Sau khi Thẩm Tinh Lan và Tuyên Đế đàm phán xong, đã gần đến giờ Sửu.
Quay lại phòng ngủ, chỉ thấy tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn đã ngã xuống giường La Hán, nằm nghiêng ngả ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ, trong tay còn nắm kim và chỉ.
Thẩm Tinh Lan nhíu mày, cẩn thận tháo kim chỉ ra, lúc này mới nhìn rõ ràng, nàng đang thêu hà bao cho hắn.
Hắn cúi đầu bất đắc dĩ cười, thu dọn đồ đạc xong, ôm nàng trở về giường mềm, tắm rửa thay y phục xong, mới lên giường ôm tiểu cô nương vào lòng.
Quá nhiều điều đã xảy ra vào đêm nay, tâm trạng của hắn nhất thời rơi xuống vực thẳm, sau đó lại lao lên trời.
Thẩm Tinh Lan nhìn bộ dạng đang ngủ yên bình của Tô Trường Nhạc, cúi đầu hôn lên trán nàng, ôm chặt nàng vào lòng, cằm dựa nhẹ vào đầu nàng, cơ thể cao lớn thả lỏng, chỉ cảm thấy những lo lắng sợ hãi và mệt mỏi đêm nay là đáng giá.
Hắn nhắm mắt lại và mỉm cười với sự hài lòng.
Thật ra lúc Thẩm Tinh Lan ôm nàng về giường mềm, Tô Trường Nhạc đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ là bây giờ đã quá muộn, nếu Thẩm Tinh Lan biết mình chưa ngủ, khẳng định sẽ hỏi rất nhiều chuyện.
Sáng mai hắn còn phải bôn ba khắp nơi, nàng không muốn hắn quá mệt mỏi.
Trước khi Thẩm Tinh Lan lên giường tắt đèn, trong phòng ngủ tối tăm, không bao lâu sau, trên đỉnh đầu nàng vang lên tiếng hít thở trầm ổn của Thẩm Tinh Lan.
Tô Trường Nhạc ngẩng đầu từ trong ngực hắn, trong bóng đêm nhìn khuôn mặt đang ngủ của hắn một hồi lâu, xác nhận hắn đã ngủ rồi, mới lén lút chọc, vén ống tay áo của hắn lên.
Mặc dù không thể nhìn rõ trong bóng tối, lúc ngón tay lướt qua, có thể cảm nhận được vết sẹo kinh hoàng đến mức nào.
Không chỉ cánh tay bị thương mà toàn bộ cơ thể cũng bị thương.
Tô Trường Nhạc lặng lẽ vén lên một góc chăn bông, cố gắng bí mật kéo mở vạt áo trước, sau đó nhìn vết sẹo, thì ngón tay đột nhiên bị người ta đè lại.
“Niếp niếp muốn thừa dịp cô ngủ làm gì đấy?” Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai.
Trái tim Tô Trường Nhạc đập mạnh, tựa như tiểu hài tử đang làm chuyện xấu mà bị bắt quả tang, chột dạ muốn rụt ngón tay về, nhưng lại bị hắn nắm chặt.
Thẩm Tinh Lan cầm bàn tay nhỏ bé, đưa lên môi và nhấm nháp từng ngụm đầy dịu dàng và quyến luyến.
Ngón tay ngọc mảnh khảnh, cong lên một cách rụt rè, e lệ, đầu ngón tay nổi lên một tia ửng hồng.
Thật mềm, thật mềm, thật ngọt.
Giống như người của nàng vậy.
Thẩm Tinh Lan cười khẽ, đặt người vào lòng, cánh môi ấm áp chạm vào trán nàng: “Bây giờ có thai chưa đầy một tháng, trước khi Hà ngự y rời đi đã từng nhiều lần dặn dò cô, nói trước ba tháng, tốt nhất là đừng ở chung phòng.”
“……”
Ta đâu phải, ta đâu có! Ta chỉ đột nhiên đau lòng thôi mà!
Tô Trường Nhạc khẽ cắn môi hồng, đôi má tuyết xinh đẹp tinh xảo vừa xấu hổ vừa đỏ như lửa.
Hắn giơ tay lên, ngón tay thấy rõ khớp xương, vén sợi tóc bên cạnh mặt nàng ra sau tai: “Sau ba tháng, niếp niếp muốn làm gì, cô sẽ chiều nàng, được không, hủ? Ngoan.”
