Thái Tử Đến Từ Tương Lai

Chương 4: Âm Mưu Phế Thái Tử



Người ngồi ngay trêи ghế bành là Viêm Đế mặc thường phục. Ông nhìn thấy Vương An bước đến, vẻ mặt u ám từ từ dịu bớt.

Mặc dù hôm qua Vương An đã đồng ý tham gia tuyển chọn, sáng sớm ông còn phái Lý Nguyên Hải qua đón. Nhưng ông vẫn lo lắng, Vương An sẽ giống như trước khóc lóc om sòm, ăn vạ để tránh né khảo hạch.

Cũng may, là thằng nhóc thối này đã chạy tới kịp lúc trước khi buổi khảo hạch bắt đầu.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng!”

Vương An dừng bước, hành lễ.

“Ngồi xuống đi!”

Viêm Đế mặt không cảm xúc chỉ vào chiếc bàn ở trước mặt.

Vương An vâng một tiếng rồi vênh mặt ưỡn ngực, bước chân tự cao tự đại đi đến sau bàn, ngồi xuống.

“Rắc rắc…”

Bỗng nhiên tiếng gặm hoa quả trong vắt vang lên.

Lúc này đại điện vô cùng yên tĩnh, khiến tiếng động phát ra càng nổi bật hơn.

“…”

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy Vương An đang xếp bằng ngồi trêи đệm, rung rung lắc lắc đùi phải, không xem ai ra gì gặm một quả đào.

Khiến tất cả quần thần đều cau may.

Mấy quý tử dòng dõi thì âm thầm cười nhạo, không khỏi xem thường hắn.

Viêm Đế nheo mắt, trong lòng như có vạn con thú trêи thảo nguyên đang chạy qua.

Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Hoàng đế đích thân tới, quần thần đã ngồi an vị, một buổi lễ kén tài trang trọng nghiêm túc như vậy. Thân là Thái tử lại không làm gương tốt, thế mà dám… dám…

Lồng ngực Viêm Đế vô cùng đau đớn, không nhịn nổi mà quát to: “Thái tử, ngươi chưa ăn sáng sao!”

Vương An không nhanh không chậm cắn tiếp một miếng đào, dường như không hiểu ra ý tứ trong lời nói, gật đầu: “Đúng ạ, phụ hoàng anh minh!”

“...”

Lồng ngực Viêm Đế càng thêm đau, ông há hốc miệng, phút chốc không nói nên lời.

“Thái tử điện hạ chưa được ăn sáng, trêи người lại đang bị thương, hay là Thái tử đừng tham gia nữa.”

Cảnh tượng này bị một kẻ “có tâm” nhìn thấy, lập tức muốn làm khó dễ, một giọng nói chói tai vang lên.

Người lên tiếng là một thanh niên cỡ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mặc cẩm y màu tím.

Thấy Vương An quay sang nhìn, hắn ta còn cung kính thi lễ, khóe miệng mỉm cười: “Tránh cho điện hạ hao tâm tổn tứ, bệnh càng thêm nặng.”

Vương An nhắm hai mắt lại, thông tin về gã thanh niên trước mắt rất nhanh đã xuất hiện trong đầu.

Trương Lan, anh họ của Lục hoàng tử Huệ Vương, là cháu họ của Trương Hiền phi, cháu nội của Vinh Quốc công.

Mang tiếng là hoàng thân quốc thích.



Thảo nào nói năng phách lối như vậy!

Chẳng qua…

Giả vờ giả vịt trước mặt ông đây, mẹ ngươi từ nhỏ không dạy ngươi tư tưởng đạo đức sao?

“Câm miệng, sao lại dám nói chuyện như thế với điện hạ?”

Vương An vừa định mở miệng thì một giọng khiển trách nhã nhặn cắt ngang.

Quay đầu nhìn lại thì thấy bên cạnh Trương Lan là một thiếu niên mặc áo trắng ôn hòa như ngọc, phong độ nhẹ nhàng.

