàn bộ chuyện này.

Ôn Sở Sở co rúm lại, hoảng sợ lắc đầu, muốn khóc: “Không phải, Vương gia ngài nghe ta giải thích, thiếp thân không có ——”

Nàng ta còn chưa dứt lời, Thẩm Quý Thanh đã tiến lên cho nàng ta một cái tát, hoàn toàn khác với vẻ ôn hòa thường ngày, tức giận không thể cưỡng lại: “Trộm đồ của bổn vương mà còn có lý do để ngụy biện à!”

Nếu không phải do Ôn Sở Sở, những lá thư mà Tô Trường Nhạc đưa cho hắn ta cũng sẽ không hoàn toàn biến mất.

Kiếp trước sở dĩ hắn ta thua cũng là vì nàng ta, chính là nàng ta đã đến thiên lao nói những lời không nên nói với Tô Trường Nhạc, nên Tô Trường Nhạc mới tự sát vào giây phút cuối cùng.

Thẩm Tinh Lan không hứng thú với chuyện phu thê bọn họ, hắn nắm tay Tô Trường Nhạc, thầm nghĩ nhanh chóng dẫn nàng rời xa hai người này, hắn còn phải trấn an thật tốt cô bé của hắn mới được.

Trước khi rời đi, sắc mặt hắn ảm đạm nhìn Thẩm Quý Thanh, giọng nói âm trầm: “Cô biết trước kia ngươi đã đính hôn với Thái tử phi, nhưng chuyện đó cũng xong rồi, nếu Tứ đệ dám mơ tưởng Thái tử phi của cô, cô nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ như hôm nay.”

Cảnh cáo Thẩm Quý Thanh xong, Thẩm Tinh Lan liền đưa Tô Trường Nhạc rời đi, để lại hai phu thê Tấn vương trong phòng khách.

Tô Trường Nhạc đã nhiều lần ngước nhìn hắn trên đường trở về phòng ngủ của Thẩm Tinh Lan.

Sau một loạt sự kiện vừa rồi, một ý nghĩ cực kỳ ngớ ngẩn xuất hiện trong trái tim vốn đang lung lay của nàng.

Nàng đang tự hỏi có phải Thẩm Tinh Lan cũng giống nàng không, đang giả điên giả ngốc.

Thực ra nàng đã có ý nghĩ này từ rất lâu trước đây, chỉ là lúc đó Thẩm Tinh Lan thật sự che giấu quá tốt, một chút sơ hở cũng không có, cho nên nàng đã bác bỏ ý nghĩ này trong đầu.

Nhưng sau ngày hôm nay, nàng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Chỉ khi Thẩm Tinh Lan cũng sống lại, mới có thể giải thích vì sao Thẩm Quý Thanh lại xảy ra chuyện trong khánh công yến, mới có thể giải thích vì sao Ôn Sở Sở liện tục trở thành trò cười của kinh thành, trước thành hôn thì mất trinh, mới có thể giải thích vì sao hắn đột nhiên trở nên dịu dàng và kiên nhẫn như vậy.

Cả người Tô Trường Nhạc hoảng hốt, tim đập loạn nhịp, tuy rằng không có cách nào để chứng minh Thẩm Tinh Lan thật sự giống nàng, nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ, nếu Thẩm Tinh Lan thật sự cũng sống lại một đời, vậy rốt cuộc nàng nên đối mặt như thế nào?

Kiếp trước nàng chỉ mang đến tổn thương cho hắn, kiếp này tại sao hắn lại phải chủ động tới gần nàng, tại sao ngay cả khi nàng cải trang thành một kẻ ngốc, hắn cũng muốn cưới nàng.

Trong lòng Tô Trường Nhạc lờ mờ biết tại sao, nhưng nàng lại theo bản năng trốn tránh, sợ hãi đối mặt với nó.

Lúc trước nàng không nhận ra rằng Thẩm Tinh Lan cũng có thể sống lại nên nàng mới có thể làm nũng với hắn, hoàn toàn sánh vai một tiểu cô nương không biết chuyện đời, hiện tại sau khi biết được, nàng sợ đối mặt với hắn, sợ lộ ra sơ hở trước mặt hắn.

Dọc đường đi Tô Trường Nhạc đều suy nghĩ lung tung, cho đến khi Thẩm Tinh Lan ôm nàng lên nhuyễn tháp, ôm chặt nàng vào lòng, không ngừng hôn lên lông mày, mắt, mũi và môi, khẽ gọi tên nàng, cuối cùng nàng mới từ từ định thần lại.