Thẩm Tinh Lan ôm nàng, dịu dàng vu0t ve mặt nàng.
Cách tẩm y mỏng manh, Tô Trường Nhạc hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của phu quân nhà mình vừa tắm xong, thậm chí có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc, cứng rắn, đàn hồi và cường tráng dưới lớp áo ngủ.
“……”
Thẩm Tinh Lan rõ ràng đã biết nàng nhớ lại chuyện kiếp trước, nhưng lý do gì mà dỗ nàng như một tiểu hài tử thế!
Tô Trường Nhạc càng nghe mặt càng đỏ, hai gò má càng nóng, câu đau lòng lên đến miệng đột nhiên xấu hổ, không nói nên lời.
Đã nói rồi mà, không phải hắn không biết cách bắt nạt nàng như thế nào mà!
Vẻ mặt của Tô Trường Nhạc xấu hổ và rụt rè, dứt khoát nhắm mắt lại, làm bộ mình đang mộng du, cố ý vung loạn một trận.
Thẩm Tinh Lan kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc đang ở trong ngực, hắn cũng không dễ chịu.
Hắn vốn đang ngủ nông, gần như tỉnh dậy khi Tô Trường Nhạc làm ra động tĩnh sột soạt.
Tô Trường Nhạc đỏ mặt, không dám lộn xộn, bên tai nghe thấy tiếng tim đập của hắn, cánh tay mềm mại như không xương ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn.
Giả bộ buồn ngủ, hé mắt, nhỏ giọng than thở: “Thái tử ca ca mau ngủ đi, buồn ngủ quá!”
Làm một bộ dạng nhỏ bé bị đánh thức nên không vui.
Trái tim nhỏ bé lại không thể khống chế được mà nhảy điên cuồng.
Rõ ràng là nàng làm chuyện xấu mà bị bắt quả tang, nhưng tất cả đều là lỗi của hắn.
Mặc dù ban nãy hắn lập tức bắt được bàn tay đang quấy rối của nàng, nhưng vạt áo của hắn đã bị hở một nửa, lộ ra xương quai xanh duyên dáng.
Hơi thở ấm áp của cô bé nhỏ, như có như không phả vào da hắn, tê dại.
Thẩm Tinh Lan cụp mắt xuống, hơi thở có chút hỗn loạn, nhìn cô bé nhỏ giả vờ ngủ trong lòng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười cưng chiều: “Được, cô không quấy rầy nàng nữa, niếp niếp mau ngủ nào.”
Hắn chiều chuộng nàng, hắn nhường nàng, biết rõ nàng đang giả bộ ngủ, nhưng không có ý định muốn chọc nàng chút nào.
Thẩm Tinh Lan sao lại tốt như vậy chứ!
Tô Trường Nhạc mím môi, không tiếng động cười trộm, cả người giống như ngâm trong bình mật ong, lập tức tràn ngập cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.
Nàng trốn trên cây gần như cả đêm, cơ thể đã sớm mệt mỏi, nên nhanh chóng ngủ say.
Ngay khi hơi thở của nàng ổn định, Thẩm Tinh Lan lại chậm rãi mở mắt ra.
“Đừng lo lắng về việc cô nạp trắc phi,” hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cọ vào tóc nàng, “Ta muốn nàng, chỉ cần nàng.”
Ta không muốn ai ngoài nàng.
※
Ngày hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng, chưa đến giờ Thìn, đã có người tới Đông Cung.
Tiêu quý phi chưa từng đặt chân đến Đông Cung, lại đích thân đến Đông cung, nói rằng nghe nói Thái tử phi xảy ra chuyện hôm qua đốt pháo, trong lòng bà nhớ nhung mãi không thôi, cho nên đến thăm.
Quý phi đến thăm, Tần Thất không dám ngó lơ người, chỉ có thể cắn răng chịu đạn bước vào nội điện, đánh thức Thái tử điện hạ đang ở trong trướng che kín cả cảnh xuân.
Thẩm Tinh Lan có dục v0ng rất mạnh, trên giường mềm không chỉ có nhiều lớp màn, mà bên cạnh giường còn có hai bức bình phong điêu khắc hoa bằng gỗ lim, bao phủ hoàn toàn cảnh xuân trên giường.