Thiếu niên này trông hao hao với Vương An, khóe miệng hiện ra nụ cười ấm áp, khi nhìn thấy hắn nhìn sang thì rất lễ phép:

“Thái tử chớ trách, xưa nay Trương Lan mau miệng, nếu có chỗ mạo phạm, bản vương thay hắn tạ lỗi với điện hạ. Mong điện hạ đừng so đo với hắn.”

Là Lục hoàng tử, Vương Duệ!

Đây chính là kẻ địch số một của hắn!

Đáy mắt Vương An chợt lóe lên sự sắc bén, hắn ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe môi, nghiền ngẫm một lúc rồi cười thành tiếng.

“Hoàng huynh nói đùa, ta sao có thể… không tính toán với hắn cho được!”

Hắn ném quả đào trong tay, phẩy tay: “Bản cung không dùng bữa sáng chẳng qua là vì cảm thấy trình độ của mình quá cao, định để lại cơ hội đọ sức công bằng cho các ngươi… Thế mà lại có người không hiểu được lòng tốt của người khác. Vậy được thôi, bản cung ngả bài vậy, không thèm giả vờ nữa…”

Ánh mắt của hắn quét nhìn một lượt, khí thế cao ngất trời: “Ngoại trừ phụ hoàng ra, bản cung không nhắm hẳn vào một ai, nhưng mỗi một kẻ đang ngồi ở đây đều là rác rưởi!”

Lão hổ không phát uy thì mấy người xem ta là heo sữa à.

Ông đây là ai chứ?

Ta chính là Thái tử quần là áo lượt của Vương triều Đại Viêm hàng trăm năm đấy nhá.

Còn mong ta bình tĩnh nói đạo lý với mấy người saoNằm mơ đi!

Huống chi mấy người còn là kẻ địch của ông đây, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân.

Phút chốc, cả đại điện yên tĩnh, đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Một đám quý tử nhà quyền quý tham dự đại điển lập tức ngây người. Còn vẻ mặt Đại học sĩ Trương Chinh và Từ Hoài Chi đảm nhiệm chức vị phó giám khảo đầy vẻ giận dữ.

Bọn họ nổi danh uyên bác được người người kính trọng ở Đại Viêm này, thế mà cái thằng nhóc Vương An kia lại dám mắng bọn họ như thế.

Vương An tất nhiên đã sớm phát hiện ra vẻ mặt của hai lão quan này, nhưng hắn không thèm để ý chút nào. Trương Chinh là người của Huệ Vương, còn Từ Hoài Chi cũng là người rất thân cận với Đại hoàng tử Xương Vương.

Nếu đã thế, Vương An đương nhiên sẽ không thèm khách sáo với bọn họ rồi.

Viêm Đế nghe thế, lập tức đen mặt. Thằng nhóc thúi này, không biết nói lời khiêm tốn một tí à? Ngươi chính là Thái tử đương triều đấy, không phải lưu manh phường chợ búa đâu.

Còn may là nhớ ngoại trừ trẫm ra, nếu không trẫm sẽ lột da ngươi.

“Thái tử điện hạ nói thế là có ý gì? Người đang xem thường bọn ta ư?”

“Thái tử điện hạ chính là Thái tử Đại Viêm, há có thể vô lễ như vậy!”



“Bệ hạ, thần xin vạch tội Thái tử điện hạ, mở miệng nói lời ngông cuồng, không có đức tính mà một Thái tử nên có!”

“...”

Đám người kia sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức nổi giận đùng đùng, mặt đỏ tới tận mang tai, dùng ngay lời hay ý đẹp làm vũ khí tấn công Vương An.

Vương Duệ thấy thế, khóe miệng hơi cong lên. Không ngờ chỉ hai câu nói mà đã khiến Vương An hỗn loạn, tạo cho hắn ta một cơ hội công kϊƈɦ hắn tốt như thế.

Hắn ta nhìn về phía Trương Chinh, gật đầu.

Trương Chinh lập tức hiểu ý.

