Người dạy ta học vốn là Triệu Thái phó, đã ngoài bảy mươi. Thường ngày ông luôn mỉm cười, nhưng mỗi khi nhắc đến bài vở thì lại trở nên nghiêm khắc.
Nghe ta hỏi, Đào Tử Kinh lại cúi đầu hành lễ.
"Triệu Thái phó đã cáo lão về quê, Hoàng thượng đã hạ chỉ, từ nay về sau, bài vở của người sẽ do Đào mỗ phụ trách.
"Hoàng thượng còn dặn dò, bảo Đào mỗ phải chăm sóc thật tốt cho sinh hoạt hằng ngày của Thái tử phi."
“…”
Câu này càng nghe càng thêm mờ ám rồi!
Ngươi định chăm sóc ta thế nào đây?
Lên giường chăm sóc hay gì!
Buổi chiều, Thái tử trở về cung.
Nghe nói về chuyện của Đào Tử Kinh, tuy mặt mày tỏ ra không vui, nhưng bất ngờ là hắn không nói thêm gì.
Thậm chí, hắn còn đích thân sắp xếp cho Đào Tử Kinh ở tại phiên điện*, rồi chỉ định hai thái giám thân cận để hầu hạ.
(*Phiên điện: là một từ Hán Việt dùng để chỉ những điện nhỏ hoặc gian phụ nằm bên cạnh đại điện trong cung đình.)
Ta kìm nén mãi, cuối cùng không thể nhịn được.
"Thần thiếp có một chuyện muốn hỏi Điện hạ," ta hạ giọng, "vài ngày trước, ngự y đến chẩn mạch cho Điện hạ, có phải có vấn đề gì không?"
Thái tử: "Vấn đề gì?"
Thấy hắn vẫn chưa hiểu ra, ta cắn răng, trực tiếp hỏi: "Điện hạ có phải gặp khó khăn trong việc có con không?"
Nếu không, tại sao Hoàng thượng và Hoàng hậu lại tìm người giúp hắn sinh con chứ!
Nói cho cùng, hoàng tộc triều đại này vốn dĩ luôn khó có con nối dõi.
Hoàng đế chỉ có mỗi Thái tử là con ruột.
Tiên đế cũng chỉ có duy nhất Hoàng thượng hiện tại.
Nghĩ lại, Thái tử chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng trong việc có con.
Mấy ngày nay ta suy nghĩ mãi, cho rằng nhất định là Thái tử không thể có con, nên Hoàng đế và Hoàng hậu mới phải dùng đến hạ sách này!
Việc kế thừa của quốc gia này thật sự quá gian nan, khiến người nghe đều đau lòng, người thấy đều rơi lệ!
Thái tử nhất thời chưa kịp phản ứng.
Đến khi hắn hiểu ra, gương mặt liền đỏ bừng.
"Nàng đang nghĩ cái gì linh tinh vậy, Cố Tích Ninh?"
Tối hôm đó, để chứng minh rằng hắn hoàn toàn có thể có con, Thái tử rất nghiêm túc.
Sau sự nghiêm túc đó, ta mệt đến mức cả ngón chân cũng co lại.
Thái tử lại khoác lên người chiếc áo choàng, chuẩn bị ra ngoài.
Ta vội ngồi dậy: "Đã khuya rồi, Điện hạ còn đi đâu nữa?"
Thái tử dừng bước.
Chỉ thấy hắn quay đầu lại, lạnh lùng liếc ta một cái, "Bổn Thái tử đi luyện tập một chút."
Hắn nghiến răng nói:
"Đi tập cơ bụng!"
Kể từ ngày đó, Thái tử không kể ngày đêm, chỉ cần có thời gian là lại đi tập thể hình.
Qua mười mấy ngày, cơ bụng của hắn ngày càng rõ nét, còn ta thì bị tập đến mức dưới mắt quầng thâm một mảng.
Tống công công vẫn ngày ngày đến mời ta lật thẻ bài.
Thấy ta mười mấy ngày liền chỉ lật mỗi thẻ của Thái tử, ông ta nhiều lần muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, có một ngày, sau khi ta lại lật thẻ bài của Thái tử, Tống công công nói với ta rằng, ngày mai, Hoàng hậu mời ta đến Ngự Hoa Viên thưởng hoa.
Thế là hôm sau, ta trang điểm lộng lẫy rồi đến Ngự Hoa Viên.
Hoàng hậu đã chờ sẵn từ lâu.
Vừa thấy ta, bà liền nở nụ cười rạng rỡ.
"Ninh nhi đến rồi à? Mau! Mau ngồi xuống."
Sau khi ta ngồi xuống, Hoàng hậu nắm lấy tay ta, tỉ mỉ ngắm nghía gương mặt ta.
Nhìn một hồi, bà cau mày:
"Sao mấy ngày không gặp, bổn cung thấy con tiều tụy đi nhiều vậy?”
"Chẳng lẽ là do người hầu hầu hạ không chu đáo?"
Ta nào dám nói không chứ!
Có tận mười người để hầu hạ cho chu đáo rồi, nếu không chu đáo nữa chẳng lẽ lại phải có đến trăm, ngàn người?
Chỉ có thể nói lảng đi, rằng mọi thứ đều ổn, chỉ là dạo này trời nóng, thân thể không được khỏe. Vì ăn ít hơn nên gầy đi một chút.
Hoàng hậu quả nhiên bị ta chuyển hướng câu chuyện.
Mẫu thân ta và Hoàng hậu là bạn thân, từ nhỏ ta đã được định hôn ước với Thái tử, cũng thường xuyên vào cung chơi.
Hoàng hậu nhìn ta lớn lên, đối xử với ta như con gái ruột, mỗi lần gặp mặt đều có vô vàn chuyện để nói.
Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào không xa.
Nghe kỹ lại, đều là tiếng nói của nam nhân.
"Chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích ở đây?" Ta tò mò hỏi.
"Đâu phải hoàng thân quốc thích gì!" Hoàng hậu cười, "Phụ hoàng con hôm nay tổ chức một yến tiệc trong cung, mời rất nhiều thanh niên tài năng, tuấn tú trong kinh thành đến dự."
Trong lòng ta thoáng chút bất an, linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Hoàng hậu liền kéo ta đứng dậy.
"Đi thôi, Ninh nhi," Hoàng hậu mỉm cười nói với ta, "Những người được đưa đến Đông Cung, con không triệu kiến người nào cả, ta và phụ hoàng con đã suy nghĩ rất lâu, nhận thấy rằng thẩm mỹ của người trẻ tuổi chúng ta không hiểu được, vẫn phải để con tự chọn."