Cứ như vậy, ngay cả khi ai đó được gọi vào để chuẩn bị nước, các cung tỳ cũng không thể nhìn xuyên qua tấm màn, nhân cơ hội nhìn trộm nhất cử nhất động trong màn.
Cho nên Tần Thất mới dám lớn mật tiến vào nội điện gọi người như thế, cho dù không nhìn thấy gì nhưng Tần Thất vẫn quy củ cúi đầu, không dám nhìn lung tung.
“Biết rồi.” Lúc Thẩm Tinh Lan xuống giường, Tô Trường Nhạc còn đang ngủ.
Tần Thất nhanh chóng thay y phục cho Thái tử, hầu hạ rửa mặt.
Các Thái tử của Đại Tề ở các triều đại luôn có ít nhất bốn cung nữ thay y phục cho hắn, tuy nhiên Thẩm Tinh Lan không thích cho những cung nữ kia đến gần, người hầu hạ hắn thay y phục rửa mặt từ trước đến bây giờ đều là đại thái giám bên cạnh.
Thẩm Tinh Lan mới vừa vào tiền sảnh, Tiêu quý phi lập tức buông chén trà trong tay xuống, cười khanh khách nói: “Sao lại là Thái tử điện hạ, bản cung đến sớm quá sao, Thái tử phi vẫn chưa thức dậy à?”
Tiêu quý phi trên danh nghĩa muốn đến thăm Tô Trường Nhạc, nhưng Thẩm Tinh Lan làm sao lại không biết ý đồ của bà là gì.
Thẩm Tinh Lan lười viện cớ với bà, chỉ đơn giản hành lễ với bà, đi thẳng vào vấn đề: “Yến tiệc đêm giao thừa có sai sót lớn như vậy, chắc là Quý phi nương nương một đêm không ngủ nên mới có thể đến Đông Cung vào sáng sớm.”
Đêm qua, Tuyên Đế không chỉ đưa cung nhân kia đến Thận hình ty, mà còn bổ nhiệm Thái tử phụ trách đi điều tra chuyện pháo hoa vào đêm giao thừa.
Phượng Ấn của Tiêu quý phi đã bị Tuyên Đế thu hồi đêm qua, nếu Thẩm Tinh Lan lại “hỏi” ra cái gì từ trong cung nhân kia, rồi kéo bà xuống, đến lúc đó nhất mạch Tiêu thị và Vinh Quốc công phủ đều sẽ gặp tai nạn.
“Bổn cung quả nhiên đến đây vì chuyện đốt pháo.” Tiêu quý phi cũng sảng khoái, thẳng thắn nói ra, “Bổn cung biết lát nữa ngươi và Thái tử phi sẽ đi qua Phượng Nghi cung thỉnh an hoàng hậu, bổn cung liền nói ngắn gọn.”
Cung yến năm trước đều do Hoàng hậu phụ trách, lần này Hoàng Thượng giao toàn bộ cho Tiêu quý phi làm, bà đã sớm biết nhất định Lâm hoàng hậu sẽ nhân cơ hội này mà thêm mắm thêm muối, đoạt lại Phượng Ấn, cho nên bà không dám bất cẩn chút nào.
Nhưng cho dù cung yến mà Tiêu quý phi đã sắp xếp ổn thỏa, cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được Lâm hoàng hậu đột nhiên để Thái tử phi lên Thừa Thiên Môn đốt pháo.
Càng không thể tưởng tượng được Lâm hoàng hậu dám động tay động chân vào việc cầu phúc vào đêm giao thừa mà Tuyên đế coi trọng nhất.
Lâm hoàng hậu tâm huyết dâng trào ra khẩu dụ, ngoài mặt là ban vinh dự cho Thái tử phi, nhưng sau đó Thái tử phi lại tiếp tục xảy ra chuyện, Tiêu quý phi có ngu đến mấy cũng phải nhìn ra tất cả mọi chuyện đều là do Lâm hoàng hậu thực hiện.
Bà chính là không ngờ rằng Lâm hoàng hậu bình thường đối xử với Thái tử như con mình sinh ra, lại thực sự tấn công Thái tử phi một cách tàn nhẫn như vậy để đoạt lại Phượng Ấn.