Ông ta tiến lên trước hai bước, quỳ bộp xuống mặt đất, nước mắt trào dâng: “Bệ hạ! Xin người hãy làm chủ cho lão thần, lão thần làm quan ba triều, sáu mươi năm khổ học nghiên cứu. Xem như lão thần chưa từng lập được một tấc công nào cho triều đình thì cũng có thể tự nhận là hết lòng lo lắng vì triều chính.”

“Hôm nay, lão thần bị Thái tử điện hạ sỉ nhục như thế, nếu bệ hạ không làm chủ thay cho vi thần, vi thần tự xin bãi quan về quê.”

Ánh mắt Từ Hoài Chi lóe lên, cũng vội quỳ xuống: “Thần xin tán thành!”

Cảnh tượng này làm Vương An thầm tặc lưỡi, xem ra trong lúc có cơ hội nhắm vào mình thì Xương Vương và Nhậm Vương sẽ tạm thời hợp tác chỉa mũi dùi về phía mình, phong cách nhất trí một cách lạ lùng.

Viêm Đế nhìn Trương Chinh và Từ Hoài Chi quỳ trêи mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương. Trẫm có thể bỏ qua sự vô lễ của tiểu bối, nhưng hai lão già các ông còn đua nhau xem náo nhiệt gì hả?

“Hai vị ái khanh nói quá rồi, tiểu bối chỉ là háo thắng hơn thua. Trẫm thấy đây chính là chuyện tốt!”

Giọng điệu Viêm Đế không nghe ra được là vui hay giận, nhưng lại uy nghiêm vô cùng: “Đứng dậy đi, đừng để tiểu bối phải chê cười.”

Từ Hoài Chi và Trương Chinh biết Hoàng đế tức giận, nhưng bọn họ lại không muốn bỏ qua cơ hội cực kỳ tốt này. Hai người họ đồng loạt quỳ trêи mặt đất, nói: “Bệ hạ, Thái tử chính là Thái tử của một nước, mỗi lời ăn tiếng nói đều đại diện cho Hoàng gia, há phải chuyện nhỏ! Xin bệ hạ ngẫm lại.”

“Làm càn!”

Viêm Đế vỗ bàn, giận tím mặt.

Còn dám sờ đến ranh giới cuối cùng của trẫm cơ à, thật sự cho rằng trẫm không dám giết các ngươi hay sao?

Toàn bộ đại diện nhao nhao quỳ gối dập đầu.

Vương An nhìn lên nơi cao trêи đại điện, thầm than khí thế của Hoàng đế quả nhiên là ghê gớm. Nhưng lúc này hắn nên ra sân rồi, nếu không nhỡ mà Viêm Đế giận quá thật sự chặt đầu hai lão thần này luôn.

Hắn cũng không muốn vì mình mà khiến Viêm Đế phải gánh trêи lưng tội danh tàn bạo.

“Ha ha, Trương đại nhân, Từ đại nhân, hai vị thật dũng cảm!”

Vương An chậm rãi đứng lên, phe phẩy quạt với Trương Chinh và Từ Hoài Chi. Hắn nhìn bọn họ từ trêи cao, giọng nói lạnh lẽo.

“Thế gian cứ nói bản cung là kẻ quần là áo lượt không bị trói buộc. Nhưng giờ ta thấy, hai vị còn lợi hại hơn cả bản cung nữa!”

“Nghe ý tứ của hai vị đây, đấy không phải là đang bức ép phụ hoàng ta… phế Thái tử không thành đấy sao?”

Mấy chữ cuối cùng, Vương An nâng giọng lên cao tận quãng tám.

Từ Hoài Chi và Trương Chinh lập tức hoảng sợ muốn chết, thân thể run lên cầm cập.

Mặc dù mục đích cuối cùng đúng là phế Thái tử, nhưng đó cũng không hẳn là chuyện một sớm một chiều, làm là được ngay. Lúc này bọn họ chỉ muốn Hoàng đế dạy dỗ Thái tử một chút mà thôi.

Nhưng bọn họ không ngờ là Vương An lại trắng trợn chụp cái mũ này lên đầu hai người họ.

Nếu thực sự chụp mũ này lên, đấy rõ ràng là muốn người ta bị tịch thu tài sản, diệt tộc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.