Khi nàng phát hiện Thẩm Tinh Lan khẽ vuốt cằm nàng, nụ hôn không ngừng hạ xuống, tuy rằng hai má từ từ nóng lên, nhưng không dám tùy tiện giả khùng giả điên với hắn như trước nữa.

Tô Trường Nhạc bối rối liếc mắt nhìn, lông mi dài như quạt chớp loạn xạ, rủ mắt né tránh, răng nanh vào đôi môi đỏ mọng đến trắng bệch.

Hai người cách nhau quá gần, tuy rằng nàng tránh ánh mắt của hắn, nhưng tim vẫn đập liên hoàn như trước.

Thẩm Tinh Lan nhận thấy nàng trốn tránh và bất an, trong lòng chợt đau đớn.

Những lời đó của Ôn Sở Sở thật sự làm cho người ta không muốn tức giận cũng khó, hắn chỉ cần vừa nghĩ đến người trong đầu của Thẩm Quý Thanh nghĩ đến vào thời điểm đó là Tô Trường Nhạc, lý trí của hắn liền bị ngọn lửa phẫn nộ trong lòng dâng lên, thiêu đốt hầu như không còn.

Hắn không chỉ muốn giết Thẩm Quý Thanh, mà còn muốn đem xác của hắn ta phân thành nhiều khúc, lột da, rút xương, đánh cốt, hất tro!

Ánh mắt của Thẩm Tinh Lan quay lại trên mặt Tô Trường Nhạc, thấy nàng vẫn cụp mắt xuống, không dám nhìn mình, trong lòng hối hận vô cùng, hắn không nên làm mọi chuyện rối tung lên, sau khi thất bại trong việc che giấu chuyện trùng sinh, hắn đã hết sức kiềm chế khí thế của mình.

Sau đó, hắn còn động thủ với Thẩm Quý Thanh trước mặt nàng, hoàn toàn khác với hắn thường ngày, nàng nhất định là bị sát khí và sự tàn nhẫn của hắn làm cho hoảng sợ.

Thẩm Tinh Lan nhẹ nhàng xoay mặt nàng lại.

Đôi mi dày và cong của Tô Trường Nhạc cụp xuống, hơi hơi run rẩy, nhưng không dám ngước mắt lên nhìn hắn, không cười với hắn như trước nữa, làm nũng với hắn nữa.

Hắn nhớ đêm qua hai người còn làm ầm ĩ ở trong phòng.

Hắn ôm nàng đi qua đi lại trong phòng ngủ, bọn họ chơi đùa trên giường mỹ nhân, hắn dỗ nàng ngồi ở trên, đôi tay nhỏ bé mềm mại của nàng ngượng ngùng chạm lên ngực hắn.

Mái tóc dài đến thắt lưng một số xõa ra sau lưng, một số rơi vào trên mặt hắn.

Nàng nhắm chặt mắt lại, không dám mở mắt ra, hang mi cong vút rủ xuống nước mắt, giọng nói êm tai ngọt ngào, cực kỳ dễ nghe.

Cuối cùng dưới sự dỗ dành của hắn, nàng mới chịu đựng sự thẹn thùng, nũng nịu mở miệng gọi hắn một tiếng phu quân.

Chỉ dám mạnh dạn cúi xuống, nâng mặt hắn lên, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Đôi môi của nàng, người của nàng, rất ngọt ngào, rất mịn màng.

Sau đó, trước khi hai người quay lại giường ngủ, nàng còn nhiều lần ôm cánh tay hắn, nức nở làm nũng.

Lúc này hơi thở thơm tho, mềm mại ngọt ngào của nàng, vẫn còn vương trên chóp mũi, nàng ngay cả nhìn hắn cũng không dám nhìn.

Thẩm Tinh Lan khó chịu cực kỳ trong lòng, hắn cúi đầu khẽ chạm vào môi nàng, khàn giọng dỗ dành: “Đừng sợ, cô hứa với nàng sau này sẽ không động thủ trước mặt nàng nữa.”

Đúng, nếu hắn muốn đánh Thẩm Quý Thanh, muốn gi3t ch3t hắn ta, thì đã dẫn hắn đến nơi không người, nơi mà nàng không thể nhìn thấy, hắn sẽ không để cho nàng nhìn thấy mặt hung tàn của hắn nữa.

Tô Trường Nhạc thấy hắn dịu dàng dỗ dành mình như vậy, đáy lòng chợt hiện lên cảm giác tội lỗi.

Nếu sau đó Thẩm Tinh Lan phát hiện nàng không phải thật sự ngu ngốc, có lẽ sẽ rất tức giận không thôi.