Tuyên Đế đương nhiên cũng biết Thái tử phi xảy ra chuyện, nhất định không thoát khỏi sự liên quan đến Lâm hoàng hậu, nên mới có thể giao tất cả mọi chuyện đốt pháo cho Thái tử xử lý và thẩm vấn.
“Bổn cung từng nghe hoàng thượng nói chuyện khánh công yến, nói vậy Thái tử cũng biết lúc trước rượu của mình bị người ta động tay động chân.” Tiêu quý phi nói, “Bổn cung hôm nay chính là đến nói cho Thái tử biết, người lúc trước đã hạ độc thủ với ngươi chính là Lâm hoàng hậu.”
Ban đầu, đại thái giám bên cạnh Thẩm Tinh Lan và Thẩm Quý Thanh đều đã chết ở Thận hình ty, mọi người đều cho rằng Hoàng Thượng giận chó đánh mèo lên hai người, nhưng Tiêu quý phi biết không phải vậy.
Dung mạo của Tiêu quý phi cực kỳ giống Ôn Sơ Ngữ, thỉnh thoảng lúc thị tẩm, có thể dò ra một hai từ trong đó.
Bà vốn định ngồi xem hai gã hoàng tử dưới gối Lâm hoàng hậu tự giết lẫn nhau, cuối cùng nhi tử của bà có thể ngư ông đắc lợi, không ngờ rằng hai người này giết nhau mà lại giết trúng người bà.
Tiêu quý phi lo lắng Thẩm Tinh Lan được Lâm hoàng hậu chiều chuộng từ khi còn nhỏ, ngu xuẩn đến mức thậm chí không chỉ nhìn ra tâm tư rõ ràng như Lâm hoàng hậu nên mới đặc biệt đến nhắc nhở hắn vài câu.
Thẩm Tinh Lan cười cười: “Nếu nhi thần nói không tin, vậy Quý phi nương nương tính như thế nào đây?”
Tiêu quý phi nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Thế thì Thái tử phi, e rằng sau này vẫn sẽ liên tục gặp nạn ngoài ý muốn, bổn cung nghe nói Thái tử phi có hỉ, không biết sau này trên đường nàng đến Phượng Nghi cung thỉnh an mỗi ngày, Lâm hoàng hậu có thể xuống tay với nàng hay không.”
Sắc mặt Thẩm Tinh Lan trầm xuống.
Tiêu quý phi khoát tay áo, nói: “Hôm nay bổn cung đến đây là để tỏ thiện ý với Thái tử điện hạ, không phải trở thành kẻ thù với ngươi, nếu Thái tử điện hạ tin tưởng bổn cung, bổn cung nguyện giúp ngươi một tay, bắt hết những kẻ muốn hãm hại Thái tử phi lần này ra, đưa chúng ra trước công lý.”
Thẩm Tinh Lan không mặn không nhạt hỏi: “Không biết Quý phi nương nương phải giúp nhi thần một tay như thế nào.”
Hai người đã lui hết hạ nhân trước khi nói chuyện, lúc này đại sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tiêu quý phi ngước mắt lên, nhìn dung mạo giống nguyên hậu của Thái tử điện hạ, trong lòng không khỏi nảy sinh chút cảm khái.
Ôn Sơ Ngữ cũng đáng thương, năm đó khi Tuyên Đế còn là Thái tử, liếc mắt nhìn nàng một cái liền chung tình, cường thủ hào đoạt.
Ngay từ đầu, Ôn Sơ Ngữ thà chết không chịu nhượng bộ, Tuyên Đế lúc ấy vừa mềm vừa cứng, dùng rất nhiều thủ đoạn, mới ôm được mỹ nhân về.
Đầu tiên là sắp xếp tội danh lên người Ôn phụ, sau đó tống người vào lao, sau đó hứa rằng sau này nhất định sẽ truyền vị trí Thái tử cho nhi tử của Ôn Sơ Ngữ, bảo vệ nhà mẹ của bà một đời không lo.
Ôn Sơ Ngữ buộc phải chia tay tình lang, gả vào Đông cung.
Người đời cũng không rõ vì sao nguyên hậu đã qua đời khi còn trẻ, khi đó Tiêu quý phi đi theo bên cạnh Tuyên Đế lại biết rõ.
Sau khi Ôn Sơ Ngữ gả cho Tuyên Đế thì cả ngày mặt mày ủ rũ, buồn bực không vui, duy chỉ thân thiết với Lâm hoàng hậu như tỷ muội, nhưng sau khi hạ sinh Thái tử không lâu, được ngự y trong cung chẩn đoán là bi mạch.
Bi mạch là một loại tâm bệnh, thái y nói tâm bệnh này không có thuốc chữa, cuối cùng Ôn Sơ Ngữ đã dấn thân vào con đường tự hủy hoại bản thân.
E là Thái tử còn không biết cái chết năm đó của mẫu hậu mình như thế nào, còn gọi Lâm hoàng hậu là mẫu hậu nhiều năm như vậy, cũng thật đáng thương.
Tiêu quý phi nhìn Thẩm Tinh Lan, trong lòng thở dài một tiếng, cười nhạt nói: “Trong tay bổn cung có chứng cứ phạm tội của hai vị huynh trưởng Lâm hoàng hậu, tuy không phải là tội lớn, nhưng cũng đủ tạm thời để Lâm hoàng hậu tự làm rối loạn đầu trận tuyến, tạm thời không rảnh nhúng tay vào vụ án pháo nổ.”
Thẩm Tinh Lan biết thật ra trong tay Tiêu quý phi không chỉ nắm những thứ này, mà trong tay còn có chứng cứ nghiêm trọng hơn, chỉ chờ ngày sau hắn bị đánh bại, Thẩm Quý Thanh muốn tranh đoạt vị trí Thái tử thì mới lấy ra.
Đáng tiếc những chứng cứ phạm tội trong tay Tiêu quý phi kiếp trước đều đã bị Lâm hoàng hậu và Thẩm Quý Thanh khéo léo đẩy lên người Tô Trạch, bà chung quy không thể lật đổ Lâm hoàng hậu.
“Được.” Thẩm Tinh Lan nói, vì vậy đạt thỏa thuận với Tiêu quý phi.
Lần này, hắn sẽ không để Lâm hoàng hậu và Thẩm Quý Thanh có cơ hội đổ hết toàn bộ chuyện này cho Tô Trạch.
Khi Tô Trường Nhạc tỉnh lại, Tiêu quý phi đã rời khỏi Đông Cung.
“Điện hạ và Tiêu quý phi đã nói gì?”
Tô Trường Nhạc ngồi trước gương đồng và để cung tỳ trang điểm.
Thẩm Tinh Lan hào sảng ngồi một bên giường La Hán, tay cầm một quyển sách, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ thướt tha của nàng, cười đùa nói: “Sao lại gọi điện hạ?”
Tô Trường Nhạc: “…”
Nàng hiện tại chỉ là giả bộ vừa mới lấy lại trí nhớ, cho nên không gọi điện hạ, chẳng lẽ phải gọi Thái tử ca ca như trước sao?
Tô Trường Nhạc lặng lẽ trừng mắt nhìn hắn từ trong gương đồng.
Thẩm Tinh Lan vừa nói xong cũng nhìn qua đây thì thấy cô bé đáng yêu trong gương đồng trừng một cái, không khỏi sung sướng cười khẽ ra tiếng.
Nhiều cung tỳ ở đây như vậy, Thẩm Tinh Lan đương nhiên không trả lời câu hỏi của Tô Trường Nhạc.
Mãi cho đến khi hai người lên kiệu, Thẩm Tinh Lan mới đem chuyện mình đã bắt tay với Tiêu quý phi nói cho Tô Trường Nhạc biết.
Nỗi đau tịch thu tài sản và giết cả nhà của Tô phủ trước đây vẫn canh cánh trong lòng, nghe thấy Thẩm Tinh Lan nói đến hai chữ chứng cứ phạm tội, trong lòng không khỏi nặng nề nhảy dựng lên.
Hiện giờ hai người đã nói ra hết mọi chuyện, Tô Trường Nhạc cũng không cần giấu tâm sự nữa, lập tức nói: “Điện hạ hẳn là còn nhớ rõ kiếp trước Tô phủ bị Thẩm Quý Thanh vu oan, thiếp thân vốn vẫn đang lo lắng phải cách gì để ngày mai khi trở về Tô phủ, nhắc nhở cha phải đề phòng người bên cạnh, mà không để cho ông nghi ngờ, hiện giờ biết điện hạ cũng nhớ rõ chuyện kiếp trước, nên nhờ điện hạ, ngày mai thay thiếp thân nhắc nhở a phụ vài câu.”