Lỡ như hắn phát hiện nàng cũng sống lại một đời, như vậy hắn có còn giống như bây giờ, dùng mọi cách ăn nói khép nép với nàng không?

Tô Trường Nhạc thực sự lờ mờ biết trong lòng rằng hắn sẽ làm vậy, kiếp trước hắn cũng làm như thế, cho dù nàng đối xử tệ bạc với hắn như vậy, hắn vẫn không bao giờ rút lui, vẫn như trước cố gắng làm mọi cách để làm cho nàng hạnh phúc.

Kiếp trước nàng rất mong muốn có được một đứa con, nhưng vì tâm lý thất thường quanh năm nên cơ thể của nàng lại bị những căn bệnh lớn nhỏ gây ra.

Mặc dù Thẩm Tinh Lan hao hết tâm tư, cẩn thận chăm sóc nàng thật tốt, nhưng ngay từ đầu khi phát hiện ra hỉ mạch, thái y vẫn nói cơ thể của nàng yếu ớt, khí huyết đều hư, sợ nếu có thai nhi thì sẽ bị mất, nói cơ thể của nàng còn phải điều dưỡng thêm vài năm nữa, mới thích hợp để sinh hạ hoàng tử, nếu không lúc lâm bồn sẽ vô cùng nguy hiểm.

Khi biết mình mang thai đứa bé, nàng mừng rỡ không thôi, mặc kệ thái y tìm mọi cách khuyên can, bất chấp sự dỗ dành của Thẩm Tinh Lan, nói gì mà phải bảo vệ đứa bé.

Thật ra nàng cũng biết lý do Thẩm Tinh Lan che giấu chuyện của Tô gia là vì thái y đã nhiều lần dặn dò, nàng không chịu nổi bất kỳ k1ch thích nào, hắn sợ sau khi nàng biết được, tâm tình sẽ quá kích động, khiến đứa nhỏ sẽ ra đi, còn có thể một xác hai mạng.

Thẩm Tinh Lan quan tâm đến nàng như vậy, đương nhiên chỉ có thể tìm mọi cách để giấu nàng, hắn không thể chấp nhận bất kỳ nguy cơ nào có thể mất nàng.

Thật ra nàng biết những thứ này, chỉ là nàng thật sự quá đau khổ, nàng không có nơi nào để trút giận, nàng chỉ có thể tức giận bản thân mình, tức giận Thẩm Tinh Lan.

Vì thế hai người bọn họ lại dần dần xa cách lần nữa, chưa từng nói một câu nào nữa cho đến khi nàng chết.

Tô Trường Nhạc giương mắt, nhìn Thẩm Tinh Lan vẫn đang nhíu mày cúi đầu dỗ dành mình, ánh mắt bỗng dưng chua xót.

Thẩm Tinh Lan thấy làn sương trong đáy mắt nàng, lo lắng mình ép nàng quá chặt, dọa người khóc, nhắm mắt lại, nhịn đau buông người ra.

“Nàng đừng sợ, cô biết hôm nay nàng rất sợ hãi, cô sẽ để nàng một mình yên tĩnh một lát.”

Hắn dừng một chút, cảm thấy mình phải giải thích rõ ràng, nói hết mọi chuyện ra thì hai người sẽ không hiểu lầm liên tục giống như kiếp trước, nói tiếp: “Cô biết nàng không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng cô vẫn muốn nói với nàng, cô chưa từng để ý đến những lá thư trước kia mà nàng viết cho Tứ đệ, nàng đừng lo lắng cô sẽ vì chuyện hôm nay mà tức giận hoặc có bất kỳ bất mãn nào với nàng.”

Tô Trường Nhạc nghe thấy hắn phí tâm giải thích, thấy hắn trở nên thẳng thắn như thế, nước mắt đột nhiên rơi xuống, không hề báo trước, ngồi dậy trực tiếp nhào về phía hắn.

Thẩm Tinh Lan sửng sốt, người đã ở trên giường, cách nàng một khoảng, hắn theo bản năng giơ tay lên, vững vàng đỡ lấy người, kiên quyết không để cho nàng ngã.

Hắn sợ nhất là khi nàng khóc, thấy nàng lại khóc, lòng nóng như lửa đốt.

Đang muốn mở miệng dỗ nàng, thì đã thấy cô bé trong ngực lau nước mắt lung tung, mở to đôi mắt đang rơi đầy nước mắt, giọng nói nghẹn ngào mềm mại, không đầu không đuôi nói với hắn: “Thái tử ca ca, chúng ta sinh một đứa bé được không?”

Thẩm Tinh Lan ngây ngốc, cả người đều choáng váng.

______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.