Trên mặt Thẩm Tinh Lan vốn nở nụ cười dịu dàng, nhưng khi Tô Trường Nhạc nói một câu “Điện hạ”, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào dần dần biến mất.
Nghe thấy nàng tự xưng là thiếp thân, sắc mặt càng thêm âm trầm khó coi.
Hai người bọn họ vất vả lắm mới kéo gần quan hệ, sao nàng càng thẳng thắn thì khoảng cách giữa hai người càng xa vậy?
Cách xưng hô khách khí đến tột cùng này khiến Thẩm Tinh Lan cảm thấy sợ hãi.
Hàng mi dài đen nhánh khẽ run lên, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn nàng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, khuôn mặt mất đi nụ cười dịu dàng ngày xưa, không có gì khác ngoài sự bất bình không che giấu được.
Tô Trường Nhạc vốn cụp mắt xuống chơi đùa với tay mình, thấy Thẩm Tinh Lan chậm chạp không nói, cảm thấy kỳ quái, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên viết đầy bất bình và bất mãn.
Tô Trường Nhạc: “…”
“Vì sao không gọi Thái tử ca ca nữa? Vì sao lại muốn xưng là thiếp thân?” Thẩm Tinh Lan một tay kéo người vào lòng, để nàng ngồi nghiêng trên đùi mình, “Ở đây chỉ có hai chúng ta, khi không có ai, niếp niếp xưng ta là được rồi, hơn nữa còn phải giống như trước đây, gọi cô là Thái tử ca ca.”
Đây là lần đầu tiên Tô Trường Nhạc nhìn thấy bộ dạng trẻ con này của Thẩm Tinh Lan, giọng điệu nói chuyện còn đặc biệt nghiêm túc hẳn hoi.
Nàng nhìn hắn, nhớ tới tối hôm qua hắn phối hợp với dáng vẻ giả ngu của nàng, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, đưa tay ôm lấy mặt hắn, đỏ mặt hôn lên má hắn, nói một câu: “Được rồi, Thái tử ca ca đừng buồn nữa!”
Âm thanh ngọt ngào và mềm mại.
Sau đó, nàng nhìn vẻ bất bình trên mặt Thẩm Tinh Lan, đôi môi mỏng vốn mím thành một đường thẳng tắp lại nhếch lên thành độ cong ngọt ngào, trong mắt lóe lên một nụ cười rạng rỡ.
Tô Trường Nhạc thấy hắn nở nụ cười, lúc này mới tiếp tục nói đến chuyện chính: “Không chỉ muốn cha ta đề phòng người bên cạnh, Thái tử ca ca, chúng ta còn phải mau chóng tìm ra danh ca nữ kia mới được.”
Thẩm Tinh Lan ôm nàng, cười nói: “Ngay khi cô vừa trở về kinh thì đã phái người đi tìm ca nữ kia rồi.”
Ánh mắt của Tô Trường Nhạc sáng lên: “Có tìm được không?”
Hắn áy náy hôn lên v4nh tai mềm mại của nàng, lắc đầu nói: “Tạm thời chưa có, Lâm hoàng hậu không biết giấu người ở nơi nào ở Giang Nam rồi.”
Kiếp trước, Tô Trường Nhạc chưa từng nhìn thấy dung mạo của ca nữ kia, chỉ mơ hồ nghe người ta nói, dung mạo của tên ca nữ kia rất giống nguyên hậu, Tuyên Đế nghe nói phụ thân nạp tên ca nữ kia làm thiếp, vì thế mà giận tím mặt, sau đó bắt đầu nhắm vào Tô gia ở khắp mọi nơi.
Nguyên hậu chính là mẹ đẻ của Thẩm Tinh Lan.
Tô Trường Nhạc do dự trong chốc lát, hỏi: “Điện hạ…”
“Niếp niếp à.” Thẩm Tinh Lan lập tức ngắt lời nàng, sửa lại cho nàng: “Lại quên, hử?”
Bàn tay của người nào đó bắt đầu không an phận, chạm vào nơi mà khiến mọi người thẹn thùng.
Tô Trường Nhạc đỏ mặt, đè tay hắn lại, đổi giọng nói: “Kiếp trước, Thái tử ca ca đã từng gặp ca nữ kia chưa? Ả ta thực sự… Trông có giống cựu hoàng hậu không?”
Thẩm Tinh Lan đương nhiên đã gặp rồi.
Nếu không phải tên ca nữ kia thì phụ hoàng của hắn không thèm điều tra, liền trực tiếp xử tử Tô Trạch, thậm chí xét nhà giết tộc.
“Giống.” Thẩm Tinh Lan nói, “Nhưng mà mẫu hậu của cô đã qua đời từ khi cô còn bé, thật ra thì cô đã không còn nhớ rõ dung mạo của bà, nhưng mà thần thái và khí chất của nữ ca nữ kia, đúng thật là rất giống với mẫu hậu trong trí nhớ của cô.”
Tô Trường Nhạc nhìn Thẩm Tinh Lan một cái, tò mò hỏi: “Vậy có giống chàng không? Không phải người ta hay nói điện hạ…”
“!!!”
Tay hắn không biết tốt xấu gì!
Hai má Tô Trường Nhạc nóng lên một trận, tức giận xoay mặt lên, thấp giọng quát: “Thẩm Tinh Lan! Đừng bóp bừa bãi nữa!”
Giọng nói của nàng trời sinh mềm mại, ngọt mà không ngấy, cắn chữ vô cùng mềm mại, ngay cả khi mắng người cũng giống như đang hờn dỗi, quả thực khiến xương cốt người nghe trở nên mềm nhũn.
“Sau này nếu niếp niếp lại gọi nhầm một lần, cô sẽ nhắc nhở một lần.”
“……”
Vậy chàng có thể thay đổi cách khác để nhắc nhở được không!
Tô Trường Nhạc tàn nhẫn kéo tay hắn xuống, khóe mắt mang theo một đóa hoa đào thẹn thùng ửng hồng, liếc xéo hắn một cái: “Nếu Thái tử ca ca nếu lại không đứng đắn như vậy, động một tí liền bắt nạt ta thì ta còn lâu lâu lâu lắm mới nhớ lại chuyện sau khi ngã ngựa đó!”
Thẩm Tinh Lan nghe thấy lời uy hiếp trẻ con của nàng, nhất thời đôi mắt cong cong nheo lại, một tiếng cười vui vẻ trầm thấp từ sâu trong cổ họng hắn bật ra, rất vui vẻ.
Hắn quả thực giống như kiếp trước, nàng mắng càng dữ dội, hắn càng vui vẻ!
Tô Trường Nhạc xoay mặt, giận dữ trừng hắn một cái, sau đó không kìm được, cười theo ngã vào trong lòng hắn.
“Cô cảm thấy ả không giống cô, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy ả và cô giống nhau.”
Nhất là phụ hoàng của hắn, quả thực bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thậm chí còn cảm thấy đó chính là mẫu hậu của hắn đã đầu thai chuyển thế.
Ca nữ kém hắn 2 tuổi, được sinh ra không lâu sau khi mẹ hắn qua đời.
Phải nói rằng Lâm hoàng hậu cũng lợi hại thật, có cách để tìm được người có dung mạo tương tự như thế, mà vừa đúng tuổi như thế.
Thẩm Tinh Lan nghĩ đến những chuyện hoang đường của Tuyên Đế đời trước, nụ cười trên mặt nhạt dần.
Nếu không phải phụ hoàng của hắn xử lý theo cảm tính quá mức, độc đoán không nói lý lẽ, căn bản cuộc sống của hắn sẽ không rối ren chút nào, hắn và Tô Trường Nhạc sẽ không đau khổ như vậy.
“Dung mạo của danh ca nữ kia đúng là có phần giống cô, nhưng chưa đến mức giống y như đúc, chỉ là những cung tỳ đã từng hầu hạ nguyên hậu, lại nhìn thấy tên ca nữ kia đều nói thần vận[1] của người nọ quả thực giống nguyên hậu.”
[1] Thần vận: Vẻ đẹp của các vị Thần đang múa múa trên thiên.
Tô Trường Nhạc cụp mắt trầm ngâm một lát, nói: “Cho nên, ả ta thực sự thắng nhờ khí chất, chứ không phải ngoại hình?”
Thẩm Tinh Lan cụp mắt nhìn chăm chú nàng trong chốc lát, trong mắt lại hiện lên ý cười: “Chuyện này cô cũng không biết, nếu cô tìm được người thì sẽ dẫn nàng đi gặp ả, đến lúc đó lại nói với cô, rốt cuộc ả có giống cô hay không, có được không?”
Hắn tuyệt không thèm quan tâm tên ca nữ kia có giống hắn không, cho dù thật sự giống hệt mẫu hậu hắn thì sao chứ?
Sau khi Tô Trường Nhạc chết ở kiếp trước, hậu cung của hắn vẫn luôn trống rỗng.
Lúc ấy, ngôn quan sống chết khuyên can, Ngự sử quỳ xuống, các đại thần quỳ lạy trong triều, có thể nói hết nhóm này đến nhóm khác lần lượt quỳ xuống, muốn hắn bắt đầu tổ chức đại điển để tuyển tú, cho dù chỉ chọn được một hai người cũng được.
Thẩm Tinh Lan phớt lờ bọn họ, không những không nạp bất kỳ phi tần nào, ngay cả cung nữ thị tẩm cũng không có.
Mỗi ngày xử lý xong triều chính, liền nhốt mình trong hầm băng trong một mật thất, ở cùng cô bé nhỏ ngủ mãi không tỉnh.
Những đại thần biết hắn một lòng nhớ thương Tô thị nữ, hao hết tâm tư tìm một vài nữ tử có trông giống Tô Trường Nhạc cho hắn, rồi đưa đến bên cạnh hắn.
Mọi người đều nghĩ, hắn sẽ giống như Tuyên Đế, sẽ say mê ôn hương nhuyễn ngọc, thần hồn điên đảo bởi những nữ tử trông giống Tô Trường Nhạc này.
Những nữ tử kia, ai nấy đều bị hắn đánh ra ngoài, toàn bộ những đại thần đầu cơ trục lợi kia đều bị hắn ra tay đến đau khổ không thể tả, từ đó về sau không còn ai dám động đến loại tâm tư này nữa.
Dù bộ dạng có giống đến đâu, dù có dung mạo thần thái giống hệt đi chăng nữa, đó cũng không phải là Tô Trường Nhạc, không phải tiểu cô nương đã lớn lên cùng hắn từ khi còn nhỏ, không phải người mà hắn chầm chậm thích.
Cho nên, Thẩm Tinh Lan thật sự không có cách nào để lý giải, phụ hoàng của hắn và Tô tướng, rốt cuộc vì sao vừa nhìn thấy tên ca nữ kia, tựa như bị điên mất đi lý trí.
Khi hai người đi tới Phượng Nghi cung, quả nhiên không ngoài dự liệu, lại gặp Thẩm Quý Thanh.
Đêm qua, Thẩm Quý Thanh nghe thấy người đến bẩm báo, nói Thái tử phi đã khôi phục trí nhớ, nên hắn ta thức trắng đêm không ngủ.
Hắn ta đã chịu đựng lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến ngày Tô Trường Nhạc nhớ lại mọi chuyện, hắn ta gấp rút muốn gặp nàng, muốn nghe nàng gọi hắn ta một tiếng Quý Thanh ca ca.
Nếu nàng không muốn làm Thái tử phi, muốn hòa ly với Thẩm Tinh Lan, hắn ta cũng sẽ liều mạng giúp nàng.
Hắn ta không muốn bất cứ thứ gì hết, chỉ cần nàng.
Thẩm Quý Thanh đứng ở ngoài Phượng Nghi cung, thở ra từng làn sương trắng, hắn ta cho rằng mình sẽ nhìn thấy Tô Trường Nhạc đối xử với Thẩm Tinh Lan bằng ánh mắt lạnh lùng, không ngờ rằng lúc hai người xuống kiệu, nàng thật sự để Thẩm Tinh Lan nắm tay, ôm eo mình!
Nó hoàn toàn khác với những gì hắn ta nghĩ.
Không phải nàng đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi sao!
Ánh mắt của Thẩm Quý Thanh trầm xuống, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, để cho mình duy trì sự ôn hòa, nho nhã như trước.
“Tam ca, chúc mừng năm mới.” Hắn ta tiến lên trước mặt hai người, làm bộ chắp tay với Thẩm Tinh Lan, rồi gấp rút nhìn về phía Tô Trường Nhạc, “Nhạc Nhạc, bổn vương nghe nói nàng đã nhớ lại mọi chuyện rồi.”